Một thanh niên quỳ trước điện, hàng trăm đệ tử đứng bên ngoài đang chen chúc nhau muốn nhìn xem tình hình bên trong, ánh mắt Thương Hạc đạo nhân đứng bên trên tràn đầy tiếc hận nhìn thanh niên đang quỳ dưới điện, giọng nói ôn hòa.
"Giang Triệt, ngươi đã biết sai chưa?"
Thanh niên quỳ bên dưới còn chưa mở miệng thì nữ tu Bích Linh đứng bên cạnh đã khẩn trương nói, nàng ta là tiểu sư muội của Giang Triệt, cũng là người đứng ra làm chứng.
"Sư huynh, huynh cứ nhận lỗi đi. Lỗi lần này huynh phạm phải đủ để bị trục xuất khỏi sư môn rồi. Huynh yên tâm, chỉ cần huynh nhận sai thì nhất định sư tôn sẽ tha thứ cho huynh."
"Đúng thế Giang sư huynh, chúng ta biết huynh không phải cố ý."
Nhóm huynh đệ đứng hai bên nghe vậy thì cũng ra sức khuyên nhủ.
Nghe tiếng ồn ào xung quanh, Giang Triệt hơi hoàn hồn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc ngước mắt lên nhìn xung quanh. Chỉ là cái nhìn này khiến cho mọi người cảm thấy run sợ dựng tóc gáy, da đầu tê dại.
Ánh mắt này...
Là của đại sư huynh mà bọn họ kính ngưỡng sao?
Thật là khủng khiếp.
Ha ha, thật không ngờ vậy mà lại quay trở về ngày này, Giang Triệt sắp xếp lại ký ức trong đầu rồi cười khổ, hắn nhìn Thương Hạc trưởng lão đứng trên đài rồi đứng dậy nói.
"Ta nhận sai."
Dù kiếp trước hắn liều mạng không thừa nhận thì chẳng phải cuối cùng vẫn bị xử phạt sao? Sống lại lần nữa, hắn không còn muốn tranh cãi xem đâu là đúng đâu là sai nữa rồi.
Thương Hạc là tu sĩ Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, nhưng cái nhìn vừa rồi của Giang Triệt lại khiến ông ta cảm thấy như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm. Nghe thấy lời hắn nhận sai, chẳng hiểu tại sao trong lòng ông lại thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, nếu ngươi đã nhận lỗi thì tính đến công lao trước kia của ngươi, chuyện lần này cũng không phải do ngươi cố ý gây ra. Ta phạt ngươi đến vực Vô Gian bảy ngày."
Vực Vô Gian là nơi để Tử Tiêu kiếm tông trừng phạt những đệ tử phạm phải sai lầm, nơi đó được bao quanh bởi gió mạnh, xen lẫn sấm sét đùng đùng, vừa là nơi xử phạt, cũng vừa là nơi để rèn luyện thân thể.
Có điều nếu muốn luyện thể thì sẽ phải chịu nỗi đau khó có thể tưởng tượng được, cho nên bình thường sẽ không có kẻ ngu ngốc nào sẵn sàng dùng sấm sét để rèn luyện thân thể cả.
Từ nhỏ Giang Triệt đã lớn lên ở trong tông môn, thông minh tài giỏi, không chỉ vượt xa những người cùng thế hệ về mặt pháp thuật mà còn cả về thể lực, cho dù là sức mạnh cũng ít người có thể sánh được.
Hình phạt này đối với hắn mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nghe thấy chỉ đến vực Vô Gian ở bảy ngày thì Giang Triệt hơi sửng sốt một chút. Đời trước hình phạt của hắn chính là chịu thần lôi của Tử Tiêu, mất khoảng nửa năm mới khôi phục lại được thân thể, không những thế tu vi còn bị tụt lùi.
"Sư huynh, tốt quá rồi."
Thấy hình phạt nhỏ như vậy, thiếu nữ đứng bên cạnh vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, đẩy đệ tử Chấp Pháp đường đang ngăn cản mình ra, chạy đến ôm lấy cánh tay của sư huynh.
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến trên cánh tay, Giang Triệt quay đầu nhìn lại, sau đó hắn đột nhiên rút tay ra, bỏ mặc thiếu nữ ngã bên cạnh.
"Sư huynh, huynh..."
Nhược Tư Vi ngã trên mặt đất, trong phút chốc quên cả đứng dậy, nàng ta khó tin nhìn sư huynh của mình.
Từ nhỏ đến lớn sư huynh đều vô cùng nuông chiều nàng ta, cho dù nàng ta muốn gì cũng đều sẽ chiều lòng nàng ta, dù là bị sư tôn xử phạt thì cũng sẽ rất vui vẻ.
Sư huynh vậy mà lại đẩy ngã nàng ta?
Trước đây chỉ cần nàng ta bị thương một chút thôi là sư huynh cũng sẽ rất lo lắng.
Giang Triệt không hề để ý đến Nhược Tư Vi, cũng không chú ý tới vành mắt đỏ hoe của nàng ta, cho dù có chú ý đến thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì, dù sao thì...
Hắn đã sớm bị tổn thương triệt để rồi.
"Thương Hạc trưởng lão, ta làm hại đồng môn, không để ý đến đệ tử tông môn, dựa theo quy củ của tông môn thì nên hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn. Ngài bao che cho ta như vậy là để quy của của tông môn ở chỗ nào?"
Giọng nói Giang Triệt bình thản.
Nhưng lời nói này lại giống như sấm sét nổ đùng đùng trong tai của mọi người, ngay cả con ngươi của Nhược Tư Vi cũng tràn đầy khiếp sợ.
Sư huynh như này là có ý gì?
Xử phạt nhẹ còn không tốt sao?
Nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy Giang Triệt quỳ một chân xuống, dùng hai tay dâng Xích Long bên hông lên.
"Đệ tử đã chán ghét việc tranh đấu mệt mỏi giữa các tu sĩ, lần này là do bản... đệ tử sai, xin trưởng lão phế bỏ tu vi của đệ tử." Vừa rồi hắn vốn định tự xưng bản quân, nếu không phải nhớ tới đây là nghìn năm trước thì thiếu chút nữa đã nói toẹt ra rồi.
"Hồ đồ."
Thương Hạc lấy lại tinh thần sau sự khiếp sợ, ông ta bỗng nhiên đập mạnh bàn, trong nháy mắt mọi người đều cảm nhận được uy áp nặng nề của Hóa Hư Cảnh, sắc mặt nhất thời tái nhợt đi.
Có điều trong mắt Giang Triệt, chút uy áp này quá đỗi bình thường, chút áp lực này mà cũng gây tổn hại được cho hắn, vậy hắn không xứng bị thế nhân gọi là Quỷ Tổ.
"Giang Triệt, tông môn niệm tình ngươi thiên phú phi phàm, mà lần này cũng không phải do ngươi cố ý vi phạm nên mới giảm nhẹ hình phạt, ngươi đừng có được voi đòi tiên."
Thương Hạc nổi giận nói.
Giang Triệt là đệ tử có thiên phú cao nhất trong nghìn năm qua của Tử Tiêu kiếm tông, hơn nữa từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong tông môn. Trên dưới tông môn đều biết rõ phẩm chất của hắn, chuyện lần này chắc chắn không phải do hắn cố ý gây ra, thế nên mới công khai thiên vị như vậy.
Nhưng bây giờ...
Hắn đang làm cái gì?
Tức giận, bất mãn sao?
"Đúng vậy, sư huynh, huynh đừng cố tình gây sự nữa, mau nhận sai với Thương Hạc trưởng lão đi." Nhược Tư Vi cẩn thận kéo ống tay áo của Giang Triệt, lo lắng nói.
Giang Triệt liếc mắt nhìn thanh niên đang đứng trong đám người, hắn lui sang bên cạnh mấy bước, giữ khoảng cách với Nhược Tư Vi.
Lâm Vũ, đời này, những việc ngươi làm đều không liên quan đến ta.
"Đệ tử không cố tình gây sự, hiện tại ta chỉ muốn làm một người phàm."
Kiếp trước hắn vì sư tôn, vì sư tỷ, vì tông môn, nhưng đổi lại là gì? Hắn bị bọn họ vây công, cuối cùng chết thảm.
Hắn đã từng làm cường giả, đời này, hắn chỉ muốn làm một người phàm sống yên ổn nhẹ nhàng trọn đời mà thôi!
Nghe thấy sư huynh thật sự muốn làm người phàm, các đệ tử đều vô cùng khiếp sợ.
"Sao lại như vậy, sao sư huynh lại có thể nguyện ý làm người phàm? Hắn chính là đệ tử được dự đoán là có cơ hội trở thành tiên nhất."
"Không lẽ lần này thực sự vu oan cho sư huynh, khiến cho hắn thất vọng rồi!"
"Chắc chắn là oan rồi, sư huynh là ai chứ, chúng ta còn không hiểu sao? Cho dù là đệ tử của thế lực khác gặp nạn thì huynh ấy cũng sẽ cứu, huống gì là người trong tông môn của chúng ta."
"Đúng thế, ta từng ra ngoài lịch lãm cùng với sư huynh rồi. Huynh ấy rất đáng tin, lúc chiến đấu luôn xông lên đầu tiên, khi rút lui thì lại đi cuối cùng. Ta đã sớm muốn nói sư huynh không thể nào gây ra chuyện như này được."
Nghe mọi người thảo luận, lòng Lâm Vũ run lên.
Không ngờ danh tiếng của Giang Triệt ở trong tông môn lại cao như vậy.
Đương nhiên những âm thanh này cũng rơi vào trong tai của Thương Hạc. Lúc đầu ông ta cũng hoài nghi có phải chứng cứ sai rồi không, hiện tại Giang Triệt như thế này thì không cần phải hoài nghi nữa, chứng cứ này chắc chắn là giả.
Nghĩ tới đây, ông ta lập tức nghiêm mặt nói.
"Sư điệt, ta nhất định sẽ tìm ra bằng chứng mới, trả lại sự trong sạch cho ngươi. Ngươi không cần nhắc lại chuyện rời khỏi tông môn nữa, nếu không nhất định Thanh Nguyệt trưởng lão sẽ rất thất vọng về ngươi."
Thanh Nguyệt trưởng lão là sư tôn của Giang Triệt, là người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ.
Tất cả đệ tử trong tông môn đều biết, cho dù trong tôn môn Giang sư huynh có thực lực lớn mạnh thế nào thì khi đối diện với Thanh Nguyệt trưởng lão hắn cũng đều sẽ rất nghe lời, không dám nói ra một lời chống đối.
Sư tôn?
Giang Triệt nhớ tới ánh mắt thất vọng của nàng ấy, trong lòng không có cảm giác đau đớn, hắn cũng đã sớm chết lặng rồi.
"Ta sẽ tự mình nói chuyện này với sư tôn, có điều xin Thương Hạc trưởng lão hãy bẩm báo tin tức ta rời khỏi tông môn lên trên, ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả."
Dứt lời, hắn ném Xích Long xuống đất, quay người đi về phía vực Vô Gian.
Thương Hạc trưởng lão nhìn hắn lớn lên, thậm chí khi còn nhỏ hắn còn từng kéo râu mép của ông ấy. Nếu không đến vực Vô Gian thì hắn sẽ gặp rắc rối.
Giang Triệt rời khỏi Chấp Pháp đường, chúng đệ tử nhao nhao tránh đường.
Lâm Vũ không tách ra, chỉ lẳng lặng đứng đó nhẹ giọng nói.
"Đại sư huynh, huynh làm như này sẽ khiến sư tôn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan."
Hắn tuyên bố rời khỏi tông môn trước mặt mọi người, chuyện này không chỉ là vấn đề của Giang Triệt mà còn khiến sư tôn của hắn bị truy cứu trách nhiệm về việc không biết dạy dỗ.
Giang Triệt lắc đầu: "Ngươi không cần gọi ta là đại sư huynh."
Hắn dứt lời rồi lập tức rời đi.
Kiếp trước hắn và Lâm Vũ tranh đấu mấy nghìn năm, đến cuối cùng ai là ma đầu, những chuyện đó rốt cuộc là do ai làm, cả hai người đều biết.
Nhưng người đời lại không muốn tin tưởng hắn, mà là tin tưởng người trước mắt này.
Vậy hắn sẽ nhìn xem, đời này Lâm Vũ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành để luyện chế linh đan, gây hấn đại chiến người yêu để lấy máu luyện chế linh hồn, lấy tu sĩ thiên hạ làm lò luyện trợ giúp hắn ta phi thăng.
Từng chuyện từng chuyện một.
Để xem còn ai sẽ đứng ra ngăn cản..