"Nhược sư muội, chúng ta tới hỏi ngươi một số chuyện, mời đi theo chúng ta một chuyến."
Lúc này, những đệ tử của chấp pháp đường cách đó không xa đi thẳng đến trước mặt Nhược Tư Vi.
Hiện tại những đệ tử này còn đối xử với Nhược Tư Vi khá là thân thiện, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ vui sướng. Trước đây nàng ta cũng phạm phải không ít sai lầm, mặc dù không phải sai lầm lớn nhưng vẫn cần phải xử phạt, có điều xét đến việc nàng ta là đệ tử của Thanh Nguyệt trưởng lão, cộng thêm có Giang sư huynh che chở nên các đệ tử chấp pháp đường đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cuối cùng bây giờ cũng có thể quang minh chính đại mời nàng ta đến chấp pháp đường rồi.
"Xảy ra chuyện gì vậy, sao đệ tử chấp pháp đường lại tới bắt Nhược sư muội, không sợ Giang sư huynh đến gây phiền phức sao?"
"À há, các ngươi vẫn chưa biết sao? Nhược Tư Vi ngụy tạo chứng cứ, sư huynh là bị nàng ta hại phải đến vực Vô Gian nhận phạt đấy."
Rất nhiều người biết chuyện Giang Triệt phạm sai lầm, tin tức này cũng không giấu được, tất cả các trưởng lão chỉ ngăn chặn lời Giang Triệt nói ở trong chấp pháp đường mà thôi.
Các đệ tử nghe vậy thì đều nhìn về phía Nhược Tư Vi bằng ánh mắt phỉ nhổ.
"Giang sư huynh yêu thương nàng ta như vậy, thật đúng là nuôi một con sói mắt trắng mà."
"Chắc Nhược sư muội không phải là người như vậy đâu! Ai mà không biết Nhược sư muội thích bám lấy Giang sư huynh nhất chứ."
"Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng đằng sau còn ẩn chứa tâm tư độc ác gì nữa đó."
Người vây xem chia thành nhiều phe, có người cảm thấy chắc chắn là có hiểu lầm, Nhược sư muội sẽ không vu oan hãm hại Giang Triệt. Phần còn lại thì giữ thái độ hoài nghi, chỉ có một vài kẻ vì ghen tị với Nhược Tư Vi nên đã nói ra vài lời độc ác.
Đương nhiên Nhược Tư Vi cũng nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên tái nhợt.
Những người này đều cảm thấy sư huynh sẽ không phạm sai lần, nhưng nàng ta là sư muội mà lại một mực khẳng định những chuyện kia chính là do huynh ấy làm, nếu thật sự là sư huynh bị vu oan hãm hại...
Lúc này trong lòng nàng ta rất phức tạp, nàng ta mong có thể trả lại trong sạch cho sư huynh, tránh bị hàm oan. Nhưng từ tận đáy lòng, không hiểu tại sao, dường như nàng ta lại hy vọng sẽ không có phát hiện gì mới.
Như vậy, nàng ta vẫn là tiểu sư muội mà sư huynh yêu thương nhất, bản thân chẳng qua là vì bảo vệ quy củ của tông môn mà thôi.
Khi đến nơi, chỉ thấy xung quanh có mấy vị trưởng lão tông môn, ở chính giữa chấp pháp đường là một chiếc gương đồng đang bay lơ lửng giữa không trung.
Thiên Cơ?
Đúng như tên gọi, Thiên Cơ có thể nhìn trộm bí mật của đất trời, nếu cường giả Sinh Tử Cảnh muốn độ kiếp thì đều sẽ dùng chiếc gương này để soi ra thiếu sót của mình, nhằm ứng phó với thiên kiếp.
Nhìn trộm tương lai, giữ lại quá khứ, đây cũng là Thiên Cơ.
Nhược Tư Vi không ngờ Thương Hạc trưởng lão vậy mà lại sẽ mời Thiên Cơ Cảnh tới.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.
"Trưởng lão."
Nàng ta kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, nhìn về phía Thương Hạc và các vị trưởng lão khác cúi đầu thật sâu.
Lúc này Thương Hạc chỉ muốn tìm ra chứng cứ, nên trực tiếp mở miệng nói: "Nhược sư điệt, ngươi đứng dưới Thiên Cơ Cảnh đi."
Nhược Tư Vi kinh ngạc, sau đó là tức giận: "Hiện tại mọi người cũng hoài nghi ta khai gian?"
"Tu vi của ngươi còn kém, cùng lắm chỉ là Linh Hải Cảnh, kẻ địch mà các ngươi gặp lần đó là Đạo Cung trung kỳ, ta cảm thấy có khả năng là ngươi đã trúng ảo ảnh của kẻ địch." Thương Hạc nói thẳng.
Tu vi càng yếu càng dễ rơi vào ảo ảnh, lần đó ra ngoài lịch lãm chỉ có Giang Triệt là Đạo Cung tầng một, cho nên khả năng tất cả bọn họ đều rơi vào ảo ảnh.
Nhược Tư Vi hơi ngẩn ra, ảo ảnh?
Nàng ta trúng ảo ảnh?
Trong lòng nàng ta rối ren, nhưng vẫn đi đến dưới gương Thiên Cơ.
Các vị trưởng lão thấy vậy cũng đồng loạt rót linh lực vào trong đó, không lâu sau trong chấp pháp đường lập tức xuất hiện hình ảnh phản chiếu. Trong hình ảnh, chỉ thấy hơn mười bóng người đang lơ lửng trên không, vẻ mặt lo lắng chạy về phía trước.
Mà Giang Triệt thì tụt lại ở cuối cùng, liều mạng ngăn cản đại yêu Đạo Cung Cảnh trên bầu trời.
"Vào rừng."
Vừa ngăn cản Giang Triệt vừa hô to.
Yêu thú này thuộc tộc chim, chỉ có nhanh chóng trốn vào rừng cây rậm rạp thì bọn họ mới có thể thoát thân. Mặc dù những đệ tử này yếu nhưng lại tin tưởng tuyệt đối vào mệnh lệnh của sư huynh, bọn họ dồn dập rơi vào cánh rừng cao một trăm thước.
Hình ảnh phản chiếu dưới góc nhìn của Nhược Tư Vi, cho nên từ đây bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Triệt, có thể thấy những linh lực mạnh mẽ thi thoảng lại bạo phát trên bầu trời.
Đó là làn sóng chiến đấu.
Đột nhiên, Thương Hạc chú ý tới trong góc tối của rừng rậm có một con rắn độc nhỏ dài khoảng ba mét, bên cạnh nó còn có một đóa hoa tuyệt đẹp.
"Mạn Đà La, rắn Mạn Đà La."
Thương Hạc kinh ngạc hô lên.
Lúc này tất các các trưởng lão cũng chú ý đến con rắn Mạc Đà La này, tuy rắn này chỉ mới Linh Đài Cảnh, nhưng lúc này bọn họ đã đoán được vì sao Nhược Tư Vi lại thấy Giang Triệt ra tay với đồng môn của mình rồi.
Khả năng trời cho của rắn Mạn Đà La chính là huyễn thuật, hơn nữa còn có sự trợ giúp của hoa Mạn Đà La, như này cho dù là Linh Đài đỉnh phong thì cũng khó mà tránh thoát được.
Quả nhiên một khắc sau, Mạn Đà La đã giống như thợ gặt bóng đêm lao lên giết những đệ tử này. Đám đệ tử dường như không nhìn thấy nó, lúc đầu vẻ mặt còn tràn ngập vui sướng, theo sau đó đã ngã xuống trong vẻ khó tin.
"Sư muội!"
Đột nhiên trong hình ảnh phản chiếu truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, một bóng người đột nhiên hạ từ trên trời xuống, ban đầu Giang Triệt ngẩn sau, sau đó khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ. Nhưng lúc này Mạn Đà La đã sớm biến mất, hơn nữa chính hắn cũng đã bị trọng thương, còn có kẻ thù trên trời đang chờ đợi chớp lấy thời cơ tấn công.
Hắn lập tức đưa ra quyết định, ôm Nhược Tư Vi và hai đệ tử khác còn có thể cử động được mau chóng rời đi. Sau nửa canh giờ tông môn đã lao tới tiếp viện.
Hình ảnh phản chiếu đến đây thì kết thúc, mọi người im lặng hồi lâu.
"Đã tìm được chứng cứ, bây giờ chúng ta nên trả lại sự trong sạch cho Giang sư điệt." Thương Hạc trầm giọng mở miệng.
Nếu không có Mạn Đà La thì những đệ tử kia vốn sẽ trở về toàn bộ, bọn họ cũng đều là tương lai của Tử Tiêu kiếm tông.
"Đối diện với đại yêu Đạo Cung lục kỳ vẫn có thể sống chết không lùi, tông môn có đệ tử như vậy quả là may mắn." Các trưởng lão khác gần như đồng thời mở miệng.
Giang Triệt chỉ mới đột phá lên Đạo Cung, nền móng của chưa ổn định, nhưng khi đối mặt với đại yêu Đạo Cung Cảnh lại không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn dám đối mặt với nó, chỉ vì muốn bảo vệ những đệ tử chỉ mới ở Linh Hải Cảnh này.
Tuy rằng có không ít đệ tử đã ngã xuống, nhưng Giang Triệt hoàn toàn không sai chút nào. Đổi thành những người khác, thử hỏi ai có thể cứu được nhiều đệ tử như vậy từ trong tay đại yêu Đạo Cung lục kỳ chứ?
Thương Hạc gật đầu: "Nếu chuyện đã rõ ràng, vậy ta sẽ lập tức bẩm báo với tông chủ trả lại sự trong sạch cho sư điệt. Các ngươi cũng dùng đá lưu ảnh ghi lại nội dung trong Thiên Cơ Kỳ đi!"
Một vị trưởng lão trong đó gật đầu.
"Được, vậy thì ngươi mau chóng công bố nội dung ra đi. Tuy nói đệ tử trong tông môn đều tin tưởng sư điệt, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ."
"Không cần ngươi phải nói, ta sẽ tự mình làm. Tên nhóc Giang Triệt kia chính là tương lai của tông môn đấy."
Vị trưởng lão này nói xong thì lập tức nhanh chóng rời đi.
Sau khi các trưởng lão rời đi, trong chấp pháp đường chỉ còn lại hai người Thương Hạc và Nhược Tư Vi. Thương Hạc nhớ tới vẻ mặt chán ghét của Giang sư điệt đối với nàng ta ở chấp pháp đường hôm qua.
Lại nhìn người trước mặt đôi mắt đỏ hoe ngồi xụi dưới đất, cuối cùng cũng không nói gì, cất gương Thiên Cơ rồi rời đi.
Ông ta đã biết đầu đuôi câu chuyện, giờ chỉ có thể nói một từ.
Đáng đời.
Nếu không phải ngươi làm chứng thì sao Giang sư điệt phải chịu nhục nhã như vậy?
Nội dung trên hình ảnh phản chiếu có thể thấy rõ, trên người Giang Triệt có không ít vết thương trí mạng, nếu hắn thật sự muốn sống thì có thể tự mình chạy trốn. Còn đám đệ tử Linh Hải, Linh Đài Cảnh các ngươi có thể chạy trốn khỏi miệng đại yêu Đạo Cung Cảnh kiểu gì được?
Không có chứng cứ, rất dễ dàng.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn vẫn luôn liều chết bảo vệ đằng sau, còn ngươi thì sao?
Sát hại đồng môn?
Cho dù là trúng huyễn thuật thì cũng nên dùng não một chút chứ? Sự tương phản trước sau lớn như vậy, là người thì đều biết có chỗ nào đó không đúng!
Hiện tại ông ta còn phải đi tìm những đệ tử còn sống khác hỏi một chút, tại sao lại lấy ân báo oán, lẽ nào bọn họ cũng không có não sao?
Và bằng chứng xác thực kia là từ đâu mà có?