Hàng ngàn ám khí phóng ra như vũ bão, nhắm thẳng vào một đoàn vận tiêu đang hướng đến phương bắc.
Một nữ tử mặc trên mình dạ hành y khẽ đáp xuống mặt đất nơi đang có vô số xác người nằm la liệt.
- Ta đành phải đắc tội thôi, ai kêu các người có nhiều vàng bạc vậy chứ!
Môi hồng khẽ nhếch, một lần vận Lãm Tước Vĩ mang đi toàn bộ của cải.
_ _ _
Nàng tự xưng là Âm Tuyệt, trên giang hồ có biệt hiệu Thần Trộm Nữ Đế. Giết người cướp của không gì không làm nhưng luôn được chính phái giang hồ coi trọng. Vì sao ư? Vì nàng luôn cướp của những kẻ tán tận lương tâm, ác danh lừng lẫy nhưng lại có thế lực không ai dám động vào. Âm Tuyệt nàng dám!
Là một nữ tử, nàng dám làm việc mà danh sĩ chính phái không thể. Vì lẽ đó, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc nàng đã vang danh thiên hạ. Anh hùng hào kiệt luôn kính nể gọi nàng là Âm Đế chứ không dùng danh Thần Trộm để nói về nàng.
_ _ _
Tại một tửu lâu ở trong thành Huyết Thiên náo nhiệt, nữ tử một thân bạch y nhẹ nhàng tiến vào. Nàng gọi một ấm trà, vừa thưởng thức vừa nghe thiên hạ đồn đại về chiến tích mới của mình.
- Anh nghe gì chưa, tiêu cục Phong Ưng vừa bị đánh cướp. Chết rất nhiều cao thủ lại còn bị cướp đi bao nhiêu vàng bạc.
- Chúng hiếp người quá đáng, bị thế là đáng lắm!
- Nghe nói là Thần Trộm Nữ Đế đã ra tay đấy.
- Người này trên giang hồ hình như rất có tiếng tăm nha, họ gọi cô ta là Âm Đế.
- Người này đáng nể thật!
...
Nghe rất nhiều lời nói tán tụng mình, nàng cảm thấy những việc mình làm không phải là vô nghĩa.
Mắt phượng ánh lên ý cười. Trở về nhà thôi!
Tâm trạng vô cùng tốt, một thân bạch y nhẹ nhàng lướt. Gương mặt xinh đẹp tươi tỉnh.
Bỗng "Rầm"
- Hổ Đầu bang thu tiền bảo kê.
Một đám người mặt mày bặm trợn xông vào. Nhác thấy chúng, ông chủ quán liền chạy ra.
- Hổ bang chủ à, ngài xem có thể nhân nhượng một chút được không? Chỗ chúng tôi đang đông khách, ngài làm vậy còn ai đến trà lầu của tôi nữa chứ.
Tên bang chủ đó liếc xéo chủ quán rồi đẩy ông ta ra. Hắn vác đao lên vai, hằm hè nhìn xung quanh.
- Thu lúc nào là việc của ta, ngươi quản được à? Ngươi không trả phải không? Các huynh đệ, đập tan nơi này cho ta.
Nơi này dần trở nên hỗn độn. Đôi mắt phượng khẽ híp lại. Thật vô vị! Lại cảnh ỷ đông hiếp yêu quen thuộc. Thôi thôi, chuyện thiên hạ không liên quan đến ta. Thân bạch y lại nhẹ nhàng tiến về phía cửa.
- Khoan đã, tiểu cô nương này cũng xinh đẹp lắm!
Nàng chậm rãi xoay người lại. Môi hồng khẽ nhếch.
- Ngươi... đang nói ta à?
- Tất nhiên là nàng rồi tiểu mĩ nhân.
Hắn tiến lại gần nàng. Gương mặt thô bỉ hiện rõ sự đê tiện.
Mày đẹp nhíu nhẹ. Khinh bỉ! Nàng nhẹ nhàng tiến về phía hắn. Không nói câu gì, đưa tay ra đẩy nhẹ một cái. Hắn liền nằm thành một đống bất động dưới đất.
Đáng chết! Ta đã chừa cho các người một đường sống còn không biết sống chết chọc vào ta. Coi như các người xui xẻo.
Dứt khoát quay lưng bỏ đi, đám sâu bọ đó làm nàng mất hứng.
Thật ra vừa rồi khi đẩy hắn, nàng đã thuận tiện phóng ra Truy tâm tiễn, một nhát tiễn hắn về trời. Động tác vô cùng nhanh gọn, nếu không phải cao thủ thì không thể nhìn ra được.
Nhưng nàng đâu biết khi nàng ra tay phóng ra ám khí, có một nam tử dáng vẻ vô cùng tuấn mĩ đã chứng kiến tất cả. Và hắn đã đi theo nàng. Dù nàng dùng Ngự phong thuật hay Thủy thượng phiêu, công phu của hắn cũng cao hơn nàng một bậc, luôn luôn bám sát.
- Không biết cao nhân phương nào vẫn luôn bám theo ta không ngừng?
Nàng dừng lại ở một rừng trúc. Giọng nói thanh thúy vang lên rõ ràng trong sự tĩnh lặng của rừng cây.
Nam tử thân thủ nhanh gọn, nhẹ nhàng như một cơn gió đáp xuống trước mặt nàng.
- Ngươi là...?
Cũng là một thân bạch y nhưng lại mang theo một cỗ khí thế không nhỏ. Là lãnh khí. Nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Im lặng. Nam nhân đó vẫn luôn im lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu không nhìn ra cảm xúc.
- Ngươi vẫn luôn nhìn ta như vậy là có ý gì?
- Công phu của nàng rất giỏi.
- Đa tạ đã khen. Nếu nói xong rồi vậy... cáo biệt!
Nói xong nàng liền Khinh thân thuật định rời đi thì nam nhân đó lại nhanh hơn nàng một bước. Trong nháy mắt ôm chặt lấy nàng, vận Ngự phong thuật bay đi.