Đại Tần, Hộ Quốc Vương Phủ ""A,a"" Trong phòng sinh truyền ra tiếng rên đau khổ của Hộ Quốc Vương Phi.
""Nhanh, nhanh, bấm huyệt nhân trung đừng để vương phi ngất"" bà đỡ vội nói. "" Đứa nhỏ vẫn chưa ra sao?""
""Thái hậu, người đừng lo lắng,vương phi hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an"" Dung ma ma an ủi.
Bà đỡ nói "" Thái hậu, nguy rồi, vương phi bị rong huyết, chỉ có thể bảo trụ một người""
Thái hậu bi thương ""Giữ lại mẫu...”
""Hài tử, giữ lại hài tử"" Nàng nắm lấy tay Thái hậu "" Mẫu hậu, bảo trụ hài tử"".
""Vương Phi, dùng sức, đã thấy đầu"". Nghe thấy đã thấy đầu như tiếp thêm sức mạnh, nàng dùng sức rặn ""A a a"".
""Oa oa"" tiếng trẻ con vang lên khiến cho nam nhân đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.
""Chúc mừng vương phi, là một tiểu quận chúa""
"" Tích Tích, con xem, nha đầu thật giống Hoành nhi"". Thái hậu đưa tiểu quận chúa cho nàng ôm". Nữ nhân tràn đầy hạnh phúc ôm nữ nhi vào lòng ""Bảo Bảo, phụ thân và mẫu thân rất yêu con, mẫu thân xin lỗi con"".
Nàng nhìn sang Thái Hậu và nam nhân bên cạnh "" Mẫu hậu, đại hoàng huynh, Bảo Bảo giao cho hai người"".
Thái Hậu nức nở thành tiếng, hốc mắt nam nhân đỏ lên""Đệ muội yên tâm"".
Sau đó nàng hôn nhẹ lên trán Bảo Bảo, dường như đứa trẻ cảm nhận được mẫu thân sắp phải rời xa nó khóc nấc lên, nàng yêu thương sờ sờ đầu Bảo Bảo rồi lẳng lặng buông tay.
Sáng hôm sau, Mạch Bảo Bảo tỉnh dậy, đưa tay dụi dụi mắt, nhưng đáng tiếc với đôi tay trẻ sơ sinh thì khó mà dụi được. Hình ảnh dần tràn về, từ lúc nàng xuyên không vào phôi thai, phụ thân ngày ngày nói chuyện với nàng, mẫu thân hát nàng nghe, một nhà ba người thật hạnh phúc đến hình ảnh lúc phụ thân tử trận sa trường, mẫu thân mang binh thủ thành bị trọng thương phải sanh non. Nhớ lại ánh mắt thương yêu cùng áy náy trước khi đi của mẫu thân, nàng không oán trách mẫu thân để lại nàng một mình, nàng yêu phụ thân yêu mẫu thân, cảm ơn họ đã cho nàng sinh mạng. Hy vọng mẫu thân có thể gặp lại phụ thân dưới cửu tuyền. Thực đáng giận mà, người ta xuyên qua thì thành đại mỹ nhân, còn nàng là mỹ nhân sơ sinh...
Bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc bế nàng lên, thơm một cái lên mặt nàng""Tiểu Bảo Bảo của phụ hoàng đang suy nghĩ gì mà nhập thần vậy""
"ta nói ngươi đừng có đột nhiên bế người ta như vậy chứ, dọa chết người đấy" nhưng âm thanh phát ra lại là ""a a a"".
Nàng tức giận quơ quơ tay chọc cho nam nhân lạnh lùng cũng chính là Tần Đế của chúng ta cười to ""Tiểu Bảo Bảo của phụ hoàng thực đáng yêu mà"".
Tần Đế ôm Bảo Bảo vào lòng trịnh trọng nói"" Từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt bảo bối của phụ hoàng, cho dù là trẫm cũng không được"". Bảo Bảo quyết định nhất định phải ôm chặt cây đại thụ phụ hoàng này, có chỗ dựa vững chắc, tung hành ngũ quốc, hahaha.