• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha” tiếng cười vui vẻ sau bụi cây vang ra “Đều là người một nhà.”

Nghe thấy tiếng cười giọng nói quen thuộc, hốc mắt đại nam như Tiểu Hắc cũng đỏ lên. “Tiểu chủ tử...”

“Nguyệt cô nương...” Đám người Tề Bạch vui vẻ nhìn Nguyệt Bảo.

“Ai da, nam tử hán đại trượng phu khóc lóc cái gì.” Nguyệt Bảo đấm đấm vai Tiểu Hắc.

“Tham kiến tiểu chủ tử.” Năm hắc y nhân sau lưng Tiểu Hắc hướng Nguyệt Bảo hành lễ.

“Miễn lễ, Đại Hắc như thế nào rồi?” Nguyệt Bảo sốt ruột hỏi.

“Tiểu chủ tử yên tâm, cũng may lúc đó Hữu hộ pháp đến cứu Đại Hắc, nếu không e là...”

Nghe thấy Đại Hắc đã được, Nguyệt Bảo cả người đều nhẹ nhõm ra. Đại Hắc Tiểu Hắc từ lúc nàng ba tuổi đã bắt đầu đi theo bảo vệ nàng đến bây giờ, vừa là bằng hữu vừa là thân nhân.

“Nguyệt cô nương, ngài không bị thương chứ?” Tề Bạch quan tâm hỏi.

“Không sao, các vết thương của ta đều lành hết rồi.”

“Đây là Hồng Ngọc muội muội của ta, chính muội ấy đã cứu ta.” Nguyệt Bảo dắt Hồng Ngọc đến trước mặt mọi người.

“Ngọc tiểu thư.” Đám người Tiểu Hắc ôm quyền.

Tiểu Hồng Ngọc quay sang nhìn Nguyệt Bảo, bọn họ đang làm gì vậy?

Nguyệt Bảo cưng chiều xoa đầu Hồng Ngọc “Bọn họ đang cùng muội chào hỏi.”

Tiểu Hồng Ngọc ôm quyền mỉm cười nhìn đám người Tiểu Hắc xem như trả lời.

“Tiểu chủ tử, ta đã phát pháo báo hiệu, bây giờ chúng ta đến hạ lưu con sông phía trước tụ hợp với mọi người.”

“Được, chúng ta đi thôi.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Cùng lúc đó, ba nam nhân ở ba hướng khác nhau nhìn thấy pháo báo hiệu trên bầu trời đều nở một nụ cười hạnh phúc.

"Muội muội ngốc của bọn hắn đã tìm được"

"Nha đầu suốt ngày huyên thuyên bên tai hắn vẫn còn sống"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hạ lưu con sông

“Tại sao người vẫn còn chưa đến?” Tứ hoàng tử nóng lòng đi qua đi lại.

“Đệ ngồi yên đi.” Diệp Thái tử nhíu mày nói. Hắn cũng thật lo lắng, lúc nhận được pháo tín hiệu vội vận khinh công chạy đến đây. Tiểu Tứ cứ đi đi lại lại làm hắn càng thêm sốt ruột.

So với huynh đệ Diệp Thái tử thì Tề Đế cũng không bình tĩnh gì, bởi vì đôi tay nắm chặt đến nỗi cũng lộ ra gân xanh cũng đủ thấy được tâm trạng của hắn.

Lúc này có một giọng nói kích động truyền tới phá tan bầu không khí lạnh lùng này. “Đại ca ca, Tiểu tứ ca...”

Nguyệt Bảo chạy nhanh tới ôm lấy Diệp thái tử cùng tứ hoàng tử, ba năm rồi nàng không gặp các ca ca.

Diệp thái tử vội vàng đỡ lấy sợ cô gái nhỏ trong lòng bị thương.

“Nha đầu thối, luôn làm người khác lo lắng.” Tứ hoàng tử sụt sịt mắng.

“Ca mới không bớt lo.” Nguyệt Bảo cũng sụt sịt phản bác.

Diệp thái tử cưng chiều nhìn đệ đệ muội muội của mình.

“khụ...” Đột nhiên có tiếng ho phá hoại khung cảnh ấm áp của ba huynh muội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang