"Tập đoàn Bạch thị không có năng lực, mấy năm nay luôn tụt dốc, đã sắp phá sản đến nơi, giờ làm như vậy không phải ném tiền qua cửa sổ hay sao?"
"Kiểu thể hiện của mấy đứa con trai độc đỉnh nhà giàu đấy à?"
"Thứ phá nhà phá của như Diệp Phong, kiểu gì cũng có ngày khiến cha anh ta tức chết."
"Hết cách rồi, việc này cũng không thể trách cậu Diệp mù quáng được, vì cô Bạch Tô Tô thực sự quá xinh đẹp!"
Trên phố kinh doanh Kim Lăng, ở nhà hàng Ý Vị Hiên, Diệp Phong đang đi ăn tối với Bạch Tô Tô và bạn thân của cô ta.
Tin nhảm đồn nhanh, Diệp Phong là cậu ấm số một Kim Lăng nên dẫn tới không ít quần chúng hóng hớt kéo đến xem.
Bản hợp đồng đầu tư hai trăm triệu kia được đặt trên bàn, thu hút không ít ánh nhìn của quần chúng xung quanh.
Liệu cậu cả Diệp Phong mạnh tay chỉ hai trăm triệu có ôm được người đẹp về hay không?
Hay là anh ta lại trở thành kẻ bám đuôi chính hiệu! "Con mẹ nó, mình xuyên không rồi sao?”
Diệp Phong mở to hai mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh với vẻ mặt hoang mang.
Không bao lâu sau, ký ức chợt đổ dồn vào đầu anh.
"Khá lắm, con mẹ nó mình cũng khá lắm, vậy mà lại xuyên thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết."
Diệp Phong không còn gì để nói, vị trí của thế giới hiện giờ anh đang ở là trong một bộ tiểu thuyết đô thị theo kiểu mì ăn liền.
Không may là anh đã từng đọc cuốn tiểu thuyết mì ăn liền mất não tên « Tung Hoành Hoa Đô » này.
Truyện kể về nam chính Lâm Dịch, dưới sự buff vận may của nhân vật chính đã gặp gỡ nữ chính Bạch Tô Tô, cả quá trình giấu nghề và vả mặt, đi đến đỉnh cao của đời người.
Diệp Phong làm trùm phản diện trong sách, mặc dù cao to đẹp trai nhiều tiền, nhưng lại cứ lẽo đếo theo Bạch Tô Tô, không phải cô ta thì không cưới. Cuối cùng, Bạch Tô Tô và Lâm Dịch lại thành đôi.
Diệp Phong tức giận khôn nguôi, bắt đầu trả thù nam chính Lâm Dịch, nhưng chỉ nhận lại sự thất bại thảm hại, bị vả mặt đủ kiểu, thậm chí còn chịu cảnh nhà tan cửa nát.
Đáng sợ nhất là nhân vật nữ chính Bạch Tô Tô còn nói với Diệp Phong, nếu như anh thật sự thích em thì nên chúc em hạnh phúc chứ không phải để ý người em thích là ai!
Chỉ một câu trà xanh như vậy, Diệp Phong chẳng những tiếp tục yên lặng thích cô ta, mà còn buông bỏ hận thù, chạy tới làm tay sai cho Lâm Dịch.
"Kịch bản ngu ngốc, buồn nôn thật chứ."
Diệp Phong ớn lạnh một phen, cảm giác trí thông minh bị sỉ nhục.
Rõ ràng mình cao to đẹp trai nhiều tiền, làm thiếu tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị, ôm ấp mấy em chân dài nõn nà không được hả, sao cứ phải chạy tới vây lấy cô ta?
Không lẽ lúc nhỏ ăn sữa bột Tam Lộc nhiều quá lú rồi!
“Ting, chúc mừng ký chủ ràng buộc với hệ thống đảo ngược của nhân vật phản diện, xin ký chủ hãy đánh bại nam chính Lâm Dịch, thay đổi vận mệnh của mình."
Trong đầu chợt vang lên một âm thanh trong trẻo.
"Hệ thống?"
Trong lòng Diệp Phong cảm thấy vui mừng.
"Đúng vậy, bổn hệ thống tận tuy chuẩn bị bắt đầu đảo ngược cho ngài."
"Khi ký chủ thay đổi kịch bản định sẵn của tiểu thuyết và cướp đoạt vận may, địa vị, hậu cung của nam chính Lâm Dịch, ngài sẽ có thể nhận được giá
trị vô cùng to lớn."
"Đảo ngược giá trị có thể đổi lấy các loại kỹ năng, vật phẩm, khiến ký chủ †rở nên mạnh hơn, đi đến đỉnh cao của cuộc đời."
Sau khi hệ thống giải thích xong, trong lòng Diệp Phong thầm kêu một tiếng nice.
Anh cũng không muốn làm tên đần nào đó như trong sách. Vận mệnh của mình, tự mình làm chủ!
"Dựa vào diễn biến tiếp theo của cốt truyện, có lẽ Bạch Tô Tô sắp từ chối lời mời xem phim tối nay của mình."
Dựa theo thiết lập trong nguyên tác, sau khi đầu tư số tiền hai trăm triệu, Diệp Phong mời Bạch Tô Tô đi xem phim, sau đó muốn nhân cơ hội thổ lộ.
Nhưng sau đó mọi người đều biết, dù kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng bước đầu tiên đã thất bại, Bạch Tô Tô vốn không đồng ý đi xem phim.
Thân là nhân vật nữ chính trong sách, bình thường Bạch Tô Tô môi hồng răng trắng, mỹ mạo phi phàm với làn tóc đen nhánh thanh thoát như thác nước rủ trên nếp váy.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Có sao nói vậy, Bạch Tô Tô cực kỳ xinh đẹp, chỉ tính riêng cặp chân dài kia là đã mỹ miều đến mức khó tin rồi.
Bạch Tô Tô khẽ mở miệng, từ chối với vẻ khó xử:
"Anh Diệp Phong thông cảm, lát nữa em phải đi dạo phố với bạn thân nên không đi xem phim với anh được."
Nói xong, vẫn không quên đánh mắt ra hiệu với cô bạn thân Lâm Phượng Kiều.
"Đúng vậy đó, cậu Diệp, lát nữa chúng tôi phải đi dạo phố."
Lâm Phượng Kiều vội vàng gật đầu, nhưng có hơi chột dạ.
Dạo phố? Diệp Phong cười thầm trong lòng, nghĩ mình dễ lừa đến thế à?
Diệp Phong đọc thuộc lòng nguyên tác nên đương nhiên biết, sau khi Bạch Tô Tô rời khỏi đây sẽ đi tìm nam chính Lâm Dịch đi dạo phố.
Muốn cuỗm không của mình hai trăm triệu tiền đầu tư?
Khi quần chúng vây xem đang định nói cậu cả Diệp lỗ mất hai trăm triệu, đột nhiên, Diệp Phong vươn tay ra, lấy lại hợp đồng đầu tư.
Anh nói ngay: "Vậy cô cứ đi dạo với bạn thân đi, còn chuyện đầu tư cho nhà họ Bạch các cô thì tôi phải suy nghĩ cẩn thận."
"Anh Diệp Phong, sao anh có thể như thế được?"
"Anh biết rất rõ hai trăm triệu này rất quan trọng với nhà họ Bạch chúng em.
"Em tin tưởng anh đến thế, nhưng sao chuyện anh đã đồng ý làm rồi lại còn đổi ý?"
Thấy hợp đồng bị lấy lại, Bạch Tô Tô sốt ruột, đứng dậy hỏi dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa tức giận vừa tủi thân.
Diệp Phong cười ha ha, ui cha, đây là giãm phải đuôi cô ta rồi đấy.
"Tôi cược một bao que cay, nhìn thấy Bạch Tô Tô tức giận, chắc chắn Diệp Phong phải sợ."
"Có thể tự tin một chút được không, cược mười bao que cay không được hả?"
"Tôi cược một quả trứng luộc, cá chắc Diệp Phong sẽ ngoan ngoãn trả hợp đồng lại, kịch bản này tôi lại quen quá."
Quần chúng hóng chuyện thi nhau suy đoán, dựa theo tính cách của Diệp Phong, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Nếu là Diệp Phong trong sách thì sẽ làm như vậy thật, thậm chí còn có thể nghĩ đến chuyện lần sau tiếp tục lấy lòng Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong bây giờ đã khác xưa.
"Cô Bạch Tô Tô này, cô cảm thấy tôi đầu tư cho nhà họ Bạch các cô là vì điều gì?"
Diệp Phong bật cười, nói.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì coi trọng tiềm lực và tương lai tươi sáng của nhà họ Bạch chúng em nên anh Diệp Phong mới đầu tư sao?"
Bạch Tô Tô trợn to đôi mắt ngập nước, đáp lại.
Quần chúng hóng chuyện: "???"
Diệp Phong: "???"
Lâm Phượng Kiều: "???"
Con mẹ nó chứ, nhà họ Bạch có tiềm lực gì, tiềm lực phá sản hả?
Như thế cũng xứng được đầu tư sao? Đương nhiên không rồi, nhà họ Bạch của cô không có tư cách này, biết chưa!
"Tô Tô, hay là cậu cứ đồng ý đi xem phim với cậu Diệp đi, cũng đâu mất miếng thịt nào."
Lâm Phượng Kiều kéo váy cô bạn thân, ghé tai cô ta nói thầm.
Dù là một đứa ngu cũng nhận ra, sở dĩ Diệp Phong chịu đầu tư là vì Bạch Tô Tô.
"Vậy không phải mình thành ăn xin rồi sao?"
Bạch Tô Tô nhìn bạn thân của mình, cảm thấy rất tức giận, cô ta có lòng tự tôn của bản thân mình.
Lâm Phượng Kiều còn đang định nói gì đó nhưng Bạch Tô Tô đã chống tay lên bàn, nói như chém đỉnh chặt sắt:
"Anh Diệp Phong này, anh đối xử với em rất tốt, trước kia cũng rất quan †âm em, em rất biết ơn anh."
"Nhà họ Bạch thực sự cần hai trăm triệu đầu tư này, anh có thể giúp đỡ em lúc hoạn nạn, em rất vui."
"Tuy nhiên, đêm nay em không thể đi xem phim với anh được."
"Nhưng nếu như anh đồng ý đưa hợp đồng cho em, em có thể phá lệ một lần, để anh tiễn em về nhà."
Bạch Tô Tô làm như vừa đưa ra quyết định gì khó khăn lắm, cô ta đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ để con trai đưa mình về.
Ngoại trừ đàn anh Lâm Dịch...
Nhưng đối với Diệp Phong, đây là ranh giới cuối cùng và duy nhất mà cô †a có thể khoan nhượng.
Nhìn thấy bạn thân như thế, cuối cùng lo lắng trong lòng Lâm Phượng. Kiều cũng giảm bớt.
Nhưng mà một cô gái như Bạch Tô Tô cũng đã nói đến vậy, tên Diệp. Phong này cũng nên bày tỏ gì đó đi chứ.