Nhưng trong truyện gốc, tên Trần Tử Huân này được miêu tả là người tinh ranh, khi Lâm Dịch đối đầu với Diệp Phong, anh ta đã hiến không ít kế sách cho Diệp Phong.
Chỉ tiếc, hào quang nhân vật chính của Lâm Dịch quá mạnh nên không ai chống lại được.
"Lát nữa tôi đi."
Trần Tử Huân vừa cười vừa nói, bỗng nhiên đổi chủ đề, đến sát bên tai Diệp Phong, hỏi: "Cậu Diệp, anh thật sự bỏ Bạch Tô Tô rồi hả?"
"Ấy, cô Bạch ra rồi."
"Oa, hôm nay cô Bạch ăn mặc xinh đẹp quá, không hổ là cô gái mà cậu Diệp theo đuổi nhiều năm."
"Ông chủ Bạch có được cô con gái như vậy đúng là đáng mừng."
"Nghe nói cô Bạch còn là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường, có những ngón đàn rất sắc."
"Thật sao, đêm nay có thể đàn nhẹ một khúc không nhỉ?"
Trần Tử Huân vừa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng ồn ào nơi sảnh chính biệt thự, sau đó bắt gặp Bạch Tô Tô mặc lễ phục dạ hội bước ra.
Dung nhan cô ta như vẽ, khí chất tuyệt hảo, mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng đã có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cảnh tưởng này khiến Trần Tử Huân cũng phải ngây ra, trong lòng tự nhủ khó trách cậu Diệp lại theo đuổi cô gái này nhiều năm như vậy.
Đây là người mà anh bắt tay theo đuổi từ khi người ta mới mười sáu tuổi?
"Cảm ơn các chú các bác đã tới tham gia tiệc mừng thọ của cha cháu."
"Bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay sau đây, cháu gái bất tài, đàn cho mọi người khúc « Chúc phúc », bêu xấu rồi."
Sau khi Bạch Tô Tô ra hiệu, nhân viên phục vụ của biệt thự đưa một chiếc đàn dương cầm lên.
Bạch Tô Tô lẳng lặng ngồi trước dương cầm giống như một công chúa, sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ như ngả mũ thán phục trước sắc đẹp của cô ta.
« Chúc phúc » là khúc dương cầm rất nổi tiếng, bản đàn này tặng cho quan khách, cũng là tặng cho cha cô ta.
Tiếng đàn tuyệt diệu khiến người không am hiểu về âm nhạc cũng cảm thấy êm ái, du dương.
Ba phút sau, khúc đàn đã xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
"Thật không hổ là cô Bạch, vóc người đẹp, không ngờ chơi đàn cũng rất hay."
"Dù sao người ta cũng là trò giỏi của bậc thầy Hoàng Gia Tường, thầy Hoàng nổi tiếng với con mắt nhìn người rất khắt khe đấy."
"Không sai, người ta là học trò của thầy Hoàng, sau này sẽ đi ra quốc tế rất nhiều lần."
"Sau này tương lai của cô Bạch chắc chắn sẽ rất rộng mở."
Mọi người dùng hết lời để khen ngợi Bạch Tô Tô, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được một chuyện, vì sao Diệp Phong lại si mê Bạch Tô Tô nhiều năm như vậy.
Cho dù là người khác, làm gì có ai không yêu mến cô ta?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bây giờ cậu Diệp Phong có niềm vui mới, có lẽ không phải anh có mới nới cũ mà là yêu cầu của Bạch Tô Tô quá cao nên nhìn anh không vừa mắt.
Về chuyện nhà họ Bạch sắp phá sản, đám người này cũng không quan tâm.
Chỉ cần còn chưa thực sự phá sản, chỉ cần Bạch Tô Tô còn có thể lay động tâm trí Diệp Phong thì bất cứ lúc nào nhà họ Bạch cũng có thể khởi tử hoàn sinh.
"Mọi người khen quá lời rồi."
"Cháu nhà cũng chỉ có một chút năng khiếu, chủ yếu nhờ thầy Hoàng dốc lòng bồi dưỡng."
Bạch Kiến Hào cười tươi nở hoa, vừa rồi con gái thật sự khiến mình nở mày nở mặt!
Hoàng Gia Tường ngồi bên cạnh chỉ cười cho có lệ.
Nói trắng ra, ông ta đã gặp quá nhiều thiên tài âm nhạc, thậm chí là quỷ tài!
Năng khiếu của Bạch Tô Tô chỉ được xem như trên mức trung, nếu không phải cậu Diệp Phong cầu xin ba lần bốn lượt, chắc chắn ông ta sẽ không nhận cô ta làm học trò.
Đối với Bạch Tô Tô, nhìn thì Hoàng Gia Tường là thầy trò với cô ta, nhưng thực chất là một cuộc giao dịch.
Tiền cược chính là thể diện nhà họ Diệp.
"Vân Tương, anh nhớ em cũng học dương cầm từ tiểu học mà."
Ở nơi vắng người, Diệp Phong hỏi.
"Hả?"
Cố Vân Tương sững sờ, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Lên đàn một khúc đi, anh nhớ ngày còn bé chúng ta cùng học một lớp dương cầm, cuối cùng toàn là em về bổ túc cho anh."
"Bạch Tô Tô cũng chỉ đàn được đến đó, do những ông chủ này không có hiểu biết nên mới đứng đó tâng bốc."
"Chắc chắn em đàn hay hơn cô ta nhiều."
Diệp Phong đảo mắt một lượt, chợt nảy ra ý định xấu xa.