Năm lớp 11, một chàng trai tên là Lam cứu tôi lên từ biển, anh gầy gò và yếu ớt, tóc đen như tảo tùy ý sinh trưởng dưới đáy biển sâu, đuôi lông mày có một vết sẹo, vết sẹo ấy lưu lại khi anh cứu tôi, sau đó anh sợ tôi nhìn thấy vết thương đó sẽ tự trách mình nên luôn để tóc mái dài.
Tôi muốn cùng anh học chung một trường đại học, trở thành người theo đuôi anh.
“Do cứu em nên mặt mày anh mới hốc hác như vậy, đương nhiên em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Tôi thích đi theo sau anh, thích đôi lông mày dài và dịu dàng của anh, thích sự sắp xếp gọn gàng đến mức cố chấp của anh.
Tôi quyết định giữ anh ấy bên mình, chúng tôi cùng nhau đi thư viện, cùng nhau đi siêu thị, và thậm chí cùng nhau đi biển.
“Anh biết em có bóng ma tâm lý với biển, nếu anh không đến, em sẽ không bao giờ rời đi.”
Đại học năm nhất, tôi quẳng điện thoại và đi biển một mình.
Lam là một người hiền lành, dịu dàng đến mức không nỡ làm tôi đau, cũng không nỡ thấy tôi tự làm khổ mình.
“Anh bệnh.” Giọng điệu hờ hững của anh mang theo sự áy náy, in bóng trong gió biển mặn chát, “Anh vẫn không thể ở bên em.”
Nhưng tôi không quan tâm.
“Em không cần lâu dài, anh còn sống một ngày, chúng ta sẽ yêu nhau một ngày.” Tôi rơm rớm nước mắt, “Đừng rời xa em có được không?”.
Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt trên mặt tôi, không hiểu sao tôi lại không cảm thấy chán ghét.
Rõ ràng tôi luôn cảm thấy chán ghét khi ai đó chạm vào tôi, nhưng giờ phút này lại như tìm được ngoại lệ, tôi chủ động tựa đầu vào lòng bàn tay ấm áp ấy, cọ cọ lưu luyến không muốn rời xa.
Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Vậy thì ở lại với anh đi.”
Chúng ta cùng nhau biến những ngày tháng tẻ nhạt này trở nên sinh động, trong cuộc sống tươi sáng ấy, phía sau tôi vẫn luôn có Lam.
Tôi không thích bệnh viện, không muốn đến bệnh viện.
Vì Lam bị bệnh, mỗi lần đến bệnh viện tôi đều phải đối mặt với sự thật rằng anh sẽ bỏ tôi mà đi.
Tôi biết anh yêu tôi.
Anh yêu tôi, yêu một cách lặng lẽ, và vì yêu tôi nên anh mới chọn cách ra đi trong lặng lẽ.
Giống như Klein Blue tinh khiết, thuần khiết và thanh tao ấy, ẩn chứa mọi bí mật mà không cần nói ra.
25
Tống Uyên Minh đã gửi cho tôi một video.
Là đoạn video cuối cùng của Lam.
Anh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đó là ngày cuối cùng của anh, anh đã rời bỏ tôi và chọn cách đối mặt với cái chết một mình.
“A Tần thích dưa gang nướng.”
“Em ấy không thích đụng chạm thân thể.”
“A Tần thích những món ăn lạ.”
“Khi ngủ luôn đạp chăn.”
“A Tần không thích bệnh viện.”
“Thích mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.”
“Không thích tôi rời xa em ấy.”
“A Tần thích Lam.”
“Lam cũng thích A Tần.” Gương mặt Lam tràn nước mắt, “Rất thích, rất rất thích. Nhưng lại không thể nói ra được, không thể nói ra được…”
“Nếu nói ra sao em ấy có thể sống một mình được chứ.”
“Xin mọi người hãy giúp em ấy quên tôi đi.”
26
Hôm đó trong lúc lau dọn tôi vô tình làm rơi chiếc chuông gió treo trên ban công.
Tôi chưa bao giờ phát hiện ở đầu chiếc chuông gió có một chiếc nhẫn màu bạc được treo trong một sợi dây.
Tình cờ đó là một cặp với chiếc nhẫn mà tôi đã mua ở cửa hàng lưu niệm trên biển vào năm mười một.
Một cơn gió thổi qua bậu cửa sổ, chuông gió kêu leng keng.
27
Tôi biết.
Mỗi khi gió về chính là anh trở về yêu tôi.