Mục lục
[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 10: TRANSPICIO (Xuyên thấu)

Happy reading!

----------

Trong vài tuần tiếp theo, Harry đã quen với cuộc sống thường nhật ở Hogwarts. Lên lớp, đọc sách, trò chuyện, học tập; càng ngày cậu càng cảm thấy hứng thú hơn với cổ ngữ Rune và mối liên hệ giữa nó và các Nghi thức. Cậu dần nhận ra rằng những câu thần chú mà các phù thuỷ sử dụng không phải là một thứ ngôn ngữ bịa đặt như cậu từng nghĩ, mà chỉ là một thần chú ngắn để kích hoạt một nghi thức, một quá trình phức tạp hơn nhiều so với cái Harry sử dụng, để điều khiển phép thuật theo ý muốn của phù thuỷ. Dù không có cuốn sách nào trong thư viện đi sâu vào chủ đề này, nhưng rõ ràng là bản thân những câu thần chú ấy phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều.

Harry đã bắt đầu phát triển những giả thuyết của riêng mình về cách sáng tạo các thần chú từ những thông tin có được. Cậu dự định sẽ tìm thêm những cuốn sách chuyên môn hơn, có lẽ là từ Hẻm Xéo, hoặc Thư viện nhà Malfoy, một khi cậu có cơ hội được đến đó. Có một Khu vực Hạn chế ở Thư viện của Hogwarts nhưng Harry không biết mình có thể vào đó bằng cách nào. Cậu nghĩ sẽ phải có giấy cho phép của giáo viên, nhưng lại không muốn phải giải thích lí do mình tìm kiếm những cuốn sách đó. Từ những gì đọc được trong những cuốn sách mà cậu được cho phép, phạm vi pháp thuật liên quan đến sáng tạo thần chú được coi là...một chủ đề phức tạp, ở một góc độ nào đó.

Dù vậy, Harry cũng đã tự xây dựng vài giả thuyết về cách mà phép thuật và những biểu hiện đa dạng của nó kết hợp với nhau tạo thành những mạng lưới phức tạp. Một mặt là dạng trực tiếp, thuần tuý nhất của phép thuật, điển hình là những thần chú của cậu; một ý định, một mục đích, một tác dụng. Chúng hữu dụng ở chỗ có thể được sử dụng một cách trực tiếp, miễn là bản thân cậu có đủ năng lượng; cậu không cần cử chỉ hay từ ngữ nào- dù chúng có thể giúp tâm trí cậu tập trung vào việc cần làm, nhưng cũng không thực sự cần thiết – để gặt hái được thành quả nhanh chóng nhất. Cậu gọi nó là 'phép thuật thuần tuý'.

Mặt khác, thứ phép thuật mang tính nghi thức đang được sử dụng rộng rãi ở Thế giới Phép thuật phức tạp hơn nhiều, cũng kèm theo nhiều tác dụng phụ mà Harry nghĩ phần lớn mọi người không biết đến; cậu gọi nó là 'phép thuật phức tạp'. Mặc dù không cuốn sách nào trực tiếp nói về chủ đề này nhưng từ việc tìm hiểu cách sắp xếp các Nghi thức để kết hợp nhiều thần chú chủ động và thụ động – ví dụ như nối lại, hoặc đơn giản là chồng chéo lên nhau để đồng thời kích hoạt chúng – thì đa phần, nếu không phải nói là tất cả các thần chú kích hoạt qua đũa phép thực chất đều thuộc về một mạng lưới phép thuật lớn và tinh vi hơn nhiều. Mạng lưới này cho phép nhiều thần chú được 'dệt' lên các kết giới hoặc nối lại để tạo ra những thần chú mạnh hơn, cũng có thể được giải trừ hay hiệu chỉnh bởi các thần chú khác; nó cho phép một phù thuỷ có kinh nghiệm tạo ra những hiện tượng phức tạp từ các thần chú đơn giản theo phương thức mà Harry gọi là 'tái chế', sử dụng lại những câu thần chú có sẵn để đạt được một hiệu quả nhất định. Nó là một phương pháp có ích và hiệu quả mà Harry rất thích, vì nó không khiến phù thuỷ phải lãng phí phép thuật để đạt được mục đích ban đầu khi một phương thức nhanh chóng hơn nhiều đã được tạo ra theo chuyển động của những cây đũa phép và các từ ngữ. Bây giờ khi đã hiểu hơn tại sao những phù thuỷ lại phụ thuộc như vậy vào đũa phép, Harry ít nhất cũng có thể đồng tình những lợi ích mà nó đem lại, và dần dần thừa nhận nó.

Trừ việc không có một cuốn sách nào nói về điều này cả.

Harry chưa bao giờ cảm thấy bực bội như thế, kể cả trong những tháng đầu học tiếng Latinh, khi mà phần lớn các chữ cái vẫn còn trông như một đống bùi nhùi và cậu thậm chí còn không biết được nghĩa tiếng Anh của chúng.

Cậu tìm được vài cuốn sách nhắc qua đến những tính chất thụ động của thần chú, và cả một cuốn về cách sử dụng cổ ngữ Rune để kích hoạt riêng một số phần nhất định hoặc kể cả thêm vài phần nếu muốn, nhưng không cuốn nào trực tiếp đề cập tới vấn đề đó, chứ chưa nói đến làm thế nào. Thậm chí sau gần một tháng đến thư viện hằng ngày và thức đến sáng đọc những cuốn sách mà có thể trả lời câu hỏi của cậu, nhưng vẫn chưa tìm được bất cứ gì. Thật sự là rất bức bối, nhưng Harry tự an ủi bản thân với suy nghĩ rằng cậu vẫn còn rất nhiều nơi chưa tìm kiếm trong thư viện, và nhiều nguồn khác. Cậu chắc rằng trực giác của mình về cách vận hành của các thần chú là đúng; nó rất hợp lí và cũng là một lời giải thích thông minh, đúng đắn cho sự bất bình của bản thân trước sự lãng phí đó. Cậu chỉ đơn thuần là chưa chắc chắn, nhưng cậu nhất định sẽ thoả mãn được sự tò mò của mình.

----------

Vào ngày lễ Halloween, Harry quyết định không tham gia Đại Tiệc. Cũng là lần đầu tiên cậu biết rằng đó cũng chính là ngày mà cha mẹ mình đã qua đời, dù rằng cậu sẽ không khóc hay buồn bực gì, cậu cũng không thể thể hiện niềm vui giống những người khác trong dịp này. Hơn nữa, cậu cũng chưa bao giờ dự lễ Halloween trước đây; nhà Dursley hiển nhiên là chưa từng cho cậu ra ngoài xin kẹo, và Harry cũng không ham thích gì lắm, nên việc vắng mặt khỏi Đại Tiệc cũng không mất mát gì. Draco đã khéo léo giúp Harry ngăn rất nhiều lời hỏi han, cũng hoàn toàn hiểu được lí do cậu 'cảm thấy không khoẻ', vì vậy Harry có thể ở một mình trong Phòng Sinh hoạt, vây quanh bởi đồ đạc tinh xảo và ngọn lửa ấm áp, chúi đầu đọc một cuốn sách Rune.

Khi những học sinh khác quay lại sớm hơn nhiều so với Harry dự định, cậu biết có điều gì đó không ổn. Điều này càng được khẳng định hơn khi Draco kể cho cậu về việc Quirrell đột ngột xông vào Đại Sảnh Đường, hét toáng lên về một con Quỷ khổng lồ dưới hầm ngục rồi ngất xỉu.

"Không thể nào tin nổi là Dumbledore lại cho học sinh trở về Phòng Sinh hoạt," cậu ta gầm lên, "Ông ta quên rằng Phòng Sinh hoạt của chúng ta ở dưới hầm ngục à? Thật hợp tình hợp lí làm sao! Tôi có thể buộc lão già ngu ngốc đó tội hình sự đấy."

Harry không thể không đồng tình với cậu nhóc tóc vàng; thật sự rất nguy hiểm khi để một nhóm học sinh đến nơi mà được cho là có con quỷ khổng lồ. Không có ai bị thương, nhưng nó thật sự rất bất cẩn, nếu chỉ đơn giản là Dumbledore không nghĩ đến hậu quả của mệnh lệnh mình đưa ra. Có thể là vị Phù thuỷ lớn tuổi này đang cố tình làm vậy, nhưng cậu không nói ra. Cậu biết Draco cũng có suy nghĩ như thế, nhưng cũng không phải là một điều sáng suốt nếu nói thẳng nó ra. Harry không ảo tưởng gì về độ đáng tin cậy của người lớn, và thứ phép thuật trắng đến loá mắt của Dumbledore thực sự khiến cậu rất bất an.

---------

Happy 1K votes!!! *tung bông*


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK