Mục lục
[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--------

"Thầy có thể kể cho em được không ạ?" cậu hỏi, bình thản nhất có thể.

Slughorn quan sát cậu cẩn thận. "Trò chắc chứ? Đó là một sự kiện tồi tệ. Ta không muốn làm trò sợ."

Harry chậm rãi gật đầu. "Nếu thầy không phiền ạ. Em rất hiếu kì về Người Sáng lập Nhà của mình, và chuyện này nghe rất thú vị. Em sẽ không sợ đâu ạ, em hứa."

Slughorn cho cậu một nụ cười nhẹ, rồi gật đầu. "Vậy được rồi, làm sao ta có thể từ chối một tâm trí nhỏ tuổi và đầy hiếu kì chứ?" Ông thở dài. "Câu chuyện này khá kì lạ, thú thật là vậy, và kể cả ta cũng không rõ chi tiết lắm. Nhưng một ngày nọ, không biết vì nguyên do gì, một học sinh đã bị hoá đá. Không ai biết thủ phạm là ai, và tại sao. Sau vài tuần, càng nhiều học sinh rơi vào tình trang tương tự. Và, cuối cùng," ông nhíu chặt mày, "một học sinh đã tử vong."

Harry giật mình. "Tử vong? Nhưng chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ạ?"

Slughorn lắc đầu. "Không ai thực sự biết được, và cũng không ai biết cách ngăn chặn chuyện đó. Manh mối duy nhất của bọn ta là một lời nhắn được tìm thấy tuyên bố rằng Phòng chứa Bí mật đã được mở ra, và 'Người thừa kế Slytherin' là kẻ đứng sau những vụ tấn công. Bọn ta cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, khi có học sinh tử vong Bộ Phép thuật đã can thiệp vào, và họ nói ngôi trường sẽ phải đóng cứa vì sự an toàn của học sinh nếu không tìm được thủ phạm."

"Sau cùng thì có tìm được không ạ?"

Slughorn gật đầu. "May mắn là có. Thủ phạm thực sự là Rubeus Hagrid, trò ấy đã nuôi một con nhện quỷ như thú cưng, trò tin được không?" Ông lắc đầu khó tin. "Nhện quỷ là những sinh vật vô cùng nguy hiểm, dù nói thế này hơi tồi tệ, nhưng bọn ta thực sự rất may mắn vì chỉ bị chết một học sinh duy nhất. May mắn là thuốc giải đã được tìm thấy cho những học sinh bị hoá đá, nên các trò ấy đều ổn, nhưng cũng đã mất vài tháng trời trong tình trạng đó." Ông thở dài. "Kết cục, Dumbledore không cho Hagrid vào Azkaban vì lòng thương, luôn đinh ninh cậu ta không biết về những chuyện đã xảy ra, và cũng không biết con nhện của mình đã trốn thoát và tấn công học sinh trong trường. Sau đó, bọn ta cũng phát hiện ra có một học sinh đã viết lời nhắn đó như một trò chơi khăm, từ lúc chưa ai nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến vậy, nên việc tất cả chỉ là một tai nạn tồi tệ không quá khó tin. Vì vậy, Hagrid được tha bổng với điều kiện cậu ta luôn phải được giám sát bởi Dumbledore." Ông lắc đầu. "Cậu bé đó có thể không cố tình làm hại ai, nhưng đã gây ra rất nhiều chuyện xấu vì sự vô tâm của mình. Nuôi nhện quỷ làm thú cưng ư, thật không thể tin được!"

"Làm sao họ biết được thủ phạm là ai ạ?" Harry hỏi, không kìm được sự tò mò. "Nếu như không ai biết chuyện gì đang xảy ra?"

Slughorn gật đầu. "Ồ, phải rồi, tất cả là nhờ công của trò Riddle. Trò ấy là Huynh trưởng của Slytherin lúc đó, và trò ấy đã giúp ngăn chặn được vấn đề. Một học sinh xuất sắc. Thật đáng tiếc vì những gì đã xảy ra với trò ấy."

Harry cảm thấy tim mình đập trật một nhịp. "Riddle ư, thưa thầy? Đó là ai vậy ạ?"

Đôi mày của Slughorn nhíu chặt vào nhau. "À, Tom Riddle. Ta đã không nghĩ về trò ấy trong mấy thập kỉ rồi. Trò ấy là một trong những học sinh xuất sắc nhất của Hogwarts, một thiên tài phép thuật và vô cùng mạnh mẽ. Trò ấy có tài chính trị, và bọn ta đều kì vọng trò ấy sẽ làm cho Bộ Phép thuật, thậm chí sẽ có ngày trở thành Bộ trưởng." Ông lắc đầu. "Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp, trò ấy làm việc ở một cửa tiệm nhỏ rồi đột nhiên biến mất, đi du ngoạn thế giới, ta cho là vậy. Ta đã không nghe gì về trò ấy từ khi đó." Ông thở dài lần nữa. "Thật sự đáng tiếc; bọn ta đều kì vọng những điều vĩ đại từ trò ấy, nhưng có lẽ vì áp lực quá lớn nên trò ấy đã trốn chạy."

Harry cẩn thận giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, không để lộ ra những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

"Cảm ơn vì đã kể cho em về Phòng chứa, thưa thầy," Harry nói, cẩn trọng đưa chủ đề về câu hỏi ban đầu. "Nghe nó rất nguy hiểm, nên em sẽ không tìm hiểu thêm nữa."

Slughorn gật đầu. "Một quyết định sáng suốt, trò Potter. Không ai biết Phòng chứa có thật hay không, nhưng có rất nhiều bí ẩn trong toà lâu đài mà không liên quan đến bi kịch như vậy. Ta đồng ý là chuyện này không nên bị động đến."

"Vâng, thưa thầy. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho em ạ. Chúc thầy một buổi tối tốt lành." Harry nói lời tạm biệt và rời khỏi phòng học với tâm trí đầy rối loạn.

Cậu nhanh chóng đến được Phòng Sinh hoạt chung Slytherin, và lẻn vào phòng mình trước khi Draco nhận ra và hỏi về cuộc gặp mặt với Slughorn. Cậu lấy cuốn nhật ký ra từ rương của mình, mang nó lên giường, kéo rèm và thực hiện những thần chú riêng tư thường dùng.

<Tom?>

<<Có chuyện gì?>>

Đã đến lúc thành thật về việc cậu đã cố tìm thông tin về Phòng chứa.

<Ta đã có một cuộc trò chuyện thú vị với một vị Giáo sư về ngươi.>

Phép thuật của Tom khựng lại. <<Ngươi kể về ta với người khác?>> Rõ ràng là y nghĩ Harry đã nhắc đến cuốn nhật ký với ai đó, và Harry không nhịn được phải đảo mắt trước phản ứng của y. Tom thực sự nghĩ Harry ngu ngốc đến thế sao?

<Không hẳn. Ta hỏi một người về Phòng chứa, vì tò mò, và họ đã nhắc đến việc ngươi đã giúp ngôi trường không bị đóng cửa hồi đó.>

Tom im lặng vài giây, và Harry tự hỏi liệu cậu đã chọc giận y thêm khi nói điều đó. Phép thuật của cuốn nhật ký trông không có vẻ tức giận nữa, nhưng thỉnh thoảng rất khó để Harry nhận biết được trạng thái của nó. Cậu nghĩ mình đã khá hiểu Tom rồi, nhưng cậu thực sự rất bất ngờ khi nghe được việc y đã hi sinh thân mình để cứu Hogwarts khi đó, đặc biệt là khỏi một sinh vật nguy hiểm đã giết một học sinh rồi. Tom chắc chắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.

<<Vụ việc với Hagrid ư?>>

<Đúng thế. Thật điên rồ khi nuôi một con nhện quỷ như thú cưng. Làm sao người biết được?>

<<Không quá khó khi ta suy nghĩ cẩn thận về nó. Một là, ta biết nó không liên quan gì đến Phòng chứa vì không có gì trong đó có thể hại người, chưa kể đến việc giết chết một học sinh. Mặt khác, Hagrid đã nổi tiếng với việc luôn cố nuôi những sinh vật nguy hiểm, nên cậu ta là một nghi phạm khá hiển nhiên.>>

<Nếu nó rõ ràng như thế, sao ngươi không ngăn chặn sớm hơn?>

<<Ta không làm gì vì nghĩ những Giáo sư sẽ lo liệu được. Ta không quá hào hứng với việc phải điều tra một sinh vật đã giết người, nhưng khi nghe chuyện ngôi trường sẽ phải đóng cửa nếu không tìm được thủ phạm, ta nhận ra mình phải làm gì đó.>>

<Ngươi nói đúng, không học sinh nào nên can dự vào. Và nếu ngươi không phát hiện Phòng chứa trước đó ngươi cũng sẽ hoang mang giống những người khác thôi.>

<<Chính xác. Ta chỉ ở đúng lúc đúng chỗ thôi.>>

<Chuyện gì đã xảy ra với con nhện?>

<<Không may là ta đã không thể giết nó, và nó đã trốn thoát vào Khu rừng Cấm.>>

Harry nhíu mày. <Liệu nó có thể vẫn còn sống không?>

<<Khả năng lớn là vậy. Nhện quỷ có thể sống hàng trăm năm, và chúng cũng là những kẻ săn mồi cừ khôi. Ta cho là nó sẽ sống tốt thôi.>

Harry kìm xuống cơn rùng mình.

<Cảm ơn vì đã giúp giữ ngôi trường mở cửa và an toàn khỏi những sinh vật nguy hiểm.>

Phép thuật của Tom phất về phía cậu với vẻ mà Harry đã gắn với sự thích thú, nhưng cậu không chắc Tom thích thú gì về tình huống này.

<<Không cần cảm ơn. Ta chỉ làm điều cần thiết thôi.>>

Harry chớp mắt trước câu trả lời của Tom. Từ cuộc trò chuyện đầu tiên, Harry đã phân loại Tom là một người – dù không hoàn toàn tự kiêu, vì y thực sự tài giỏi như đã thể hiện – rõ ràng không quá khiêm tốn. Nhưng khi y nói một thứ như thế này Harry cảm thấy hơi tội lỗi vì đã tự ý đánh giá nhân phẩm của Tom mà không biết gì về y, và tự nhắc mình phải đối xử với y tốt hơn. 

<Dù sao đi nữa, vẫn cảm ơn ngươi. Bây giờ, về chuyện chúng ta đang bàn dở hôm trước...>

----------

Kì nghỉ nhanh chóng đến sau đó, và Harry nhanh chóng trở thành một trong số ít những học sinh ở lại toà lâu đài. Draco đã tỏ ý muốn ở lại để cậu không phải một mình, nhưng Harry đã khăng khăng rằng cha mẹ Draco sẽ rất nhớ cậu nhóc, và cậu không muốn bị đổ lỗi đã giữ Draco khỏi họ. Vào ngày Giáng sinh, cậu nhận được những món quà từ bạn bè và, ngạc nhiên là một lần nữa, Snape.

Phần lớn quà của cậu là những cuốn sách, nhưng lần này chúng phối hợp với nhau một cách đáng ngờ. Draco đã gửi cho Harry một cuốn sách lịch sử chính trị Hắc ám, của Blaise là về lịch sử phép thuật Hắc ám, và của Daphne là về cách xử sự Máu thuần. Mặt khác, Pansy đã tặng cậu một lọ gel tóc có nhãn 'Chắc Tối Đa'. Harry khá chắc họ đều đang trêu chọc cậu, ít nhất là có một chút, nhưng vẫn rất trân trọng những món quà. Cậu cũng đã tặng cho họ những cuốn sách hi vọng là đúng với sở thích. Harry chưa từng mua quà cho ai trước đây, và cậu không chắc như thế nào là phù hợp, nhưng đã cố gắng hết sức; dù sao, họ đều biết cậu chưa từng tổ chức Giáng sinh bao giờ, nên Harry biết cậu sẽ được bỏ qua nếu có phạm sai lầm. Trong khi đó, Snape gửi cho cậu một cuốn sách về Bế quan Bí thuật, với một bức ảnh cũ chụp mẹ cậu đang ngồi bên bờ hồ và một tờ giấy nhắn rằng món quà Harry tặng Snape sẽ là lời hứa sẽ ngủ và ăn uống đầy đủ. Harry đã phì cười khi đọc nó, một cảm giác ấm áp trong lồng ngực trước sự quan tâm ấy.

Đêm hôm đó, cậu đến nhà vệ sinh nữ kia.

Harry rời khỏi kí túc xá vào lúc đêm khuya, đảm bảo rằng những người khác trong toà lâu đài vào kì nghỉ đều đã ngủ. Thứ duy nhất cậu đem theo là cuốn nhật ký; đây mới chỉ là thăm dò thôi, và nếu Harry thực sự tìm được Phòng chứa thì lần sau chỉ cần cầm theo một chiếc túi đựng đồ là được. Cậu đến nơi vào khoảng nửa đêm, cẩn trọng tránh mọi khả năng bị bắt gặp. Kể cả khi đã có Effugiat, hoàn toàn có thể có một học sinh nào đó lang thang ở ngoài phát hiện ra cậu. Khi đến nơi, Harry đẩy cánh cửa mở ra và nhẹ chân lách vào, dựng một kết giới cách âm xung quanh để đảm bảo không có tiếng động nào lọt ra. Chỉ sự khó khăn trong việc mở ra cánh cửa đã thể hiện không có ai đến đây nhiều năm trời rồi.

Vào trong, Harry không thể không nhận ra nơi này gần như giống hệt trong ký ức của Tom, một điều kì lạ vì đã năm mươi năm trôi qua. Nhưng nhà vệ sinh này đã bị bỏ hoang và không được sử dụng nhiều thập kỉ rồi, rõ ràng là không có ai sửa chữa nó. Ít nhất vì thế nên việc lẻn vào đây dễ dàng hơn nhiều, Harry sẽ không phải lo lắng về việc có ai đó sử dụng nó khi cậu đang ở trong. Mà đằng nào thì cũng khó có khả năng ấy; đã nửa đêm rồi và mọi Nhà đều có khu vệ sinh riêng, nhưng chắc chắn vẫn hơn.

Cậu chậm rãi tiếp cận bồn rửa, cẩn thận xem xét những tay cầm để tìm hình khắc con rắn nhỏ kia. Harry mất mấy lần mới tìm được; nó nhỏ hơn so với trong trí nhớ, và mờ nhạt hơn. Nhưng nó vẫn rõ ràng là một con rắn, và nằm ở một vị trí rất dễ thấy.

"Được rồi, đã đến lúc xem có phải Tom đang chơi khăm mình hay không," Harry lẩm bẩm, hít một hơi sâu. Cậu chưa từng cảm thấy quá lo lắng về kế hoạch đến giờ, nhưng khi đứng trước bồn rửa này, sự băn khoăn bắt đầu dâng lên.

§ Mở ra § cậu nói, tập trung vào con rắn như Tom đã hướng dẫn.

Ban đầu, không có gì xảy ra, và Harry thực sự bắt đầu hoài nghi ý định của Tom. Nhưng rồi đột nhiên, chiếc bồn rửa dần dần di chuyển.

Một loạt bồn rửa đồng loạt chuyển động, đột ngột tiến lên phía trước và về phía Harry, khiến cậu vội vàng lùi lại để tạo khoảng cách.

Rồi, cũng đột ngột như thế, chúng dừng lại.

Harry nheo mắt nhìn; Tom đã nhắc về việc chúng sẽ làm vậy, nhưng nhìn ngoài thật giật mình hơn cậu nghĩ. Tầm mắt cậu dời đến khu vực ở giữa vòng tròn.

Một hố sâu tối mịt lộ ra, một lối mở mà Harry nhanh chóng nhận ra là một miệng ống khổng lồ, dẫn xuống phía dưới mà cậu không nhìn ra được là sâu đến đâu.

Harry khó tin nhìn nó vài giây trước khi lôi cuốn nhật ký ra. Rồi cậu đưa tay vào túi chỉ để đổi lại một tiếng tặc lưỡi bất mãn.

"Không thể tin được là mình lại quên mang bút," cậu lầm bầm, cẩn thận cất cuốn nhật ký đi. Cậu đã muốn hỏi Tom xem có cách xuống nào khác ngoài cách trượt bằng đường ống này hay không, vì rõ ràng là nó đã không được làm sạch trong thời gian rất dài rồi, đầy bẩn thỉu và ẩm ướt. Harry cũng không biết liệu đường ống có mở rộng dần xuống dưới không, và liệu nó sẽ thả cậu rơi từ một độ cao nguy hiểm, hay để cậu trượt xuống. Dù thế nào đi nữa, Tom chưa nói gì nhiều về đường ống này, nên Harry đã cho là nó không phải vấn đề. Nhưng nhìn xuống cái miệng khổng lồ tối đen này đáng sợ hơn Harry đã nghĩ.

Nhưng nói đi cũng phải nói, Harry cũng đã đánh giá quá thấp về tình huống này. Phòng chứa là một bí mật lớn được giấu dưới hầm ngục của một toà lâu đài được xây dựng hàng trăm năm trước; chính xác thì cậu đã hi vọng một lối vào thế nào chứ? Một chuyến tản bộ nhàn nhã xuống một cầu thang được bảo trì cẩn thận, trang trì đầy hoa và vài bức tượng rắn hay sao? Riêng chuyện có một lối vào từ toà lâu đài đã đủ thuận tiện [kì lạ] rồi. Cậu nên cảm thấy may mắn vì không phải ra ngoài đào bới xung quanh.

Harry thở dài, đưa tay lên gọng kính của mình và cẩn thận yểm thần chú Gluten (keo dán) để tránh cho nó rơi mất. Cậu cũng dùng nó với túi áo của mình, để đảm bảo cuốn nhật ký không rơi ra.

"Không thể tin được mình đang làm chuyện này. Những cuốn sách của Slytherin tốt hơn hết là nên xứng đáng đấy," Harrry cáu kỉnh làu bàu, nhăn mặt trước mùi hương khó chịu toả ra từ cái hố. Cậu phủ nhiều lớp Obice quanh thân thể như một lớp bọc, và sau một khoảnh khắc cân nhắc yểm thêm cả Tegmentum để đề phòng, rồi bước tới trước mép đường ống.

"Cogito ergo moriar," cậu lẩm bẩm, và nhảy xuống.

*Chú thích: Cogito ergo moriar - I think therefore I will die. Ở đây Harry muốn nói "Sự tò mò sẽ giết chết mình"

---------

Hết chương 21.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK