Bất chấp thân thể đau nhức, Đường Mặc Phi bước nhanh chạy vội tới đống xác chết bên cạnh, lật ngược một cái xác nằm úp xấp mặc trang phục hộ vệ Long gia, phát hiện đó là một trong bốn hộ vệ vừa nãy đã nói chuyện với Long Vũ.
Trong lòng Đường Mặc Phi bỗng nhiên trầm xuống thật mạnh, y bắt buộc chính mình phải giữ vững tinh thần, hướng bốn phía tìm kiếm.
Tại cách đó không xa, hướng kéo dài vào trong rừng cây, lại phát hiện ra ba thi thể hộ vệ còn lại của Long gia. Đường Mặc Phi nhìn vết thương trên thi thể, trong lòng vừa vội lại vừa hối hận, liên tục tự oán giận chính mình vì sao lại vứt bỏ Long Vũ mà đi, y rất sợ phát hiện tiếp theo chính là thi thể của Long Vũ.
May mắn về sau không thấy bất luận vật gì liên quan đến Long Vũ, Đường Mặc Phi chỉ phát hiện binh khí rơi lả tả trên mặt đất, vết máu, và những thi thể của kẻ khác.
Càng nhìn càng kinh ngạc, Đường Mặc Phi từ trước đến nay – trời không sợ, đất không sợ, sự can đảm hơn người, thế nhưng hiện giờ tay chân lại không ngừng run rẩy, môi run rẩy, không dám phát ra một chữ.
Vô Cực giáo cùng hai nhà Đường – Long trở mặt đã lâu, vừa rồi Long Ngâm lại phụng Hoàng mệnh diệt tổng đàn của đối phương, và cách nay không lâu Đường Mặc Phi cùng Long Vũ lại huỷ diệt kế hoạch phục hưng giáo phái của bọn chúng, dư nghiệp còn lại của Vô Cực giáo không biết sẽ có bao nhiêu hận thù đối với hai nhà Đường – Long.
Những tên còn lại đó xác nhận tự biết không còn cách nào phục hưng giáo phái, hiện tại lại phát hiện Long Vũ đơn lẻ một mình, chắc chắn liền dốc toàn bộ lực lượng ý định giết chết Long Vũ, để phát tiết mối hận trong lòng. Đường Mặc Phi hận y bị tức giận làm mờ lý trí mà rời đi, y vừa run rẩy vừa kinh sợ lần theo dấu vết của vết máu đánh nhau, đi được một lúc thì đến một dốc núi cao cao.
Trên đó có vài người đang vây quanh một người, người vị vây quanh chính là Long Vũ!
Đường Mặc Phi còn chưa kịp sinh khí, vội vàng vọt người tiến đến trợ giúp, đã thấy Long Vũ bị hai gã Vô Cực giáo đồ quơ đao bức lui.
Long Vũ vung tiên chống cự nhưng bởi vì chiến đấu với kẻ thù quá lâu mà sức cùng lực tận, nhuyễn tiên của hắn bị binh khí của kẻ địch quấn lấy, thân hình bị ép lui về phía sau. Lúc Đường Mặc Phi đuổi tới, lại có vài chuôi đao hung hăng chém mạnh xuống nhuyễn tiên của hắn.
Long Vũ kiệt lực không cách nào chèo chống nữa, bước lui dần về phía sau, chân giẫm phải mấy khối núi đá ở trên đỉnh núi, Long Vũ chưa kịp nói ra một chữ đối với Đường Mặc Phi vừa vọt tới trước mặt, chỉ có thể thật sâu trừng mắt liếc nhìn nam nhân vừa vội vàng chạy đến này, thì thân thể đã ngã ngửa ra sau rớt xuống vực.
Tận mắt chứng kiến hình ảnh như vậy, trước mặt Đường Mặc Phi bỗng nhiên tối sầm, té ngã trên mặt đất. Ánh đao bốn phía từng trận gián xuống, y bị chém vài đao mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, bằng vào lý trí cuối cùng giết chết hết Vô Cực giáo đồ còn sót lại, sau đó nhảy đến vách đá nhìn xuống dưới, chỉ thấy trên vách đá có một nhánh cây duỗi ra, trên đó lộ ra một vật, chính là nhuyễn tiên của Long Vũ.
Long Vũ rơi xuống núi thật sao?
Đường Mặc Phi chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, hô hấp gần như đình chỉ, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa té xỉu. Y không kịp suy nghĩ, chỉ biết giương hai mắt nhìn trừng trừng xuống vách núi, ánh mắt đăm đăm, rất là đáng sợ.
Vô pháp có thể hồi tưởng lại ánh mắt tinh tế của Long Vũ nhìn y trước khi rơi xuống vực núi, cái nhìn kia bao hàm là oán là hận đến tột cùng, Đường Mặc Phi đột nhiên đem hết toàn lực thả người nhảy xuống nhánh cây đang treo nhuyễn tiên của Long Vũ, hoàn toàn không để ý chướng ngại trước mắt chính là vực sâu vạn trượng.
Thân thể nhảy đến giữa không trung, thần trí của Đường Mặc Phi càng thêm hỗn loạn, trong đầu y chỉ có ý niệm nhanh chóng cùng Long Vũ gặp nhau, hoàn toàn không nghĩ tới nhảy xuống như vậy có thể hay không thịt nát xương tan?
“Ba!” Thân thể kịch liệt đau nhức cuối cùng cũng kéo trở lại lý trí đã mất đi của Đường Mặc Phi, y đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện ngực mình đập thật mạnh vào nhánh cây tráng kiện đang treo nhuyễn tiên của Long Vũ, nhánh cây bị hắn va chạm mà rung động răng rắc sắp đứt gãy.
Đường Mặc Phi vội vàng hấp khí ngưng thần, thả người nhảy ngược lại, lui về vách đá. Nhìn chằm chằm quan sát vách núi trước mắt, Đường Mặc Phi hít thật sâu vài hơi dài, dùng tay tát thật mạnh vào mặt mình mấy cái, liều chết cũng không thừa nhận hình ảnh từng thấy trước mắt.
Lúc này, cho dù Long Vũ thật sự có lừa gạt y, hoặc ở trước mặt mọi người “hưu” y, y cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận phần sỉ nhục ấy, chỉ cần …. Long Vũ bình an không có việc gì!
Nghĩ tới ánh mắt tràn ngập uỷ khuất cùng quật cường của Long Vũ trước khi rơi xuống vực, lòng của Đường Mặc Phi đau như dao cắt, trong đầu y hiện lên ‘biết vậy chẳng làm.’
Vì cái gì y một mực không thể bỏ xuống được sĩ diện? Vì cái gì y lại không muốn thừa nhận chính mình để ý Long Vũ?
Sau khi Đường Mặc Phi bình tĩnh lại, tự nhiên hiểu được Long Vũ lừa gạt y khẳng định không phải vì muốn “hưu” y. Chỉ là Long Vũ quá yêu mến y, nhưng vì kiêu ngạo mà nói không nên lời, mới xui khiến Long Ngâm tạo cơ hội cho bọn hắn ở chung với nhau. Nhưng y trước đây ngu dốt như thế nào mà không nghĩ thông suốt đến tầng này, để liên luỵ đến Long Vũ hiện tại sống chết không rõ!
Ngực lần nữa kịch liệt đau nhức, Đường Mặc Phi chỉ cảm thấy lòng của y như bị đao kiếm cắt từng nhát từng nhát mạnh mẽ, tuy là y vẫn luôn tự phụ mình cơ trí, nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp cứu người mình thương trở về, vậy thì “thông minh” giống như y vậy, quả nhiên là có một không hai!
Hơn nữa ngày mới thử thuyết phục chính mình, có lẽ sau khi Long Vũ rơi xuống vực cũng bị nhánh cây ngăn đón, nên tính mạng cũng không quá lo lắng. Đường Mặc Phi bắt buộc y phải mau chóng ổn định tinh thần lại, bắt đầu tìm kiếm nơi Long Vũ rơi xuống.
Lảo đảo từ đường nhỏ đuổi tới đáy vực, y tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của Long Vũ.
Chẳng lẽ Long Vũ rơi xuống thịt nát xương tan? Hay là thi thể rơi xuống bị dã thú tha đi?
Đường Mặc Phi nghĩ tới đây, càng đau lòng hơn nữa, lại cắn chặt răng, hung hăng cho mình hai tát tai. Tìm không được vật gì liên quan đến Long Vũ, trong lòng của y càng ngày càng hốt hoảng, cuối cùng lý trí của y toàn bộ tiêu tan, y ngửa mặt lên trời gào rú tuyệt vọng, cho đến kiệt lực ngã xuống đất, trong miệng rốt cuộc phát không ra tiếng, mới chậm rãi đem thần trí tứ tán thu hồi trở về.
Long Vũ khẳng định là bị người mang đi! Nếu không nhất định hẳn là phải lưu lại đồ đạc liên quan đến hắn!
Sau khi hao tốn hết hai ngày không ăn không uống tại trong rừng cây dưới vực thẳm tìm kiếm, Đường Mặt Phi rút ra được kết luận chắc chắn như vậy, trong lòng thoáng buông. Y rất nhanh chạy về nhà, ý định vận dụng nhân lực của Đường gia tại Thương Nhật Quốc truy tìm Long Vũ; Ai ngờ khi bước vào nhà, liền biết ngay nơi Long Vũ đang ở.
Long nhị công tử bị thương nặng hôn mê được người cứu, hiện nay đang ở Long gia trang điều dưỡng. Đường Mặc Phi biết được tin tức này nửa vui nửa lo, vội vàng khởi hành đến trước Long gia trang. Biết rõ Long Vũ không có chết, trong lòng y rốt cuộc cũng thả lỏng. Nhưng mà ngay khi Đường Mặc Phi đuổi tới Long gia, các thủ vệ thường ngày vẫn đối với y tươi cười hoà nhã lại một bộ mặt nghiêm trang không cho y vào cửa.
Đường Mặc Phi bất đắc dĩ, nhớ đến song thân của y sau khi nghe nói y đối với Long Vũ “thấy chết mà không cứu”, đều hô to không còn mặt mũi nào gặp lão hữu, không muốn nói chuyện cùng y nữa. Xem tình hình trước mắt này, nhất định là do phụ mẫu vô lương tâm ở nhà đem chuyện đã trải qua nói cho trưởng bối của Long gia biết, cố tình nhìn y sứt đầu mẻ trán, cùng bộ dáng thúc thủ vô sách, để giáo huấn y dám đào hôn làm họ mất mặt, biến cục diện thành bộ dạng không thể vãn hồi như hiện nay.
Trong lòng lo lắng không biết Long Vũ bị thương như thế nào, lại không dám xông vào làm trưởng bối Long gia tức giận. Mấy ngày liên tiếp Đường Mặc Phi ăn không vô, ngủ không được, vò đầu bứt tai, thầm nghĩ phải làm như thế nào giấu diếm được người Long gia để đi gặp Long Vũ.
Một ngày này, Đường Mặc Phi ngồi trong một tửu lâu cách Long trạch không xa, chợt nhìn thấy một người từ trong Long trạch đi ra, hạ nhân ra vào Long gia đều đối với gã gật đầu chào.
Đường Mặc Phi hơi cảm thấy kỳ quái, tuỳ tùng của y sau khi thám thính xong đến bẩm báo, người này là người đã cứu Long Vũ. Đường Mặc Phi liếc mắt nhìn thấy rõ diện mạo của người nọ, không khỏi hiện lện vẻ vui mừng, y liền đi theo sau lưng đối phương, tại nơi yên lặng không người liền kéo người nọ đến một góc đường.
“Là ngươi?” Đường Mặc Phi còn chưa nói lời nào, cánh tay đã bị người nọ bắt lấy. Người này với cánh tay thô cùng thắt lưng tròn, chính là thợ thủ công Ngưu Tố mà Đường Mặc Phi đã quen biết khi trốn tránh sự truy luỳ của Long Vũ.
“Ngưu đại ca, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Đường Mặc Phi ngắn ngủn nói một câu khách sáo, liền lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Vũ mao vẫn khoẻ chứ? Thương thế của hắn như thế nào? Ngươi như thế nào lại đến được chỗ này của hắn?”
Qua một hồi lâu, Ngưu Tố mới hiểu được lời nói của Đường Mặc Phi, “tiểu Vũ mao” mà y nói chính là chỉ Long nhị công tử mà gã đã cứu, gã đáp: “Hắn …. không khoẻ.”
Trong lòng của Đường Mặc Phi đột nhiên trầm xuống, Ngưu Tố tiếp tục nói.
Nguyên lai ngày ấy Ngưu Tố theo đội thủ công đi đến phụ cận nhận công việc sửa chữa phòng, vốn gã định bớt thời giờ vào núi nhặt một ít củi, không ngờ tới lại thấy có một người rơi xuống mắc tại trên tàng cây. Gã đánh bạo đến gần thì nhìn thấy người đang gần tắt thở, sắc mặt xanh mét là Long nhị công tử
Đường Mặc Phi nghe được trong lòng lại càng đau, y ngây người sau một lúc lâu, tưởng tượng nỗi khổ mà Long Vũ phải chịu đựng, trong lòng càng thêm áy náy cùng thương tiếc.
“Trong ngực Long nhị công tử còn có chút ngân phiếu, ta dùng số tiền đó mướn một chiếc xe ngựa đưa hắn trở về. Cũng may Long gia trang rất nổi danh, vừa hỏi đường liền ai cũng biết.” Ngưu Tố thật thà cười nói: “Bọn họ thấy ta cứu Long nhị công tử, đối với ta rất tốt, giữ ta lại trong nhà cho ta tự do ăn uống. Ta không quen để cho người ta nuôi không, hướng Long lão gia xin được làm việc, họ để cho ta phụ trách cung ứng củi lửa trong Long gia.”
“Ngưu đại ca, ngươi giúp đệ một việc.” Đường Mặc Phi lấy lại tinh thần, hướng Ngưu Tố yêu cầu, hy vọng có thể theo gã trà trộn vào Long gia để gặp Long Vũ.
Long gia từng ra lệnh không cho phép Đường Mặc Phi vào trạch, Ngưu Tố cảm thấy khó xử. Gã không biết ân oán giữ hai người Đường – Long, hiện tại thấy Đường Mặc Phi cầu khẩn tha thiết, bản tính gã thật thà mà cũng rất thích người bằng hữu vui vẻ này, nên do dự trong chốc lát liền đáp ứng.
Đường Mặc Phi vô cùng vui mừng, thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, bệnh cũ thích trêu ghẹo người liền phát tác, mở miệng liền cam đoan sau này sẽ cấp cho Ngưu Tố một cái nhà để Ngưu Tố thú thê coi như là báo đáp chi ân hôm nay.
Kề đến đêm tối, Đường Mặc Phi giả trang thành người đưa củi, dưới sự dẫn dắt của Ngưu Tố thuận lợi tiến vào Long gia. Đi vào trong phòng Long Vũ, Đường Mặc Phi điểm huyệt đạo của các nha hoàn trong phòng, phân phó Ngưu Tố đứng ở ngoài trông cửa, lách mình tiến vào trong phòng trong.
Vừa mới thấy Long Vũ trên giường, bên tai y đã nghe thấy một tiếng “meo meo” vang lên, tiếp đó trên mặt y nóng rát, chính là bị ái miêu của Long Vũ cào hai phát. Đường Mặc Phi rút khăn gấm trải trên bàn ra, đem tiểu hắc miêu gói lại ném ở chân giường, trong lòng oán giận nghĩ – sau này tiểu Vũ mao khoẻ lại y nhất định phải xúi giục tiểu Vũ mao đem tặc miêu này tặng cho người khác.
Hiện tại không còn gì quấy rầy, Đường Mặc Phi như nguyện đi đến trước giường của Long Vũ, cúi đầu nhìn thấy người trước kia thần khí sống động, hiện tại lại hấp hối nằm ở trước mặt, chỉ cảm thấy ngực lần nữa bị xé rách.
“Tiểu Vũ mao.” Đường Mặc Phi ôn nhu khẽ gọi, trong tiếng nói tràn đầy thương yêu nồng đậm cùng áy náy.
Nếu như lúc trước không bị tức giận làm mờ lý trí rời đi, Long Vũ có hay không sẽ giống như trước vậy, nghe được y kêu liền mở mắt ra, đối với y mỉm cười ngạo nghễ?
Long Vũ đóng chặt hai mắt không có trả lời, Đường Mặc Phi đưa tay sờ sờ mặt ái nhân, nhẹ nhàng đặt tay lên người bị thương, vừa sờ xuống dưới, phát hiện mạch Long Vũ phi thường suy yếu cùng hỗn loạn, Đường Mặc Phi lại liếc mắt nhìn đôi môi tái nhợt của Long Vũ, hồi tưởng lại ngày chia ly ấy, Long Vũ cắn chặt nó, thần sắc quật cường liều chết cũng không chịu yếu thế ở trước mặt y, bỗng nhiên có loại xúc động muốn ôm người này khóc rống.
“Ngươi quả nhiên vẫn đến đây.”
Đường Mặc Phi nghe vậy quay đầu, thấy thân ảnh Ngưu Tố đứng ở ngoài cửa sổ bất động, lập tức biết rõ gã đã bị điểm huyệt đạo.
“Long đại ca, huynh đừng sinh khí với Ngưu Tố, là ta cầu hắn dẫn ta vào.” Thấy người tới là Long Ngâm, trong lòng Đường Mặc Phi an tâm một chút.
“Ta rất buồn bực, ngươi là như thế nào chiếu cố nhị đệ? Như thế nào để đệ ấy gặp phải kiếp nạn?” Nhìn Long Ngâm so với khi gặp ở bên cầu gỗ càng thêm mệt mỏi, dung nhan ôn nhuận của gã có phần tiều tuỵ.
Đường Mặc Phi suy đoán đối phương có thể là đi suốt đêm, bởi vì theo y thu thập được tin tức, vị tâm phúc bên người tân đế này mấy ngày trước không có ở Long gia trang.
“Long đại ca, ta thật xin lỗi. Ta cho rằng những tên Vô Cực giáo đồ kia lại là do tiểu Vũ mao tìm người giả trang.” Đường Mặc Phi nói đến đây, cảm thấy bàn tay hắn nắm phi thường lạnh như băng, lo lắng Long Vũ đột nhiên chết đi, nên y nói chuyện rất nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ lên.
“Nguyên lai ngươi đã biết.” Long Ngâm dời bước tiến tới, một thân phong trần mệt mỏi, chứng minh Đường Mặc Phi đoán đúng, gã mới từ kinh thành chạy về.
“Ta không đồng ý nhị đệ làm như vậy, nhưng đệ ấy là loại người không thích cầu người khác, cư nhiên lại vì muốn ở chung với ngươi mà nghĩ ra loại phương pháp hao tâm tổn trí cố sức này. Ta không thể cự tuyệt khi đệ ấy nghiêm túc như vậy, làm cho ngươi bị thương là sai lầm của thuộc hạ ta, bọn họ không có ngờ tới sau khi ngươi trúng huyễn hương, võ công vẫn cao cường như vậy, ra tay nặng một chút. Nhị đệ kỳ thật không muốn làm cho ngươi bị thương.”