Cái trò cười nho nhỏ này qua đi, Long nhị công tử chưa từng cầu thần hỏi phật, cư nhiên lôi kéo Long Ngâm đi thăm viếng Quảng Pháp Tự, trước khi đi còn hạ lệnh nghiêm cấm Đường Mặc Phi quấy rầy.
Nhìn thấy đệ đệ xuất thần dựa vào cửa sổ trong viện thanh tĩnh nhìn về phía chùa chiền, Long Ngâm thở dài một hơi.
“Này đó ngày trôi qua, tức giận của đệ cũng nên tiêu tan. Mặc Phi mấy ngày trước vì chiếu cố đệ mà không có chợp mắt, hắn là thật sự lo lắng cho đệ. Hơn nữa, huynh cảm thấy đệ gặp phục kích lần này, là hơn phân nửa do đệ gieo xuống, hiện giờ trách cứ một mình Mặc Phi, hắn không khỏi quá đáng thương.”
“Đại ca, đệ không có oán lúc hắn vứt bỏ đệ mà đi.” Long Vũ nghe nói như thế, bình tĩnh trên mặt rốt cuộc có chút rung động. “Huynh biết không? Đệ để ý chính là hắn căn bản không có hiểu rõ đệ, việc đệ làm đối với hắn xem ra chỉ là muốn trả thù hắn.”
Long Ngâm lẳng lặng nghe đệ đệ hiếm khi chịu thua thiệt kể lễ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn an ủi.
“Đệ khó chịu chính là đệ bỏ đi tôn nghiêm để được người yêu, nhưng lại bị xem là như vậy … thật sự làm cho lòng đệ tan nát.” Long Vũ núp ở trong ngực Long Ngâm, thì thào nói ra: “Có lẽ hắn nói đúng, chúng ta không thích hợp cùng nhau.”
“Huynh nghe Mặc Phi nói qua tình hình ngày ấy, người đang nổi nóng nói chuyện sẽ không lựa lời, ngươi làm gì phải so đo?” Long Ngâm chưa bao giờ thấy đệ đệ hiếu thắng này lại yếu ớt như thế, trong lòng có phần không dễ chịu, “Trong lòng của hắn nếu không có đệ, như thế nào trở về tìm đệ; trong lòng đệ nếu không có hắn, lúc này lại vì sao hờn dỗi không thấy hắn?”
“Đại ca, đệ thật sự không biết, đệ có hay không nên tiếp tục yêu mến hắn.” Long Vũ đối mặt với Long Ngâm vị huynh trưởng thân thiết nhất này mới có thể thoải mái nói ra, hắn cũng không biết tại sao khi đối mặt với Đường Mặc Phi, hai chữ “yêu mến” đơn giản này lại nói không nên lời, “Có lẽ hắn nói không sai, người định mệnh của đệ chung quy không phải là hắn.”
“Các đệ nên nói chuyện rõ ràng với nhau, nếu như lòng của đệ vẫn cứ rối loạn như thế này, lại có thể nào xắp xếp rõ ràng?” Long Ngâm khẽ cười nói: “Đệ lúc nào cũng so đo với lời nói đùa của Mặc Phi từng nói, không phải cũng quá mệt mỏi sao?”
“Có lẽ có thời điểm, con người hẳn là nên tin vào an bài của vận mệnh. Đệ thật sự mệt mỏi, lần này tỉnh lại, khi nhìn thấy hắn, đệ đột nhiên có loại cảm giác giống như cách một thế hệ, cảm thấy trước đây chuyện vì hắn làm hoang đường cực kỳ.” Long Vũ nhắm mắt thở dài: “Nếu như trời xanh cho rằng đệ cùng với hắn nên ở một chỗ, vậy vào lúc này hắn xuất hiện trước mặt đệ, đệ sẽ nhận mệnh.”
Long Ngâm lắc đầu, đã thấy Long Vũ mở lớn mắt nhìn về phía cửa chính của đình viện, “Dù sao hiện nay đệ đối với đoạn tình cảm lưu luyến này đã có chút tâm lạnh, mà hắn đối với đệ cũng chỉ là áy náy mà thôi. Các người nếu cương quyết muốn đệ cùng người giao hảo, không bằng để cho đệ lập lời thề – giờ phút này bất kỳ người nào chưa kết hôn bước vào trong cửa viện này đầu tiên, đệ sẽ quyết định cùng hắn ước hẹn đầu bạc.”
“Đệ nói thật sao?” Long Ngâm nghiêm túc hỏi.
“Tuyệt không nói đùa.” Long Vũ chậm rãi gật đầu.
“Ngươi còn không xuống, đợi đến bao giờ?” Long Ngâm ngẩng đầu hướng cây đại thụ ngoài viện cười tiếp đón.
Thân hình Đường Mặc Phi theo lời vững vàng rơi trên mặt đất, nội lực của y thâm hậu, sớm đem lời nói thì thầm của huynh đệ Long gia nghe hết vào trong tai, biết rõ Long Vũ có ý tha thứ cho y, vội vàng nhấc chân hướng cửa sân đi đến.
Ai ngờ vừa mới đi một bước, nụ cười trên mặt Đường Mặc Phi liền cứng ngắt lại, y quên mất có một người sớm đã đứng ở trước cửa viện xem phong cảnh, dĩ nhiên sẽ đi vào viện trước y một bước.
“Cái tên trời đánh kia! Mau đem cái chân heo của ngươi lui về!” Đường Mặc Phi vọt tiến lên sách cổ áo của người nọ, kéo người đó lui ra ngoài.
“Ngươi như thế nào lại thô lỗ như thế, thật là vô văn hoá! Di, Đường huynh, tại sao là ngươi?” Người nọ đình chỉ lời trách cứ, nhìn chằm chằm vào Đường Mặc Phi, kinh nghi không ngừng dò xét, người nọ chính là Hạ Việt – là người mà ngày đó Đường Mặc Phi dùng làm lá chắn đào hôn.
“Ngươi đứng ở chỗ yên lành này làm gì? Ăn no rửng mở sao?” Đường Mặc Phi biết rõ Long Vũ nói là làm, y nổi nóng lên nhịn không được mắng.
“Ngày đó gặp phải bọn cướp che mặt, nhờ có Đường huynh cứu giúp, sau khi vô sự ta đi du ngoạn bốn phía, mấy ngày gần đây đến Quảng Pháp Tự nghe giảng. Đường huynh làm sao sinh khí như thế? Tiểu đệ thầm nghĩ đi vào trong nội viện này để ngắm phong cảnh.” Hạ Việt đầu tiên là nói lời cảm tạ, tiếp theo là thắc mắc khó hiểu.
Đường Mặc Phi còn muốn giáo huấn, Long Vũ dưới sự giúp đỡ của Long Ngâm đi ra khỏi đình viện, lên tiếng cắt đứt lời của y.
“Có lẽ đây là thiên ý.” Lời nói của Long Vũ ẩn chứa chua chát, trong lòng cũng không phải dễ chịu gì.
Thương thế của hắn không cách nào nghe ngóng động tĩnh bốn phía, thấy Long Ngâm không có trách cứ hắn tin tưởng vào chuyện định mệnh buồn cười, liền đoán ra Đường Mặc Phi nhất định cùng huynh trưởng thương lượng tốt núp ở đâu đó xung quanh. Để cho nam nhân có một lý do, cũng như cho chính hắn có một lối thoát, Long Vũ linh cơ vừa động liền nói ra lời nói kia.
Đáng tiếc không như mong muốn, người bước vào cửa viện đầu tiên lại không phải là Đường Mặc Phi. Kết quả như thế làm cho Long Vũ hoàn toàn hết hy vọng, cũng thực tin thiên mệnh, hắn vô lực nhìn Đường Mặc Phi lắc đầu, quay người đi.
Đường Mặc Phi hổn hển, “Ta xem thần quan ăn gan báo uống mật gấu nào dám can đảm đem ngươi bán buôn cho người khác? Ta nhất định xé xác hắn, sau đó thiêu miếu của hắn!”
“Không nhọc ngươi quan tâm, đại ca của ta có thể làm cho thần quan bán buôn nhân duyên.” Long Vũ hời hợt nói một câu, tâm nhỏ bé lại cực kỳ khó chịu.
“Tiểu Vũ mao, ngươi thật sự muốn hại cả đời mình sao?” Đường Mặc Phi thấy Long Vũ giống như đã quyết tâm, không khỏi luống cuống. Y nghiêm nghị quát hỏi, thần sắc cực kỳ không tốt, cũng chỉ có chính y mới hiểu giờ khắc này là như thế nào tâm hoảng ý loạn, ngoài mạnh trong yếu.
“Ca, chúng ta đi.”
Lời của Long Vũ vừa mới nói ra miệng, Đường Mặc Phi ở dĩ vãng vẫn luôn thích chậm rì rì nói chuyện, làm việc lấy tư thế ung dung tự tại cùng thoải mái, lại đột nhiên xông về phía trước, một phen nắm lấy hắn từ bên người Long Ngâm kéo qua, khiên lên vai quay đầu đi.
“Ngươi điên sao?” Long Vũ nhìn thấy bọn hộ vệ kinh ngạc cùng ánh mắt nhìn chằm chằm, càng phát ra tức giận, thương thế của hắn vừa khỏi, vô lực giãy dụa, chỉ có thế buộc miệng tránh cứ, “Mau buông ta xuống!”
“Ta mặc kệ! Rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước, hiện giờ lại muốn chặt đứt quan hệ giữa chúng ta, nằm mơ cũng sẽ không thành!” Đường Mặc Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Y luôn tự phụ tài trí hơn người, mà lúc này lại không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể trực tiếp xông lên trước đem Long Vũ đoạt lấy, suy nghĩ đem ái nhân hung hăng áp lên giường ‘chà đạp’, để cho tiểu Vũ mao lừa gạt kiêu ngạo này không bao giờ dám cùng y giận dỗi nữa, ngoan ngoãn mặc y đùa nghịch!
“Được rồi, là ta trêu chọc ngươi trước, là ta lừa gạt ngươi, bất quá là ngươi đào hôn trước! Còn có, sau khi ngươi biết ta bố trí việc này, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu người là nghĩ ta muốn trả thù ngươi, mà không nghĩ là ta coi trọng ngươi!” Long Vũ lạnh lùng đáp lại làm cho Đường Mặc Phi bước nhanh về phía trước bỗng dừng bước.
“Nguyên lai … ngươi để ý là cái này.” Thì thào nói xong, hai mắt phiếm hồng của Đường Mặc Phi chậm rãi khôi phục thường sắc, tức giận cùng ngông cuồng bừng bừng lúc nãy vì lời nói Long Vũ mà thu liễm đi không ít.
Long Ngâm thừa cơ tiến lên đem Long Vũ từ trên vai Đường Mặc Phi đỡ xuống, gã muốn khuyên nhủ đệ đệ, nhưng Long Vũ gắt gao túm lấy cánh tay gã, giống như không có gã đến đỡ xuống, hắn cũng sẽ ngã xuống.
Thấy tình cảnh này, Long Ngâm hướng Đường Mặc Phi lắc đầu, bảo y không cần ầm ĩ nữa, sau đó xoay người mang Long Vũ đang rủ mắt không nói một câu nhẹ nhàng rời đi.
Đường Mặc Phi lấy lại tinh thần, đang muốn cất bước đuổi theo, Hạ Việt lại vào lúc này nhút nhát tiến lên trước hỏi đến tột cùng đang phát sinh chuyện gì? Đường Mặc Phi tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ý định đem người bằng hữu gặp xui xẻo này qua đây, trước đánh một trận thoả thuê rồi nói sau.
Nhưng mà ý định này chưa kịp thực hiện, hộ vệ Long gia kịp thời xuất hiện, nói theo lệnh của đại công tử đem ‘tân cô gia’* về trang chuẩn bị cùng Long Vũ thành thân. (*chú rể mới)
Đường Mặc Phi thấy Long Ngâm đi theo Long Vũ nổi điên, trong lòng càng nôn nóng, chỉ xém chút nữa phun ra một bụm máu. Hiện giờ Long Vũ tựa hồ quyết tâm không gặp y, Long gia trên dưới lại toàn lực phản đối, Đường Mặc Phi cân nhắc lợi hại, không muốn đem tình thế trở nên gay gắt, đành phải miễn cưỡng nhẫn nhịn xúc động cùng cuồng tính xuống, cố gắng nghĩ ra biện pháp khác đòi lại ái nhân.
Ba ngày sau, Long gia trang giăng đèn kết hoa lo liệu việc vui, phung phí mở tiệc chiêu đãi tân khách tứ phương, náo nhiệt cực kỳ.
Bất quá biểu hiện của hai vị tân nhân* lại phi thường kỳ quái; Hạ Việt – sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, ngẫu nhiên tiếp xúc đến ánh mắt của Long Vũ liền run rẩy kịch liệt hơn, làm sao có chút nào vui sướng, tựa như tử tù đang ở trên pháp trường; Long Vũ – sắc mặt âm trầm, không có một chút biểu tình vui sướng, đôi mắt tím đầy lạnh lùng cùng sắc bén, cực giống như la sát ở điện Diêm La. (*cô dâu, chú rể)
Khiến cho không người nào dám đi đến trước mặt hắn nói tiếng chúc mừng. Lai khách tuy rằng khó hiểu, nhưng có Long Ngâm vị tâm phúc bên người tân đế ở đây, không ai dám nói nhiều một câu.
Giờ lành đến, Hạ Việt càng thêm sợ hãi cùng Long Vũ sắc mặt cực kỳ không tốt đi vào hỉ đường, bước đến giữa thì dừng lại, Đường Mặc Phi đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống đại sảnh hỉ đường, cười khẽ ngăn ở giữa hai tân nhân. Chư vị xem lễ nhận ra người phá rối tân nhân bái đường là người đã từng huỷ hôn – Đường lục thiếu gia, đều thấp giọng nghị luận, tình cảnh càng thêm náo nhiệt.
“Ngươi còn dám tới?” Long Vũ khẽ giật mình, bên hông lại có cảm giác xiết chặt, là Đường Mặc Phi lấn người lên trước, công khai vươn tay, thân thiết nắm ở thắt lưng hắn
“Ta vì cái gì không dám tới? Tiểu Vũ mao đã xắp đặt tốt như vậy, ta lại không ngốc!” Đường Mặc Phi cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không có thần trí sa sút cùng điên cuồng của ba ngày trước, trong mắt tràn đầy tự tin, giống như chắc chắn rằng Long Vũ sẽ một lần nữa chọn y.
“Tới thời điểm này rồi, ngươi còn nói những lời này có ý gì?” Long Vũ cắn răng đẩy tay Đường Mặc Phi đang ôm thắt lưng hắn ra, hơi hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn nam nhân xem ra không chút nào tức giận, nói: “Ta và ngươi sớm đã không còn lời nào để nói.”
“Tiểu Vũ mao, cố tình giận dỗi phu quân của mình là trái đạo đức cùng không hiền lành.”
“Ngươi nói ta giận dỗi ngươi?” Thấy Đường Mặc Phi đến thời khắc này vẫn không nguyện thẳng thắng thừa nhận tâm ý, nguyên bản Long Vũ bắt buộc chính mình không để ý đối phương, trong lòng đột nhiên tràn ngập lửa giận.
“Các vị, tại hạ Đường Mặc Phi, chính là người định mệnh chính thức của nhị công tử Long gia. Mấy tháng trước, thế gian thịnh truyền ta cùng nhân tình bỏ trốn, kỳ thật là ta bị người lôi kéo đi, người đó đối với ái nhân của ta ‘tâm hoài bất quỷ’. Không nghĩ tới nhất thời vô ý, bỏ qua canh giờ bái đường, liên luỵ thanh danh Long nhị công tử, ta cũng thật sự không nguyện ý.”
Đường Mặc Phi cao giọng tuyên bố chuyện lạ có thật, rước lấy phần đông ánh mắt hoài nghi hoặc giật mình, thế nhưng thần sắc của y vô cùng thản nhiên, khi nói ra đoạn lời nói này ngay cả con mắt cũng không hề nháy một chút, tựa như đó là sự thật hiển nhiên.
“Ngươi nói cái gì?” Long Vũ nhịn không được nghi hoặc.
“Ta không có đào hôn, hiện tại trận hôn lễ này chỉ là Long Vũ cùng ta giận dỗi, muốn nổi cáu với ta mà thôi. Lần này, ta theo trong tay tình địch ngày đó đoạt lại ái nhân của mình, cũng không phải như bên ngoài đồi đãi là ta vứt bỏ Long Vũ với không quan tâm!”
Đường Mặc Phi vừa nói xong, mọi người đều xôn xao, Hạ Việt càng bi phẫn, gã từ nhân tình lại không hiểu sao biến thành tình địch. (=)))