• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm đó Cẩm y vệ thuận lợi bắt Vân Dịch trở về, Vân Dịch dùng chính mình ngăn chặn Cẩm y vệ, để huynh đệ của mình có thể tranh thủ thời gian trốn thoát.

Lúc trở lại chùa, trời đang hừng sáng, lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, La Phàm mới mang theo Trường Nhạc quận chúa cùng với đám người Dương Diệp quay trở lại.
Suốt đêm không nghỉ, trên đường ngăn cản mũi tên lại bị nội thương, lúc Thẩm Yến trở về, mặt trắng đến mức ai cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng hắn không đề cập tới, mọi người cũng chỉ có thể cho rằng không biết.

Nghe nói quận chúa bình an trở về, Thẩm Yến là quan đứng đầu của Cẩm y vệ, trước nên đi xem thế nào.
Trước phòng của Trường Nhạc quận chúa bị vây chật đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được, bọn thị nữ đi theo đại phu vào phòng trị liệu, vội tiến lên hỗ trợ, thị vệ sai vặt thì kiễng chân nhìn.

Nghe nói quận chúa hôn mê, Thẩm Yến chỉ đứng ở bên ngoài liếc mắt một cái, tỏ vẻ tình cảm thân thiết một chút, xong liền mang theo La Phàm rời đi, không gây thêm phiền toái cho bên này nữa.
"Hắn không thể đi" Dương Diệp chặn đường bọn họ, "Hắn là người cuối cùng tiếp xúc với quận chúa, phải ở lại đây chờ quận chúa hỏi."
"La Phàm là thuộc hạ của ta, có sai lầm gì ta một mình gánh chịu" Thẩm Yến lạnh nhạt nói, "Quận chúa trách phạt, là chuyện của ta."
"Ngài!" Dương Diệp bùng nổ cơn kìm nén tích góp từng tí một đối với Cẩm y vệ bấy lâu ra, "Quận chúa nhà ta bị người bắt, là lỗi của các người!"
"Đây vẫn là chuyện của ta." Thẩm Yến trả lời đơn giản.
Ý ngoài mặt của hắn chính là: Chuyện của ta, không cần phải giải thích với các ngươi.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không kích động cũng không bực bội, đứng ở trước mặt mọi người, lại càng có cảm giác chỉ mình ta đã đủ trấn giữ quan ải rồi.

Đối mặt với sự khiêu khích của Dương Diệp, hắn có thể ôn hòa nhã nhặn đối mặt, cũng không vì cường quyền mà ăn hiếp kẻ yếu.
"Ngài, ngài muốn khiêu chiến uy nghiêm quận chúa?"
Thẩm Yến như có đăm chiêu, "Ngươi muốn động thủ với ta?"
"..."
Mãng phu! Thô lỗ! Không biết cấp bậc lễ nghĩa!
Mọi người yên lặng nhường đường.
Trên đường trở về, La Phàm cảm động sau khi được Thẩm đại nhân bảo vệ, oan ức nói, "Tối hôm qua đệ tìm trong khu rừng quận chúa bị giấu, gọi thật lâu, nhưng không nghe thấy quận chúa trả lời đệ.

Làm cho đệ tưởng rằng quận chúa không ở đó, hại đệ đi tìm sai mấy nơi khác, càng đi càng xa.

Lúc hừng đông, mới tìm được quận chúa."
"Tình trạng của nàng ấy như thế nào?"
"Không tốt lắm..

Lúc đệ tìm thấy nàng, nước đã ngập đầu gối.

Nàng dựa vào tường đất, gọi mãi không tỉnh lại." La Phàm sụt sịt, "Đệ đã phát hoảng khi thấy nàng ấy như thế, còn tưởng rằng nàng đã chết."

Hắn nhớ lại lúc nhảy vào trong hố, nhìn thấy Lưu Linh im lặng ngồi trong nước, tóc dài chia thành từng nhánh rũ rượi, ngâm vào trong vũng nước đục ngầu.

Mỹ nhân cụp mí mắt, sắc mặt trắng xơ xác.

Nàng im lặng như vậy, hô hấp rất nhỏ, khiến La Phàm cảm thấy nàng như người chết, khó tránh khỏi lộp bộp trong lòng.
Thẩm Yến không nói thêm nữa, Lưu Linh đã được cứu trở về, đàm phán giữa hai bên, đó là chuyện của hắn.

La Phàm đã kết thúc nhiệm vụ, có thể trở về đội ngũ rồi.

Thẩm Yến tính nghiêm túc kiểm tra chuyện Vân Dịch chạy trốn, xem có thể tóm được kẻ giúp Vân Dịch chạy đi hay không.
Ngày hôm sau, Lưu Linh tỉnh lại, Thẩm Yến tới thăm nàng.

La Phàm lo lắng, muốn cùng đi giải thích, nhưng bị cự tuyệt.

Thẩm Yến được mời vào phòng, nhìn thấy Lưu Linh đã tỉnh, ngồi dựa vào sạp, đại phu đang thay thuốc cho nàng.
Nàng thấy Thẩm Yến tiến vào, đôi mắt lạnh nháy một cái, "Mời Thẩm đại nhân qua đây."
Thẩm Yến không nhích, nhíu nhíu mày, nghiêng người.

Lẽ ra lúc quận chúa bôi thuốc, không nên bảo nam nhân bên ngoài nhìn da thịt mình.

Mà Lưu Linh trước mặt hắn, y phục không chỉnh tề.
Lưu Linh lười biếng nói, "Ta gọi huynh đến để chơi trò rụt rè à? Đương nhiên là muốn Thẩm đại nhân giúp ta thay thuốc rồi."
Thẩm Yến nhìn về phía nàng, một phòng toàn người đều mắt nhìn mũi mũ nhìn tim: Quả nhiên giữa Thẩm đại nhân và quận chúa có chuyện! Người không liên quan nên lui ra phía sau!
"Ngày hôm qua ta gặp nạn, hình như là bị Cẩm y vệ làm hại."
"Ta bị gãy tay, có phải Thẩm đại nhân nên đền bù cho ta hay không?"
Lưu Linh bắt đầu từ từ uy hiếp hắn rồi.
Thẩm Yến nhướng mày: Quận chúa vừa tỉnh lại, đã bắt đầu phân cao thấp với hắn.

Cái tác phong làm theo ý mình này, cho hắn xem đã quá đủ rồi.
Thẩm Yến chân dài tiến đến cạnh giường.

Lưu Linh chìa cái tay tuyết trắng lộ dấu vết sưng đỏ ra, đại phu đang cắt băng gạc.

Đại phu lề mề giải thích, nói may mà không gãy xương.


Thẩm Yến liếc nàng một cái, "Quận chúa thật sự muốn ta băng bó?"
"Đúng thế, hừ."
Chỉ chốc lát sau, cánh tay bị thương của Lưu Linh liền bị Thẩm Yến nâng lên, làm nàng đau đến mức phải bật dậy.

Người này lạnh lẽo tới tận cùng, lại không hề có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc nào, thủ pháp vừa nhanh vừa mạnh, đại phu bên cạnh còn đang khù khờ thì thuốc dán băng gạc đã bị lấy đi.

Lúc hắn bịt miệng vết thương, động tác ra sức, lại còn kéo mạnh, vòng từng vòng một, nước mắt Lưu Linh đều bị hắn làm cho chảy cả ra rồi.
"Xong rồi." Thẩm Yến tỏ vẻ.
"..."
Lưu Linh chỉ có thể hút khí dồn dập.
Nàng trừng hắn, Thẩm Yến lại thản nhiên.
Lúc hắn băng bó cho nàng liền đã nhìn ra, Lưu Linh bị thương, không nghiêm trọng như nàng biểu hiện.

Nàng cố ý chọc hắn, là muốn nhìn hắn bối rối.
"Thẩm Yến, huynh nghĩ rằng ta sẽ không tính sổ với huynh?" Lưu Linh nghiến răng, "Huynh dám ngược đãi ta như vậy!"
"Người tính đi." Thẩm Yến bâng quơ nói.
"..."
Lưu Linh là muốn mưu kế tìm lợi, chứ không phải tính sổ với Thẩm Yến.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Yến càng vui vẻ khi nàng giải quyết việc chung, hắn luôn không muốn có quan hệ cá nhân với nàng.
"Chuyện này" Đại phu bị bỏ qua thật lâu nhỏ giọng nói, "Vết thương trên cổ quận chúa cũng cần phải băng bó.."
Lưu Linh cùng Thẩm Yến đều sửng sốt, Thẩm Yến không tự giác nhìn về phía cổ của nàng.

Vì bị thương nên nàng mặc y phục rộng rãi, nơi gáy có vết đỏ, lan về xuống phía xương quai xanh..
"Hạ, lưu." Lưu Linh nhìn chằm chằm ánh mắt Thẩm Yến, lành lạnh cười khẩy một tiếng, nhưng không động đậy, trốn cũng không trốn.
Thẩm Yến ho khan một tiếng, tầm mắt lướt đi, có chút gian nan.

Tuy hắn không cố ý, nhưng chữ "hạ lưu" này mắng cũng không sai.

Còn bọn hạ nhân dưới sự không kiêng nể gì của hai người, đã sớm bỏng cả mặt trốn ra ngoài, bởi vậy vẫn chưa nhìn thấy cảnh này.
Hắn hỏi, "Còn muốn ta băng bó miệng vết thương?"
"Đúng vậy," Lưu Linh vẫn chỉ định hắn, "Xin Thẩm đại nhân dịu dàng một chút."
Thẩm Yến thu lại ý cười nhợt nơi đáy mắt.

Lưu Linh chịu thua, đương nhiên hắn cũng sẽ không thể cố ý giày vò nàng.

Thẩm Yến nhẹ nhàng hơn hồi nãy một chút, hắn cách nàng gần như vậy, lấy một loại tư thế gần như ôm, cúi đầu xem cổ nàng.
Cái cổ thon dài trẵng nõn này, cao quý như thiên nga, nhưng tối qua lại bị người ta siết chặt.

Lưu Linh da mịn thịt mềm, vết siết trông đáng sợ trên vùng da trắng nõn đó.

Mùi hương trên người nàng cứ hết lần này tới lần khác quấn quanh chóp mũi hắn, rất dễ làm người ta mụ mị.
Thẩm Yến càng nhẹ tay dần.
Lúc kết thúc, hắn nghĩ đến yêu cầu "dịu dàng" này của Lưu Linh, thuận tay buộc một cái nơ con bướm ở phía cuối băng gạc, hoàn mỹ kết thúc công việc.
Sau khi Lưu Linh phát hiện động tác của Thẩm Yến, còn đại phu ở bên lộ ra biểu cảm phức tạp một lời khó nói hết.

Nàng hoài nghi Thẩm Yến đang hành hạ mình, nhìn qua gương, thấy Thẩm Yến đang thắt một cái nơ con bướm ở trên cổ mình.
"..."
Lưu Linh bình tĩnh đối diện với Thẩm Yến.
Trong lòng nàng có chút hoảng hốt: Lúc trước nàng bi quan khó nhịn, đặt mình vào tình cảnh nhất định phải chết.

Cho tới bây giờ, cái thứ tình cảm ủ dột của nàng, mới khá hơn một chút.

May mắn của nàng chính là ở đây, Thẩm Yến luôn xuất hiện cực kì đúng lúc, lúc nàng khó chịu nhất, hắn đều hiểu rõ nỗi lòng nàng.
Mà hắn lại không biết chuyện gì cả.
Nàng cũng không cố hết sức.
Đây là duyên phận mà trời cao đã định trước – – mà nàng sẽ nghe theo ý trời.
"Nhìn ta làm gì?" Đối diện với ánh mắt Thẩm Yến, da mặt Lưu Linh cực dày, "Huynh yêu ta rồi hả? Ta không chịu nổi sự khó chịu này đâu."
Thẩm Yến bị nàng trêu nhưng vẫn không cáu kỉnh, "La Phàm nói tối qua đệ ấy đã từng tìm qua nơi người bị nhốt, vì sao người không kêu cứu?"
"Ta không nghe thấy." Lưu Linh thản nhiên nói.
Thẩm Yến không nhìn ra dấu vết nói dối trong lời nói của nàng, đương nhiên, cũng không thể chứng tỏ rằng nàng không nói dối.

Trong thời điểm đáng ngờ trùng trùng này, hắn hoài nghi tất cả.
* * *
Sau khi Lưu Linh tỉnh lại, mượn nguyên nhân Cẩm y vệ xin lỗi nàng, bằng mọi cách bắt Thẩm Yến làm nô dịch.

Thẩm Yến sao cũng được, rất biết nghe lời.

Chỉ cần Lưu Linh đồng ý từ bỏ tra hỏi, hắn hầu hạ nàng cũng không có gì.
Trọng điểm của Thẩm Yến vẫn đặt vào việc Vân Dịch chạy trốn.
Cẩm y vệ vẫn luôn điều tra chuyện này, khổ nỗi không tra được bao nhiêu tin tức về Trình Hoài, nhưng lại phát hiện ra một điều thú vị.

La Phàm mang tới hai tên thợ săn, nói sáng sớm ngày đó Lưu Linh trở về, hai người này đã từng đi ngang qua nơi Lưu Linh bị nhốt, Lưu Linh cũng không cầu cứu bọn họ.
"Đệ đã hỏi đại phu, quận chúa không bị thương nặng, đến lúc đệ tìm được nàng, đúng là mệt đến ngủ gục.


Hai người thợ săn này đã đi qua cái bẫy đó trước đệ, quận chúa cũng không kêu cứu, có phải là nàng muốn giấu tin tức gì quan trọng hay không?" La Phàm nói ra nghi vấn của mình.
Bởi vậy, Thẩm Yến cùng La Phàm đi tới nơi đó.

Hai người nhảy xuống, La Phàm tìm tòi trong cái hố, nhưng không tìm ra được thứ gì.

Lúc hắn quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Yến đang nhặt lên mấy sợi dây mây bị chặt đứt.
Thẩm Yến xanh mét mặt.
"Thẩm đại nhân?" La Phàm không biết vì sao hắn lại thất thố như thế.
Sau một lúc lâu, Thẩm Yến mới xoa xoa thái dương, vẻ mặt khó tả nắm chặt dây mây trong tay, "Đêm đó bị nhốt, quận chúa đã từng tự cứu mình.

Nhưng hẳn chỉ một lần như vậy."
"Hả?"
"Sau đó đệ gọi nàng, nàng không đáp lại.

Nàng nói với ta là không nghe thấy, nhưng kỳ thực nàng nghe thấy được.

Sáng ngày thứ hai, thợ săn đi qua, cao giọng nói chuyện với nhau, nàng cũng nghe được, nàng chính là không cầu cứu."
"Chuyện này, cũng chỉ là suy đoán của huynh, nói không chừng lúc đó quận chúa hôn mê, đại phu chẩn đoán sai lầm thì sao." La Phàm lý giải như vậy, nhưng vẻ mặt hắn đã trở nên cổ quái.
"Nàng bị ném vào trong hố, thương thế không nghiêm trọng đến mức đủ để hôn mê.

Trừ khi là ngủ, chứ nàng tuyệt đối không đến mức đau ngất đi.

Nhưng lúc đó lại ở dưới bẫy săn thú bên ngoài, lấy sự hiểu biết của đệ với quận chúa, nàng lại đang trong tình cảnh nguy hiểm, còn có thể ngủ sao?"
"..

Không giống."
Thẩm Yến khép chặt mắt, đè nén ngàn vạn cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, thấp giọng, "Cho nên, nàng đang tự sát."
"!"
La Phàm không nghĩ điều đó là thật, nhưng Thẩm đại nhân sẽ không phán đoán sai.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của hắn cũng tụt xuống dốc.
"Đừng nói ra ngoài." Thẩm Yến lại trầm giọng.
La Phàm gật đầu, phát hiện vẻ mặt Thẩm Yến cực kỳ gượng ép.

Tuy rằng hắn đã từng khai với Thẩm Yến rằng hắn từng nói giỡn cùng quận chúa, nhưng thực tế hắn biết Thẩm Yến và quận chúa không có gì cả.

Bởi vậy thấy Thẩm Yến như thế, trong lòng hắn hơi tò mò, chẳng qua vẫn không hiểu.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK