• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm đó, Quảng Bình vương phủ sáng trưng suốt đêm.

Chuyện là vì tiểu công tử trong phủ bị phong hàn, sốt cao không ngừng, khiến cho người lớn trong phủ rất khiếp sợ.
Phu thê Quảng Bình vương có oán niệm rất lớn với Lưu Linh: bởi vì Lưu Nhuận Bình là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, người nhỏ xíu, lại cứ chui vào hòn giả sơn, người lớn muốn tìm được cậu rất khó.

Hơn nữa sau khi Lưu Linh trở về, Lưu Nhuận Bình toàn tìm Lưu Linh chơi, khiến người khác tức giận nhưng cũng chẳng buồn để ý.

Ai ngờ bà vú tìm được Lưu Nhuận Bình đã mất tích rất lâu, lại là ở trong một cái lỗ nhỏ trên núi giả ngoài biệt viện của Lưu Linh.
Hồ nước sâu trong biệt viện của Lưu Linh đương nhiên không phải nước lặng, thông với bên ngoài bằng cửa sau hình bán nguyệt.

Lưu Nhuận Bình ngây người trong hòn giả sơn cả buổi tối, vừa đúng lúc ở xuôi hướng gió.

Một đứa bé bị gió lạnh thổi lâu như vậy, sao có thể không sinh bệnh?
Mọi người trong phủ đều cho rằng Lưu Linh không trông chừng đứa bé cho tốt.
Nhưng Lưu Linh vốn không biết Lưu Nhuận Bình ở đó.

Nàng đưa đứa bé về sân, tiểu tử này cũng hiếm khi lại nghe lời, không quấn lấy muốn đi cùng nàng.

Nàng tự đi về biệt viện của mình, sao nàng biết được Lưu Nhuận Bình lại chạy tới, còn trúng gió ngã bệnh ở chỗ đó?
Đứng dưới hành lang ngoài cửa sương phòng, đèn lồng đung đưa, Lưu Tương cười lạnh, nghiêng mắt, “Sao ngươi lại không biết? Nó được tìm thấy ở đó, rõ ràng là đi tìm ngươi! Nó không muốn tìm ngươi thì sao lại xuất hiện ở chỗ đó? Ai biết có phải ngươi lừa nó đi lên hòn giả sơn, rồi bỏ người lại mặc kệ hay không.

Lần trước là như thế, lần này vẫn là như thế!”
Thẩm Yến nghe nói Lưu Nhuận Bình bị bệnh, khi đi đến, đã nghe thấy thê tử của chàng bị muội muội chặn ở cửa.

Bên cạnh còn có một đứa bé trai lớn xấp xỉ với tiểu cô nương nọ, tuy không nói, nhưng sự khiển trách trong ánh mắt lại giống y đúc muội muội cậu ta, chính là Lưu Nhuận Dương.
Lưu Linh khoanh tay, tới tận bây giờ nàng chưa từng để Lưu Tương nói hai câu mà không phản bác.

Nàng lạnh lùng nhìn muội muội, cười lạnh một tiếng: “Phân tích rõ ràng như vậy, ngươi tận mắt nhìn thấy? Không tận mắt nhìn thấy thì ít lải nha lải nhải trước mặt ta đi.

Tránh ra!” Lệ khí của nàng đi cùng khuôn mặt lạnh lẽo, Lưu Tương lập tức bị nàng làm cho sợ hãi đến mức lui về sau hai bước, được ca ca mình đỡ lấy.
Lưu Nhuận Dương nói, “Tỷ làm ra chuyện như vậy, còn không cho Tương Nhi nói hai câu? Xem chừng là có tật giật mình!”
Lưu Linh quay đầu lại nghiêm túc nhìn đệ đệ, ánh mắt lạnh nhạt đảo một vòng từ trên xuống dưới, gật đầu, “Không sai, ta sai rồi.”
Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương sửng sốt, không ngờ Lưu Linh lại nhận sai, đây hoàn toàn không giống với suy nghĩ của hai người.
Lưu Linh nói, “Ta sai rồi, ta và các ngươi vốn chẳng có gì để nói.

Ta nên sai người kéo các ngươi xuống, đánh một trận!”
“Ngươi, ngươi…” Hai người kêu lên, tức muốn hộc máu.
Lưu Linh một phát đẩy chướng ngại vật trước mắt ra, đi đến trước cửa, “Không tận mắt nhìn thấy thì đừng có nói xằng trước mặt ta.

Cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng đừng có nói trước mặt ta.

Muốn gây hấn với ta, có thể thử xem!”
Nàng nói cực kỳ tàn bạo, Lưu Tương và Lưu Nhuận Dương bị nàng bỏ lại phía sau, nhìn thấy Thẩm Yến đi qua bọn họ.

Mặt hai người kia nín nhịn đến đỏ gay lên nhưng cũng đành chịu.

Bởi vì Lưu Linh không chỉ buông lời độc ác mà nàng sẽ thật sự ra tay, tùy xem tâm trạng nàng đến điểm cực hạn nào.

Từ nhỏ tới lớn, khi Lưu Thụy Dương và Lư Tương quá phận trước mặt nàng, nàng căn bản không kiêng dè tình cảm máu mủ, thẳng thừng để người của mình chỉnh đốn họ.
Lúc Quảng Bình vương phi chạy tới, thường là sẽ nhìn thấy đứa con đáng thương của minh đang vùng vẫy trong hồ, hoặc bị phạt đứng dưới nắng, hoặc bị đè ra viết thư xin lỗi…
Mấy năm này, tính tình của Lưu Linh nhìn qua thì ôn hòa hơn nhiều, nàng cũng cố gắng khiến cho cảm xúc của mình không bị dao động mạnh.

Nhưng chuyện này lại không bao gồm lúc nàng ở Quảng Bình vương phủ.
Ai ở Quảng Bình vương phủ khiến nàng khó chịu, nàng có thể khiến cho cái nhà này loạn đến gà bay chó sủa, mọi người đều không được thoải mái.
Cho nên từ trước tới nay, lúc có Lưu Linh, cả nhà Quảng Bình vương phủ đều thật sự rất mệt.

Lưu Linh cũng không nghĩ ra, vì sao người của cái nhà này đang tốt đẹp, lại cứ đến trước mặt nàng, vội vã tìm đường chết.

Vì sao cái nhà này không giác ngộ, mọi người không chú ý đến nhau thì sẽ sống yên ổn, không phải tốt hơn sao?
Như hiện tại, cũng lại như vậy.
Lưu Linh mới đến cửa, cửa mở, Quảng Bình vương phi đi ra từ trong phòng, đỏ mắt nhìn nàng.

Cảm xúc của Quảng Bình vương phi không tốt, giọng điệu đương nhiên cũng cứng đơ, “Nó sốt cao chưa giảm, ngày khác ngươi lại đến đi.”
Phản ứng của Lưu Linh chính là trực tiếp ngó lơ bà ta, đi vào cửa.

Mà Quảng Bình vương phi duỗi tay định ngăn, chợt cảm thấy cả người mình không nhúc nhích được, khiến bà ta hoảng sợ.

Nhưng sau khi Lưu Linh vào, bà ta lại hoạt động được.

Bà bất giác nhìn về phía thanh niên đang chậm rãi đi lên bậc thang, con ngươi của đối phương đen lạnh, thoạt nhìn không có cảm xúc gì.
Quảng Bình vương phi nhớ tới lời trượng phu nói với mình, im lặng không nói thêm lời nào.
Đứng ở cuối hành lang dài, Lục Minh Sơn và Nhạc Linh nhìn người đang ra ra vào vào, ngắm nghía nửa ngày.

Hai người họ là khách, chỉ hỏi han mang tính lịch sự một chút, đương nhiên sẽ không chủ động tiếp cận khi nhân vật chính đang chăm sóc người bệnh.

Lập tức màn tranh chấp của Lưu Linh và những người khác đều bị họ nhìn thấy.
Lục Minh Sơn trầm mặc một lúc, hoài niệm bật cười, “Nàng ấy vẫn như vậy.

Trước kia đều làm ầm làm ĩ với người trong nhà, hiện giờ vẫn như vậy, không có một chút thay đổi nào.”
Nhạc Linh cảm nhận được tình ý chói tai trong lời nói của hắn, tự chuyển đề tài, “Ban ngày còn là một đứa bé nhanh nhẹn đáng yêu, sao nói bệnh là bị bệnh rồi? Ta còn tưởng tiểu công tử hiểu chuyện lắm, sao lại chạy vào hòn giả sơn để bị trúng gió chứ?”
Nghĩ đến sóng gió trong thư phòng hồi chiều, con ngươi của Lục Minh Sơn lóe lên, lắc đầu.


Hắn đỡ tay Nhạc Linh, nói, “Đây là chuyện nhà người ta, nàng và ta chớ nên xen vào.

Thời tiết lạnh như vậy, trở về nghỉ thôi.”
Nhạc Linh gật đầu, quay người rời đi cùng Lục Minh Sơn.

Nhưng ả lại quay lại nhìn một dãy nhà đèn đuốc sáng trưng, trong gió, chuông gió ồ ạt xao động.

Đèn đỏ, nến vàng, người tới, một đống bóng mờ bị kéo thật dài dưới hành lang.

Nhìn qua thì ấm cúng sôi nổi, phía sau lại lộ ra sự âm u qủy dị.
Nhạc Linh rùng mình, không nhìn nữa.

Trong lòng ả lại nghĩ: Quảng Bình vương phủ này mang đến cho người ta cảm giác âm u cùng cực, tiểu công tử nói bệnh là bệnh, không phải là đã chọc phải thứ gì không sạch sẽ chứ?
Nhưng chuyện này không liên quan đến ả.

Chuyện của Lục Minh Sơn, chuyện của Quảng Bình vương phủ, tất cả ả đều không quan tâm.

Tùy ý đi.
Lại nói về Lưu Nhuận Bình, đúng là bị sốt rất nặng.

Trẻ con ở tuổi này, sợ nhất là sốt cao.

Chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể sẽ tạo ra nỗi tiếc nuối suốt đời.

Dù gì cũng đã được đại phu chữa bệnh chăm nom cả đêm, cơn sốt của tiểu công tử lui một chút, nhìn qua không có nguy hiểm chí mạng, mới khiến già trẻ cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lưu Nhuận Bình vẫn hôn mê bất tỉnh.
Con vừa hết nguy hiểm, Quảng Bình vương lại nghĩ tới chuyện tính toán tất cả với nữ nhi.

Ông ta luôn nghi ngờ Lưu Linh có phải là nữ nhi của mình hay không, vì sao luôn không hợp với đệ đệ muội muội của nó? Trưởng nữ này vừa tới, đã khiến Lưu Nhuận Bình nhỏ tuổi nhất bị bệnh.
Quảng Bình vương gọi Lưu Linh đến để răn dạy.

Ông ta nghi ngờ Lưu Linh bụng dạ khó lường, có phải là muốn giết hại Lưu Nhuận Bình, mượn cơ hội này trả thù ông?
Lưu Linh cảm thấy ông ta quả là buồn cười, có bệnh.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, năm trước chính người này đã viết thư cho nàng, nói Lưu Nhuận Bình bị nàng hại chết, khiến nàng suýt chút nữa tự sát.

Kết quả Lưu Nhuận Bình chẳng sao, Quảng Bình vương căn bản quên viết thư báo cho nàng.

Chuyện quan trọng như vậy ông ta cũng có thể quên.

Ông ta luôn miệng nói “Ta phải có trách nhiệm với con”, “Ta là phụ thân con ta phải quản con”, ở trong mắt Lưu Linh mấy lời nói suông đó chẳng khác nào trò hề.
Hai người cãi nhau to một trận, khiến không khí trong vương phủ trở nên căng thẳng vô cùng.
Hai đứa bé Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương này lúc trước còn dám trào phúng đại tỷ, nhưng khi chứng kiến khí thế lạnh lùng, bức người mà Lưu Linh khai hỏa toàn bộ để tranh chấp với Quảng Bình vương thì chúng lại bị kinh sợ, chỉ dám né tránh từ xa.
Cuối cùng vẫn là Quảng Bình vương phi và Thảm Yến ra mặt, gọi riêng từng người đi.
Quảng Bình vương phi trấn an trượng phu, nhìn trượng phu đạp lên ngọc vỡ đầy đất, lại giơ tay quăng cái ly sứ còn hoàn chỉnh duy nhất trên bàn xuống, “Ta chỉ hy vọng nó giống Tương Nhi, giống như những nữ nhi khác, nghe người cha như ta dạy dỗ hai câu.

Có khó vậy sao? Nữ nhi nhà ai mà giống nó chứ, ta vừa mở miệng, nó đã dám rống lên với ta! Đứa bất hiếu!”
Mà Lưu Linh ngồi trên ghế quý phi bên phải chính sảnh nghe vậy thì cười lạnh.

Nàng toan mở miệng, ly trà của Thẩm Yến đã đưa vào tay nàng, “Nói nhiều khát nước rồi, uống thêm ly nước đi.”
“…” Sắc mặt của Lưu Linh dịu lại, quay đầu nâng cằm, mê mẩn nhìn Thẩm mỹ nhân, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Ôi, Thẩm Yến thật đúng là rất thích hợp với nàng.

Lúc tức giận, nhìn mặt chàng… Sau đó nàng liền cảm thấy nam nhân của mình quá đẹp, cơn giận cũng bay biến hết.
Người như Thẩm mỹ nhân, làm quan làm Cẩm Y Vệ làm gì chứ.

Chàng nên ở một chỗ, tùy tiện đứng tùy tiện ngồi.

Lưu Linh ở bên cạnh thưởng thức vẻ đẹp của chàng, cho dù chàng ngây người, nàng cũng có thể nhìn rất lâu.
Quảng Bình vương thấy nữ nhi xấu tính này lại không phản bác mình, cho rằng cuối cùng Lưu Linh cũng đầu hàng, vừa nhìn qua, lại suýt chút nữa tức hộc máu: Người khác còn ở chỗ này! Lửa cãi vã một bên còn chưa tắt! Lưu Linh lại dám thất thần trước mặt ông, hơn nữa không phải là thất thần bình thường, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nó kìa… Nó rõ ràng là đi ngắm mỹ nhân, ngắm đến nỗi quên đi sự tồn tại của người cha là ông!
Quảng Bình vương phi nhanh chóng ghìm trượng phu đang kích động xuống, “Rồi rồi, xin bớt giận.”
Dù gì cũng không có gì để tức giận.

Dù sao Quảng Bình vương phủ hằng ngày chính là như vậy.

Ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi lớn, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sống vui vẻ.
Thời gian mấy ngày, đã tới ngày bái tế mẫu thân Lưu Linh.

Lưu Nhuận Bình còn chưa tỉnh lại, người lớn trong nhà đành để cậu ở lại trong nhà, cho người trông nom.
Thật ra Lưu Linh căn bản không muốn cùng người của cái nhà này lên núi gặp mẫu thân mình, nhưng hàng năm đều như vậy, nàng cũng không muốn cãi nhau.

Hơn nữa năm nay, chủ yếu là nàng muốn giới thiệu Thẩm Yến cho nương mình, để nương nàng biết, nữ nhi đã lớn, đã gả chồng.
Nhưng Lưu Linh không thể ngờ, da mặt của Quảng Bình vương dày, lần nào cũng vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.

Rõ ràng là tế bái mẫu thân nàng, Quảng Bình vương lại để Lục Minh Sơn đi cùng.
Lục Minh Sơn là ai?! Y họ Lục! Y với nhà bọn họ chẳng có một chút liên quan nào!
Quảng Bình vương có chủ ý gì? Chẳng lẽ muốn nói với nương nàng, “Đây là tiền hôn phu của nữ nhi bảo bối của nàng?” “Hắn có một cô cô làm phi tử trong cung, sinh nhi tử cũng coi như người nhà ta.

Nhưng ngại quá, cô cô kia của hắn đã chết, vị hoàng tử kia cũng đã chết.”
Lưu Linh quay đầu lại, lười liếc mắt nhìn phụ thân mình một cái.
Cũng may Nhạc Linh thức thời, mượn bệnh để thoái thác, không tham dự lúc người ta bái tế.
Chuyện này làm cho ấn tượng của Lưu Linh với Nhạc Linh tốt lên một chút, nhưng cũng không tốt lên bao nhiêu.


Nhạc Linh vẫn luôn là người nàng không ưa.
“Mặt xị ra như vậy, chẳng lẽ muốn cáo trạng với nhạc mẫu, nói ta bắt nạt nàng sao?” Ngồi trên xe ngựa, Thẩm Yến đùa với nàng.
Lưu Linh liếc ngang chàng một cái, trong lòng sửng sốt.
Thẩm Yến chưa từng gọi cha nàng là “nhạc phụ”, lại gọi nương nàng là “nhạc mẫu”.
Đây chẳng phải là cho thấy thái độ của chàng sao?
Lưu Linh ngồi xích qua, dựa vào chàng, vui vẻ hơn chút.

Nàng vén rèm lên, nhìn trước sau đoàn xe một cái.

Trái phải toàn là người Quảng Bình vương phủ, người Cẩm Y Vệ chỉ có mười mấy.

Xe ngựa thong thả đi lên núi, trời có chút âm u, cứ cảm thấy rằng hôm nay sẽ có tuyết rơi.
“Sao người Cẩm Y Vệ lại ít như vậy?” Lưu Linh quay đầu nhìn Thẩm Yến, cảm động nói, “Chàng không cần cố kỵ ta như vậy đâu, ngay cả người qua đường như Lục Minh Sơn còn đi theo được.

Cẩm Y Vệ thêm hai người, lại là thuộc hạ của cha, ta hoàn toàn không ngại.”
Thẩm Yến thở dài, “Nàng nghĩ nhiều.

Lâm Châu có điểm kì lạ, có người nhìn thấy người Di Cổ Quốc, ta phái người đi ra ngoài thôi.”
Lưu Linh đành phải thu lại tưởng tượng của mình, lại ngắm phong cảnh bên ngoài, cũng chẳng còn tâm trạng nữa.

Nàng buông mành, oán trách, “Đã vào xuân, trời còn lạnh như vậy.”
Thẩm Yến không đáp lại, trong tay chàng cầm một cây dao nhỏ, nó xoay tròn giữa ngón tay thon dài mạnh mẽ của chàng.

Một tay kia nâng một quả cam, năm ngón tay gập lại, quả cam chuyển động trong tay chàng.

Hai tay cùng nhau hoạt động, thời gian chưa được bao lâu, quả cam đã bị chàng gọt rỗng, da cam màu vàng được giữ lại hoàn hảo, thịt quả nguyên vẹn, được giữ lại hoàn chỉnh.
Lưu Linh tò mò sán tới, “Kỹ thuật tỉa hoa quả của chàng rất tốt đó nha.

Nhưng chàng đang làm gì?”
Thẩm Yến nâng mi, lấy vỏ quả cam, suy nghĩ, “Tặng nàng một món quà, có muốn không?”
Lưu Linh ngẩn ra một chút, đỏ mặt nói, “Thật là ngại quá.

Chàng thường tặng quà cho ta, ta lại chưa tặng lại cho chàng được mấy cái.”
Thẩm Yến “à”, nói, “Vậy thì thôi.”
“Đừng có thôi chứ,” Lưu Linh vội vàng nắm lấy cổ tay chàng, kiên định nói, “Ta muốn!’
Thẩm Yến cười nhạo liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lưu Linh sợ chàng thật sự đổi ý, bèn rèn sắt khi còn nóng hỏi, “Chàng muốn đưa ta thứ thú vị gì?” Nàng thích mấy món đồ chơi nhỏ lắm!
Thẩm Yến cân nhắc một chút, dao nhỏ trong tay vạch vạch, Lưu Linh nắm lấy tay chàng rất chặt, lộ rõ sự căng thẳng của nàng.

Thực ra nàng không cần căng thẳng, hôm nay tế bái mẫu thân nàng, Thẩm Yến nhất định sẽ không từ chối nàng, làm cho tâm trạng nàng khó chịu.

Thẩm Yến nói, “Tặng nàng một cái đèn quả cam, có muốn không?”
“Muốn chứ,” Lưu Linh thúc giục chàng, “Chàng nhìn ta làm gì? Chàng làm đi.”
“Ta còn chưa nghĩ ra làm thế nào, trở về rồi nói.” Thẩm Yến thả vỏ quả cam, vỗ vỗ cái đầu thò tới của nàng.
Lưu Linh có cảm giác như bị đùa giỡn, trợn mắt với chàng.
Kết quả Thẩm Yến bị nàng trừng mà lại bật cười, Lưu Linh càng tức giận hơn.
Nàng buồn cười lắm sao? Vì sao chàng vừa ngẩng đầu nhìn nàng đã nhịn không được mà cười?
“Được rồi, đưa cho nàng món quà khác trước.” Thẩm Yến suy nghĩ.
Chàng di chuyển cây dao nhỏ trên thịt quả cam đã được gọt, đông một dao, tây một dao.

Lưu Linh bên cạnh nhìn động tác của chàng, tìm ra được một cái túi thơm từ cái tráp dưới chỗ lõm, bỏ vỏ cam hoàn chỉnh vào, cột túi, để phòng Thẩm Yến xong việc quỵt nợ, hoặc là cãi nhau với nàng, không làm giúp nàng.

Dù sao khi Thẩm đại nhân chiến tranh lạnh với nàng, đối xử với chuyện của nàng đều cho có lệ.
Lưu Linh ngồi xổm xuống, cất túi thơm xong.

Khi chú ý đến Thẩm Yến, Lưu Linh mở mắt nhìn quả cam nằm trong tay Thẩm Yến biến thành từng con động vật nhỏ đáng yêu như ảo thuật.

Thỏ con, chó con, khỉ con, hổ con…
Lưu Linh kinh ngạc cảm thán, sùng bái mà nhìn Thẩm Yến.
Thẩm Yến vẫy tay về phía nàng, dấu tay tùy tiện như gọi chó con.

Lưu Linh không bận tâm, lập tức lao vào lồng ngực chàng.
Xe ngựa dừng lại, khi bọn thị nữ gọi công chúa và Thẩm đại nhân xuống xe, liền sửng sốt với cảnh tượng mình nhìn thấy: Công chúa đang cúi đầu với Thẩm đại nhân, trên bàn nhỏ bày một đống động vật nhỏ, sinh động như thật.

Thẩm đại nhân đang nắm tay công chúa, dạy công chúa khắc trái cây…
Đợi đến khi Lưu Linh được Thẩm Yến ôm xuống xe, nắm tay đi mất, thị nữ thu dọn trái cây trên bàn, bất giác nghĩ: Tình cảm của công chúa và phò mã thật là tốt.

Không hề giống như lời vương gia nói, chỉ là liên hôn chính trị.
Đoạn đường sau đó lại im lặng đi nhiều.

Sau khi vương phi chết sẽ nhập hoàng lăng, hoàng lăng không được dễ dàng thấy như vậy.

Lưu Linh muốn tế bái mẫu thân của mình, trừ lúc đi theo đại điển tế bái vương triều mỗi năm, vào tông miếu thì chỉ có thể nghĩ cách khác.

Quảng Bình vương phi đương nhiệm sai người làm một cái đình nhỏ trong núi, đạt được mục đích nhìn vật nhớ người.
Tất nhiên Lưu Linh không muốn đi cùng người vương phủ.


Nàng nắm tay Thẩm Yến đi khá chậm, rớt lại ở phía sau.

Hai người nhàn nhạt tán gẫu mấy câu.
Lưu Linh nói, “Thẩm đại nhân, chàng có từng nghĩ tới vấn đề sống hay chết không?”
Thẩm Yến cười một tiếng, “Câu hỏi này của nàng cũng lớn thật.” Chàng không trực tiếp trả lời nàng, hai người một trước một sau, lại đi thêm một lát, ở phía sau, nhìn vào sườn mặt trắng lạnh của Lưu Linh, Thẩm Yến nói, “Hình như trước kia chúng ta đã từng nói về vấn đề này rồi.”
Lưu Linh híp mắt, gật đầu.
Bởi vì bệnh của mình, nàng từng nói đến chuyện chết rất nhiều lần.

Thẩm Yến cổ vũ nàng sống, đúng lúc nàng cũng nghĩ như thế.
Khi đó, hai người họ còn chưa thành thân.
Lưu Linh nói, “Ta còn nhớ lúc ấy chúng ta đã nói, nếu chàng chết, nhất định ta sẽ không thủ tiết vì chàng.

Ta sống được đã không dễ dàng, ta phải sống cho mình thật tốt, không thể vì chàng, mà phí hoài thời gian sinh mệnh của chính ta.”
Thẩm Yến cười.
Lưu Linh dừng lại chờ chàng, chàng đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi lướt qua nàng, chàng vẫn đang cười.
Lưu Linh đá chàng một cái, “Ta phải gả cho người khác, làm thê tử của người, sinh nhi dục nữ cho người.

Tất cả đều không liên quan đến chàng.”
Thẩm Yến chờ nàng cùng đi, vẫn luôn nhìn nàng cười, chỉ cười mà không nói.
Một lúc sau, nàng lạnh mặt không muốn nói với chàng.

Chàng mới thoải mái nói, “Nếu nàng nghĩ như vậy, ta vui cỡ nào chứ.

Sinh mệnh của nàng, nếu nàng tự biết quý trọng, ta là người vui mừng nhất.”
Lưu Linh không nói nữa.
Nàng duỗi tay, với tới cổ tay áo chàng, nắm lấy tay chàng.

Nàng hỏi, “Vậy còn chàng?”
Cái chết rất xa xôi, người rơi vào bể tình, đều muốn nghe được lời cam đoan.
Thẩm Yến lại không trả lời nàng.
Nàng hỏi đến nóng nảy, chàng lại không chút để ý mà rằng, “Ai biết được.”
Không đến trước cái chết, câu chuyện sẽ chưa kết thúc.

Nhưng đã tới trước cái chết, ai sẽ biết, câu chuyện có thể kết thúc hay không.
Thẩm Yến hi vọng cả thân và tâm của Lưu Linh đều là của riêng nàng.

Nhưng cũng chỉ là hi vọng, dù sao ngay cả chàng còn chẳng làm được.
Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được?
“Oa, rượu thơm quá đi!” Tiếng nữ hài trong đình cắt ngang cảm xúc hoảng hốt của Lưu Linh.
Nàng ngừng một chút, lập tức cảm nhận được sự bất ổn, chạy tới nơi, “Lưu Tương! Có phải ngươi đụng vào đồ của ta hay không?!”
Lưu Linh mặt lạnh đi qua, Lưu Tương và Lưu Nhuận Dương bị giọng nói của nàng dọa sợ, rụt lại về bên người cha mẹ.

Lưu Linh lại thấy, bình rượu nàng sắp xếp tối hôm qua, chỗ dán lại đã bị bóc ra một nửa, rất rõ ràng là động tác của trẻ con.

Nàng lạnh lẽo nhìn Lưu Tương, chân mày của Quảng Bình vương nhảy dựng.
Lưu Tưởng nhỏ giọng, “Ta, ta chỉ giúp… Ai bảo ngươi không nói trước chứ!”
“Dọn rượu là chuyện hạ nhân phải làm, ngươi xem náo nhiệt làm gì?! Ngươi muốn ta sai bảo ngươi như sai bảo hạ nhân à? Ta bảo bây giờ ngươi quỳ xuống cho ta, ngươi cũng quỳ sao?!” Lưu Linh cả giận nói.
Quảng Bình vương phi ôm nữ nhi, cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì.
Lưu Tương bị Lưu Linh dọa khóc, “Sao ta biết được đây là rượu của ngươi, nếu biết, ta căn bản sẽ không chạm vào…”
“Được rồi, A Linh, trẻ con không hiểu chuyện…” Lục Minh Sơn ho khan một tiếng, khuyên nhủ.
Quảng Bình vương bình tĩnh nói, “Sao, con muốn đứng dưới đình của mẫu thân con, răn dạy muội muội con sao?”
“Đây là rượu nương để lại cho ta!” Ánh mắt Lưu Linh lạnh băng, chớp mắt với Quảng Bình vương.

Trong mắt nàng là hàn ý cùng bi thương, khiến Quảng Bình vương tức ngực, “Nương ta lúc sinh thời, từng nói lúc ta tròn một tuổi, cha ta và bà ấy cùng chôn rượu dưới bồn hoa trong viện, nói chờ sau khi ta lớn, chờ ta thành thân, rượu được ủ ngon là có thể uống.

Bà nói ta không nhớ cũng không sao, cha ta nhớ rõ, đến lúc ấy bà sẽ cùng cha ta nhắc nhở ta.”
Mặt Lưu Linh rét lạnh, “Mà ông! Sớm đã quên chuyện này!”
Bầu không khí, trong nháy mắt câm lặng, cứng đờ.
Quảng Bình vương phi ngẩn ngơ nâng mắt, nhìn gương mặt tuyết trắng của Lưu Linh.

Giống hệt tỷ tỷ của bà lúc còn trẻ… giống nhau như đúc… Mà tỷ tỷ bà, bị bà hại chết!
Qua một lúc lâu, Quảng Bình vương thấp giọng, “Tương nhi, xin lỗi đại tỷ con đi.”
“Dựa vào cái gì? Con cũng không phải là cố ý…” Lưu Tương hoàn toàn không ngờ được người cha bình thường luôn yêu thương mình, sẽ có một ngày nói đỡ cho Lưu Linh, không nhịn được kêu lên một cách không phục.
“Xin lỗi!” Giọng Quảng Bình vương bỗng phóng đại, khiến mọi người giật nảy mình.

Sắc mặt ông ta u ám, làm cho ai cũng không dám tiến lên lên tiếng.

Nhưng vốn dĩ cũng chẳng có ai đi lên lên tiếng.
Không phải chuyện nhà mình, Lục Minh Sơn đứng bên cạnh; Quảng Bình vương phi đang ngẩn người, hoảng hốt, cảnh ngộ của nữ nhi như không thấy; Lưu Nhuận Dương hiểu chuyện hơn muội muội một chút, lo lắng nhìn cha, nhìn nương, khi nhìn về phía Lưu Linh, trong mắt mang theo sự phẫn nộ, nhưng cậu ta cũng không dám làm gì; còn Thẩm Yến, chàng căn bản không muốn tham dự.
Lưu Tương bị cha mình trút giận, trong nháy mắt bị dọa khóc.

Nức nở lớn tiếng nói, “Xin, xin lỗi, đại tỷ… Ta không dám nữa!” Nàng ta khóc lóc xoay người, nhào vào lồng ngực nương mình, khiến nương mình bị đâm một cái mà lảo đảo, Quảng Bình vương phi lúc này mới hoàn hồn, cũng chỉ thương tiếc ôm nữ nhi, không nói thêm gì.
Lưu Linh thật sự chán ghét bọn họ, ở bên họ một ngày, nàng sẽ không thoải mái một ngày.

Gia đình như vậy, dứt khoát chết hết là tốt nhất! Cẩm Y Vệ muốn đối phó với họ, thì cứ đối phó đi! Nàng không muốn cầu xin bệ hạ nữa!
Cũng may có Thẩm Yến an ủi nàng, khiến nàng đè lửa giận xuống.
Cuộc tế bái tiếp theo, tâm trạng của Lưu Linh vẫn luôn không tốt.

Chờ khi nghỉ tạm ở đình hóng gió, vài bông tuyết nhỏ bay trên bầu trời.

Mọi người vốn định ngồi ở đây thêm một lúc, nếu có tuyết rơi, sẽ sai hạ nhân mang bếp lò nhỏ trên xe ngựa sang, đặt một bên.

Mọi người ngồi thành vòng tròn trên đất, ăn cơm trưa trong núi.
Lưu Linh và Thẩm Yến ngồi gần nhau, so với người của Quảng Bình vương phủ bên kia, khoảng cách giữa hai bên có thể đi vài mã*.

Cũng may đối phương có vẻ sợ nàng, cũng không đến gần làm phiền.
*Ý chỉ khoảng cách rất xa.
“Rượu nương ta ủ lúc sinh thời, vốn là để uống khi ta thành thân.

Nhưng lúc ấy không ở Giang Châu, đã quên mất.” Lưu Linh nhỏ giọng giải thích với Thẩm Yến, nàng không đề cập, Quảng Bình vương tất nhiên là không nhớ.

Nàng rót rượu cho Thẩm Yến, nở nụ cười, “Dù sao thì chàng cũng được uống rồi.

Trước kia ta chưa từng uống đâu, chàng nếm thử, xem hương vị thế nào?”
Trong ánh mắt mong chờ của nàng, Thẩm Yến nhận cái ly trong tay nàng, uống một ngụm.


Chàng nhìn chằm chằm cái ly trong tay cả nửa ngày, ánh mắt lạnh nhạt, không nói gì.
Khi Thẩm Yến không nói đùa với nàng, biểu cảm từ trước tới nay đều nhàn nhạt.

Lưu Linh tự cho rằng mình có thể đoán được vẻ mặt chàng, nhưng hiện giờ, nàng thật sự không nhìn ra suy nghĩ của chàng.
Chẳng lẽ tửu nhưỡng uống không ngon sao?
Trong lòng Lưu Linh thấp thỏm, không được tự nhiên, cướp lấy cái ly, “Thật sự uống không ngon sao? Ta nếm thử một ngụm…”
Tay nàng nắm lấy ly, lại đột nhiên bị Thẩm Yến túm lấy.

Tay run lên, rượu nghiêng đổ ra ngoài, cái ly vân bạch ngọc cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn vang.
“…!” Lưu Linh ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Yến.
Đúng vào khoảnh khắc này, chung quanh lại xảy ra sự thay đổi.

Mọi người vốn đang ăn uống trong đình hóng gió, từ trong bụi cây xung quanh, có những người mặc đồ kỳ dị bay vọt ra, tay cầm các loại vũ khí, chém giết về phía những người trong đình hóng gió.
Mọi người kinh ngạc.
Thẩm Yến phản ứng nhanh nhất, một cái ly bị chàng tùy tiện ném lên, khiến thanh kiếm ở sau sườn đang hướng tới chàng và Lưu Linh bị chệch hướng.

Chàng ôm Lưu Linh, nhảy ra ngoài đình, thân hình nhanh nhẹn, sau lưng vụt qua hư ảnh.
Sau động tác của Thẩm Yến, mọi người cuối cùng cũng phản ứng lại.

Bọn thị vệ cùng nhóm Cẩm Y Vệ cùng rút đao kiếm ra.
Quảng Bình vương lúc này mới giận dữ đứng dậy, “Ai?! Dám ám sát bổn vương! Bắt hết chúng lại…” Ông ta còn chưa nói xong, một thanh đao đã phóng qua đỉnh đầu mọi người, đâm về phía ông ta.

Nếu ông né tránh, Quảng Bình vương phi phía sau sẽ chịu nạn.

Quảng Bình vương vội ôm lấy thê tử của mình, chật vật lăn trên mặt đất, không còn tâm trạng nào để thốt ra những lời tàn nhẫn lúc trước nữa.
Lục Minh Sơn cũng đã đánh nhau với kẻ địch.
Đôi huynh muội Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương lại nơm nớp lo sợ, được thị vệ đưa vào trong xe ngựa, không dám ló ra nữa.
Trong lúc nhất thời, hạt tuyết nhỏ rơi nhiều, không còn cảnh nhàn nhã nữa, mọi người nghênh đón một cuộc ám sát.
Tay Thẩm Yến sờ vào bên hông, ánh lạnh kéo dài, trường đao rút ra khỏi vỏ.
Lưu Linh được Thẩm Yến kéo tay trốn tránh, trong lòng nàng nôn nóng, sợ nhất là mình kéo chân sau của Thẩm Yến.

Võ nghệ của Thẩm đại nhân cao siêu, nhưng chàng lại không am hiểu chuyện cứu người, lần nào vì bảo vệ nàng, chàng cũng đều có chút chật vật.

Được Thẩm Yến nắm lấy, trốn trong lồng ngực chàng, Lưu Linh nhìn lại, phát hiện đám người ám sát bọn họ, lại là người của Di Cổ Quốc giả dạng!
Trong đầu chợt lóe lên.
Nàng nhớ tới trên đường lên núi, Thẩm Yến có nói qua với nàng, Lâu Châu hình như có tung tích của người Di Cổ quốc, chàng đã phái Cẩm Y Vệ đi điều tra.

Nhưng hiện giờ bọn họ đang trên núi cũng gặp người Di Cổ quốc ám sát… Vì thế cũng có nghĩa là, không chỉ Lâm Châu xảy ra vấn đề, bên Giang Châu cũng xảy ra vấn đề sao?
Trong lòng Lưu Linh hoảng sợ: Cuộc chiến này, rốt cuộc là đánh như thế nào? Tiền tuyến ở phương bắc, người Di Cổ quốc lại lén lút mò tới phương nam… Ở Đại Ngụy họ, nhất định có nội ứng!
Nhưng hiện giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện đó, giờ bọn họ đang bị ám sát.
Lưu Linh hãi hùng khiếp vía, nắm chặt tay Thẩm Yến, cố gắng hết sức phối hợp với chàng để trốn tránh.

Điều khiến nàng vui mừng chính là, võ công của thị vệ Quảng Bình vương phủ không tính là thấp, có mười mấy Cẩm Y Vệ, Quảng Binh vương, Lục Minh Sơn cũng biết võ, tuy không dùng thường xuyên, đại khái không bảo vệ được người khác nhưng có lẽ tự vệ thì không thành vấn đề.
Tuyết rơi nhanh hơn, càng lúc càng lớn, đậu trên mặt, mi mắt của Lưu Linh.

Nàng lau nước tuyết trên mặt đi, trong cơn mưa máu gió tanh, binh khí kêu “leng keng”, trên mặt đất cả một vùng người ngã xuống.

Thi thể kẻ địch ngày càng nhiều, người Di Cổ quốc còn đứng chém giết người với họ thì càng ngày càng ít.
Một đao cắm vào ngực kẻ thù, lại một lần nữa giải quyết một tên, máu nóng của kẻ địch phun ra, Thẩm Yến kéo Lưu Linh, lùi về sau.

Chàng kéo tay nàng, nới lỏng.
Hai người đứng giữa đám thi thể đầy đất, nhìn máu loãng tràn ra dưới chân họ.
Lưu Linh nhìn thấy có một kẻ địch cảm thấy không thể đánh lại, cắn răng, lén lút lùi sang hướng bên cạnh, thế mà lại đi về phía xe ngựa.

Lưu Linh nhớ rõ, Lưu Tương cùng Lưu Nhuận Dương đang trốn trong xe ngựa.

Còn bọn thị vệ bên kia đều đang giết địch, hiển nhiên không ai có thời gian để ý tới.
“Thẩm Yến! Bên kia, bên kia!” Lưu Linh nắm lấy tay Thẩm Yến, chỉ cho chàng nhìn xe ngựa, trong lòng cuống quýt.
Thẩm Yến “ừ” một tiếng, tiết tấu có hơi chậm chạp.
Chàng nhấc đao, nhưng lại không động đậy.
Lưu Linh bất giác quay đầu nhìn chàng, lại phát hiện ra sắc mặt Thẩm Yến rất trắng, giống y như màu của những bông tuyết đang rơi.
Lúc nàng phát hiện ra điều không đúng, không khí chung quanh lại đột nhiên thay đổi, những kiếm những đao đều thay đổi phương hướng, cùng lúc đâm về phía Thẩm Yến.
Mắt Lưu Linh đột nhiên đông cứng, trợn to.
“Các ngươi làm gì?” Người Cẩm Y Vệ cũng phát hiện ra điểm không đúng, nhảy dựng lên, đâm về phía này.
Nhưng đường bọn họ lại bị đám thị vệ của Quảng Bình vương phủ mới vừa kề vai chiến đấu chung quanh ngăn lại.
Thẩm Yến dồn sức ôm eo Lưu Linh, đột ngột đứng lên từ trên mặt đất, vụt về phía sau.

Trong thời gian nháy mắt, chàng giao thủ cùng mấy người có động tác nhanh nhất nhưng lại từng bước lui về sau.
“Thẩm Yến!” Lưu Linh ôm lấy chàng, máu trên người như đông lại.
Nàng không thể tin được mà nhìn người ra lệnh ở phía đối diện.
Quảng Bình vương, Quảng Bình vương phi, Lục Minh Sơn.

Biểu cảm của họ bình thản, như đã đoán được trước.
Đúng vậy, đúng vậy… Đây là một ván cờ! Một ván cờ dẫn dắt Thẩm Yến đi vào!
Bị một đao bên hông ép bức, thị vệ phía trước khai triển trận thế, ngồi xổm xuống, cung tiễn trên tay phóng về phía Thẩm Yến.

Cơ thể Thẩm Yến ở giữa không trung lóe lên, ngã xuống phía dưới.

Chàng rơi trên mặt đất, ôm Lưu Linh lăn vài vòng.

Lưu Linh nghe thấy tiếng ho khan của chàng, nàng nhìn lại, thấy khóe miệng chàng tràn ra tơ máu.
Cả người Lưu Linh run rẩy.
Giọng nói của Quảng Bình vương bình thản, “Thẩm Yến, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu, buông A Linh ra.”
Lưu Linh nắm lấy tay Thẩm Yến.
Nàng thấp giọng, “Đi mau! Đi mau!”
Thẩm Yến không cử động.
Lưu Minh Sơn cười cười, “A Linh, nàng cho rằng hắn không muốn đi sao? Tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát tán, hắn không đi được.”
Lưu Linh nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đối diện.
Nàng nhớ lúc trước Lưu Tương cố ý chạm vào rượu của nàng, nàng rót rượu cho Thẩm Yến, Thẩm Yến uống xong một ly, không nói gì, nhưng khi nàng uống chàng lại đụng vào tay nàng, rượu đổ ra…
Bắt đầu từ lúc đó! Bắt đầu từ lúc đó!
“Các ngươi!” Nàng run giọng, cả thế giới đều cảm thấy lạnh.
Nàng nắm lấy tay Thẩm Yến mà phát run, đau đớn đến độ nàng không cầm nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK