• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Số độc đắc”, ba từ chợt xuất hiện trong đầu khiến biểu cảm của Mạc Tố Tình thay đổi rõ rệt, cô sao lại có thể nghĩ như vậy chứ, ngay cả chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống cũng tốt hơn nhiều.
Cô cười khan hai tiếng: “Trời cũng tối rồi, anh đã ăn tối chưa?”.
Vừa nói xong bụng cô liền vang lên hai tiếng “Ọc ọc…”.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng cúi đầu xuống, ngượng chết mất…
Diệp Chung Giác nghe thấy tiếng bụng cô “đánh trống”, hơi sững lại chút, khoé miệng nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, trong màn đêm, nụ cười nhẹ dường như không thể thấy được.
“Sao vậy? Em đói rồi sao?”
Anh thì thầm: “Anh quên mất, tối qua em kiệt sức như thế…”
Mạc Tố Tình vốn định ngẩng mặt lên nói thì nghe thấy anh nói, mặt đỏ rực lên như con tôm bị nấu chín.

Cô ban nãy nhất định là mù rồi, còn nghĩ anh ta lịch lãm, còn nghĩ bản thân trúng số độc đắc rồi, thật ra vẫn là tên lưu manh hào hoa phong nhã, nhìn bằng mắt thường đúng là ko thể nhìn ra được.
Cô cúi thấp đầu, hận không thể nhét đầu mình vào trong cổ áo.
Diệp Chung Giác biết cô xấu hổ, nghĩ đến mối quan hệ của hai người, mới bắt đầu thay đổi.

Nụ cười trên gương mặt anh nhạt dần, khẽ hắng giọng nói: “Vậy đi, chúng ta lên lầu đã, sau đó em đi tắm trước, anh gọi đồ ăn, trời cũng muộn rồi bên ngoài chắc không còn gì ăn nữa rồi.”
Mạc Tố Tình cúi đầu liếc nhìn điện thoại, giờ cũng đã 10 giờ rồi.
Gương mặt cô thoáng nét ảo não, cô đúng là mê ngủ, ngủ liền đến tận giờ mới tỉnh.
“Cứ vậy đi…” Cô cúi thấp đầu thỏ thẻ đáp lời.
Diệp Chung Giác ngoảnh mặt nhìn ra cửa xe, anh lắc đầu bất lực, họ vẫn còn quá xa lạ.

Cô đã ở trong lòng anh bao năm nay, đáng tiếc, trong lòng cô anh chỉ là người lạ mới quen được một ngày.
Diệp Chung Giác gập máy tính lại, nói: “Đi thôi”, rồi mở cửa xuống xe trước.
Mạc Tố Tình cũng cùng theo anh xuống xe, sau đó nhìn anh lấy hành lý ra, rất tự nhiên bước về phía thang máy, Mạc Tố Tình không chút nghi ngờ, chậm rãi đi theo anh ở phía sau.
Nghĩ đến chuyện ăn xong thì phải đi ngủ.

Lập tức, Mạc Tố Tình nghĩ đến sáng nay cô lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người vợ”, cô hận không thể đập đầu mình vào tường.

Chẳng lẽ tối nay thật sự phải ngủ cùng nhau sao?
Mặc dù đêm qua những chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra, đều đã xảy ra rồi.

Nhưng cô vẫn chưa có chút chuẩn bị nào, suy cho cùng họ cũng vừa mới quen biết.
Mạc Tố Tình mải nghĩ ngờ, căn bản không để ý đến Diệp Chung Giác sớm đã dừng lại.

Cô không đề phòng, cứ thế va vào lòng của Diệp Chung Giác.

Cảm giác cứng cứng, ấm nóng, cùng với cảm giác đau nhức từ trong mũi khiến cô thoáng chốc sững sờ.
Chờ cô phản ứng lại, nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng lại không cẩn thận va vào chiếc vali bên cạnh Diệp Chung Giác, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà tay Diệp Chung Giác nhanh chóng đỡ được cô.
Mạc Tố Tình thật sự muốn chết vì xấu hổ, hôm nay cô rốt cuộc làm sao vậy?

“Tố Tố, em cứ vấp ngã thế này, em nói làm sao anh có thể yên tâm khi em ở một mình đây?” Diệp Chung Giác cười như không cười, thở dài, trong giọng nói mang một hương vị mê hoặc quyến rũ vô cùng.
Trái tim Mạc Tốt Tình đột nhiên đập mạnh, cô dời mắt đi nơi khác, vừa hay nhìn thấy đèn đỏ của thang máy, liền giấu đi sự ngượng ngùng đứng thẳng dậy nói: “Thang máy đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Nói xong, nhanh chóng mang đồ bước vào thang máy đang mở.

Diệp Chung Giác tâm trạng rất tốt đi theo sau.
Mạc Tố Tình nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của mình hôm nay, ngượng ngùng liếc nhìn Diệp Chung Giác rồi lập tức cúi đầu.
“Hôm nay làm phiền anh rồi, thật sự xin lỗi, hại anh chiều nay cũng không đi làm được…”
Diệp Chung Giác mặt không chút biểu cảm, vốn dĩ đang lạnh lùng nhìn thang máy, nghe thấy lời cô nói, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, nói: “Không có gì, chúng ta giờ đã là vợ chồng, đây đều là những chuyện nên làm.”
Giọng nói của anh trầm ấm như những nốt nhạc violon bay đến tai cô, thêm hai chữ vợ chồng, khiến cho Mạc Tố Tình không tự chủ được mà đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Đúng rồi, cô đã kết hôn rồi.

Cô chính là không ngờ đến, kiếp này cô lại kết hôn chớp nhoáng đến vậy, cô vốn cho rằng, cô đời này sẽ thuận theo lẽ thường mà yêu Cố Kiếm Nam, sau đó sẽ kết hôn, sinh con.

Xem ra, sự đời vô thường, thiên biến vạn hoá không lường trước được.
Mạc Tố Tình cay đắng cười, bề mặt thang máy phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, Diệp Chung Giác khẽ nhắm mắt lại.
Từ trong cặp Diệp Chung Giác lấy ra chìa khoá, mở cửa.

Mạc Tố Tình đi theo vào trong.

Lọt vào mắt cô đầu tiên là một phòng khách rộng tầm 100 mét vuông, một nhà bếp mở, một nhà vệ sinh bên ngoài, còn có hai phòng ngủ, phòng còn lại chắc chắn là phòng sách, lúc này, cửa vẫn mở, Mạc Tố Tình mơ hồ nhìn thấy kệ sách.
Cô chớp chớp mắt, sắc mặt để lộ chút biểu cảm khó hiểu.
Anh ở đây sao? Nhưng nhìn chung cũng rất phù hợp.

Giống như anh vậy, sạch sẽ và thoải mái.
Mạc Tố Tình kéo theo chiếc vali, nhỏ nhẹ nói: “Em đi thu dọn đồ đạc trước.”
Diệp Chung Giác nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Chuyện này không gấp, để sau từ từ rồi sắp xếp đồ đạc, cả ngày nay em mệt rồi, đi tắm trước đi.”
Mạc Tố Tình lúng túng nhìn anh, anh đúng là nói chuyện vô nghĩa, ban chiều cô ngủ nhiều như vậy, anh mới là người mệt mỏi vất vả cả ngày nay.
“Vậy…” Mạc Tố Tình do dự nhìn hai phòng ngủ, “Em ở phòng nào?”
Diệp Chung Giác hơi sững người, chỉ vào phòng ngủ lớn hơn ở bên phải, “Em mang hành lý vào phòng đó đi, sau này…ngủ ở phòng đó đi.”
Mạc Tố Tình ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng kéo chiếc vali về phía phòng đó.
Diệp Chung Giác cầm điện thoại lên gọi điện.
Mạc Tố Tình đi vào phòng xong, có chút lúng túng, giường phòng này rất lớn, màu sắc cũng rất đơn điệu, chỉ có màu đen và xám nhẹ.

Mạc Tố Tình không nhìn được mà cắn cắn môi, người đàn ông này, đúng là lạnh lùng, đến nơi ở cũng toàn màu sắc gam lạnh đơn điệu.

Sắp xếp đồ đạc xong, cô lười nhác vươn vai rồi đi vào phòng tắm.
Làn nước ấm nóng dội xuống, dội đi sự mệt mỏi của một ngày.

Tắm xong, Mạc Tố Tình mới phát hiện cô quên mang quần áo vào, ủ dột tự vỗ vào trán mình, chỉ có cách quấn khăn tắm ra ngoài.


Mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông đang đặt hết quần áo vào trong tủ, cô giật bắn mình, lấy tay che trước ngực, lắp bắp: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Diệp Chung Giác đảo mắt nhìn, liền nhìn lấy làn da trắng muốt của cô, tâm trí đột nhiên nghĩ về cảm giác lúc đó.

Cổ họng anh nghẹn lại, cố gắng nén nó xuống, tự cho là hợp lý nói: “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiền phải ngủ cùng một phòng rồi.”
Khuôn mặt Mạc Tố Tình như đông cứng lại… Lại nhìn lên đôi mắt của người đàn ông đang dần tối đi, nhận ra mình đang mặc cái gì, ngay lập tức quay đầu quay lại phòng tắm.

Nhưng không ngờ, nền phòng tắm cô vừa tắm xong rất trơn, cô mất cảnh giác, cả người ngã về phía trước.
Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Tuy nhiên, nỗi đau mà cô dự tính lại không kéo đến.

Cô từ từ mở mắt, chỉ nhìn thấy mình đang nằm trên người Diệp Chung Giác, anh trở thành một miếng đệm thịt êm ái!
Cô nhanh chóng ngồi dậy, không ngờ dưới thân truyền đến cảm giác lành lạnh.

Cô nhìn xuống, tròn vo mắt nhìn.

Chiếc khăn tắm trên người cô mắc vào nút áo của diệp Chung Giác, bị kéo lại rồi!
Mạc Tố Tình đỏ mặt vì xấu hổ, cô kéo mạnh chiếc khăn lại, kết quả chiếc khăn tắm trực tiếp bị tuột ra.

Mạc Tố Tình vừa giận vừa xấu hổ, hoảng loạn đứng dậy, tóm lấy khăn tắm che đi bộ phận quan trọng rồi chạy về hướng phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK