Diệp Chung Giác cả người đứng ngồi bất an, anh ấy lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Mạc Tố Tình.
Nhưng mà khi anh ấy nhấc điện thoại lên, anh mới nhận ra rằng, bản thân không hề có số điện thoại của cô ấy.
Diệp Chung Giác sau nửa tiếng tiếp tục chờ đợi, cánh cửa cuối cùng cũng phát ra một tiếng động nhẹ.
Diệp Chung Giác nhanh chóng nhìn về phía cửa, khuôn mặt anh ấy hiện lên một ánh mắt mong chờ, chắc là cô ấy trở về.
Cửa cuối cùng cũng mở ra.
Mạc Tố Tình xách theo túi to túi nhỏ, cả người không vào được qua cửa.
Diệp Chung Giác thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa, giành lấy một nửa số đồ trên tay cô ấy, Mạc Tố Tình cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đi tới trước ghế sofa đặt mọi thứ xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, phát ra một âm thanh thoải mái.
“Aiya, hôm nay mệt chết em rồi!”.
Diệp Chung Giác có chút sững sờ khi nhìn những chiếc túi mua sắm đầy sàn nhà, anh ấy rất khó để tưởng tượng ra, Mạc Tố Tình làm như thế nào để mang hết đống đồ này về nhà.
“Những thứ này… đều do em một mình xách về ư?”.
“Vâng, đúng vậy!” Mạc Tố Tình dựa vào sofa gật đầu, khuôn mặt nhìn trông mệt mỏi.
Diệp Chung Giác không khỏi cảm thấy chấn động, quả nhiên, phụ nữ đi mua sắm đúng là điên cuồng!
“Vậy sao em không để anh đi đón em?”
Mạc Tố Tình tỏ vẻ bối rối trên khuôn mặt của cô ấy, để anh ấy tới đón cô, bọn họ vẫn chưa đi tới bước đó.
Tuy nhiên, nghĩ lại, những gì không nên xảy ra, những gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, có vẻ như đã khá quen thuộc rồi.
“Em quên mất!”
Mất một khoảng thời gian dài, cô ấy mới bịa ra được một lời nói dối ngu ngốc như vậy.
Diệp Chung Giác biết điều đó, nhìn cô ấy, và cũng không vạch trần suy nghĩ của cô.
Anh ấy không vội vàng, anh tin rằng cô ấy sẽ đón nhận từ từ và quen dần với tất cả.
Anh nhìn những thứ trên mặt đất và từ từ nói: “Em mua đây là những thứ gì vậy?”
Mạc Tố Tình đột nhiên thích thú và ngồi xuống ghế sofa.
“Em mới chuyển đến đây ngày hôm qua, đồ lấy qua cũng không phải là quá nhiều, quần áo cầm theo chỉ có vài bộ, còn có rất nhiều đồ cần dùng, anh ở đây đều không có, cho nên, em hôm nay tan làm sớm, nhân tiện đi mua một ít.”
“Ồ” Diệp Chung Giác gật đầu suy nghĩ, lặng lẽ thở dài trong lòng, đây là mua một ít sao?
“Được rồi, em chắc cũng mệt rồi, đi tắm rửa, nghỉ ngơi, anh thu dọn đồ đạc, rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm nha.”
“A!” Mạc Tố Tình như đóng băng trên ghế sofa, đi ra ăn cơm, không phải chứ, cô đã rất mệt rồi.
“Sao? Không đồng ý?”
Diệp Chung Giác thản nhiên mở miệng.
Mạc Tố Tình cười gượng hai tiếng, lắc đầu, “Không có, không có… Em sẽ đi tắm rửa.”
Nói xong, cô cười tủm tỉm từ ghế sofa đứng dậy, từng bước một đi về phía phòng ngủ.
Cuối cùng bước vào phòng ngủ, cô nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, tại sao trước mặt người đàn ông này, cô lại có áp lực to lớn như này, anh ấy dường như được sinh ra với hào quang mạnh mẽ.
Mạc Tố Tình lắc đầu và nhanh chóng đi tắm, nếu không chắc chắn sẽ bị anh giục.
Mạc Tố Tình đi ra sau khi tắm, và thấy rằng tất cả những thứ cô mua đã biến mất.
Cô ngồi trên sofa nhìn người đàn ông đang lặng lẽ đọc sách, không thể không choáng váng, anh ấy đem đồ đạc thu dọn hết rồi?
Anh ấy chắc không ném đồ đạc vào phòng chứa đồ tiện ích đâu nhỉ!
“Anh đã để đồ ở đâu vậy?”, Mạc Tố Tình ngập ngừng hỏi.
Diệp Chung Giác nhìn cô một cái nhẹ nhàng, từ từ đứng dậy và chậm rãi nói: “Đặt ở nơi mà chúng nên được đặt!”
Mạc Tố Tình hoàn toàn không hiểu gì hết, đây xem là câu trả lời như thế nào vậy.
Không đợi cô nói, Diệp Chung Giác nhặt chìa khóa xe trên bàn trà, nói một câu không liên quan.
“Về sau đi dạo phố gọi điện cho anh, anh cùng em đi, giúp em xách đồ!”
Mạc Tố Tình ngẩn người, sững mình, rất lâu sau mới phản ứng lại, anh ấy thậm chí còn đề nghị xách đồ cho mình, anh ấy như vây là muốn đi mua sắm với mình sao?
Anh ấy chắc chắn bản thân có thể cùng cô đi mua sắm sao?
“Đi nào!” Diệp Chung Giác đi tới cửa, mới phát hiện Mạc Tố Tình chưa đi theo.
Mạc Tố Tình nghe thấy giọng nói của anh, nhanh chóng đi theo.
Diệp Chung Giác nhìn vào cái khoá cửa, cô mím chặt môi, “Nhưng mà… Em không có số điện thoại của anh?”
Diệp Chung Giác khóa cửa và đặt thẻ cửa vào túi áo khoác của anh ta.
Anh ta quay sang nhìn Mạc Tố Tình, khuôn mặt đẹp trai của anh ta, đặc biệt mê người dưới ánh đèn.
Anh từ từ thốt ra hai từ “Di động!”
“A!” Mạc Tố Tình cảm thấy, Diệp Chung Giác nói chuyện, cô căn bản theo không kịp ý nghĩ của anh ấy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, khóe miệng của Diệp Chung Giác không thể không mỉm cười mà nói: “Không phải em nói em không số điện thoại của anh sao?”
“A!” Mạc Tố Tình vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi ửng đỏ.
Cô hoảng hốt lấy điện thoại ra khỏi túi mà không ngẩng đầu lên, đưa nó cho anh.
Diệp Chung Giác liếc cô, lấy điện thoại di động và nhanh chóng bấm.
Điện thoại di động của Mạc Tố Tình không có mật khẩu, anh nhanh chóng lưu số điện thoại di động của mình sau đó gọi đến điện thoại anh.
Mạc Tố Tình đỏ mặt, tự mắng mình không có tiền đồ, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy trai đẹp.
Trước mặt Diệp Chung Giác cô đã ngu ngốc bao lần, chắc hẳn anh đang cười thầm cô, thật là xấu hổ chết đi được!
Cô đã bị mê hoặc đến nỗi ngay cả lúc Diệp Chung Giác đưa điện thoại cho cô, cô cũng không phản ứng lại.
Cho đến khi cô nghe thấy giọng khàn khàn của anh: “Di động!”, cô mới nhanh chóng ngẩng đầu lên, lúng túng cầm lấy điện thoại, không dám liếc nhìn anh lấy một cái, rồi nhanh chóng bước về phía thang máy.
Danh Sách Chương: