Thẩm My Khê khi phát bệnh sẽ bỏ bữa, sẽ đập phá đồ đạc, có lần còn thậm chí còn trực tiếp đấm vỡ gương, làm cho tay chảy đầy máu.
Nói cho cùng, chỉ là tâm trạng của cô không ổn định, cảm xúc dễ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thời An thì khác.
Trái tim của Cố Thiên Quân vẫn nghiêng về phía Thời An.
Cố Thiên Quân gửi lại một tin nhắn.
【Bây giờ tôi đang có việc gấp, xong việc tôi sẽ đến gặp My Khê.】
【Việc gấp gì thế?】
Cố Thiên Quân không trả lời nữa, cô ấy gọi điện cho Tô Nhiên, bảo Tô Nhiên đến cổng trường đón mình, nếu không cô ấy sẽ không vào được trường.
Rất nhanh Tô Nhiên đã tới.
Cố Thiên Quân lo lắng: "An An đâu rồi? Sao con bé lại bị thương?"
Tô Nhiên chưa bao giờ thấy Cố Thiên Quân lo lắng cho ai đến thế, trái tim cô nàng không khỏi thắt lại, lưỡng lự rồi nói: "Thời An bị bắt nạt."
Cố Thiên Quân hoảng hốt, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất, lại lăn xuống năm bậc thang.
Trong mắt cô ấy rưng rưng lệ, "An An..."
Cô ấy không dám hỏi tiếp nữa, cô ấy đang sợ hãi.
Tô Nhiên thuật lại đầu đuôi ngọn ngành tất cả những gì cô nàng nhìn thấy cho Cố Thiên Quân.
Biểu cảm của Cố Thiên Quân nghiêm trọng, hàng mi ướt át, đôi mắt long lanh ánh nước đẹp đẽ mà mong manh, thật sự diễm lệ đến cuốn hút hồn phách loài người.
Tô Nhiên không nhịn được mà nhìn cô ấy thêm hai lần, lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, hiện tại không phải lúc nên nghĩ đến những chuyện này, Tô Nhiên kiềm chế và lùi về sau một bước, giữ khoảng cách thích hợp với cô ấy.
"Thiên Quân, em yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó, quan trọng nhất bây giờ là trấn an Thời An, chúng ta đi tìm Thời An trước đã."
Cố Thiên Quân bước xuống bậc thang, nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, phát hiện màn hình điện thoại đã rơi vỡ, cô ấy cũng không để ý, quá lo lằng cho Thời An, rõ ràng rất phân tâm, "Đi thôi."
"Ừ."
Tô Nhiên dẫn trước, họ một trước một sau bước đi.
Tô Nhiên cố gắng xoa dịu bầu không khí gượng gạo, cô nàng tìm chủ đề, "Màn hình điện thoại vỡ rồi à?"
Cổ Cố Thiên Quân căng chặt, thờ ơ liếc nhìn điện thoại, "Vỡ thì vỡ, dù sao cũng nên đổi rồi."
"Ừ."
Không nói nữa, họ im lặng tới tận khi đến trước cửa phòng y tế.
Tô Nhiên đẩy cửa, quay đầu nói: "Vào đi."
Cố Thiên Quân vội vã bước vào.
Thời An ngồi trên giường, bác sĩ đã xử lý vết thương của nó, vừa mới băng bó xong, nhìn thấy Cố Thiên Quân, nó như thể phạm lỗi, lập tức cúi đầu.
Cố Thiên Quân đứng ở cửa, trong mắt ngập tràn đau lòng, bình tĩnh lại, cô ấy đi đến cạnh Thời An, dịu dàng chạm vào mặt Thời An, âm thanh trò chuyện gần như nghẹn ngào.
"An An, đau không?"
Nghe thấy giọng Cố Thiên Quân, Thời An bỗng nhiên tủi thân không chịu đựng nổi nữa, bĩu môi, nó nhỏ giọng: "Không đau ạ."
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm vết thương của Thời An, không yên tâm nổi, giọng điệu cương quyết: "Đi, dì đưa con đến bệnh viện kiểm tra tổng quát."
Thời An tưởng rằng Cố Thiên Quân đang mắng nó, cúi đầu thấp hơn, nó miết đường chỉ quần, đáng thương nói: "Con xin lỗi dì Cố, con lại làm dì lo lắng rồi."
Cố Thiên Quân thở dài, nghiêng đầu nói với Tô Nhiên: "Cô Tô, những đứa trẻ đã bắt nạt Thời An, tôi sẽ truy cứu đến cùng, hi vọng phía nhà trường sẽ đưa ra lời giải thích."
Tô Nhiên gật đầu nói: "Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý cặn kẽ, cô mau đưa Thời An đến bệnh viện đi, hai ngày tới cứ để cô bé ở nhà nghỉ ngơi, không cần tới trường."
Thời An ngẩng đầu, "Không được, cô giáo, em không thể bỏ lỡ bài học được."
Tô Nhiên khẽ cười, cô nàng chỉ vào Cố Thiên Quân, nói với Thời An: "Em ở nhà cũng không lo trì hoãn học hành đâu, em có thể nhờ dì Cố của em dạy bù cho em, cô ấy học giỏi lắm đó."
Hai mắt Thời An sáng rực nhìn Cố Thiên Quân, "Thật hả dì Cố?"
Cố Thiên Quân mím môi cười, không trả lời.
Một tay cô đưa vòng qua người mình, nắm lấy cổ tay Thời An, tay còn lại ôm vai Thời An, "Đi thôi, dì đưa con đến bệnh viện kiểm tra xong, dì sẽ nói cho con biết có phải thật hay không."
Thời An rũ mí mắt, câu "Con không muốn đến bệnh viện" vẫn không nói ra khỏi miệng.
Tô Nhiên hơi nhướn mày, chợt hiểu vì sao Cố Thiên Quân lại thích Thời An như vậy, đứa trẻ hiểu chuyện thế kia, cô nàng cũng thích.
Đi đến bên cạnh Tô Nhiên đang đứng ở cửa, Thời An dừng bước chân, đưa chiếc áo khoác trong tay cho Tô Nhiên, "Cô giáo, em cảm ơn cô."
Tô Nhiên cười, đẩy lại, "Em mặc vào đi, kẻo lạnh đấy."
Cố Thiên Quân nói: "Không cần đâu."
Cô ấy cởi chiếc áo choàng trên người xuống, khoác lên Thời An.
Áo choàng rất dài, vừa vặn dài tới mắt cá chân của Thời An.
Thời An ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Quân, giọng nói mềm mại vang lên, "Dì Cố, có phải là hơi dài quá không?"
Cố Thiên Quân quan sát từ trên xuống dưới một lần, nghiêm túc: "Không dài, rất vừa vặn."
Nói xong, cô ấy dắt Thời An rời đi.
Phía sau họ, Tô Nhiên nheo mắt, dõi theo bóng dáng một cao một thấp đang ngày một xa vời.
"Thiên Quân ơi là Thiên Quân, em vẫn như xưa, thích nhất là ghen tuông."
Thời An vô cùng chống cự đối với việc đi bệnh viện, nhưng nó không biểu hiện ra trước mặt Cố Thiên Quân, nó rất nghe lời, Cố Thiên Quân bảo nó làm gì thì nó làm đó.
Họ đến bệnh viện, hoàn thành các hạng mục kiểm tra, chắc chắn không có vấn đề gì, Cố Thiên Quân cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe.
Thời An nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Thiên Quân một hồi, đầu ngón tay ấm áp của nó đặt lên ấn đường đang nhíu chặt của Cố Thiên Quân, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn giữa hai mày.
"Dì Cố, dì đừng cau mày nữa."
Từ khi biết Thời An bị thương, cảm xúc của Cố Thiên Quân vẫn luôn căng thẳng, lúc này mới có phần thả lỏng, sương mù bao phủ lấy đôi mắt cô ấy, nhẹ nhàng ôm lấy Thời An.
"Con đã dọa dì sợ đấy."
Thời An vùi đầu vào hõm cổ Cố Thiên Quân, nó có thể cảm nhận được tiếng thở của cô ấy, sự ấm áp nồng nhiệt khiến nó an lòng.
"Con xin lỗi."
Cố Thiên Quận sợ chạm phải vết thương của Thời An, cô ấy buông Thời An ra, lùi lại nói: "An An, con là nạn nhân, con không cần xin lỗi dì, người sai không phải con."
Thời An mặt mày rầu rĩ: "Nhưng..."
"Được rồi, đừng lăn tăn nữa." Cố Thiên Quân vuốt tóc Thời An.
Cố Thiên Quân nhìn đồng hồ, đang là giờ ăn, cô ấy lái xe đến một nhà hàng thường lui tới, gần đó trùng hợp có mấy cửa hàng bán điện thoại, cô ấy muốn mua một chiếc.
Trên đường, Cố Thiên Quân nói: "An An, con muốn tâm sự với dì một chút không?"
Vẻ mặt Thời An khó xử.
Cố Thiên Quân tiếp lời: "Không sao, con không muốn nói thì thôi vậy."
Ánh mắt Thời An lóe lên, nó gảy tay hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con đã đồng ý với dì, không được giấu dì bất cứ điều gì."
Cố Thiên Quân vui vẻ cong khóe miệng, "Vậy bây giờ con muốn nói gì thì cứ nói, con có thể coi dì như một cái hốc cây, nói ra hết những chuyện làm con phiền lòng đi."
Cuối cùng, cô ấy bổ sung: "Dì đang lắng nghe đây."
Xung quanh kéo đến một mùi hương rất thơm, Thời An cố gắng ngửi mấy lần, phất hiện là mùi từ áo choàng tỏa ra, đây chính là mùi hương thuộc về Cố Thiên Quân, nó cuốn chặt chiếc áo, để mình được bao bọc trọn vẹn trong mùi hương sảng khoái này, lúc này mới có dũng khí để nhắc đến chuyện quá khứ.
"Khi còn sống, ông nội rất thương con, hàng ngày ông đều sẽ cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, con không tiêu, toàn bộ đều để dành, những người đó là là học sinh sơ trung, không biết thăm dò được từ đâu mà biết con có tiền, bọn thường sẽ chặn con để vòi tiền, nếu con không cho bọn họ tiền thì bọn họ sẽ đánh con."
Vừa nói, nó vừa buồn bã cụp mắt, nước mắt nhỏ xuống áo choàng, một giọt, rồi hai giọt, chiếc áo dần dần ướt đẫm một mảng.
Cố Thiên Quân ra sức ổn định hô hấp, đè nén lửa giận trong lòng, sau khi cân nhắc câu từ, cô ấy nói: "An An, từ nay về sau dì sẽ bảo vệ con, sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."
Rõ ràng nên nói một chút đạo lý, nhưng Cố Thiên Quân lại không làm vậy.
Thời An tin tưởng Cố Thiên Quân, nó không che giấu thương tổn và nước mắt của mình trước mặt Cố Thiên Quân, Cố Thiên Quân sẽ tự nhiên mà giữ gìn lòng tự trọng của nó.
Trong lúc bảo vệ Thời An, Cố Thiên Quân tin chắc một điều, trong tương lai, Thời An sẽ từ từ trưởng thành trong sự bảo bọc, yêu thương của cô ấy và nhất định sẽ càng ngày càng trở nên dũng cảm hơn.
Thời An khóc đủ rồi, lau sạch nước mắt, mở chiếc hộp bên cạnh, chọn một viên kẹo đẹp nhất từ trong đống kẹo đầy màu sắc, xé giấy gói, nó đưa kẹo đến bên miệng Cố Thiên Quân.
"Dì Cố, cho dì ăn kẹo này."
"Cho dì ăn hả?"
"Dạ."
Cố Thiên Quân vừa đỗ xe vừa nói: "Dì không ăn đầu, con ăn đi."
"Dạ."
Thời An bị từ chối, có chút mất mát.
Cố Thiên Quân đỗ xe, vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Thời An, cô ấy nở một nụ cười rất nông, "Sao thế? Dì không ăn thì con không vui à?"
Cô ấy tiến về phía trước, ngậm cây kẹo mút đang trong tay Thời An trong miệng, "Giờ vui rồi nhé."
"Dạ!" Thời An cười thầm trong lòng.
"Được rồi, xuống xe thôi."
Thời An gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nó trông thấy những tòa nhà lạ lẫm xung quanh, "Đây là đâu ạ?"
Cố Thiên Quân lắc lắc chiếc điện thoại bị hỏng, "Mua điện thoại."
Đúng lúc này, bụng Thời An lại cồn cào không yên, phát ra những tiếng động kỳ quái, nó tức khắc che bụng lại, xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Cố Thiên Quân đè xuống khóe miệng sắp sửa nhếch lên, "Đỏ mặt cái gì hả? Dì có nghe thấy gì đâu."
Cô ấy đưa tay xoa nhẹ bụng Thời An hai lần, "Đói rồi hả, chút nữa dì sẽ lấp đầy cái bụng nhỏ của con."
Hai tai Thời An đỏ ửng, nó mở cửa, cúi gằm bước xuống xe.
"Đáng yêu ghê."
Cố Thiên Quân xuống xe theo, cô ấy đi cạnh Thời An, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy dải băng trắng quấn quanh trán Thời An, tiếp đó là hàng mi dày mềm mại, rồi khuôn mặt trắng trẻo, cuối cùng là chiếc áo choàng sắp sửa chấm đất.
Cô ấy vuốt thẳng cổ áo cho Thời An, "An An, con mặc chiếc áo này trông rất đẹp."
Dì Cố nói đẹp, tức là đẹp thật.
Thời An nắm chặt tay Cố Thiên Quân, hai mắt bỗng sáng ngời, hỏi: "Dì Cố, dì và cô giáo là bạn ạ?"
"Tô Nhiên với dì và My Khê, trước đây từng là bạn rất rất tốt."
"Trước đây?"
Thời An quay đầu, ngón tay chọc chọc cằm, "Vậy bây giờ các dì không còn là bạn nữa hả? Nhưng chẳng phải dì và dì Thẩm vẫn rất thân thiết đó sao?"
"Vì một số lý do, dì và Tô Nhiên không còn là bạn nữa."
"Bạn." Thời An nhỏ giọng nhắc lại.
Nó buông tay Cố Thiên Quân ra, nhảy về phía trước vài bước, làm bộ nhanh nhảu: "Con không có bạn nè."
Lời này khiến lồng ngực Cố Thiên Quân đau nói, cô ấy nhẹ giọng nói: "An An."
An An quay đầu qua, "Dạ?"
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm nó mấy giây, dịu dàng: "Vậy thì dì chính là người bạn đầu tiên của con rồi."
Thời An ngẩng đầu ngước nhìn Cố Thiên Quân, nó không thể quên được mùa thu này, cũng không thể quên được ánh mắt Cố Thiên Quân dành cho nó tại khoảnh khắc này, mang ánh sáng đến chiếu rọi những góc tối trong cuộc đời nó.
Thời An luôn cảm thấy bầu không khí này có chút cảm động, rất muốn khóc, nó sợ Cố Thiên Quân cười nó, thế là chạy tới kéo tay Cố Thiên Quân đi về phía trước.
"Dì Cố, mau đi mua điện thoại thôi, mua xong chúng ta đi ăn, con đói lả rồi."
Gương mặt Cố Thiên Quân là ý cười sâu sắc, cô ấy vịn lên bả vai Thời An, xoay người nó lại.
"Ơ kìa, đi sai rồi, bên này cơ mà, con mù đường hả?"
Thời An nhìn trái nhìn phải, hoang mang: "Vâng, con không nhớ được đường thật."
Cố Thiên Quân nói đùa: "Vậy sau này con tuyệt đối không được buông tay dì, lỡ như bị lạc là không tìm được đường về nhà đâu đấy."
Thời An sâu sắc nhìn cô ấy.
"Dì Cố, con sẽ không buông tay dì đâu, vĩnh viễn không buông."