Gọi lại, không liên lạc được.
Cô ấy sắc mặt ảm đạm, cúi người, nhỏ giọng hỏi, "Cảnh sát Trình, An An nói gì với tôi vậy?"
Trình Ngôn mở mắt, hắng giọng, "Con bé nói, dì Cố đâu." Bắt chước y hệt.
Cố Thiên Quân nghi hoặc, "Hung dữ vậy à?"
Trình Ngôn nhắm mắt, gật đầu, "Ừ."
Say thành dạng này, lời nói cũng không lưu loát, Cố Thiên Quân không truy hỏi chuyện này nữa mà nói: "Cảnh sát Trình, cô đến phòng cho khách ngủ đi."
Trình Ngôn lập tức đáp: "Được, được."
Nhưng vẫn còn đang nói thì người đã ngủ thiếp đi. Cố Thiên Quân lắc đầu, không quấy rầy cô, lấy chăn đắp cho cô rồi về phòng mình.
Đêm nay, càng lạnh hơn.
Cố Thiên Quân đọc sách, đã đọc rất nhiều nhưng vẫn chưa muốn ngủ. Cô ấy nhớ Thời An, căn bản chẳng đọc vào được mấy trang sách.
Một góc khác trogn thành phố.
Thời An nằm trên giường trong ký túc, sợ làm phiền bạn cùng phòng, không dám trở mình, cô mở mắt: Dì Cố, con nhớ dì.
Không biết màn đêm đã trôi qua bao lâu.
Thời An khép mắt lại: Dì xuất hiện trong giấc mơ của con được không?
Các vị thần không nghe thấy.
Vì vậy, tảng sáng hôm sau, Thời An mặt bí xị, đánh răng thật mạnh, rửa mạt thật mình, nó rất không vui.
Ra khỏi tòa ký túc, đi ngang qua nơi nó vấp ngã đêm qua, Thời An lại đá một hòn đá, "Đồ đàn bà đáng ghét."
Phía sau cô, Kiều Dữ khẽ cười, "Giận ai thế?"
Thời An: "Đâu có giận."
Kiều Dữ bước nhanh hai bước, đến khi ngang hàng, "Tối qua cậu giận, mình thấy hết cả rồi."
"À." Thời An cười nhạt, "Mình giận người phụ nữ xấu xa."
Kiều Dữ: "Người phụ nữ xấu xa là ai?"
Thời An: "Phụ nữ uống rượu."
Kiều Dữ tuy không hiểu nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ta tiếp lời, "Mẹ mình cũng thích uống rượu, chỉ có điều uống nhiều quá thì sẽ hôn bạn thân của bà ấy."
Thời An phản ứng dữ dội, "Thật hả?"
Kiều Dữ: "Đúng vậy, bà ấy không chỉ hôn bạn thân, mà còn hôn bố mình, lần nào muốn hôn mình, mình đều sẽ trốn đi."
Thời An: "Thôi xong rồi."
Kiều Dữ: "Xong cái gì?"
Lắc cánh tay, Thời An khóc không ra nước mắt, nó đang nghĩ, người phụ nữ xấu xa liệu có tùy tiện hôn dì Cố hay không, càng nghĩ càng khó chịu, lẩm bẩm: "Đồ đàn bà đáng ghét."
Kiều Dữ cười thành tiếng, "Hôm qua là đồ đàn bà đáng ghét, vừa rồi là người phụ nữ xấu xa, bây giờ lại biến thành đồ đàn bà đáng ghét, Thời An, cậu dễ thương quá đấy."
Thời An: "Dễ thương cũng chẳng có ích gì."
Kiều Dữ lại cười.
Thời An thầm nghĩ: Mình cũng phải xấu xa lên, từ giờ đến kỳ nghỉ, mình sẽ không gọi cho dì Cố nữa!
Thời An trong lòng tức giận cũng vẫn chịu được.
Chỉ là, khổ cho Cố Thiên Quân, đã đợi suốt 5 ngày mà chẳng nhận được cuộc gọi nào từ Thời An.
Thật ra, từ ngày hôm ấy, sau khi bỏ lỡ cuộc gọi của Thời An, Cố Thiên Quân cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không tách khỏi điện thoại, kể cả khi đi tắm.
Tối thứ Bảy, trong phòng tắm.
Nghe thấy tiếng chuông reo, vừa nhìn thấy số lạ, cô ấy vui mừng, ngay cả bọt trên tay cũng chẳng lau mà ấn nút nghe: "An An."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng phát thanh, "Xin chào, thưa cô, cô có nhu cầu mở thẻ tín dụng không..."
Cố Thiên Quân ôn hòa với người khác, hiếm khi lạnh nhạt như bây giờ, cô ấy nói: "Không cần."
Vứt điện thoại sang một bên, buồn bực khó tả. Đổ tại nước nóng, oán trách nước lạnh. Chẳng lẽ nào lại trách Thời An?
Vì sao không gọi cho dì?
Cố Thiên Quân xoa nốt ruồi trên xương quai xanh, mỉm cười trách móc chính mình: Bao lớn rồi mà còn giận dỗi với trẻ con.
Tắt vòi hoa sen.
Cố Thiên Quân hai chân trần trụi, nhìn hoa trong bình thủy tinh, "Hoa cần nước, mình cần Thời An."
*
Chiều Chủ nhật, ngủ trưa dậy.
Cố Thiên Quân lái xe đến siêu thị, mua đồ ăn vặt, mua đồ dùng sinh hoạt, nhìn thấy gì cũng đều muốn mua hết cho Thời An.
Nửa tiếng sau, chất đầy cốp xe.
Ngẩng đầu, thấy trời có mây đen, nhớ rằng trên xe có ô, Cố Thiên Quân bèn yên tâm lái đến trường.
Đến cổng trường, Cố Thiên Quân nhìn bảo vệ, không may rồi, hôm nay chú Dương không trực.
Cô ấy đứng cạnh xe, gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Thời An, tắt máy, hẳn là đang trong giờ, không còn cách nào, chỉ đành đợi.
20 phút, 2 tiếng.
Gọi lại, vẫn tắt máy.
Thở dài, nhưng Cố Thiên Quân vẫn chưa lên xe, trời đổ mưa nhẹ, cô ấy cũng không tìm ô, sợ sẽ bỏ lỡ Thời An.
Chờ đợi 3 tiết học——
Cuối cùng, Cố Thiên Quân tìm thấy Thời An trong một đám đồng phục, cách rất xa, cô ấy vẫy tay với Thời An, cô ấy tin, Thời An có thể nhìn thấy.
Đáng tiếc, Thời An từ đầu đến cuối, không hề quay đầu lại, chuông vào lớp reo, cô bước vào tòa nhà giảng dạy.
Biến mất cùng đám đông.
Cố Thiên Quân chậm rãi buông tay xuống, ấn đường cô ấy nhíu chặt, gượng cười.
Mưa nhỏ trở thành mưa vừa, Cố Thiên Quân không dùng ô.
Cô ấy mở cốp xe, gõ cửa phòng bảo vệ, "Xin chào, tôi là phụ huynh của Thời An học lớp 1 năm 1, không liên lạc được với giáo viên chủ nhiệm của con bé, những thứ tôi mang tới cho con bé có thể tạm để ở chỗ chú được không?"
Chú bảo vệ: "Được, để đó đi, khi gặp chủ nhiệm của cô bé, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy."
Cố Thiên Quân: "Cảm ơn chú." Cất đồ ăn vặt xong, cả người cô ấy ướt đẫm, lái xe ra về.
Trên đường, không thấy hoàng hôn, bánh xe nghiền nát đống lá cây.
Cố Thiên Quân nhìn rõ dáng vẻ của chính mình qua gương chiếu hậu, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người.
Khi yếu đuối, rất dễ bị bệnh. Cố Thiên Quân lái xe rất chậm, sau khi xuống xe, cô ấy ráng chống đỡ thân thể, đi về nhà.
Về đến nhà, uống thuốc cảm.
Cố Thiên Quân rất buồn ngủ, rất mệt, thậm chí còn chẳng có sức lực về phòng ngủ, ngả đầu thiếp đi.
Ngày thường, mạnh mẽ là thế.
Đến cùng, còn chẳng chống lại nổi một cơn mưa.
*
Mưa nhanh đến, cũng nhanh đi.
Trong trường, giờ nghỉ giải lao.
Thời An ra khỏi phòng bảo vệ, xách hai túi đồ ăn vặt lớn đi về ký túc xá, cánh tay nặng trịch, con tim cũng vậy.
Nghĩ rằng "Dì Cố đã đến đây",
Nó nín thở, không trút ra, vô thức nhìn về phía nhà mình, nặng nề thở dài.
Sau đó, nó chạy thật nhanh.
Mang đồ ăn vặt về ký túc xong đi thẳng đến bốt điện thoại, nó muốn nói chuyện với dì Cố.
Thế nhưng, gọi ba cuộc liên tiếp.
Đều không có ai nhấc máy.
Nhìn đồng hồ, chỉ còn 1 phút nữa là đến giờ học.
Thời An đành quay lại, nó cúi gằm mặt, hàng mi dài khẽ run, nhưng đang nói lên lòng nó đầy đau đớn.
Ngoảnh đầu lại.
Nó thấy hoàng hôn.
Thời An nói: "Nhớ nhắn cho dì Cố, bảo rằng, tao vô cùng nhớ dì ấy."
Nhưng Cố Thiên Quân.
Không thấy hoàng hôn.
1 giờ đêm.
Cố Thiên Quân từ từ tỉnh lại, toàn thân khó chịu, cô ấy mở mắt, điều đầu tiên chính là kiểm tra điện thoại.
3 cuộc gọi nhỡ liên tiếp.
Tâm trạng tồi tệ càng thêm tệ tồi.
Lại lỡ mất rồi.
Cầm điện thoại, đầu óc Cố Thiên Quân mê man, cô ấy lẩm bẩm. "Mình muốn đổi một căn nhà nhỏ hơn, căn này." Hơi mang theo nức nở, cô ấy nói tiếp: "Lớn quá."
*
5 ngày sau, là thứ Sáu, tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc là sẽ được về nhà, Thời An, vừa háo hức vừa hồi hộp.
Bởi——
Từ hôm gọi ba cuộc gọi không được nhấc máy, cô ấy không liên lạc với Cố Thiên Quân nữa, luôn nghĩ: Sắp được về nhà rồi, đợi về nhà rồi nói vậy.
Nói thì dễ lắm. Thật ra, Thời An là đang giận dỗi, chuyện người phụ nữ xấu xa đã được 10 ngày, nhưng cô vẫn còn đang "ôm hận".
Vì vậy, cảnh tiếp theo xuất hiện.
Chẳng lạ gì.
Cố Thiên Quân đang lái xe, không nói một lời. Thời An ngồi ở hàng ghế sau, khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi.
Thời An chính là một cái túi trút giận.
Cố Thiên Quân nhịn cười, vờ tức giận, "Tại sao không gọi cho dì, không có chút thời gian nào à?"
Khẽ "Hừ". Thời An cuối cùng cũng quay qua, "Rõ ràng con có gọi cho dì, nhưng dì chẳng chịu nghe đấy chứ."
Cố Thiên Quân: "Không phải chỉ gọi một cuộc hả?"
Thời An ra sức "Hứ" một tiếng, lầm bầm, "Có phải dì nghe đâu, không muốn nghe điện thoại của mình thì cứ nói thẳng..."
Khóe miệng Cố Thiên Quân nhếch lên, "Giỏi rồi, còn dám nói xấu dì, dì nghe thấy hết đấy."
Thời An bĩu môi, "Con biết dì nghe thấy."
Cố Thiên Quân: "Thế mà vẫn còn nói?"
Thời An được nuông chiều, đương nhiên cây ngay không sợ chết đứng, "Dù gì dì cũng chẳng làm gì được con."
Cố Thiên Quân cười nhạt, "Con không nghe lời, hôm nay bỏ đói con luôn, không nấu ăn cho con nữa."
Thời An đắc ý, "Con có đồ ăn vặt dì mua rồi."
Cố Thiên Quân: "Cái đó ăn đâu có no."
Thôi vậy, nể tình đồ ăn vặt.
Không giận nữa.
Nghe vậy, Thời An bèn chống tay lên lưng ghế phụ, tủi thân nói: "Dì Cố, con nhớ dì lắm."
Cố Thiên Quân trêu chọc, "Nhớ dì mà còn ngồi ghế sau."
Thời An buồn bã, "Dì Cố, dừng xe được không, con không muốn ngồi đây, con muốn ngồi trước cơ."
"Không được, ở yên đó."
"Tại sao?"
"Sắp tới nhà rồi."
"Dừng bên đường xíu thôi mà, dì Cố."
"Không được, phí xăng."
Cười đùa khắp quãng đường, nhưng họ đều đang che giấu điều gì đó.
Thời An không nói, chuyện nó ghen, Cố Thiên Quân cũng không nhắc tới, chuyện cô ấy đã phát sốt một ngày hai đêm.
Tốt khoe xấu che.
Hai người họ, vẫn luôn như vậy.
*
Hai ngày nghỉ.
Thứ Bảy, Cố Thiên Quân đi làm, Thời An ở nhà một mình. Đợi đến Chủ nhật, Cố Thiên Quân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Buổi sáng, Thời An nằm bất động, "Dì Cố, hôm nay con phải nằm dài cả ngày, ngày mai không được nằm nữa rồi."
Cố Thiên Quân mặt mày rạng rỡ, "Được."
Nói xong, cô ấy ra khỏi phòng ngủ, một tiếng sau, cô ấy mở hé cửa, "An An, dì ra ngoài một chút."
Ngước mắt, Thời An dò hỏi: "Đi đâu vậy?"
Lại nhìn, nó trừng to mắt, cấp tốc bật dậy, "Nằm mệt quá, dì Cố, dì dẫn con theo với."
Cố Thiên Quân: "Được."
Thời An đi ra ngoài, khi đi ngang qua Cố Thiên Quân, cố tình đưa tay đấm lưng, "Đúng là nên ra ngoài đi dạo, người sắp nằm đến phế rồi." Vừa nói, vừa ho hai tiếng, "Căn phòng này cũng hơi ngột ngạt."
Khi bước vào nhà vệ sinh, Thời An mới ngừng diễn, khi đánh răng trước gương, tâm trí nó tràn ngập cái nhìn vừa nãy——
Trang điểm đậm, váy đen dài thắt eo.
Mái tóc dài thả xõa, mỗi khi cử động, vài sợi tóc đung đưa qua lại, quyến rũ không gì có thể sánh được.
Suy nghĩ trong khoảnh khắc của Thời An là: Không muốn có người thứ hai ngắm nhìn dì Cố như vậy.
Nhưng ích kỷ quá rồi.
Vậy nên, Thời An lại nghĩ: Phải đứng cạnh dì ấy.
Vì sao?
Đáp án thật sự, đã rõ rành rành, nhưng Thời An không nhìn thấy.
Chỉ cần nó muốn trốn tránh.
Nó có thể trốn tránh cả đời.
Có tâm sự, hiệu suất trên tay sẽ trở nên thấp hơn.
Cố Thiên Quân ngồi trên sô pha, tay chống cằm, "An An, con phải mất bao lâu nữa?"
Thời An: "Xong ngay đây!"
5 phút sau, Thời An thay quần áo, vô cùng tự tin bước ra ngoài, "Dì Cố, thế nào?"
Cố Thiên Quân: "Ừ, đẹp."
Làm khó cô ấy rời.
Giữa tháng 9, buổi trưa rất nóng.
Nhưng Thời An không chỉ mặc áo đen quần đen, mà còn khoác một chiếc áo màu đen bên ngoài hoodie dài tay.
Chớp mắt, Cố Thiên Quân không nhịn được, "An An, con không nóng à?"
Thời An: "Không nóng."
"Cởi một cái áo ra đi, dì sợ con nóng chết mất."
"Không cần đâu."
"Không phải An An, con mặc cả cây đen để làm gì?"
"Đương nhiên là bảo vệ dì rồi."
Nghe vậy, Cố Thiên Quân bất đắc dĩ mỉm cười, "Vậy đi thôi, An An, đừng đến muộn."
Thời An: "Đi gặp ai vậy?"
Cố Thiên Quân: "Cảnh sát Trình."
Họ đi ra ngoài.
Thời An lại hỏi: "Ồ, lại tìm ra manh mối gì ạ?"
Cố Thiên Quân xoa đầu cô, "Ngốc, phá xong án rồi, còn manh mối gì nữa, đi ăn cơm thôi."
Thời An: "Ăn cơm à?"
Cố Thiên Quân gật đầu, "Ừ, mấy hôm trước cảnh sát Trình say rượu, ngủ ở nhà chúng ta, cô ấy áy náy, nhất quyết muốn mời dì ăn cơm."
Nghe lời này.
Mặt Thời An tối sầm, "Con biết rồi."