Dịch: Bánh
Khúc này thượng giới có thôi, trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe!
Đạo diễn Lý - người đang trốn trong phòng giám sát - lau nước mắt chảy ra nơi khóe mắt vì cười quá nhiều.
Con mẹ nó, bài thơ này đúng là quá hợp hoàn cảnh, trần đời làm gì có giọng ca cực phẩm như thế nào bao giờ chứ! Nếu không phải đó là một bài hát nghe nhiều nên quen lời thì sẽ không ai biết thằng nhóc kia hát cái gì cả.
Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng của Thời Tiểu Duyệt, đạo diễn Lý bỗng cảm thấy mình như bị deja vu.
Muốn cắt đoạn đó ra à? Mơ đê!
Thời Tiểu Duyệt rất khổ sở, rõ ràng Ngô Nguyên Minh còn mới khen giọng cậu trong trẻo xong, hát đã đời rồi mới phát hiện ai cũng bịt tai lại, cậu gặm xong củ cà rốt rồi quay về chỗ ngồi của mình, không muốn từ bỏ: "Em hát dở đến vậy sao?"
Trần Thư Ngữ sờ cái bụng đã phát đau vì cười của mình, cảm thán: "Cái bài này là người ta hát trên đường đi Tây Thiên lấy kinh, còn em thì....."
"Đến Tây Thiên lấy mạng." Triệu Nhân tiếp lời, y cười đến nỗi mặt nhăn nhúm hết cả lại.
Sát thương tuy không cao, nhưng tính sỉ nhục là vô cùng to lớn.
Thời Tiểu Duyệt vô cùng bất mãn: "Nếu theo như lời mấy anh chị nói thì chắc Tôn Ngộ Không nhảy ra khỏi TV cho em ăn một gậy quá!"
"Em nghĩ em là Bạch Cốt Tinh à!" Ngô Nguyên Minh vừa dứt lời, mọi người lại phá lên cười ầm ĩ.
............
Sau khi ăn xong, cả nhóm phân chia công việc dọn dẹp cho nhau, dọn dẹp xong rồi thì được hai anh cả dẫn ra chòi cỏ pha trà hóng gió đêm.
Buổi đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, ngoại trừ việc thi thoảng sẽ có tiếng chó sủa vọng tới, gió đêm thổi, hương trà thoang thoảng cộng thêm với tiếng đàn ghi-ta tùy hứng nhưng lại đầy trữ tình của Phạm Tinh Dương tạo nên một bầu không khí rất dễ chịu.
Nhưng tiếng ghi-ta cũng không kéo dài được bao lâu, Phạm Tinh Dương đặt cây đàn trên tay mình xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời của Thời Duyệt: "Thời Tiểu Duyệt, cậu nhìn tớ cả đêm rồi đấy, muốn gì đây?"
Đôi mắt đào hoa của Thời Duyệt chớp chớp, không muốn từ bỏ ý định của mình: "Tớ cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu chữa được."
Một câu không đầu không đuôi nhưng Phạm Tinh Dương vẫn có thể "get" được, hắn thở dài: "Thích ca hát tới vậy sao?"
"Ừm!" Thời Duyệt gật đầu thật mạnh, thích muốn chết đi được ấy! Chỉ tiếc rắng cậu là kẻ vừa sinh ra thì ngũ âm đã không được đầy đủ, ngay cả ba ruột vừa nghe cậu hát cũng đã đau đầu, còn dặn con trai là đi ra đường thì đừng mở miệng hát kẻo bị người ta đấm cho.
"Hát không được mà lại còn cố hát, cậu có biết như thế được gọi là gì không?"
Thời Duyệt gật đầu: "Gà nhưng thích thể hiện." Giống như mấy kẻ chơi game nào đó.
"Tự biết mình biết ta phết." Phạm Tinh Dương rất vui mình, hắn xoa đầu Thời Duyệt, "Nếu anh họ của tớ mà đồng ý......"
Nói tới đó, hắn bỗng ngừng lại, sắc mặt có chút ảm đạm.
Thời Duyệt nhận thấy được tâm trạng của hắn đang dần đi xuống, cậu quay đầu nhìn các anh chị lúc nãy còn đang dùng nét mặt tươi cười nhìn qua đây giờ lại trở nên nghiêm túc hẳn, có chút bối rối.
"Anh họ của cậu bị sao vậy?" Cậu hỏi.
Phạm Tinh Dương cười khổ: "Anh ấy là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ rất giỏi, nếu anh ấy chịu kèm cặp cho cậu, có thể cậu vẫn có thể cứu chữa được.
Nhưng mà anh ấy....!đã không hát từ rất lâu rồi."
Với tư cách là một nhạc sĩ, tất nhiên là Ngô Nguyên Minh cũng biết đến anh họ của Phạm Tinh Dương, y vội hỏi với vẻ quan tâm: "Giờ cậu ấy vẫn ổn chứ?"
"Em không biết," Phạm Tinh Dương rầu rĩ, "Hôm trước em ghé nhà thăm anh ấy, nhưng anh ấy lại không nói chuyện, trông cũng gầy hơn nữa."
Những người khác nghe vậy thì đều chìm vào trong im lặng, trên mặt Ngô Nguyên Minh cùng Triệu Nhân còn hiện lên chút tiếc nuối.
Là một tân binh vốn không chú ý mấy đến giới giải trí, Thời Duyệt không biết anh họ của Phạm Tinh Dương là ai, và cũng sẽ không hiểu được mọi người đang tiếc nuối chuyện gì.
Cậu cũng không dám hỏi nhiều, nếu nghĩ kĩ lại, có vẻ như anh họ của Phạm Tinh Dương không phải là bị bệnh........!
Thời Duyệt không muốn mọi người cứ chán nản như thế nữa, sau một lúc im lặng, cậu nói với Phạm Tinh Dương: "Không thôi cậu giới thiệu cho tớ thầy dạy thanh nhạc trị giá trăm vạn đi? Ai mà không quá đắt giá ấy, tốt nhất là mấy người chịu dạy chùa luôn thì càng tốt."
"Đi ngủ đi rồi mơ nha má!"
............
Sáng sớm hôm sau, Thời Duyệt đeo khẩu trang, hào hứng đi theo các anh chị tới chợ rau trong thị trấn, nhóm của Triệu Nhân thấy chiều nay cậu và Trần Thư Ngữ phải rời khỏi chương trình rồi, thế nên họ muốn nấu một bữa thật thịnh soạn trước khi hai người ra về.
Phạm Tinh Dương - người bị tổ sản xuất đè đầu cưỡi cổ suốt hai mùa - vô cùng hưng phấn khi được trải nghiệm cảm giác của một người có quyền lại có tiền, đây là một ngày hiếm hoi khi không phải đi làm mà vẫn có tiền đi dạo chợ đó nha! Lúc trước, bọn họ phải làm việc để kiếm tiền, nhưng tổ sản xuất quá điếm, thế nên có đôi khi cả nhóm còn phải mang nợ ngược chứ đừng nói là dư được đồng nào hay là có thời gian đi chợ lựa đồ như thế này.
Không thể không nói, Thời Duyệt đúng là một vị cứu tinh, khiến bọn họ thật sự có cơ hội để hưởng thụ cuộc sống.
Là lực lượng kiếm tiền chủ chốt, Thời Duyệt được Triệu Nhân cùng Ngô Nguyên Minh giao cho nhiệm vụ giữ tiền, cậu cũng không có ý kiến gì, dù sao thì cầm nhiều tiền để thu hút tài vận cũng tốt mà.
Thế nên mới có cảnh này xuất hiện ở giữa chợ trước con mắt của bao nhiêu người:
"Tiểu Duyệt, em thấy chị đội chiếc mũ này có đẹp không?"
Thời Duyệt - kẻ nắm giữ tài chính - vung tay lên: "Mua!"
"Tiểu Duyệt, cậu xem quả nho kia kìa, hình như là giống mới đó........."
Nhà tài phiệt Thời Tiểu Duyệt: "Mua!"
"Nè Tiểu Duyệt, em thấy thịt bò kia thế nào?"
Dân giàu xổi Thời Tiểu Duyệt: "Mua mua mua!"
Vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Dạo hết một vòng chợ, tiêu còn chưa hết một ngàn tệ, Thời Duyệt đưa số tiền còn dư lại cho Triệu Nhân: "Anh, anh giữ tiền đi, cải thiện cuộc sống sau này.
Chương trình này có tên là 《 Hoan Nghênh Về Nhà 》, cơ mà làm gì có nhà nào mệt vậy chứ."
Nhóm của Triệu Nhân vô cùng mừng rỡ, đúng vậy, làm gì có ai ở nhà mà mệt như vậy đâu, ngày nào cũng phải đi làm quần quật mà chỉ biết thầm oán trách tổ sản xuất đúng là vô nhân tính.
Nhưng bây giờ thì mọi thứ đã khác rồi —— bọn họ có tiền! Có tiền rồi thì cần gì phải nhìn sắc mặt tổ sản xuất mà sống nữa chứ!
Đạo diễn Lý - người vẫn còn đang trốn trong phòng giám sát - nghiến răng nghiến lợi, có lẽ từ giờ về sau, phong cách của cả chương trình sẽ phải bị sửa đổi chỉ vì Thời Duyệt mất.
Cả nhóm về lại nhà gỗ rồi cùng làm cơm trưa trong tiếng cười nói không ngớt, sau khi đồ ăn đã được dọn lên đầy bàn, Triệu Nhân là người nâng ly đầu tiên: "Mời Thư Ngữ cùng Tiểu Duyệt, mời cả nhà!"
Thời Duyệt vội vàng bưng ly Coca lên để đáp lễ, cậu nhìn đống đồ ăn trên bàn, không khỏi cảm thán: "Giờ thì em lại có chút luyến tiếc không muốn về rồi."
"Em tiếc đồ ăn bọn anh làm thì có!" Ngô Nguyên Minh vạch trần cậu một cách tàn nhẫn.
Thời Duyệt sờ mũi, không hề phủ nhận mà cười tủm tỉm, Trần Thư Ngữ nói: "Hay là em ở lại đây mấy hôm đi?"
"Không được, kiếm tiền quan trọng hơn." Thời Duyệt từ chối rất thẳng thừng.
"Coi cái dáng vẻ tham tiền đó của em kìa." Triệu Nhân cười mắng, y uống một hớp rượu, nhìn Thời Duyệt đang vô cùng vui tươi hớn hở, hỏi: "Tiểu Duyệt, anh mới quen em được hai ngày thôi, nhưng sao lúc nào em cũng vui vẻ như thế được vậy?"
"Vì di nguyện của mẹ em chính là muốn em phải luôn sống vui vẻ hạnh phúc." Thời Duyệt trả lời như một phản xạ tự nhiên, cậu dừng lại một chút rồi nhấp một ngụm Coca như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Cơ mà em cũng cảm thấy cuộc sống này đâu có gì để mình phải buồn đâu."
Mọi người cũng khựng lại, một lát sau, Triệu Nhân nói: "Anh xin lỗi."
Thời Duyệt lại xua tay, tỏ vẻ mình không sao cả: "Không sao đâu ạ, mẹ em mất lâu lắm rồi, em đã ổn từ lâu.
Uầy, anh Triệu, cá này anh nấu kiểu gì vậy, ngon thật đấy, anh chỉ em cách làm đi, để em về kêu ba em học làm thử....."
Thấy cậu vẫn không có vẻ gì là đang buồn, cả nhà cũng không nói về vấn đề đó nữa, trong phút chốc, bầu không khí trên bàn cơm lại trở về với sự náo nhiệt vốn có.
Ăn trưa xong, mọi người nghỉ ngơi một lát, Triệu Nhân lại muốn tạo cơ hội cho Thời Duyệt thể hiện bản thân, y thật sự quan tâm đến đứa nhỏ này, muốn giúp đỡ cho cậu một chút.
Thời Duyệt không đỡ nổi sự nhiệt tình của nhóm Triệu Nhân, cậu suy nghĩ một chút rồi đứng lên, nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin: "Cũng không giấu gì mọi người, em không hát hay, nhưng lại có thể nhảy tốt."
Trần Thư Ngữ không khỏi châm chọc: "Lúc ký hợp đồng thì em nói em hát nhảy phế lòi mà?"
"Thì em nói đại để chị khỏi phải kì vọng thôi mà," Thời Duyệt lẩm bẩm, "Để chị đỡ phải thấy mình bị lừa."
Trần Thư Ngữ cười: "Thằng nhóc thúi này....!vậy là em biết nhảy thật à?"
Thời Duyệt ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo: "Tất nhiên rồi, nhiều người khen em lắm đó!"
Phạm Tinh Dương nhìn Thời Duyệt từ đầu đến chân, cười nói: "Chị, chắc là cậu ấy nói thật đấy, hôm qua lúc đi làm em cũng thấy cậu ấy tay dài chân cũng dài, rất mềm dẻo, chắc là biết nhảy thật."
Những lời mà hắn nói chính là một liều thuốc an thần cho Trần Thư Ngữ, cô bắt đầu có chút mong đợi: "Ok, vậy em biểu diễn thử xem nào."
"Để tớ đệm đàn cho!" Phạm Tinh Dương nói xong thì vội chạy vào trong nhà để lấy đàn ghi-ta, ngón tay hắn khẽ gẩy, tiếng đàn vang lên dồn dập, vô cùng thích hợp cho các điệu nhảy Street Dance.
Thời Duyệt giơ ngón tay cái lên với Phạm Tinh Dương rồi bắt nhịp để bắt đầu nhảy, xoay tròn, nhảy lên, nhẹ nhàng như một con chim én.
Tuy nhiên, vẻ mặt của mọi người trong chòi lại càng lúc càng có gì đó sai sai, Trần Thư Ngữ không nhịn nổi nữa, thấp giọng hỏi Ngô Nguyên Minh: "Anh Ngô, anh có cảm thấy điệu nhảy này của em ấy hình như là......."
"Nhảy quảng trường." Ngô Nguyên Minh trả lời với sắc mặt vặn vẹo.
"Còn là bản speed up." Triệu Nhân nói thêm, linh hồn y đã đăng xuất ra khỏi cơ thể.
*Nhảy quảng trường: một nếp sinh hoạt văn hóa quen thuộc của những cụ ông, cụ bà Trung Quốc.
Cứ mỗi buổi chiều, các cụ sẽ tập trung tại những khu vực công cộng rộng rãi như quảng trường, công viên để cùng nhau nhảy múa, ca hát, giải khuây tuổi xế chiều.
Bạn nào muốn xem thì lên Baidu gõ từ 广场舞 để xem nha.
*Speed up: Chỉnh tốc độ lên cho nhanh hơn.
Toàn thân Phạm Tinh Dương đều chết lặng, chỉ còn lại bàn tay đang đàn theo bản năng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một thanh niên cao ráo đẹp trai lại ra ngoài quảng trường nhảy múa với các dì các thím, hình ảnh đó........!
Dù là bản speed up thì nó vẫn là nhảy quảng trường thôi á?!!!
Khi tiếng đàn ghi-ta ngừng lại, Thời Duyệt cũng ngừng nhảy, đứa nhỏ lau cái trán đã rướm mồ hôi, nở một nụ cười vô cùng hồ hởi, vừa hỏi vừa thở hổn hển: "Nhạc hơi nhanh một chút, nhưng mà em vẫn theo kịp được."
Nói xong, cậu còn không quên nhìn các anh các chị với vẻ trông mong, trên mặt đều là vẻ muốn được khen ngợi.
Khóe môi Trần Thư Ngữ giật giật, đành phải nghĩ một đằng mà nói một nẻo: "Rất, rất đặc sắc, ha......!Ha ha......"
Phạm Tinh Dương chỉ muốn biết một chuyện mà thôi: "Lúc nãy cậu kể là có rất nhiều người khen cậu, mấy người đó là ai thế?"
Thời Duyệt vô cùng kiêu ngạo mỗi khi nhắc đến chuyện này: "Nhiều lắm đó, như là dì Hà ở đầu xóm, bác gái hàng xóm, chú Lý ở xóm bên......."
Mọi người: "............"
Thấy mọi người bỗng im lặng, Thời Duyệt khẽ nhíu mày: "Em nhảy không đẹp hả?"
"Đẹp chứ, Thời Tiểu Duyệt, điệu nhảy của em là đỉnh của chóp." Triệu Nhân giơ ngón tay cái lên.
Thời Tiểu Duyệt lập tức nở một nụ cười thật tươi, mãi cho đến khi cậu nghe được câu tiếp theo.
"Không lăn lộn 80 năm trong ngành nhảy quảng trường thì sẽ không nhảy được bản speed up này đâu nhỉ!"
Thời Tiểu Duyệt vội xua tay: "Làm gì tới mức đó, mới có sáu bảy năm thôi à.......".
Danh Sách Chương: