Vậy là cuốn sách này không cho phép cô rời khỏi tuyến câu chuyện, nó muốn cô vừa tìm đường sống, vừa đi vào chỗ chết? Tịch Nhiên như mất kiểm soát, trực tiếp xé trang thứ năm kia đi coi như bày tỏ thái độ.
Nhưng hậu quả của hành động đó lại khiến cô phát hiện ra một điều mới mẻ.
“Vậy chúng ta quyết định vậy nhé, ba tháng tới sẽ cho hai đứa nó đính hôn trước.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ rằng hai đứa nó cũng muốn vậy, đúng không Thương Duệ?”
Ngân Thương Duệ miễn cưỡng gật đầu, anh ta vẫn là cái bộ dạng lúc sáng cô mới gặp, khó chịu tới mức mặt xám xịt, chỉ tức không lườm chết cô ngay lập tức.
Chính xác thì, Tịch Nhiên vừa mới trở lại thời điểm trước đó, ngay lúc cô định đứng dậy phản đối cuộc hôn nhân này.
Vậy là cuốn sách này còn có thể cho phép cô xuyên lại thời điểm trước đó nếu xé đi một đoạn tình tiết.
Nếu đã vậy, cô sẽ làm như cuốn sách kia muốn.
“Vậy tốt quá rồi, con thật sự rất mong đợi đó.
Được làm vợ anh ấy là hạnh phúc nhất đời con mà.”
“Chà, có con dâu như con cũng là điều bác mong muốn đấy.”
Dụ Yên nắm lấy tay cô thân thiết, nhưng cô rất nhanh rũ tay ra.
“Dạ vâng, vậy bác cho phép con tới nhà bác ở luôn được không? Con cũng thích ở cạnh bác lắm.”
Nghe tới đây mặt Ngân Thương Duệ biến sắc, anh ta đăm đăm nhìn cô như muốn nói: “Cô bị điên à?”
Nhưng Tịch Nhiên cô không quan tâm, đây là điều cuốn sách kia muốn, cô cũng chẳng còn cách nào.
“Tịch Nhiên, đừng làm phiền bác Ngân nữa.
Chưa đủ phiền phức à?”
Bố cô trầm giọng, ngữ điệu vẫn ghét bỏ như thế.
“Sao có thể nói là phiền phức chứ.” Dụ Yên tươi cười.
“Nếu con bé muốn ở nhà tôi thì cho nó ở, tôi không cảm thấy phiền phức đâu.”
“Thật ạ? Vậy con sẽ kêu người dọn đồ qua nhà bác, những ngày về sau mong bác chiếu cố.”
Tưởng Tịch Diên bị bẽ mặt, cũng chẳng thèm nói gì nữa, hết chuyện ông ta cũng tức giận rời đi.
“Ngại quá, chồng tôi có việc phải đi trước rồi.”
Cuối cùng vẫn phải để người phụ nữ thu dọn tàn cuộc.
“Hôm nay ngày nghỉ, anh Tưởng cũng thật chăm chỉ làm việc… Thôi, hay chị uống trà chứ? Chúng ta lâu rồi không hàn huyên đôi chút.”
Thẩm Dạ Nhu rất vui vẻ vì lời mời, không chần chừ mà gật đầu.
“Ừm, chúng ta uống trà chút đi, cho bọn trẻ có không gian nói chuyện.
Coi Thương Duệ nhà chị kìa, nó nhìn Tịch Nhiên nhà tôi nãy giờ rồi, chắc là có nhiều chuyện muốn nói lắm đây.”
Hai bà mẹ vừa cười vừa nói rời đi, bây giờ chỉ còn lại Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ.
Bấy giờ anh mới tức giận tra hỏi:
“Cô điên à?”
Tịch Nhiên cười mỉm:
“Sao? Hối hận rồi à? Chính anh không muốn phản đối đấy nhé.
Bọn họ nhìn vào lại tưởng anh yêu tôi đấy.”
“Đừng mơ mộng, tôi vĩnh viễn không yêu cô.”
“Haha, anh đánh giá mình quá cao rồi.
Tôi biết ý định của anh với mẹ anh đấy.
Muốn lấy lợi từ nhà họ Tưởng thì ngoan ngoãn một chút, không chừng tôi sẽ thuận theo bố thí cho.”
Cô còn nhớ lý do anh ta đồng ý mối hôn sự này.
Ngân Thương Duệ chính là cùng mẹ anh cùng nhau lừa Tịch Nhiên, bọn họ muốn những lợi ích từ cuộc hôn nhân kia mà không ngại diễn một vở kịch khiến cả nhà họ Tưởng bẽ mặt.
Tuy lúc trước đọc cuốn sách có những tình tiết tẩy trắng cho sự tồi tệ của anh và mẹ anh, nhưng đối với cô mà nói, cặn bã là cặn bã, nhân vật chính cũng không phải ngoại lệ.
“Cô…”
“Đừng bất ngờ như thế, anh cứ tự do yêu đương với nữ nhân của mình đi.
Nhớ cho kỹ, hãy cứ coi tôi như không khí, đừng có động đến tôi.
Nếu không hậu quả anh tự lãnh, tôi không muốn làm kẻ ác nên đừng tạo cơ hội.”
Tịch Nhiên nói xong thì cao lãnh rời đi.
Cô lại như lúc đầu ra vườn gặp nữ chính, lần này không có sự xuất hiện của Ngân Thương Duệ nữa, chỉ có cô và Lục Cẩm Du.
Chuyện sau đó dường như không có gì thay đổi.
“Nếu cô muốn lấy sợi dây chuyền, tôi có thể nhường.”
Nhưng Tịch Nhiên lần này không từ chối nữa.
“Được đấy, cô đưa tôi đi.”
Lục Cẩm Du có vẻ bất ngờ, có lẽ cô ta không nghĩ tới chuyện cô thật sự lấy đi sợi dây chuyền.
Lục Cẩm Du cuối cùng vẫn đưa sợi dây chuyền cho cô một cách miễn cưỡng.
Tịch Nhiên vui vẻ nhận lấy món quà chính tay nữ chính đưa cho.
Bây giờ nó nằm trong tay cô rồi, nam chính muốn lấy nó cô cũng sẽ không đưa nữa.
Cô sẽ coi như đây là quà bù đắp cho việc sau này phải chịu đựng sự bất công.
Việc làm một người mù cũng đâu dễ gì.
“Cám ơn, vậy tôi đi đây.
Ngân Thương Duệ đang bên trong đấy, cô muốn gặp anh ấy thì đi đi.”
Tịch Nhiên vừa vui vẻ rời đi, Lục Cẩm Du đã ngay lập tức đi tìm Ngân Thương Duệ.
Anh ta đang ở phòng riêng của mình.
“Anh Duệ.”
“Ừ, em có thấy một hộp đồ ở trong này không? Bên trong có một sợi dây chuyền, anh nhớ là để nó ở đây.”
“Dạ, có phải sợi dây chuyền có mặt hình tròn màu trắng không?”
“Em giữ nó à?”
Lục Cẩm Du như không biết gì, lơ đãng nói:
“Em không biết, em chưa chạm vào thứ đó bao giờ.
Nhưng mà em thấy có một cô gái xinh đẹp mang nó đi, còn nói là rất thích nữa.”
Sau đó cô ta nở một nụ cười kì quái.
Ngân Thương Duệ vẫn đang nhìn, anh không nói nhưng trong lòng đã rõ.
Ý tứ rõ ràng như thế, cô ta rõ ràng là ám chỉ Tịch Nhiên cố tình mang đi.
“Ừ, em làm việc của mình đi.”
“Anh không định lấy lại à.”
“Không cần, vốn dĩ món đồ ấy anh mua là để tặng cô ấy làm vật đính ước.
Nếu cô ấy lấy rồi thì thôi.”
“Nhưng…”
“Anh có việc đi trước.”
Ngân Thương Duệ dứt khoát rời đi.
Lục Cẩm Du thay đổi thái độ hoàn toàn, so với hình mẫu thánh nữ thật sự không giống chút nào.
“Chết tiệt, vậy mà anh ta lại mua thứ đó để tặng cho cô ta.
Mình còn tưởng…” Lục Cẩm Du giận run.
“Đừng vội đắc ý, tôi nhất định sẽ cướp về tất cả mọi thứ thuộc về tôi!”.
Danh Sách Chương: