• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chẳng mấy hồi, Chu Nhiên đã trở lại như lời cô đã nói trước.
“Tôi quay lại rồi đây.”
“Anh… cô ta… cô ta đang làm cái trò gì ở đây vậy?”
Chu Nhiên chỉ tay lên người cô đang nói.
“Ý gì? Chẳng lẽ chỉ có một mình cô được ở trong phòng này sao? Tôi là giáo viên của cậu ta đó.”
Là một người phụ nữ trung niên, không phải Lục Cẩm Du.
Cô ta đã rời đi trước khi Tịch Nhiên kịp quay trở lại.
“Giáo viên?”
“Phải, tôi là người được bà chủ tin tưởng giao trọng trách đến để quản thúc cậu chủ đấy.

Tôi ở đây không có gì lạ, trái lại là cô, vào phòng không gõ cửa còn ăn nói hỗn xược? Còn không mau cút ra ngoài, không thấy tôi và cậu chủ đang có việc à?”
Ngân Thương Duệ bình thường phách lối, bây giờ cũng yên tĩnh hẳn.
“Ra ngoài đi.”
Chu Nhiên cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài.

Nhưng cô lại không đi đâu cả, chỉ đứng ngoài cửa.
“Cậu chủ! Cậu vẫn chưa học hết mười cuốn sách bà chủ đem tới sao? Nếu cậu cứ tiếp tục giậm chân tại chỗ thì bà chủ sẽ có cách khác để dạy dỗ lại cậu đó!”
Phòng cách âm kém quá… Chu Nhiên đứng ngoài thứ gì nghe được đều nghe thấy cả.

“Cậu là người thừa kế duy nhất nhà họ Ngân, cậu đáng ra phải là người rõ nhất bản thân có trách nhiệm gì để cố gắng chứ? Nếu chỉ chút chuyện đó cũng không thể hoàn thành được, thì cậu so với đống củi khô vô tri bên ngoài kia có ý nghĩa gì? Một khúc củi dù có được mạ vàng đi chăng nữa cũng chỉ là một khúc củi.”
Trên bàn có vài món mô hình mấy ngày nay Ngân Thương Duệ thích thú tạo lên, chẳng may lọt vào mắt bà cô già trước mặt.
“Thứ mấy ngày nay khiến cậu phân tâm chính là thứ rác rưởi này sao?” Bà ta một phát hất hết xuống đất, toàn bộ đều trở thành mấy nhánh gỗ không còn tính thẩm mỹ.
Nó đã bị bà ta phá hỏng tất cả.
Ngân Thương Duệ nhìn con thuyền vỡ làm đôi, nhất thời không nói được lời nào.
“Rác rưởi này!” Bà ta liên tục đạp lên, đạp đến nát thành vụn.
Mọi chuyện trước mặt xảy ra, vậy mà anh vẫn chẳng nói lời nào cả.
“Anh ta vẫn luôn bị bắt nạt như vậy sao? Sao lúc trước không có chuyện này nhỉ?”
Chuyện này trước đó chưa từng xảy ra, nhưng ở cốt truyện chính thì thật sự có.
Khi Ngân Thương Duệ còn là Diệp Thanh Duệ, chuyện này không thể xảy ra bởi Diệp Thanh Duệ vốn đã biết tất cả mọi thứ.

Còn Ngân Thương bản chính chủ này, chính là bị nhồi nhét đống kiến thức kinh doanh nhàm chán đến mức yêu thích một cô gái yêu đời tự do tự tại như Lục Cẩm Du.
Mọi chuyện đều có lý do cả.
“Nhìn cái gì? Bộ chưa thấy người đẹp bao giờ à?”
Bà giáo sư đó bước ra ngoài với vẻ hống hách, đi khỏi đó cũng là sự hống hách.

Nếu không phải Chu Nhiên kiềm chế, có lẽ bà ta phải có một trận đòn để biết vị thế của bản thân.
Nhưng cô cũng chẳng có cơ hội làm vậy.
“Chu Nhiên vào đây.”
“…”
“Sao anh lại nhu nhược thế? Đáng lẽ ra anh phải nói gì đó để đáp trả bà ta chứ?”
Ngân Thương Duệ tránh trả lời câu hỏi, còn nhẹ bẫng nói ra lời nhờ vả.
“Cô rảnh không? Mấy món đồ chơi kia hỏng hết rồi.

Cô giúp tôi làm lại mấy thứ khác nhé?”
Chu Nhiên không cảm thấy bản thân cần thiết để làm chuyện này.
“Tại sao tôi phải nghe theo anh chứ? Không phải anh cũng tự làm được cho mình sao?”
“Chu Nhiên tôi bận phải học rồi, cô chỉ cần ra bên kia ngồi và im lặng làm thôi.”
Yêu cầu lố bịch đó của anh, không ngờ Chu Nhiên lại nghe theo thật.
Ngân Thương Duệ chú tâm đọc sách không nói nửa lời, trái lại là Chu Nhiên, cô ngồi một chỗ cũng không thành thật chút nào.
“Ngân Thương Duệ.”
“Ừ.”
“Anh có muốn đi chơi không?”

Ngân Thương Duệ không nghĩ rằng cô sẽ nói ra câu nói này.

Anh hơi bất ngờ, nghiêng đầu hỏi:
“Đi chơi?”
“Phải, ý tôi chính là đi chơi.” Chu Nhiên hí hửng đáp.
“Ở đâu? Thư viện hay là…”
“Anh hâm hả? Đi đến thư viện là để chơi với sách chắc? Hơn nữa, thư phòng này thì khác gì so với thư viện chứ?”
Chu Nhiên nhìn vẻ mặt đáng thương của anh, nghi ngờ hỏi:
“Đừng có nói là… anh chưa từng đi chơi đó nha?”
“Từng rồi.

Còn cô? Cô từng đi chưa?”
“Có chút gượng nhưng tôi chưa đi bao giờ.”
Ngân Thương Duệ nở một nụ cười hiếm có.
“Vậy là cô đang muốn tôi đưa cô đi chơi sao?”
“Xì, thấy anh nhàm chán tôi mới rủ lòng thương, sao bây giờ lại đổi thành tôi là người cầu xin anh đi vậy?” Chu Nhiên giữ mặt mũi không thừa nhận.
Ấy vậy Ngân Thương Duệ lại càng được đà lấn tới.
“Từ nãy đến giờ cô đang thuyết phục tôi đi cùng cô mà? Không là cầu xin thì là gì chứ.”
Chu Nhiên chịu thua:
“Được rồi được rồi.

Cứ cho là tôi xin anh theo cùng đi.

Vậy chúng ta đi đâu bây giờ? Chỗ anh hay chơi nhé?”

“Ý cô là muốn tới thư viện?”
Chu Nhiên nghệt ra, cô thật sự hết nói nổi với tên ngốc này.

Ai đâu đi chơi lại cứ nhắc đến nơi khiến người ta càng thêm stress như thế chứ.
Ngẫm lại thì kể cả là khi trước, khi cô vẫn là con nhóc không biết gì dưới tay Diệp Thanh Duệ, cô cũng chưa bao giờ thấy anh làm việc gì đó ngoài bổn phận.
Một tên tùy hứng nhưng lại chưa bao giờ tùy hứng?
“Thôi đi, tôi cũng không thể tùy tiện rời khỏi đây.

Dụ Yên bà ấy cho người kiểm soát tôi.”
Khi trước anh có phải là chưa từng bị kiểm soát đâu.

Rõ ràng khi đó Diệp Thanh Duệ chẳng bao giờ phải để ý đến Dụ Yên, thậm chí là tùy hứng đi lại còn nhiều hơn…
“Nếu vậy thì chúng ta lại càng phải đi rồi!”
“Sao… chứ?”
Không để anh kịp phản ứng, cô đã vội kéo tay anh đi theo mình.
“Đừng nói nữa, mau đi thôi.”
Ngân Thương Duệ vốn có thể thoát khỏi tay cô, nhưng cuối cùng anh lại chấp nhận để bị kéo đi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK