chap 10
Anh có thể đến bên cạnh lúc em gần như ngã ngã khuỵu không?
Anh sẽ che chở cho em chứ?
Dù chỉ là một tia hi vọng mỏng manh đi nữa, em vẫn sẽ đợi mà, đợi anh đến mang em ra khỏi nơi tâm tối này! Được không?
- kia rồi, xe của bọn chúng_ bọn hắn kêu lên, khuôn mặt căng thẳng vô cùng.
Bằng mọi cách các anh lao vào khu nhà ấy và tìm kiếm, ánh mắt mong chờ một hình bóng.
Lục lội hết phòng này đến phòng kia cuối cùng....
Rầm... cánh cửa phòng An bị nhốt mở ra một cách thô bạo. Tuấn Anh lia đôi mắt nhìn quanh. Hình ảnh gương mặt Tiểu An vô cùng sợ hãi lẫn tuyệt vọng đập vào võng mạc anh, cơ thể nhỏ bé kia đang lùi dần về góc tường để mong thoát khỏi con thú dữ trước mặt đang muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Bộp... Tuấn Anh lao đến đá văng tên kia một bên.
- đồ khốn tránh xa cô ấy ra!_ Anh rít lên giận dữ, đôi mắt như muốn thiu cháy tên đàn ông trước mặt.
Đáy mắt Tiểu An hiện rõ mồn một hình ảnh của người con trai ấy, người mà cô đã gào thét trong lòng bấy giờ.
- thằng điên nào phá đám ông thế?_lồm cồm bò dậy sau cú đá mạnh và bất ngờ, tên kia tức tối nhìn Tuấn Anh.
- ngoan, đừng sợ_ Tuấn Anh lao nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt Tiểu An rồi quay sang gã kia.
- mày phải trả giá khi đụng vào người yêu của tao!_ Tuấn Anh đứng lên nhìn thẳng vào tên kia cất giọng
- yaaaa!_ hắn gầm lên rồi lao vào anh. Tuấn Anh đã đạt đến giới hạn, anh cũng lao vào gã như người điên. Lát sau, người gã bê bết máu, quần áo sọc sệt, mặt mày bầm dập thế nhưng Tuấn Anh vẫn chưa dừng tay, anh cứ đấm liên tục vào mặt gã đến chảy máu miệng. Áo đã ướt đẫm mồ hôi.
- Tuấn Anh !_ giọng nói yếu ớt như không còn sức lực vang lên. Tuấn Anh dừng tay và xoay người bước lại phía cô.
- không sao rồi!_ anh nhẹ nhàng nói rồi ôm cô vào lòng. Sao lại thấy xót thế này. Chẳng phải là anh đã đưa An đến đó sao? chẳng phải anh muốn cô sợ hãi níu tay anh đòi về sao?
Rầm... lại là cách mở cửa thô bạo đó. Anh Kiệt nhìn khắp phòng, mồ hôi trên trán nhễ nhãi, không chỉ vì mệt mà hơn hết là sự lo lắng tột cùng trong anh.
Tiểu San không thể chống cự, đôi mắt gần như khép lại. Nhưng rồi cô đã cố gượng để có thể nhìn rõ người con trai vừa xuất hiện. Được rồi, cuối cùng cô cũng đợi được.
Gã kia lôi sềnh sệch cô lên giường.
- bỏ cô ấy ra nếu mày muốn sống!!_ Giọng nói trầm ấm vang lên, hắn quay lại
- mày là ai, đến đây làm gì??_ Hắn khó chịu hỏi
- mày không cần biết, tránh ra_ Anh Kiệt tiến lại gần Tiểu San, người cô như mềm nhũn.
- khôn thì biến đi, đừng phá rối cuộc vui của tao!!_ Gã ra lệnh.
Bốp... Anh Kiệt dùng hết sức nắm chặt tay và ban cho tên đó một cú đấm vào mặt.
- coi bộ tao không xử mày không được!!!_ Anh Kiệt nói, khi thấy những vết trầy xước và má phải của Tiểu San in hằng 5 dấu tay thì máu anh như sôi lên từng đợt.
- thằng nhãi!!!_ hắn vừa dứt câu thì đã ăn trọn cú đá vào bụng, quá mạnh hắn ôm bụng lùi về sau mấy bước.
- tao sẽ cho mày tàn phế khi đụng vào cô ấy!!!_ Anh Kiệt nói chậm rãi, cái vẻ nhí nhảnh thường ngày biến đâu mất.
Sau đó Anh Kiệt xông vào đánh hắn tơi tả
- xin tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi!_ khi sắp kiệt sức, gã đó lạy lục vang xin. Không còn cao ngạo như lúc nãy.
- biến!!!_ gằn một tiếng, hắn nhanh chân lết ra ngoài
- bên ngoài có người chờ mày!!!_ Rất tiết là câu cuối cùng hắn đã không nghe được.
- Tiểu San_ Anh Kiệt nhanh chóng đến bên cô, San như không cất tiếng được nhưng môi vẫn mấp máy
- anh... đến ...rồi!!!
- phải! có tôi đây rồi_ anh Kiệt đỡ cô ngồi dậy
- Tiểu San!!!!_ Anh lớn tiếng gọi khi cô đã bất tỉnh, 2 tay buôn thõng. Anh Kiệt bế cô trên tay vội vàng chạy ra xe, miệng còn liên tục gọi tên cô.
Hàn Phong đạp cửa từng phòng và cuối cùng cũng tìm được.
Tên đó đang nằm đè lên người Tiểu Đan, cô đang dùng hết sức chống cự.
Binh... hắn bất ngờ ngã lăn quay xuống giường khi bị một lực mạnh tác Động.
- cút đi cho tao, 3s!!!_ Hàn Phong lên tiếng, giọng âm vực.
- mẹ! thằng điên mày đâu ra thế??_ gã đứng dậy, ánh mắt rực lửa, nhìn vào Phong.
- hết 3s!_ đôi mắt lạnh băng không chút cảm xúc nhưng trong đó chứa đựng một ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt.
Bốp... rầm_ gã văng vào tường nằm ôm bụng đau đớn.
- tao cho cơ hội nữa!!! 2s!_ ngắn gọn và vô cùng dễ hiểu. Hắn cuống cuồng bay ra cửa nhưng đâu biết ngoài kia, địa ngục đang chờ, người của anh đã có đợi sẵn để "phục vụ" những tên này.
- không sao chứ??
- ... im lặng ngước đôi mắt màu tím thần bí lên nhìn anh, 1 giọt... 2 giọt 3...giọt và nhiều nhiều những giọt nước mắt trào ra, Tiểu Đan oà khóc như một đứa trẻ đủ để biết cô khủng hoảng ra sao, không cần biết người trước mặt mình là ai, chỉ biết nó an toàn,
Hàn Phong sững người rồi từ từ cởi áo khoát choàng cho cô, sau đó ôm cô vào lòng, cử chỉ vỗ về như một đứa trẻ, nhưng không nói một lời, chỉ nghe tiếng khóc nức nỡ, xé lòng của Tiểu Đan. Cho đến khi mệt rã rời, nhỏ thiếp đi lúc nào không hay. Hàn Phong nhấc bổng cô lên và bước về chiếc xe đang dậu đằng kia. Ánh mắt nhìn người con gái trong vòng tay khó tả.
Danh Sách Chương: