• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Tụi nó và tụi hắn bắt đầu lên đường. Liệu mọi việc có thuận lợi để đến nơi an toàn. Muốn biết thì từ từ đọc nhé.
Đầu tiên chúng ta hãy nhìn vào camera và quan sát xe Tuấn Anh -cặp đôi lí lắc trước nhé.
- cô thật là hết nói cái gì cũng nghĩ ra được!_ Tuấn Anh còn ấm ức việc mình bị gạt.
- hi hi quá khen! mà bộ anh lo cho tôi lắm hả, sao trở lại nhanh vậy?

Tiểu An nhe răng cười tươi không ý thức được điều mình vừa nói sẽ ảnh hưởng như thế nào đến đối phương.
- lo.. lo... gì chứ...!_ Tự dưng anh nói lắp bắp chắt vì trúng tim rồi.
- thiệt không?_ Tiểu An kề sát mặt mình vào anh hỏi lại hơi thở phả vào mặt Tuấn Anh khoảng cách rất gần làm cho tim ai đó đập thình thịch.
- thiệt... thiệt... sao không, tránh ra cho tôi lái xe.
Anh đẩy cô ra xa nhầm điều hòa nhịp tim của mình.
Tiểu An không hề mắc cỡ ngược lại còn hí hửng như tìm được thú vui. Nhỏ ngẫm nghĩ chọc tên này vui thiệt.

2 bên im lặng không nói câu nào. Tiểu An chống tay nhìn qua khung cửa suy nghĩ vẫn vơ gì đó. Dường như tâm tư cô còn đơn giản quá, chính vì điều đó sẽ gây rắc rối sau này.
Còn Tuấn Anh thì đang bận phân tích những cung bậc cảm xúc lạ của mình.
- nè!_ Tiểu An đột nhiên quay sang gọi làm anh giật mình như bị bắt quả tang làm việc mờ ám.
- hả?
- kéo mui xe đi cho mát!
- ờ
Nói xong anh hạ mui xe, xe lăn bánh với tốc độ cao gió thổi tung mái tóc của Tiểu An. Tuấn Anh có một phong thái cực kì "men lì", đeo mắt kiến đen, lái xe bằng một tay. Nhìn họ thật giống một cặp vợ chồng trẻ lái xe đi hưởng tuồng trăng mật.
- AAAAAAA MÁT QUÁ, THÍCH QUÁ_ Tiểu An đứng lên hứng luồng gió mạnh, miệng hét to.

Tuấn Anh nhìn cô phì cười, nụ cười của anh giết người làm sao! Tiểu An thích thú cười khúc khích và vuốt mái tóc rối lên vì gió.
- á hic hic!_ bỗng nhiên một con chim sẻ nhỏ bay vụt qua va vào trán cô. Tiểu An ôm trán la lên và ngồi phịch xuống.
- sao vậy?_ Tuấn Anh ngạc nhiên hỏi
- hu hu hu.... không biết đâu!
- chuyện gì?
- hu hu hu đau quá, sưng rồi hic... hic!
Tiểu An mếu máo khóc òa như đứa con nít. Tay chỉ vào cục u trên trán. Tuấn Anh thấy cô khóc to vậy thì hơi bị bối rối.
- ờ một chút hết hà!
- hu hu bể đầu luôn rồi, hu hu đau... đau... hức!
- bể đâu mà bể, chút là hết sưng liền, thiệt đó!
- không tin đâu hức... hức tại anh đó... tại anh!
- ơ tôi... tôi...!_ Tự dưng mình chịu trách nhiệm, anh thật không hiểu nỗi nữa. Cô cứ ngồi khóc la, anh không làm sao thì....
Chụt...
- hết đau rồi đó!
Tuấn Anh đột nhiên hôn vào vết đỏ Tiểu An im bặt không còn khóc nữa.
Anh quay mặt một bên mỉm cười nhẹ.
Còn nhỏ thì trở nên như người mất hồn.
- ức... ức... ức....
- ức ức... ức...
- ....
Tiểu An bắt đầu bị nấc lên tục không ngừng được. Tuấn Anh thấy lạ nên hỏi.
- sao vậy?
- ức... không... ức... biết... ức
Nhỏ lắc đầu nói được tiếng có tiếng không.

Tuấn Anh phải dừng lại mua nước cho Tiểu An. Uống bao nhiêu là nước. Anh phải tới chạy lui. Cực lực làm mà nhỏ vẫn không hết. Cũng tại thằng chả tự nhiên hôn người ta.

Lát sau Tiểu An cũng chìm vào giấc ngủ say trên vai anh. Tuấn Anh lắc đầu nhìn và để yên cho ai đó ngon giấc. Cảm giác ấm áp lan toả khắp người. Hình như đây là lần đầu tiên anh cảm nhạn được nó.
Thật kì lạ!

rình người ta nhiêu đó đủ rồi giờ đi theo dõi Anh Kiệt và Tiểu San xem có gì thú vị không?

- tôi đói bụng quá hà!_ Tiểu San quay sang nhìn Anh Kiệt với đôi mắt cực kì cún con.
- cô thật lắm chuyện!_ Nói vậy thôi chứ cũng dừng xe lại một quán ăn nhanh trên đường.
- nè!_ Anh Kiệt cầm cái bánh hamburger đưa cho cô. Tiểu San bắt anh phải đi mua.
Sau khi nhâm nhi từ tốn hết cái bánh. Cô lại quay sang anh
- tôi khát nước!
- hả? sao lúc nãy không nói luôn!_ Anh ngả người ra ghế nói. Nhưng vì cái vẻ mặt của Tiểu San lúc này làm cho anh không thể làm khác được.
Hình như cặp đôi này có vẻ im ắng nhỉ.
- A biết rồi!_ Tự dưng Anh Kiệt kêu lên như vừa nhớ ra mình để vàng ở đâu.
- anh bị vậy lâu chưa!_ Tiểu San giật mình quay sang hỏi
- bị cái đầu cô!
- chứ sao tự nhiên la biết là biết cái gì!
- vừa nãy tôi đã nhớ ra một chuyện, Tú Quỳnh có nét hơi giống cô.
- vậy là anh đang nghĩ đến Quỳnh à!
- ừ!
câu trả lời làm cho Tiểu San cảm thấy buồn buồn. Ra là anh lúc nào cũng nghĩ đến cô bạn mới. Cô tự cảm thấy nực cười vì mình. Cô và anh có là gì của nhau đâu , chẳng qua chỉ là oan gia. Vậy thì hà cớ gì lại thấy hụt hẫng kia chứ.
- sao im lặng vậy?_ Anh Kiệt thấy cô im lặng lạ thường thì lên tiếng hỏi.
- không có gì!_ cô cụp mắt trả lời.
Liệu như vậy có được gọi là sự tổn thương? chắt là không đâu nhỉ?.
- em nghe!_ Tiểu San áp điện thoại vào tai.
- Trời mình anh khổ đủ rồi sao lại lôi em gái mình vào chứ!
- ừ thôi được rồi, gửi mail qua em xử lý cho.
sau khi nói điện thoại xong Tiểu San lấy laptop ra bấm khí thế.
- nói chuyện với tên nào thế?_ Anh Kiệt hỏi
- Tên nào là sao? ai cho anh nói anh ấy như vậy hả?
- thì sao? làm gì mà tôn trọng dữ vậy?
- tất nhiên phải tôn trọng anh trai tôi rồi chẳng lẽ đi tôn trọng anh?
- anh trai?
- thì sao?
- là ai, sao tôi chưa từng gặp?
- là người anh gặp ở nhà tôi đó!_ Tiểu San vừa trả lời vừa nhấp chuột.
- thiệt hả, hắn là anh trai cô thật sao?_ Anh Kiệt vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt vui vẻ hẳn ra trút được gánh nặng.
- không tin đừng hỏi?
- vậy làm tôi cứ tưởng.....
Anh Kiệt cười cười, vừa lái xe vừa huýt sáo, tự dưng yêu đời ghê.  

Cuối cùng là cặp đôi băng tuyết nhé. Hôm nay trời thổi gió độc hay sao ấy mà 2 người này cải nhau suốt. Hình như đổi tính tình với Tiểu San và Anh Kiệt thì phải.
- tên chết bằm này tôi xé xác anh bây giờ!_ Tiểu Đan bực bội gắt lên, tay ôm trán.
Con đường mà Hàn Phong rẽ vào toàn là ổ chuột, ổ gà rồi đến cả ổ voi. Vì thế xe cứ hết quẹo rồi thắng làm cho Tiểu Đan cứ bị va đầu vào xe suốt.
- có phải tại tôi đâu chứ, tại cái thằng điên nào xây cái đường kém chất lượng này nè._ Hàn Phong vừa lái xe vừa trả lời.
- lúc nãy tôi kêu rẽ trái mà có chịu đâu, đi đâm đầu vô đây. Đúng là cái đồ...
- cái đồ gì? cô không nhìn thấy bản đồ hay sao rẽ qua đó kiếm đồng loại cô ở đó à? có nguyên cái sở thú đó! muốn đi không tui gọi xe cho?
- đồng loạt là sao hả? cái tên đầu heo, vô duyên, hám gái này,..._ Tiểu Đan bức xúc quát lên đánh tới tấp vào người anh làm xe chao đảo.
Két...
- muốn đi theo tổ tiên hả, ngồi im coi, tôi quăng cô ra đường giờ._Anh cũng quát lại, dùng một tay xoa xoa vai, con gái gì mà vũ lực dễ sợ.
- vũ phu!!_ Hàn Phong trả lời cộc lốc
- VŨ PHU???_ Tiểu Đan nắm tay hình nắm đấm dí sát vào mặt anh, nghiến răng lặp lại từ đó
- ờ... nhầm vũ lực!
- anh có.... Á! nữa VƯƠNG HÀN PHONG!!!_ xe bất ngờ lách qua phải làm Tiểu Đan một lần in dấu ấn trên trán.


cô nổi khùng lên nhào đến định dần cho anh một trận và
két... két.....
á.... á

chụt.....
haizzz! lại một cái ổ voi làm nên lịch sử. nó đã khiến cho môi cô và anh chạm nhau.
Mắt 2 nhìn căng hết cỡ như đèn pha ô tô.
Ting..... Ting....
chỉ khi chiếc xe đằng trước bóp còi in ổi vì lúc này Hàn Phong không nhìn đường mà lái xe. Mắt anh bận việc khác rồi.

Tiếng còi xe kéo họ về thực tại.
chát.... nghe vui tai nhỉ. Biết gì không? Tiểu Đan tát thẳng vào khuôn mặt vô cùng đập chai của anh.
- cô làm quái gì vậy, là tại cô mà ra giờ đánh người khác à???_ Anh nổi khùng lên nhìn cô căm phẫn.
- hứ!_ Cô không thèm trả lời vòng tay trước ngực. quay mặt chỗ khác với sắc thái hầm hầm và đỏ lên.
" hu hu cái nụ hôn đầu của mình, trời ơi mình đã tưởng tượng nó lãng mạn như phim Hàn Quốc, vậy mà.... ta hận ngươi Hàn Phong. bổn cô nương sẽ không đội trời chung với ngươi ". (vẫn đội chung đó thôi).
Cô suy nghĩ rủa anh trong lòng
Sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hàn Phong lấy tay xoa xoa má bị đánh miệng lảm nhảm
- làm gì dữ vậy, làm như nụ hôn đầu vậy! cái con nhỏ này phải dạy dỗ lại mới được.
Anh có vẻ ấm ức, quay sang lườm Tiểu Đan thì bắt gặp ngay hình ảnh cô tựa đầu vào cửa kính ngủ. Có lẽ lúc này nhìn cô hiền và đáng yêu hẳn ra.

Bất giác Hàn Phong đưa tay lên sờ cái trán đỏ tấy lên của cô. Chắt là đau lắm. Anh nghĩ vậy, phải chăng lúc này anh không còn là mình nữa hay đã trở về chính con người của mình lúc trước, vui vẻ và biết quan tâm.
Không thể.... anh không muốn đâm đầu vào thứ giết người đó lần nữa. 1 lần đã quá đủ, một tình yêu chân thành và quá sâu đậm sẽ đổi lại được gì?
cũng giống như sự tin tưởng của Tiểu An đối với một người hoá ra chỉ là một màn kịch. Chắt là tình yêu của Hàn Phong cũng là một kịch bản mà thôi.
-ưm... ưm_ Tiểu Đan cựa mình, nheo nheo mắt tỉnh dậy. Anh giật mình thụt tay lại.
Tiểu Đan nhìn biểu hiện khó hiểu của anh thấy lạ nhưng không nói gì hết.
- nè có đói không?_ Hàn Phong lên tiếng hỏi. Chắt cảm thấy có lỗi chuyện lúc nãy.
- .......im lặng
- hỏi sao không trả lời?
- .......
- khát không?
- ......
- Trời ơi con nhỏ này_ Hàn Phong bức xúc vì cái chủ nghĩa im lặng của cô.
- không đói!_ giờ mới chịu lên tiếng.
- cô không đói thì ở đây đi, tôi đi mua đồ ăn đây.
- chắt không?
anh bước khỏi xe và hỏi lại lần nữa. Cô vẫn chắt nịch rằng mình không đói. Hàn Phong bước vào một quán ăn nhanh, mua 2 phần và 2 lon nước ngọt, anh trở lại xe và ngồi ăn ngon lành, chẳng thèm đói hoài gì đến người bên cạnh.

Tiểu Đan cứ lâu lại liếc nhìn sang, vẫn giữ im lặng. Hàn Phong ăn từ từ chậm rãi như cố ý kích thích ai đó.
- không ăn thiệt à?
- không đói!
câu trả lời là vậy nhưng cái bụng nó đã phản chủ, réo in ổi, những âm thanh đó làm cô đỏ mặt. Hàn Phong cố gắng nhịn cười. Lấy phần ăn còn lại đưa cho cô.

| 2015-07-08 19:37:26Tiểu Đan ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhận lấy.


Chiếc xe cứ lăn bánh đều đều trên đường trong khi đó thì ở khách sạn 5 sao Golden sang trọng, 2 cặp đôi kia đã có mặt. Họ tất bật mang hành lí vào và nhận phòng.
Sau đó họ hẹn nhau cùng xuống nhà hàng ăn uống để bù lại năng lượng đã hao phí sau chuyến đi dài hơn nữa ngày.
- Ủa Tiểu Đan và Hàn Phong đâu?_ Cả đám nhìn nhau hỏi.
-.chắt chưa đến!_ Tuấn Anh nói
- thằng này hôm nay chậm chạp nhỉ?_ Anh Kiệt vuốt cằm địu bộ giống ông cụ non nói
- xí làm như anh nhanh lắm vậy. Vẫn đến sau Tuấn Anh đó thôi!_ Tiểu San bĩu môi nói.
- tại tôi sợ chạy nhanh cô bị say xe thôi _Anh Kiệt phản biện lại bằng một lí do có vẻ hợp lí.
-ôi anh tốt quá nhỉ. Kỉ thuật lái xe còn kém dỡ, xém tí nữa là tông vào cột điện.
- thì lâu lâu bị lý do kỉ thuật chút xíu hông được hả?
Trong khi 2 người đó cải nhau khí thế thì Tiểu An và Tuấn Anh thông thả thưởng thức những món ăn được bày rất thịnh soạn trên bàn.
- giờ còn cái dĩa thịt bò này làm sao?_ họ đang phân chia đồ ăn ra làm 2 phần, sau khi chén hết cuối cùng còn dư một đĩa, không biết nên làm sao?
- hôm nay tôi thấy cô đặc biệt đáng yêu và xinh đẹp!_ Tự dưng Tuấn Anh khen cô tới tấp, chắt uống lộn thuốc hoặc tác dụng phụ của thuốc.
- gì đây, định kêu tôi nhường cho anh à?_ Tiểu An nhìn anh đề phòng.
- Ôi còn thông minh nữa cơ!
- đừng có mơ nhé!
- vậy chúng ta thi đố đi, phần thưởng cho người thắng là nó_ Tuấn Anh đề nghị. Tiểu An ngẫm nghĩ giây lát rồi đồng ý và cuộc chơi bắt đầu.

- Yêu Đến Lần Thứ Tư Được Gọi Là Tình Gì ?_Tiểu An hỏi trước
- tình tứ

-Yêu Đến Lần Thứ Bảy Được Gọi Là Tình Gì?_ đến lượt Tuấn Anh
- thất tình!

-Yêu 1 Lúc Nhiều Người Được Gọi là?_ Tiểu An
- đa tình

- Yêu và kết hôn với người nước ngoài gọi là ... tình?_ Tuấn Anh tiếp tục đặt câu hỏi.
- ngoại tình!

- Hai người con gái cùng yêu cùng một chàng trai gọi là ... tình?_ Tiểu An
- chung tình!

- Tình yêu quá đẹp gọi là ... tình?_ Tuấn Anh
- tuyệt tình!

Qua vòng loại thì vẫn chưa phân được thắng bại, tỉ số lúc này là 3 đều.
2 bên quả là ngang tài ngang sức 10 phân vẹn một chỉ
- 1 thằng điếc và 3 thằng mù đi ăn phở mỗi người ăn một tô, mỗi tô 10ngàn hỏi họ phải trả tất cả bao nhiêu tiền?_ Tiểu An đưa ra câu đố cuối cùng của mình
- 20 ngàn! đúng chứ?_Câu trả lời làm mặt nhỏ bí xị, gật đầu thay cho lời nói.

- đến lượt tôi, cơ hội cuối nhé 4:3 bằng mấy khà khà!_ Tuấn Anh hỏi xong cười nham hiểm.
Tiểu An ngồi lảm nhảm gì đó, giơ tay lên đếm đếm, mấy giây sau cô trả lời
- 1,33
- sai!_ sự thật phũ phàng, lời nói như tảng đá đè lên nhỏ
- đúng mà!_ nhỏ chu mỏ cải lại. (Mọi người lấy máy tính ra tính thử xem)
- bằng 2 mới đúng!_ Tuấn Anh đưa ra đáp án. Hình như không được thuyết phục cho lắm.
- trình độ của anh thua lớp mẫu giáo nữa, nghĩ sao 4:3=2 ?_Tiểu An không chịu thua nên hùng hổ cải lại
- 4:3 là tứ chia tam, tứ chia tam là tám chia tư bằng 2 chứ gì? thua rồi nhóc, đưa đây!_ giải thích xong anh kéo đĩa thịt về mình trong ánh mắt tiếc nuối của cô, còn anh thì cười hí hửng cho chiến công của mình.
- Tuấn Anhhhhh!

- gì?
- anh thấy tôi có đáng yêu không?_ Tiểu An chớp chớp mắt nhìn anh hỏi, tính sử dụng mĩ nhân kế đây mà
- muốn tôi nói thật hay nói dối?
- nói dối trước đi
- đáng ghét!
- ô vậy là tôi đáng yêu rồi, thế nhường cái này cho người đáng yêu nhé!
- muốn nghe lời nói thật không?
- ừ nói đi! thì là đáng yêu chứ gì hi hi
- không là RẤT đáng ghét!
- hic... hic Hoàng Tuấn Anh đồ ham ăn!
Thế là Tiểu An ngậm ngùi nhìn Tuấn Anh ăn trong vui vẻ.
Ánh mắt chuyển sang hừng hực lửa tay cầm đũa ngậm vào miệng.

- hứ không cải với cô/ anh nữa!
Sau khi cải nhau một trận thật say sưa, Anh Kiệt và Tiểu San quay sang định cầm đũa ăn cho đỡ tức thì ngay lập tức nhận ra một điều là .........
................................. không còn chút gì trên bàn để ăn được ngoài bát đĩa.
2 người há hốc mồm nhìn hiện trạng sau đó chuyển ánh mắt sang 2 tên thủ phạm đang ngồi vô tư, hồn nhiên như con điên.
- TIỂU AN!/ TUẤN ANH!!!!_ họ gầm lên như thú dữ chiếu tia lửa điện vào cặp đôi lí lắc.

Biết chắt sắp có giông bão sắp đến, 2 kẻ kia tìm cách chuồn nhanh
- tao mệt rồi, đi ngủ đây!_ Tiểu An nói rồi đứng dậy, sau 3s mất dạng.
- tao đi sạc pin điện thoại!_ Tuấn Anh cũng không muốn mình bị thương tật nên cũng bay theo Tiểu An.
Không còn ai để nhìn thì 2 người lại quay sang lườm nhau
- cải nhau với anh nên họ ăn hết rồi kìa, tại anh đó
- tại cô kiếm chuyện trước!
- Tại anh
- Tại cô
- Tại anh
- Tại cô
-.....
Lại tiếp tục cải nhau.

4 người Anh Kiệt, Tiểu San, Tuấn Anh và Tiểu An đánh một giấc no ne cho
đến xế chiều.

Cốc.... cốc
- Tiểu An! tao vào nha._ Tiểu San gỡ cửa phòng nhỏ bạn
Cạch...
- nè Tiểu Đan sao đến giờ không thấy mặt đâu hết vậy?_ cô leo lên giường với tay lấy cái remote tivi bấm bấm tìm kênh.
- đáng lẽ phải đến lâu rồi chứ! Kì lạ, có khi nào họ lạc đường không?_ Tiểu An chảy mái tóc rối bù của mình và trả lời.
- chắt không đâu, 2 người họ đâu phải con nít, làm gì có chuyện lạc đường_ Tiểu San lắc đầu

- gì vậy mậy?_Anh Kiệt vừa bước từ phòng tắm ra thì có điện thoại. Là Tuấn Anh
- mày liên lạc với thằng Phong coi, sao tao điện thoại nó hoài không được!_ Tuấn Anh trả lời
- ừ để tao gọi, không biết có chuyện gì mà lại mất tâm như vậy?_ Anh Kiệt gật gù.
- thằng này nghi lắm, hộ tống con gái người ta mà giờ chẳng thấy đâu!_ Tuấn Anh nói giọng đùa cợt.
- nghi cái đầu mày á, mày với nó cá mè một lứa hà, chỉ có tao là đàng hoàng, tử tế, đáng tin cậy.....

Tút.... tút....

- a lô... a lô thằng quỷ đang nói chuyện mà...
Tuấn Anh tự dưng tắt máy cái rụp khi Anh Kiệt đang thoả sức tân bốc mình lên 9 tầng mây.

"Cái bệnh tự kỉ của nó lại đến rồi, cũng may là mình tắt máy sớm " Tuấn Anh quăng cái điện thoại xuống giường, rùng mình nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK