Thứ tình cảm nảy sinh từ lúc nào không hay, sớm muộn gì thì cũng phải nhận thức rõ ràng.
Bước vào phòng, Thẩm Thanh vừa cởi giày vừa hát làm Khuynh Quyết phải quay đầu lại, nhướn mày hỏi.
“Em vui lắm à?”
“Vâng.” Ai như anh kia chứ! Buồn, vui, yêu, ghét đều cùng một biểu hiện, Thẩm Thanh liếc nhìn anh, miệng lẩm bẩm.
Thẩm Thanh với chiếc điều khiển trên bàn trà mở ti vi đúng lúc có chương trình dạy nấu ăn. Sực nhớ ra, cô vỗ tay vào trán, kêu lên:
“Em… lúc trước em mua nhiều đồ ăn lắm, nhưng để quên trên xe hết rồi.”
Khuynh Quyết nghĩ ngợi rồi bình thản nói:
“Đi mua là được mà.”
Hôm nay, anh bước chân vào nhà họ Hứa hoàn toàn vì Thẩm Thanh, anh không muốn dính dáng gì đến họ nữa.
“Định làm một bữa ra trò, thế mà…”
Thẩm Thanh ôm chiếc bụng trống rỗng lượn quanh bếp một vòng. Đúng như dự đoán, không tìm thấy thứ gì có thể ăn được, Thẩm Thanh bèn bấm điện thoại gọi đồ ăn nhanh.
Nghe thấy vậy, Khuynh Quyết nhỏm dậy nhắc:
“Chỉ gọi một phần cho em thôi nhé.”
Thẩm Thanh quay đầu lại nhìn anh, nói “Sao thế? Anh không ăn à?”.
“Anh không đói lắm.” Hứa Khuynh Quyết lại nhắm mắt, ngồi dựa vào ghế sô pha.
Ánh điện trong phòng làm rõ gương mặt nhợt nhạt của anh. Thẩm Thanh không khỏi lo lắng, hỏi:
“Anh sao vậy?”
Lấy ngón trỏ khẽ day day giữa hai lông mày, Hứa Khuynh Quyết chậm rãi nói: “Anh hơi mệt chút”.
Sự việc ban chiều khiến anh không còn tâm trạng để bận tâm đến những cơn đau ấy. Bây giờ về đến nhà, cả tinh thần và cơ thể đều được nghỉ ngơi, anh mới thấy cơn đau đầu ngày càng dữ dội.
Nhìn cử động của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh bỗng nhớ ra ban nãy đến đón cô, anh chỉ cầm cây gậy chống chứ không mang ô che mưa. Đến khi ngồi trong xe mà tóc anh vẫn còn ướt.
“Anh đau đầu à? Hay là đau ở chỗ nào?”
“Anh không sao.”
Kéo bàn tay cô đang đặt trên trán anh xuống, Hứa Khuynh Quyết bình tĩnh nói:
“Nghỉ một lát là khỏe ngay thôi.”
Biết anh những lúc thế này không thích ồn ào, Thẩm Thanh không nói gì nữa. Cô lặng lẽ đứng ngắm đôi mi anh khẽ động đậy, nghĩ một lát, bỗng cô vỗ vào tay anh.
“Nào, vậy em cho anh mượn vai dựa tạm nhé.”
Nghe nói vậy, ngón tay đang day day hai bên thái dương bỗng dừng lại, sau đó anh dựa lưng vào ghế sô pha, đôi môi hé nét cười.
“Sao vậy?” Thẩm Thanh tỏ vẻ hờn dỗi. Tuy ít khi thấy anh cười thật nhưng nụ cười lúc này có điều gì đó rất kỳ lạ. Vì thế cô tròn mắt nói:
“Em hào phóng hy sinh bờ vai cho anh, anh còn cười gì chứ! Mà có ai quy định chỉ có con gái mới được phép tựa vào vai con trai đâu?”
Hứa Khuynh Quyết không muốn đôi co với cô, chỉ giữ nguyên nét cười trên môi. Một lúc sau, anh đưa tay lần tìm chiếc gối tựa bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Em đưa gối cho anh tựa nào”.
Khi thấy Hứa Khuynh Quyết điềm nhiên gối đầu lên thứ cô vừa đưa cho anh. Thẩm Thanh thấy bất công bèn hậm hực nói:
“Em cũng không bằng cái gối sao?”
“Ừm.” Khuynh Quyết nhắm mắt, khẽ trả lời.
“Anh!” Thật quá quắt! Anh ấy lại còn khẳng định nữa cơ đấy. Thẩm Thanh dậm chân đứng phắt dậy, nguýt chàng trai đang nằm nhắm mắt thản nhiên trên ghế, rồi toan bước đi.
“Em đi đâu đó?” Khuynh Quyết kéo tay cô một cách chuẩn xác.
“Lòng tốt bị chà đạp, em đi về vậy.”
“Đồ ăn em gọi vẫn chưa tới mà.” Khuynh Quyết mở mắt, ngồi thẳng dậy nói, “ Em ăn xong rồi hẵng đi”.
“Anh nghỉ đi, mặc kệ em.” Nghe giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh cũng không muốn gây chuyện, cô nhẹ nhàng nói:
“Em chỉ đi lấy nước thôi. Khát khô cả cổ rồi đây này.”
“Ừ.” Lúc này Khuynh Quyết mới chịu buông tay cô ra.
Thẩm Thanh mỉm cười, lấy chiếc gối khác đặt vào tay vịn ghế sô pha, nói:
“Mệt thì phải nằm mới thoải mái được.”
Lần đề nghị này của Thẩm Thanh, Khuynh Quyết không nói gì, anh chầm chậm nghiêng người xuống.
Thẩm Thanh xuống bếp lấy một cốc nước, trở lại phòng khách. Cô ngồi lên thảm, tựa vào ghế sô pha, hai tay chống cằm rồi cười hi hi ha ha:
“Ban nãy anh tưởng em giận thật à?”
Khuynh Quyết quay mặt về phía cô, nói:
“Chẳng phải con gái thường buồn vui thất thường sao?”
“Cũng tùy trường hợp chứ.” Thẩm Thanh cố ý thở dài, “Chán quá! Ngay đến việc em giận thật hay giả mà anh cũng không phân biệt được”.
“Tại giọng điệu của em giống như đang tức giận vậy, hơn nữa anh lại không nhìn được vẻ mặt em lúc đó thế nào.”
“Không thấy thì anh có thể đoán cơ mà.” Thẩm Thanh cố tìm lý lẽ, “Xem ra anh cũng có lúc không thông minh tẹo nào”.
Khuynh Quyết nói với giọng điệu như vô tội, ”Anh đã nói mình thông minh bao giờ đâu?”.
“Những người lạnh lùng thì trí tuệ thường vậy đấy.”
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi.”
Hứa Khuynh Quyết im lặng. Thẩm Thanh nghĩ thầm, chắc anh đang xem xét cái lý thuyết cô vừa phát minh ra có đúng hay không đây mà. Một lúc sau, anh bỗng nói:
“Anh vừa nhớ ra một chuyện.”
Thẩm Thanh tròn mắt nhìn anh, “Có chuyện gì thế?”. Cô lấy làm lạ vì chưa thấy anh nói một câu mà phân ra làm hai phần bao giờ.
“Anh vẫn chưa biết em trông thế nào.”
“Ưm…” Thẩm Thanh bất giác mân mê gương mặt mình.
Hứa Khuynh Quyết trở mình trên ghế nhẹ nhàng nói, “Không biết gương mặt em thế nào, làm sao có thể đoán được cảm xúc của em chứ”.
Thẩm Thanh nhíu mày, nhìn gương mặt quá đỗi hoàn mỹ của anh. Hóa ra anh cũng có tính hài hước đấy chứ. Rõ ràng đang đề cập đến chủ đề mối quan hệ giữa trí tuệ và sự lạnh lùng mà anh lại nói được câu đùa vui ấy.
“Thế… có cần em miêu tả cho không?”
Ít khi thấy anh có tâm trạng tốt như vậy. Thẩm Thanh muốn anh vui đến cùng.
“Không cần.” Hứa Khuynh Quyết nghĩ một lát rồi đưa tay ra thực hiện theo “cách của người khiếm thị”.
Vầng trán nhẵn, cao, đến lông mày, mắt, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, cuối cùng là chiếc cằm nhọn. Động tác của Hứa Khuynh Quyết rất tỉ mỉ, dịu dàng. Khi các ngón tay chạm đến đôi môi mềm mịn, anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục di chuyển đến các bộ phận khác. Dù chỉ dựa vào cảm giác nhưng Khuynh Quyết cũng có thể khẳng định, các bộ phận trên gương mặt Thẩm Thanh rất hài hòa, thanh tú.
Vì khoảng cách rất gần, lại ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ phả ra từ mái tóc của Thẩm Thanh trong lần gặp đầu tiên anh thấy như có luồng điện đang chạy khắp cơ thể. Các ngón tay anh đặt trên hai má cô một hồi rồi chầm chậm buông xuống.
Đợi cho cảm giác mát lạnh vương vấn trên gương mặt qua đi, Thẩm Thanh mở đôi mắt mà ban nãy khẽ nhắm lại, nhìn Khuynh Quyết, cười dịu dàng:
“Như thế nào?”
“Cũng biết đại thể.” Hứa Khuynh Quyết gật gật đầu, giấu đi nỗi thất vọng về thân phận mù lòa của mình.
Nghe câu trả lời lấp lửng của anh, Thẩm Thanh phá lên cười, thâm tâm thầm cảm ơn trời đất vì trông cô cũng không đến nỗi nào.
Thẩm Thanh dựa vào sô pha, nhìn Hứa Khuynh Quyết đang lim dim mơ màng, cô lắc nhẹ tay, nói “Không còn sớm nữa, anh đi nghỉ thôi”. Anh nhắm mắt lại và chỉ lắc đầu.
“Em ăn xong rồi sẽ về, anh cứ đi nghỉ trước đi!”
Khẽ mở mắt, Hứa Khuynh Quyết nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn bảo cô “Em ngồi đợi người mang đồ ăn tới, còn anh đi tắm cái đã”.
“Vâng.”
Thẩm Thanh đứng dậy, dõi theo bóng dáng Khuynh Quyết lúc anh bước vào phòng ngủ, cô thấy lòng dấy lên nhưng đợt sóng ấm áp.
Chỉ cần cùng người mình yêu trải qua cuộc sống bình dị thế này cũng là một điều tốt đẹp rồi.
Hôm sau, mưa ngừng hẳn.
Hứa Khuynh Quyết thức dậy, tắm xong, anh đi đến phòng tranh. Cách nơi ở không xa lắm nên anh thường đi bộ đến đó. Tám giờ sáng, thời tiết sau một ngày mưa thật trong lành, mát mẻ.
Gần đến nơi, nghe điện thoại trong túi lên âm báo tin nhắn thoại, anh dừng lại bên đường và móc điện thoại ra nghe. Ngay sau đó, giọng nói ấm áp của Thẩm Thanh vang lên:
“Anh ngủ dậy chưa?”
Chỉ vẻn vẹn bốn chữ như vậy. Phía sau cũng không thêm nội dung gì khác. Khuynh Quyết cầm điện thoại một lúc đến khi hết tín hiệu mới dám chắc nội dung tin nhắn đã hết. Anh hơi khựng lại, khóe môi khẽ cong lên thoáng hiện nét cười: Cô gái này, sáng ra mất công nhắn tin chỉ để hỏi như thế thôi sao?
Đoán cô đang trên đường đến cơ quan nên anh không có ý định nhắn lại. Vừa gấp máy thì nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn từ xa vọng lại.
Không kịp nhường đường, phía sau đã có người lao ập đến víu lấy áo anh. Tiếp đó là tiếng đuổi bắt ồn ào. Rồi một tốp trẻ nhỏ chạy băng qua anh.
Dù vẫn có gậy chống nhưng cú va chạm bất ngờ khiến Khuynh Quyết không thể đứng vững. Tiếng điện thoại trên tay anh bị rơi xuống, hòa lẫn trong âm thanh những bước chân rầm rập của đám trẻ.
Khuynh Quyết nghiêng đầu, cố đoán vị trí chiếc điện thoại rơi qua âm thanh va đập nhưng vô ích. Anh bèn quỳ xuống, dùng tay quờ quạng lề đường xung quanh.
Tìm một hồi mà vẫn không thấy đâu. Anh bắt đầu cảm thấy chán ngán thì một bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh, đặt vào lòng bàn tay thứ anh đang khó nhọc tìm kiếm.
“Khuynh Quyết.” Giọng nói quen thuộc cất lên.
Khuynh Quyết đứng dậy, cất chiếc điện thoại vào túi, sau đó hơi nhướn mày hỏi người vừa xuất hiện:
“Sao em lại ở đây?”
Dụ Cẩn Quỳnh lặng lẽ nhìn gương mặt hao gầy của Khuynh Quyết, cố nở nụ cười:
“Em đến tìm anh.”
…
Phòng tranh của Khuynh Quyết nằm trên con đường lát đá xanh, không gian đầy tính nghệ thuật. Ở góc rẽ là một quán trà nhỏ nhưng vô cùng tao nhã. Khuynh Quyết và Cẩn Quỳnh bước vào, ngồi đối diện nhau.
Khuynh Quyết gọi một cốc nước ấm, đoạn hỏi:
“Tìm anh có việc gì không?”
Dụ Cẩn Quỳnh hơi cúi mặt xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói, “Hôm qua… em cũng có mặt ở đó”.
“Anh dắt tay Thẩm Thanh đi làm mọi người rất ngỡ ngàng.” Cẩn Quỳnh cười dù gương mặt cô lúc này rất đỗi hiu hắt.
“Thế sao?” Hứa Khuynh Quyết chỉ lạnh lùng trả lời, tỏ ra không hề hứng thú với câu chuyện.
Người phục vụ bưng đồ uống đến, Cẩn Quỳnh đón lấy cốc trà xanh của mình, cô nói “Cảm ơn”, rồi lại nhìn Hứa Khuynh Quyết.
“Em biết bây giờ mình không còn tư cách nào nữa. Nhưng nếu anh không phiền, em có thể hỏi anh một câu chứ?”
“Em nói đi.”
Hứa Khuynh Quyết có thể đoán được vấn đề mà Cẩn Quỳnh muốn nói đến.
“… Thẩm Thanh, cô ấy rất đặc biệt, đúng không?”
Hỏi xong, Cẩn Quỳnh không giấu nổi nụ cười đau khổ. Ban đầu, chính cô là người rời xa anh, bây giờ cô có tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống riêng của anh chứ?
Chỉ có điều, tối qua khi anh lạnh lùng quay lưng bước đi, nắm chặt bàn tay Thẩm Thanh, lúc đó Cẩn Quỳnh mới hiểu hóa ra cô đang ghen tị. Tuy chẳng còn tư cách gì nhưng cô vẫn thấy đố kị với người con gái được anh chủ động giữ lại bên mình. Vì thế, cô đến tìm anh, cố chấp đòi đáp án, dù câu trả lời có làm cô đau lòng đến mấy.
Nhưng bây giờ, vừa nhắc đến vấn đề ấy, Cẩn Quỳnh mới thấy cô không muốn nghe câu trả lời nữa. Thế nên, trước khi Hứa Khuynh Quyết chuẩn bị trả lời, cô đột nhiên cười nói:
“Đây là chuyện của anh, vốn dĩ em không nên hỏi. Em sai rồi. Anh không cần trả lời nữa đâu.”
Cẩn Quỳnh có cảm giác mất đi tất cả niềm hy vọng, có lẽ cô không dễ dàng chịu đựng được.
Hứa Khuynh Quyết nghiêng mặt, yên lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói.
“Quên chưa chúc em hạnh phúc.”
“Ừm… Cảm ơn anh.”
Tiếng nhạc du dương cất lên từ chiếc loa ở góc bàn. Phía trên là những dây leo nhỏ, xanh mướt, đu đưa vươn mình bám vào những thanh ngang trên trần nhà. Cánh cửa chốc chốc lại mở ra chào đón những vị khách mới đến.
Lúc ra về, Dụ Cẩn Quỳnh nán lại, chăm chú nhìn gương mặt điềm nhiên của Khuynh Quyết, khẽ nói:
“Sau này chúng ta có thể làm bạn không?”
Khuynh Quyết gật đầu thay cho câu trả lời, gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng lần này nó còn ẩn chứa chút thư thái, hài lòng.
Hứa Khuynh Quyết không oán hận chuyện ngày ấy cô chủ động rời bỏ anh.