“Chào anh! Anh vẫn nhớ tôi chứ?” Lâm Mị vừa giơ ngón cái về phía Thẩm Thanh ra hiệu tán thưởng, vừa cười nói vui vẻ chào Hứa Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết nghiêng nghiêng đầu:
“… Lần trước đã gặp cô trong bệnh viện?”
“Thật vinh dự vì anh còn nhớ tôi đấy!” Lâm Mị nở nụ cười rạng rỡ.
Tháo ba lô xuống, Lâm Mị kéo Thẩm Thanh ra ngoài ban công rồi to nhỏ:
“Quan hệ tiến triển tốt đấy chứ.”
“Ý cậu định nói gì?” Nhìn nụ cười gian xảo, Thẩm Thanh không khách khí lườm cho Lâm Mị một cái.
“Rõ ràng hai lần trước anh ta còn xa cách là thế. Sao mới có mấy ngày mà đã ‘đăng đường nhập thất’ rồi!”
“Cậu đừng nói linh tinh nữa!” Thẩm Thanh ấn ngón trỏ vào trán Lâm Mị. Cái gì mà “đăng đường nhập thất” chứ? Chỉ là quan hệ bạn bè giao lưu bình thường thôi, mà qua lời Lâm Mị nó bỗng biến tướng như vậy.
“Chẳng phải cậu bảo tớ phải quan tâm chăm sóc anh ta còn gì. Hôm nay là ngày nghỉ, nhân tiện mời anh ta sang ăn cơm, có gì lạ đâu?”
“Tớ cũng có chỉ trích gì đâu!” Lâm Mị bỗng trở nên nghiêm túc, cô ngó vào phòng khách nói, “Có thể tiến triển hơn nữa không? Nếu có cơ hội thì đừng bỏ lỡ. Cậu xem một anh chàng thế kia, tìm đâu ra nữa?”.
“Anh ta, ngoài cái mã đẹp trai ra, cậu còn biết gì nữa?”
Thẩm Thanh lại đưa mắt liếc Lâm Mị, tỏ ra không bận tâm những điều mà cô bạn thân vừa nói.
Lúc cùng Lâm Mị trở lại phòng khách, thấy Hứa Khuynh Quyết, trong tâm trí bỗng hiện lên hình ảnh của Hứa Quân Văn, cô mới sực nhớ đã quên bẵng người con trai chiếm giữ trái tim mình suốt thời đại học ấy không biết đã bao lâu rồi.
Có thêm Lâm Mị, không khí bữa ăn ồn ào hẳn lên. Nhưng Hứa Khuynh Quyết thì vẫn ít nói như thường. Đến tận lúc trái cây tráng miệng được dọn ra, anh chỉ ngồi lắng nghe hai cô gái trẻ cười đùa. Nghe giọng nói của Thẩm Thanh, anh chợt vẽ hình ảnh cô trong đầu. Tưởng tượng một cô gái có giọng nói và tính cách như cô, không biết nụ cười như thế nào?
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi sau bữa ăn vui vẻ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi.
Lâm Mị không để ý, tiếp tục nhìn vào màn hình ti vi, đến khi thấy Thẩm Thanh sau khi nghe điện tự nhiên trầm lắng, vẻ mặt khác thường, mới quay đầu lại hỏi:
“Cậu có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh không đáp, chỉ nắm chặt lấy điện thoại, nhìn Khuynh Quyết.
Cảm nhận được sự im lặng bất thường, Hứa Khuynh Quyết cũng ngẩng đầu lên nghe ngóng.
Không đợi Khuynh Quyết nói, Thẩm Thanh lên tiếng trước:
“Anh và Hứa Quân Văn có quan hệ thế nào?”
Nghe thấy tên người anh cùng cha khác mẹ, Hứa Khuynh Quyết hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh “nhìn” Thẩm Thanh:
“Anh ấy là anh trai tôi. Có chuyện gì sao?”
“Anh đã sớm biết về lễ đính hôn của Quân Văn, có phải vậy không?” Thẩm Thanh cắn chặt môi, giọng nói có vẻ hụt hẫng.
Hứa Khuynh Quyết khẽ rùng mình. Trong giọng nói của Thẩm Thanh, anh nghe thấy cả sự run rẩy. Việc hôn sự của Hứa Quân Văn, lẽ nào lại kích động cô ấy đến thế? Anh thấy lòng mình thắt lại, nhưng chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cố hít một hơi sâu, nói với giọng điệu oán trách:
“Sao anh không nói cho tôi biết.”
Anh ấy là anh em với Hứa Quân Văn, lại là hàng xóm của cô. Vậy mà cô lại được biết cái tin ấy chỉ cách lễ đính hôn của Quân Văn bốn ngày. Những lời vừa nghe thấy trong điện thoại, làm sao cô kịp chuẩn bị tinh thần để ứng phó?
Hứa Khuynh Quyết thấy cô bất mãn, bàn tay đang cầm cốc nước càng nắm chặt. Cảm nhận cốc nước từ ấm áp dần dần chuyển sang lạnh ngắt. Anh bình tĩnh đáp lại:
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Cô và anh ta không hợp nhau.”
Nghe giọng điệu lạnh lùng ấy, trong lòng Thẩm Thanh như có gì đó tắc nghẹn lại. Cô cười nhạt:
“Hơ hơ… Vậy sao? Lời nhắc nhở của anh thâm thúy quá. Chỉ tiếc là tôi không hiểu được.”
Lâm Mị đứng dậy kéo tay Thẩm Thanh nhưng bị cô gạt ra. Cô đứng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng, phẳng lặng của Khuynh Quyết. Xúc động, chua xót, buồn bã… tất cả đều trào dâng trong lòng…
Thẩm Thanh không biết làm thế nào để kiểm soát những xúc cảm lạ lùng ấy, bèn lặng lẽ quay người đi vào. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, cô muốn được yên tĩnh một mình.
…
Thẩm Thanh không rõ Hứa Khuynh Quyết về lúc nào. Chỉ biết sau đó Lâm Mị vào phòng an ủi và khuyên cô từ bỏ. Cô ra tủ lạnh lấy vào mấy chai bia, uống cho giải tỏa hết những suy tư trong lòng, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã là chiều tàn của ngày hôm sau.
Đầu óc quay cuồng, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, Thẩm Thanh nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt sưng húp, tóc tai rối bời. Hứng chút nước lạnh vỗ lên mặt, cô nghĩ lại cuộc điện thoại ngày hôm qua của Hứa Quân Văn, nghĩ đến người con trai cô thầm thương trộm nhớ bao lâu nay chuẩn bị lấy vợ. Nhưng có gì đó là lạ, thực sự điều này không làm cô quá đau lòng.
Vậy thì, sự tức giận của cô hôm qua là vì sao chứ? Vì sao cô lại tỏ thái độ như thế?
Gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng của Khuynh Quyết bỗng hiện lên trong suy nghĩ, Thẩm Thanh lắc lắc đầu xua đi, thở dài một tiếng.
Một cảm giác mơ hồ cứ bủa vây tâm trí mà cô không thể nào hình dung nổi.
Hai ngày sau đó, một trận mưa như bão bất ngờ ập đến làm tâm trạng Thẩm Thanh càng thêm ảm đạm.
Lúc tan ca trở về nhà, cô dừng lại hồi lâu trước cửa phòng Khuynh Quyết. Đã ba ngày cô không gặp anh. Nghĩ lại thái độ của mình hôm trước, cũng thấy có gì đó là lạ. Khi chưa rõ nguyên nhân thật sự cho lần bực tức ấy của mình, Thẩm Thanh thừa nhận là cô đã cư xử không phải…
Thẩm Thanh cầm trên tay chiếc ô đang nhỏ nước, mái tóc rủ xuống vì ướt mưa, cô đứng nhìn trân trân vào cánh cửa khép im lìm, lòng băn khoăn không biết có nên chủ động nói lời xin lỗi với Khuynh Quyết không.
Hai phút sau, cô quyết định nhấn chuông cửa.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Thanh thầm nghĩ, thực sự chuyện đó không liên quan gì đến anh ta.
Quả thật là cô không nên trút bỏ sự bất mãn lên đầu anh ta.
Vả lại, trước đó anh ta cũng đã “cảnh báo” cô rồi mà. Dù rằng lời cảnh báo đó không rõ ràng.
Thẩm Thanh đứng ngoài cửa, vừa cúi đầu nhìn những vết bùn lấm lem trên giày cao gót, vừa nghĩ xem nói lời xin lỗi với Khuynh Quyết thế nào cho đỡ gượng gạo mà có hiệu quả.
Nhưng chờ đợi hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhấn chuông cửa lần nữa nhưng vẫn không thấy phản hồi, cô quay người trở về phòng. Những lời muốn nói lại không nói ra được, Thẩm Thanh thấy hụt hẫng như vừa đánh rơi thứ gì quý giá.
Tiếng chuông cửa reo ba lần, lại nghe những tiếng gõ cửa nhè nhẹ sau đó. Hứa Khuynh Quyết nằm trên giường, nghe thấy rất rõ nhưng lại không làm cách nào để ra mở được.
Đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp vào cửa kính. Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày, thử động đậy cơ thể, nhưng thấy lạnh buốt sống lưng.
Những di chứng để lại từ vụ tai nạn bất ngờ năm ấy khiến anh không thể tự mình làm chủ hành vi của bản thân trong những ngày trái gió trở trời.
Anh thò tay nhấn vào chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường. Đã sáu giờ bốn mươi hai phút tối. Người đến gõ cửa nhà anh vào giờ này, rất có khả năng là Thẩm Thanh, cô vừa đi làm về.
Nghĩ đến cô, đôi mày của anh lại chau lại. Lần mò chiếc điện thoại đặt cạnh gối, anh nhấn nút gọi nhanh.
Chuông điện thoại reo, Thẩm Thanh quấn tạm khăn tắm vội vàng chạy ra nghe. Cô hơi bất ngờ khi thấy số của Khuynh Quyết hiện trên màn hình.
Thẩm Thanh chợt nhớ lại, mấy ngày trước, chính tay cô đã lưu số máy của mình vào nút gọi nhanh trong điện thoại của anh.
“Là tôi.” Giọng nói lạnh lùng cất lên từ đầu dây bên kia.
“Anh không ở nhà sao?” Thật trùng hợp! Cô vừa tìm anh thì giờ anh lại gọi đến!
“… Ừm!”
“À… Tôi vừa mới sang tìm anh?”
“Có việc gì sao?”
“Cái này…” Thẩm Thanh xoa xoa mũi, ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, cô thấy bối rối không biết mở lời thế nào cho phải.
Lần đầu nói chuyện với nhau qua điện thoại, chỉ nghe giọng nói cất lên. Thẩm Thanh bất giác nhắm mắt lại, giống như cảm giác lần đầu tiên nói chuyện với Khuynh Quyết.
“Xin lỗi. Việc hôm trước, tôi nên xin lỗi anh mới đúng.”
Thẩm Thanh dứt lời, đầu dây bên kia cũng im lặng.
“Tôi tìm cô cũng vì việc đó.” Lần này, giọng nói của Khuynh Quyết càng nhỏ.
“Ừm…”
Thẩm Thanh gật đầu lia lịa, mỉm cười. Sau một hồi im lặng, Hứa Khuynh Quyết hỏi:
“Lễ đính hôn ngày mai, cô có đi không?”
“… Đi, tất nhiên sẽ đi.” Thẩm Thanh cũng muốn biết vợ của Hứa Quân Văn là người như thế nào.
“Còn anh?” Thẩm Thanh đột nhiên hỏi, “Ngày mai cùng đi với tôi chứ?”.
“…”
“Anh sao vậy?”
“Vậy chiều mai, cô đi với tôi đến một nơi trước đã.”
“Đi đâu?”
“Đi rồi khắc biết. Ngày mai gặp nhé!”
“… Này!”
Chưa kịp nói gì thêm, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Thẩm Thanh băn khoăn nhìn màn hình điện thoại, chẳng hiểu Hứa Khuynh Quyết học được cái kiểu “tung hỏa mù” này từ bao giờ nữa?
Có điều, nghĩ đến lễ đính hôn của Hứa Quân Văn ngày mai, trong lòng cô ngoài sự tò mò vẫn không tránh được cảm giác chua xót.
Qua ngày mai, tất cả mới thực sự chấm dứt.