Năm bức huyết thư như một đòn sấm sét giáng xuống thành viên tổ chuyên án.
Ngay lúc Đường Diễn Sơ chuẩn bị mang người điều tra nạn nhân thứ 5, Lý Việt Minh hoảng sợ đứng lên, đồng tử co rút nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sống lưng rét lạnh, động tác hơi run rẩy nắm lấy con chuột: "Đội...!Đội trưởng! Hách Tưu...!cô bé không phải nạn nhân đầu tiên!"
Cậu ta khó khăn nuốt nước bọt, thốt ra sợ hãi: "Diêu Vân Vân...!đây mới là...!mới là...!"
Trước không đề cập tới tâm lý của thành viên tổ trọng án sau khi nghe được tin tức này, mọi người khẩn trương xoay quanh màn hình máy tính, biểu tình ngưng trọng đọc hết 5 bức thư, sau đó tâm trạng trở nên nặng nề đến nỗi bầu không khí xung quanh cũng ngưng trọng.
Thật lâu sau, Đường Diễn Sơ nói: "Học Thần, tiến hành xác minh thân phận nạn nhân Diêu Vân Vân, lão Lưu nhanh chóng gọi điện thoại cho thân nhân cô bé."
Tôn Học Thần và lão Lưu trầm mặc gật đầu, tỏa ra xử lý nhiệm vụ.
Đoạn Vũ thanh âm khô khốc mở miệng: "Sếp, chẳng lẽ người nộm rơm thứ năm không phải ám chỉ Lưu Hạnh Giai, mà là...!Diêu Vân Vân?"
"Năm người nộm, năm người bị hại."
"Khả năng Lưu Hạnh Giải còn sống là rất lớn, tuy nhiên tính mạng hiện tại đang bị đe dọa,...!cho nên..."
Tiết Trác Lâm vuốt cánh tay đang nổi da gà, khó tin thốt ra: "Năm bức thư là do Lâm Mạc tung ra sao? Vì sao cậu ta có thể nắm được chi tiết tỉ mỉ đến thế? Quả thực là, giống như nghe chính miệng người chết kể lại..."
Không dám nghĩ xa hơn, càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.
"Mặt khác, nhóm hung thủ cũng nhiều hơn 1 cái tên."
Đoạn Vũ nhíu mày nói: "Phân tích nội dung bức thư, Phùng Tích Tề là kẻ chủ mưu và chỉ huy trong vụ án đầu tiên, hắn ta lừa gạt Diêu Vân Vân, chỉ đạo Triệu Bành Trạch thực hiện kế hoạch, cũng là người khống chế toàn cục."
Từ trường học đến nhà xưởng, toàn bộ thầy trò của nhà trường, thậm chí cả ông bà của Diêu Vân Vân,...!Sau khi người nhà báo án, không ai điều tra được gì, cuối cùng phê vào hồ sơ một dòng chữ "không rõ tung tích".
Cả đám người Phùng Tích Tề hoàn toàn lọt lưới.
Đường Diễn Sơ day day trán, trầm giọng hỏi: "Hiện tại tình hình trên mạng thế nào?"
Lý Việt Minh nói: "Không thể gỡ những bức thư này xuống, trước mắt người dân đang vô cùng hoang mang, tin tức ngày càng lan rộng, không ít người bắt đầu hoài nghi tính chân thực của những bức thư này."
"Hơn nữa, có người cố tình điều hướng dư luận, đem chuyện này hướng đến hacker L, vu oan cho hắn là kẻ bịa đặt vô căn cứ, yêu cầu mau chóng bắt giữ người này."
"Cũng có một vài cựu học sinh trung học số 1 tỉnh Đông lên tiếng xác nhận thân phận hung thủ được nhắc đến trong bức thư, có điều rất nhanh những bình luận này đều bị đè xuống."
"Cuối cùng phải kể đến nhóm fan hâm mộ của Mạnh Tình Trúc."
"Mạnh Tình Trúc?" Đường Diễn Sơ nhíu mày, biểu tình cổ quái: "Cô ta làm sao?"
Lý Việt Minh nhanh chóng sắp xếp tư liệu: "Mạnh Tình Trúc hiện là nữ minh tinh rất nổi tiếng, vừa đạt được giải Ảnh hậu nhờ vai nữ chính trong phim truyền hình "Lan Lí Hồi".
"Cô này công khai bạn trai chính là thiếu gia của tập đoàn Phùng thị, Phùng Tích Tề, cặp đôi trai tài gái sắc đương nhiên có nhiều fan hâm mộ ủng hộ."
Sắc mặt Lý Việt Minh một lời khó nói hết: "Fan của cô ta cho rằng có người cố ý vu khống Phùng thiếu gia, muốn mượn cơ hội này hắt nước bẩn lên Mạnh Tình Trúc, hủy hoại sự nghiệp của cô ta."
"Hiện tại nhóm fan đang nổi loạn, thu thập "chứng cứ" chứng minh sự trong sạch của Phùng Tích Tề."
Có thể nói, vụ việc ồn ào đến mức này, nguyên nhân lớn nhất chính là do nhóm fan của diễn viên họ Mạnh quá hung hãn.
Đúng lúc này, Tôn Học Thần nói: "Sếp, đã xác minh thân phận Diêu Vân Vân, hoàn toàn trùng khớp nội dung bức thư, ngày xx tháng xx cô bé mất tích, hồ sơ hiện còn lưu trên hệ thống dữ liệu của cảnh sát địa phương."
Lão Lưu cũng gật đầu nói: "Tôi cũng liên lạc với người nhà cô bé, Diêu Vân Vân chính là học sinh trường cấp 3 kia, là bạn cùng lớp với Phùng Tích Tề, năm đó vụ án cô bé mất tích cũng bị truyền thông làm loạn một thời gian."
Lão Lưu vừa dứt lời, Lý Việt Minh liền phát lên màn hình lớn video mà hacker L vừa đăng tải.
Tiết Trác Lâm nhìn thấy tiểu đầu trọc quen thuộc trên màn hình, không khỏi cảm thấy ê răng: "Thật sự là cậu ta sao..."
Hắn nói: "Sếp, nếu nội dung bức thư là thật, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào đây để truy bắt hung thủ, ngoài ra còn phải quay lại xưởng thép để tìm thi thể Diêu Vân Vân, thu thập đầy đủ bằng chứng liền có thể..."
"Không ổn! Nếu bọn chúng cũng đọc được những bức thư này, có thể đang lên đường chạy trốn rồi!"
Đường Diễn Sơ khẩn cấp nói: "Hiện tại bỏ trốn chính là chạy án, bọn chúng chắc chắn đang rối loạn, lộ ra sơ hở, hiện tại là thời cơ tốt để bắt gọn một mẻ."
"Cậu đi cùng tôi tìm Lâm Mạc."
"Lão Lưu cùng Đoạn Vũ dựa vào nội dung những bức thư kia, khoanh vùng tìm kiếm và rà soát những nhà kho bỏ hoang, nhanh chóng giải cứu Lưu Hạnh Giai."
"Lý Việt Minh, Vu Trú ngay lập tức áp giải 5 nghi phạm về cục."
"Để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Tôn Học Thần khẩn trương tập hợp tài liệu và chứng cứ đã thu thập đề lên cấp trên xin lệnh bắt giữ."
"Rõ, thưa Sếp/Đội trưởng."
...!
Vì thế lúc này, tiểu đầu trọc Lâm Mạc nhận được lễ vật lại vô cùng không hài lòng nằm bò trên bàn thẩm vấn, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mới chậm rì rì ngồi lên tử tế.
Tiến vào chính là Đường Diễn Sơ và một nam nhân xa lạ.
Ánh mắt tò mò của Lâm Mạc dừng lại trên thân ảnh người kia.
Hắn ta cùng Đường Diễn Sơ hoàn toàn bất đồng, dáng người thanh mảnh thon gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, thanh nhã cao quý, lại hơi ốm yếu, sau khi tiến vào liền ho khan hai tiếng.
Tựa hồ bởi vì thân thể không khỏe, trên mặt hắn tái nhợt không một tia huyết sắc, trên người ăn vận đơn giản áo sơ mi trắng cùng quần tây, một bộ dạng cấm dục mê người.
Hắn cũng không nói chuyện, sau khi ngồi xuống liền một mực nhìn chằm chằm Lâm Mạc.
edit bihyuner.
beta jinhua259
"Đã phát hiện các mảnh thi thể Diêu Vân Vân." Đường Diễn Sơ nói.
Lâm Mạc gật đầu, ừ một tiếng: "Cô bé rất nhớ ông bà, xin hỏi các ngài cảnh sát đã thông báo cho người nhà cô bé chưa?"
Đường Diễn Sơ biểu tình phức tạp, ánh mắt sâu thẳm: "Vì sao cậu biết cô bé rất nhớ ông bà? Còn nữa, vì sao cậu nắm được chi tiết toàn bộ vụ án?"
"Trên mạng tràn ngập thông tin những bức thư này là do cậu biên soạn, cậu giải thích thế nào?"
Lâm Mạc hỏi ngược lại: "Đội trưởng Đường cảm thấy thế nào?"
Cậu nhìn chằm chằm năm người nộm trong hộp giày, bởi vì bị áp giải đến cục cảnh sát nên cậu bắt cả năm người ngủ say.
Đường Diễn Sơ nói: "Trên người cậu có quá nhiều hiềm nghi, hơn nữa, toàn bộ hành động cậu làm ra đều chứng minh cậu có liên quan đến vụ án này."
"Nếu không phải hung thủ, lại hao tổn tâm tư và thời gian đi điều tra chân tướng sự việc, tôi không hiểu việc này có ích lợi gì cho bản thân cậu?"
"Cậu tự nhận là sứ giả chính nghĩa? Muốn giải oan cho các nạn nhân?"
Lâm Mạc nói: "Anh nói đúng, vì nhân dân phục vụ!"
"Đây không phải nơi để cậu đùa cợt!"
Lâm Mạc lại tỏ ra ngây thơ: "Vậy tôi nên giải thích thế nào?"
Đường Diễn Sơ im lặng, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Mạc nhấp nhấp môi: "Được rồi, tôi nói thật.
Lúc đi qua xưởng thiếc nhặt sắt vụn, tôi gặp được những linh hồn không siêu thoát chứa đầy oán khí của họ."
"Bởi vì chấp niệm quá nặng và có tâm nguyện chưa hoàn thành nên các nạn nhân không thể siêu thoát, nếu để lâu có thể hóa thành lệ quỷ làm hại người khác, vĩnh viễn trầm luân."
"Để siêu độ cho họ, tôi gọi điện báo án, chỉ điểm cho các ngài, những bức thư là do tôi nghe bọn họ kể lại sau đó biên soạn ra...!Thế thôi."
Sau khi cậu thật thà khai báo, phòng thẩm vấn yên tĩnh không tiếng động.
Một hồi lâu sau, Đường Diễn Sơ khẽ nhúc nhích ngón tay, ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn về phía Lâm Mạc, sau đó lại quay đầu nhìn nam nhân vẫn luôn im lặng bên cạnh.
"Trạm Văn Sương!"
Hóa ra người nọ tên Trạm Văn Sương nha.
Công tử ưu nhã, âm thanh nói chuyện cũng vô cùng thanh lãnh, tựa dòng nước nhỏ chảy róc rách: "Xin hỏi, trong gia đình cậu có ai có tiền sử bệnh tâm thần không?"
Lâm Mạc: "..."
Trạm Văn Sương tiếp tục: "Cậu có biết chứng hoang tưởng không?"
"Hoang tưởng hay còn gọi là chứng rối loạn ảo tưởng, có thể xuất hiện những ảo tưởng ở nhiều mức độ khác nhau liên quan đến xúc giác hoặc là khứu giác, chứng này có rất nhiều loại."
"Chứng này có những đặc trưng rất dễ nhận thấy, ảo tưởng do bị ảnh hưởng về mặt thể chất, đây là nguyên phát của chứng bệnh này."
"Cậu cho rằng tư duy và tình cảm của mình đang chịu ảnh hưởng của một ngoại lực nào đó, những hành vi cử chỉ của người xung quanh cũng chi phối cậu, cậu ảo tưởng rằng mình có liên kết với những nạn nhân đó, thậm chí cảm thấy đồng cảm giống như bản thân đang rơi vào tình huống tương tự, sau đó cậu muốn diệt trừ tất cả những người và những vật có tính uy hiếp đến cậu..."
Lâm Mạc giật giật thái dương ngắt lời hắn: "Tôi không bị hoang tưởng!"
Trạm Văn Sương nhàn nhạt liếc nhìn một cái, gật đầu: "Ồ."
Lâm Mạc: "..."
Tức nghẹn ở lồng ngực, nuốt xuống không xong.
Trạm Văn Sương quay đầu nói với Đường Diễn Sơ: "Nếu cậu ta không có tiền sử bệnh tâm thần, bản thân cũng không có hành vi nào chứng minh mình mắc bệnh, vậy thì chỉ có thể lý giải rằng..."
"Lời khai ban nãy của cậu ta là sự thật, cậu ta không nói dối."
"Nếu không chỉ có thể là..."
"Là gì?" Lâm Mạc trợn tròn mắt.
Trạm Văn Sương: "Bệnh tình của cậu đã nguy kịch lắm rồi!"
"..."
Ta không mắc bệnh! Nhà ngươi nói láo! Ngươi cái đồ bánh quy nhỏ này!!!
- --
Lời editor: Giải thích chút cái câu chửi "bánh quy nhỏ" (Raw: 你算哪塊小餅幹)
Câu này là phiên ra từ câu chửi "son of bitch", nói trại đi thành "son of biscuit", mà biscuit là bánh quy.
Vì thế thay vì chửi tục "đồ chó đẻ" thì mình sẽ chửi nhau kiểu đáng yêu "đồ bánh quy nhỏ" nha.
Danh Sách Chương: