• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời điểm căn nhà đổ sập xuống, Đường Diễn Sơ chỉ kịp phản xạ đẩy người dân ra khỏi cửa, bản thân mình thì mắc kẹt bên trong.

May mắn là vị trí hắn đang đứng vừa vặn bị một tảng đá kê ở giữa tạo ra một khoảng trống giữa đống đổ nát, thân thể không gặp tổn hại gì, tinh thần khá vững vàng.

"A Sơ!" Lâm Mạc đau lòng sờ khuôn mặt lấm lem tro bụi của hắn, da thịt có vài vết trầy xước nhẹ, không có vết thương nặng nhưng xương cánh tay bị rạn, tạm thời không thể cử động.

"Anh có đau không?" Lâm Mạc nước mắt lưng tròng thút thít.

"Không đau, tôi không sao mà." Đường Diễn Sơ dùng một tay ôm cậu vào lòng.

Sau khi tiến vào lều cứu hộ, Lâm Mạc nhanh chân đi lấy nước lau rửa cho Đường Diễn Sơ.

Những người có mặt trong lều đều âm thầm quan sát nhưng không dám thắc mắc gì.

Mãi một lúc sau, một người cẩn thận lên tiếng dò hỏi: "Đại...!đại sư! Tôi từng gặp ngài ở đâu đó thì phải?"
Người vừa hỏi là một nhân viên mặc đồ cứu hộ, trên quần áo dính đầy vết máu, mũ bảo hộ trên đầu nứt một vết lớn có lẽ là do đất đá rơi trúng trong lúc làm việc.

Lâm Mạc nghĩ mình cũng từng dính kha khá "scandal" cho nên gật đầu: "Có lẽ vậy đi."
Nhân viên cứu hộ kia bị gãy xương đùi phải bó nẹp cố định, trán ướt đẫm mồ hôi chịu đựng cơn đau, bùn đất bám đầy từ trên xuống dưới, nhìn vô cùng chật vật khổ sở.

Bác sỹ muốn giúp ông lau mặt một chút nhưng ông từ chối, muốn bác sỹ tranh thủ thời gian cấp cứu thêm các nạn nhân khác.

Lâm Mạc đưa chiếc khăn mặt sạch sẽ qua: "Chú lau đi này."
"Cảm ơn...!Cảm ơn!"
Nhân viên cứu hộ cười hiền hậu, nhận chiếc khăn rồi nói tiếp: "Đại sư, vừa rồi tôi thấy ngài làm phép, thật sự có thần Núi sao?"
"Thần Núi là đức tin trong lòng mỗi người, nếu chú tin vào Người thì Người sẽ hiển linh."
"Nhưng vừa rồi...!Không phải đại sư đã thỉnh được Người sao?"
"Ừm, Thần Núi Tiết Định Ngạc*."
"..."
Nhân viên cứu hộ nghe không hiểu, điều ông quan tâm nhất là những người bị mắc kẹt trong hố đất đá đã được cứu ra an toàn: "Tôi hy vọng thần Núi sẽ phù hộ cho nơi này."
Lâm Mạc: "Đương nhiên, tất cả mọi người đều sẽ bình an."
Sự cố sụp hố gây tắc nghẽn đường vào thôn khiến cho công tác cứu viện gặp nhiều khó khăn đã làm kinh động giới quan chức Kinh thị, kế hoạch lấp hố và dựng cầu tạm thời đã được triển khai nhanh chóng, mặc dù quá trình gặp rất nhiều trắc trở nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất chính là, toàn bộ nạn nhân trong vụ thiên tai lần này đều an toàn trở ra, không có bất kỳ người tử vong nào.

Kết quả của lần hành động này thành công ngoài sức tưởng tượng, Thị trưởng Kinh thị thở phào một hơi, dành lời khen ngợi cho đội nhân viên cứu hộ: "Mọi người làm rất tốt!"

"Dựa vào sức mạnh tâm linh đấy ạ!"
Thị trưởng: "???"
Vụ việc này thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân, sau khi nghe được tin tốt ai nấy đều thả tảng đá trong lòng xuống.

Riêng Lâm Mạc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng, sau khi đội cứu hộ lần lượt thu dọn hiện trường và rời đi, cậu vẫn tiếp tục ở vùng ngoại ô phía bắc.

Đường Diễn Sơ treo cánh tay bó bột trên cổ, hỏi cậu có chuyện gì.

Lâm Mạc: "Em cần phải lên núi một chuyến."
Không ai rõ Lâm Mạc muốn lên núi làm gì, chỉ thấy cậu còn cầm theo cuốc xẻng một đường tiến vào bìa rừng.

Cậu dường như biết rõ nơi cần đến, sau khi men theo đường mòn liền hướng thẳng đến một vị trí bên vách núi, xung quanh là bụi rậm cây cỏ um tùm.

Trạm Văn Sương thấy Lâm Mạc vác cuốc đi xung quanh bụi cây, không khỏi tò mò: "Tiểu Mạc, em đang tìm cái gì sao?"
Lâm Mạc "ừm" đáp lời, rốt cuộc xác định được vị trí chính xác, cậu giẫm giẫm lên mặt đất nói: "Chính là chỗ này, giúp em đào lên!"
Ba phút sau, lưỡi cuốc chạm vào một vật thể cứng rắn gì đó được chôn sâu dưới lớp bùn đất.

Một phiến đá vuông vức đen nhánh lộ ra.

Lâm Mạc vứt cái cuốc qua một bên, dùng tay gạt bỏ đất cát phía trên, dùng lực nhấc miếng đá lên.

Thấy cậu thực sự đào được đồ vật, Tịch Tấn Khiêm hỏi: "Tiểu Mạc, sao em biết ở đây có..."
Lâm Mạc nhìn chằm chằm phiến đá trong tay, vẻ mặt rất khó coi: "A Sơ, A Trạm, A Khiêm,...!Lúc trước em đã nghi ngờ, nhưng hiện tại em có thể chắc chắn...!Sự cố sạt lở ở ngoại ô phía bắc lần này không phải thiên tai, là con người gây ra!"
edit bihyuner.

beta jinhua259
...!
Rời khỏi vách núi, Lâm Mạc nhìn thấy Thuần Vu Nghiệp đáng lẽ đã rời đi cùng tổ cứu hộ nhưng lại quay trở về đứng chờ dưới chân núi, hắn đút tay vào túi áo blouse khoác bên ngoài, ánh mắt xa xăm không rõ đang thả trôi suy nghĩ về phương nào.

Nhìn thấy Lâm Mạc, hắn lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một lát."
Ánh mắt Thuần Vu Nghiệp quét qua ba người đứng phía sau.

Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm và Đường Diễn Sơ liếc nhau, chưa đợi Lâm Mạc trả lời đã chất vấn: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Thuần Vu Nghiệp lười trưng ra bộ mặt ôn hòa ngụy trang hàng ngày, cười khẩy nói: "Vì sao tôi phải trả lời anh?"

Lâm Mạc tiếng lên một bước: "Có chuyện gì để sau được không? Em muốn tới ngoại ô phía đông và phía nam một chuyến."
Cậu có một dự cảm không lành, nếu ngoại ô phía bắc xảy ra sụt lún do có người cố tình gây ra, vậy phía đông và phía nam thì sao?
Cậu nhớ lại khu cắm trại trên đỉnh núi phía đông thành phố, côn trùng và rắn nước đồng loạt bò ra...!Sau đó là tin tức trên TV về vụ sạt lở đá, vừa vặn chính là phía nam thành phố.

Lâm Mạc khẩn trương muốn đi xác nhận một chút.

Thuần Vu Nghiệp khẽ nhíu mày.

Đường Diễn Sơ: "Anh có thể đi cùng."
Cuối cùng, nhóm 5 người bọn họ khởi hành đi về hướng ngoại ô phía đông thành phố, tìm người quản lý của khu cắm trại xin phép lên núi một chuyến.

Người quản lý tỏ ra khó xử: "Vụ sập chòi lần trước còn chưa xử lý ổn thỏa, lãnh đạo yêu cầu chúng tôi điều tra rõ nguyên nhân và trùng tu lại toàn bộ, hiện giờ muốn lên đó...!Chẳng may xảy ra chuyện gì..."
"Chúng tôi tự chịu trách nhiệm!" Tịch Tấn Khiêm nói.

Bọn họ toàn là những người có tiếng trong giới cho nên không thể đắc tội, nghe được lời đảm bảo của Tịch tổng, quản lý khu cắm trại lập tức đồng ý.

Căn chòi bị sập đã được tháo dỡ toàn bộ chỉ còn một cái hố lớn trên mặt đất, Lâm Mạc tiến lại gần quan sát một lúc, sau đó tìm đường đi ra bờ suối nơi Bạch Thời Viên gặp rắn.

Nước suối vốn trong suốt hiện giờ đục ngầu, trên mặt nước còn sủi bọt lăn tăn, các loài động vật thủy sinh trôi nổi lơ lửng, không tìm được lối thoát.

Tịch Tấn Khiêm: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Phiến đá màu đen đào được ở ngoại ô phía bắc đang được Thuần Vu Nghiệp cầm trên tay.

Lúc trên xe hắn đã được nghe kể sơ lược, lúc này lên tiếng: "Tiểu Mạc, em cho rằng ở phía đông thành phố cũng chôn một phiến đá tương tự? Nhưng nơi rộng lớn như thế này biết đi đâu tìm?"
Phiến đá đen nhánh vuông vức, chiều dài cạnh ước chừng bằng nửa cánh tay, trên mặt có khắc đường viền và các ký hiệu Bát quái, sờ lên có cảm giác lành lạnh, nửa giống như một loại đá, nửa giống như một loại ngọc.

Loại vật liệu kỳ dị này dùng máy dò không thể thu được kết quả, dùng cuốc xẻng đào từng tấc đất biết đến bao giờ?
Lâm Mạc sở dĩ có thể tìm được vị trí chôn đá ở ngọn núi phía bắc là bởi trong lúc thi hành thuật pháp thỉnh thần Núi, cậu đã kết nối được với linh hồn Người.

Bị phiến đá áp chế, linh hồn thần Núi gặp tổn thương, gần như sắp kiệt quệ.

May mắn Lâm Mạc xuất hiện kịp thời, cứu được một phần hồn tàn.


Lâm Mạc nghiêm túc nói: "Em sẽ làm lễ một lần nữa."
Lúc này Lâm Mạc vẫn đem theo tiền xu, kiếm, chuông đồng,...!còn nến đỏ và hương đã mua bổ sung trên đường tới đây.

Một lần nữa bày lễ và thi triển thuật pháp, Lâm Mạc nhắm mắt nhập thần, cuối cùng 8 đồng tiền bắn ra bốn phía còn sắc mặt cậu thì tái nhợt, chân run lảo đảo thiếu chút ngã ngồi.

May mắn có Tịch Tấn Khiêm kịp thời đỡ lấy từ phía sau.

"Tiểu Mạc!" Đám người Tịch Tấn Khiêm lo lắng hô lên.

Lâm Mạc điều chỉnh hô hấp, thất thần nói: "Không tìm thấy thần Núi, nhưng em không biết...!do ngọn núi này vốn không có ai canh gác...!hay là linh hồn Người đã tiêu tán hoàn toàn rồi? Phiến đá, em biết chỗ chôn phiến đá!"
Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt Lâm Mạc vẫn chưa tốt lên, Thuần Vu Nghiệp dùng tay bắt mạch cho cậu.

Lâm Mạc tò mò: "Anh là bác sỹ Tây y mà?"
"Có cả giấy phép hành nghề bác sỹ Đông y, bình thường ở bệnh viện thì dùng phương pháp Tây y...!Mạch tượng của em không ổn định, có chút suy yếu, khí huyết bị tắc nghẽn...!Tốt nhất không nên liều mạng làm lễ thêm lần nữa."
Lâm Mạc lắc đầu: "Không được, ngoại ô phía nam và phía tây còn chưa kiểm tra."
Thuần Vu Nghiệp nhíu mày muốn nói thêm gì, bỗng thấy Lâm Mạc nắm chặt tay hắn, dùng ánh mắt ướt át vô tội nói: "Trước tiên đi tìm phiến đá đã nhé!"
Miếng đá được chôn ở thượng nguồn dòng suối, vùi sâu bên dưới đất đá ven bờ, sau khi đào lên mới phát hiện ra hai phiến đá vốn là hai mảnh của một tảng đá lớn, hoa văn trên bề mặt trùng khớp có thể ghép vào nhau.

Bọn họ lúc này hoàn toàn xác định ở phía nam và phía tây còn chôn 2 phiến tương tự.

Trạm Văn Sương thấy khuôn mặt Lâm Mạc tái nhợt không chút huyết sắc liền đề nghị dời sang ngày hôm sau, không nên gấp gáp.

Nhưng Lâm Mạc vẫn không yên lòng, cậu ra sức từ chối.

Lúc này điện thoại Đường Diễn Sơ vang lên.

Sau khi nhận cuộc gọi khẩn, Đường Diễn Sơ nhíu mày trầm giọng nói: "...!Vừa nhận được tin tức, phía tây thành phố xảy ra địa chấn, mặt đường vành đai sụt lún nghiêm trọng, một đoàn tàu đang vận hành trên đường sắt cao tốc bị hất văng...!Hiện tại đang xác định số lượng thương vong!"
"Địa chấn??? Sao đột nhiên xảy ra địa chấn???" Lâm Mạc cả kinh hỏi.

Đường vành đai phía bắc, đông, nam đều đi xuyên qua núi, còn phía tây thành phố đã sớm khai phá hoàn toàn, chính phủ xây dựng những đường sắt cao tốc nối liền với những tuyến quốc lộ hướng đi các tỉnh, có thể coi đây là là cửa ngõ của thành phố, cho nên mật độ người qua lại khá đông đúc.

Đương nhiên con số thương vong sẽ nhiều hơn phía bắc gấp vài lần!
"Mặt đất đột nhiên rạn nứt, lãnh đạo kết luận là do một cơn động đất..." Đường Diễn Sơ vẫn nhíu chặt hàng lông mày.

Nếu như thực sự xảy ra động đất, vì sao chỉ có vùng ngoại ô phía tây bị thiệt hại, mà toàn bộ người dân ở trung tâm Kinh thị lại không hề cảm nhận được?
Đúng như lời Mạc Mạc nói, có người cố tình gây ra tai họa lần này, rốt cuộc là kẻ nào lại táng tận lương tâm đến mức này?
Mục đích của hắn là gì?
"Chúng ta..." Lâm Mạc vừa cất lời đột nhiên cảm giác mặt đất dưới chân rung chuyển.

Toàn bộ khu vực đỉnh núi xảy ra chấn động rung lắc, dòng suối đổ từ thượng nguồn bỗng cuộn xiết tung bọt trắng xóa, tiếng rầm rầm vang lên khắp nơi, từng đàn chim hoảng hốt bay tán loạn trên không trung.


"Chạy mau, Tiểu Mạc, khẩn trương xuống núi!" Trạm Văn Sương hô lên.

Bọn họ rất nhanh rời khỏi đỉnh núi, mặt đất vẫn liên tục rung lắc, nhiều đất đá sạt lở lăn theo triền dốc, rừng cây lắc lư dữ dội, ngay cả động vật hoang trong rừng cũng cảm nhận được nguy hiểm mà bắt đầu tháo chạy.

Cũng may đường lên núi được cải tạo phục vụ khách du lịch cho nên rất dễ đi, hơn nữa bọn họ cũng không đi quá sâu vào rừng cho nên trước khi cơn địa chấn trở nên nghiêm trọng hơn, bọn họ đã xuống đến chân núi.

Người quản lý coi như có lương tâm, lúc này vẫn kiên nhẫn đứng chờ bọn họ mà không bỏ chạy, thấy nhóm người Lâm Mạc an toàn xuống núi liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn đường: "Mau đi theo tôi, bên này an toàn hơn."
Dưới chân núi có bãi đỗ xe, khá trống trải và bằng phẳng, chạy tới đây quả thực là quyết định đúng đắn.

Lâm Mạc thở hổn hển dừng lại, nhìn lên ngọn núi xa xa, ban nãy bọn họ thấy trời trong mây trắng, ngọn núi còn nhìn rõ từng đường nét.

Vậy mà bây giờ không rõ sương mù từ đâu bao vây dày đặc, ngọn núi như một con thú khổng lồ bị vây hãm chỉ biết rống lên tê dại, nó xé toang màn mây xung quanh nhưng tiếp sau đó lại là một lớp sương khác tràn ra bao lấy, cảnh tượng khiến cho người xem khiếp sợ mà đứng ngây người.

Người phụ trách khu cắm trại lau mồ hôi trên trán, vất vả nói: "Lần này phải ngừng kinh doanh thật rồi, chuẩn bị trả một đống nợ..."
Vừa dứt lời, tiếng nổ lớn "Ầm ầm" vang lên, người quản lý hốt hoảng nhìn xung quanh quan sát.

Lâm Mạc trầm giọng nói: "Hẳn là mấy căn chòi trên đỉnh núi đã sập toàn bộ."
Quản lý khóc không ra nước mắt, ngồi sụp xuống ôm đầu than vãn.

Lâm Mạ an ủi: "Hiện tại tranh thủ còn chưa tổn thất nghiêm trọng, nên chuyển địa điểm kinh doanh đến nơi khác đi."
Quản lý miễn cưỡng bình tĩnh lại, đợi cho cơn địa chấn hoàn toàn dừng lại, anh ta không dám chậm trễ mà lái xe đi tìm người xử lý thủ tục, quyết định đóng cửa cơ sở cắm trại trên đỉnh núi.

Lâm Mạc nhìn hai phiến đá đen nhánh, quyết đoán nói: "Chúng ta đi về phía nam!"
Ngoại ô phía tây vừa xảy ra sự cố, hiện tại nhất định vô cùng rối ren, đợi cấp trên thu dọn tàn cục rồi quay lại tìm kiếm miếng đá cuối cùng.

- --
Lời tác giả: Phó bản cuối!
*thần Núi Tiết Định Ngạc:
Tiết Định Ngạc là phiên âm của Schrodinger (1887 - 1961), một nhà Vật lý người Áo với rất nhiều đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, một trong số đó là thí nghiệm nghịch lý con mèo của Schrodinger.

Mọi người có thể tra thêm thông tin về Schrodinger và thí nghiệm này trên google, mình chỉ nói sơ qua về chi tiết thần Núi.

Tình tiết ở chương 102 lúc Lâm Mạc làm lễ bái triệu hồi thần Núi không thành công thì lúc đó cậu dựa theo các sợi kim tuyến dẫn đường chui xuống lòng đất "thấy" được thần Núi đang gặp nguy hiểm.

Nhưng lúc này vẫn chưa xác định được cụ thể tình huống của thần Núi sống chết như thế nào, chỉ biết là thần Núi đang gặp nguy hiểm.

Đặc điểm này rất giống với thí nghiệm con mèo của Schrodinger nên khi nhân viên cứu hộ hỏi về thần Núi, Lâm Mạc mới bảo thần Núi Tiết Định Ngạn, ý bảo là phải đến tận nơi gặp tận mặt thì mới biết thần Núi còn sống hay đã chết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK