Tôi là một đứa chẳng bao giờ ngủ trên lớp.nay..kệ mọe cuộc đời..bố ngủ trước rồi tính.vừa đến lớp tôi gục xuống ngủ luôn..
Mà lạ thật..Nhật Thiên cậu ta cũng đi nhiều mà sao chả mệt mỏi gì thế...à sáng nay lúc còn mơ màng tôi còn phát hiện..Nhật Thiên đang bôi thuốc cho tôi ^^ân cần dễ sợ...
Ngủ đến gần nửa buổi học tôi mới ngóc đầu dậy...vội ra nhà vệ sinh rửa mặt..
-""Là cậu ta đấy...đúng rồi""
-""Sao là cậu ta được?""
-""Đúng rồi ở đây còn ghi Lâm Tú Anh kìa..là cậu ta đó""
-""Tin nổi không...còn đang đi học mà đã làm được như vậy rồi..sau này ra đời chỉ làm điếm""
-""Đúng rồi có tiền thì lao vào..trơ trẽn""
Toàn bộ sự việc trên tôi nghe không lọt chữ nào..
-""Này..cậu bảo ai là điếm??""
Tôi ngắn mặt quay lại..lạnh dọng nói..
-""Cậu nhột sao..tôi nói mây nói gió..không ngờ lại trúng rồi""
Không biết sức mạnh ở đâu ùa đến tôi tát thẳng vào mặt cậu ta một cái...rồi vô tình lướt suống tờ báo...hình người mặc váy trong hình trông rất quen...
Quen gì nữa tôi chứ ai..... ><
Tôi giật phắt tờ báo quay đi..lại bị túm tóc kéo lại...đâu kéo đến thêm vài nữ sinh nữa thế là tôi bị đánh..không thảm hại như lần trước thôi..nhớt nhác tóc tai.....chẹp chẹp -_-
Cuối cùng thì mấy người đó thả tôi ra..không biết từ bao giờ tôi lại khóc...hai mắt tôi đỏ ửng..toàn thân thì bẩn thỉu...đi về phía lớp..
-""Tú Anh..cậu làm sao vậy?""
Thiên Di lao đến đứng trước mặt tôi..cầm tay tôi..
Tôi lạnh lùng giật tay ra.im lặng đi tiếp..làm con nhỏ ngơ vài giây rồi vội chạy theo.
""Chátzzzz""
Thanh âm vang dội cả căn phòng học...cậu ta ngơ ngác nhìn tôi..nhỏ Thiên Di chạy vào cũng chôn chân tại chỗ...cả hành lang im phăng phắc
-""Cậu đang chơi đùa với tôi...cậu xem tôi là con rối?.....""
Cổ họng tôi nghẹn lại...nước mắt dàn dụa chảy ra...đúng cậu ta không yêu tôi..chỉ dùng tôi làm trò tiêu khiển biếи ŧɦái của cậu ta..
-""Vì sao làm vậy""
Cậu ta lạnh dọng nói..
Tôi đập tờ báo vừa bị tôi dùng sức nắm chặt đến nỗi nhàu nát lên bàn..cố gắng bình tĩnh nhất có thể..
-""Không hiểu sao tôi lại có tình cảm với loại người như cậu...ghê tởm..""
Tôi quay lưng đi..được hai bước thì khựng lại
-""Tôi không mong chúng ta gặp lại nhau""
Dứt câu..nhanh nhất có thể tôi rời đi...
""Hôn thê của Hàn Nhật Thiên học dốt""
-""Lâm Tú Anh cô ta dùng thủ đoạn với Hàn Nhật Thiên""
-""Cô ta là một con điếm""
-""Lâm Tú Anh..đang sống với dượng..Hàn Nhật Thiên là người bị đổ vỏ""
-""Lâm Tú Anh đồ cặn cã..""
-""Phát hiện Lâm Tú Anh vào nhà nghỉ với trai lạ..mà không phải là Hàn Nhật Thiên""
-""Hàn Nhật Thiên bị cắm sừng""
-"".....""
Nhật Thiên vội cầm tờ giấy kia lên...lập tức gân xanh trên mặt nổi lên..cậu vội chạy đuổi theo Tú Anh vừa chạy vừa rút điện thoại gọi cho ai đó..
-----
-""Tú Anh!em đứng lại đó""
Cậu ta đuổi theo sau lưng tôi...cứ thế người rượt đuổi người chạy...kết quả vẫn là thế thôi...mấy chục phân sao đo lại mét mốt..
Bàn tay to lớn của cậu ta siết chặt cổ tay tôi
-""Buông tôi ra...""
Tôi vùng vằng nhưng bằng không.
-""Vì mấy cái vớ vẩn đó em tính bỏ tôi""
-""Tôi chỉ tránh xa những thứ dơ bẩn mà thôi""
Tôi lạnh dọng...
-""Dơ bẩn?""
Cậu ta nâng mặt tôi ngước lên.bốn mắt nhìn nhau..
Tức tối tôi quát lớn...nước mắt không nghe lời nó cứ vô thức chảy ra
-""Phải dơ bẩn rất dơ bẩn...tôi ân hận vì trao lần đầu cho cậu...ân hận vì yêu cậu..một loại người chỉ biết nghĩ cho mình như cậu không biết sao tôi lại có tình cảm..cậu còn tính người thì làm ơn né xa cuộc sống của tôi ra...Tôi....""
Miệng tôi hoàn toàn bị che lấp.giận lắm nhưng sao tôi không muốn rời khỏi bờ môi ngọt ngào đó.hoàn toàn mất hết ý thức khi chạm phải nó..nó giống như thuốc phiện.ăn phải là nghiện...
Chợt tiếng còi xe vang lên đưa tôi về thực lại...dùng lực đẩy cậu ta ra...lấy ta quẹt lên môi tôi như kiểu bẩn lắm...
-""Đủ rồi...quá đủ rồi..đừng để tôi cảm thấy kinh tởm thêm nữa""
-""Theo tôi về..chúng ta nói rõ ràng""
Cậu ta vẫn bình thản..cầm cổ tay tôi...vội rút lại..
-""Tôi không về..tôi không muốn về lại căn nhà đó một chút nào..tôi càng không muốn nhìn mặt cậu nữa""
-""Hm...em làm được?""
Cậu ta quay lại...một lần nữa bờ thuốc phiện kia lại áp lên môi tôi.lúc này tôi hoàn toàn bừng tỉnh..lấy hết can đảm cắn lấy nó.có cảm giác như da mặt cậu ta nhăn lại..còn có vị tanh mặn nữa...môi cậu ta chảy máu rồi..vẫn không nhả ra..tôi nghiến răng thêm tí nữa...lúc này cậu ta mới thả ra.
Trên khóe miệng cậu có một vệt màu đỏ..
-""Hàn Thiếu Gia..cáo từ không mong gặp lại""
Tôi nhếch miệng một cái...rồi đẩy cậu ta một cái hơi lùi về phía sau...tôi với chiếc taxi vội chèo lên rồi rời đi..nhìn qua gương chiếu cậu ta vẫn đứng đó.lúc này tôi mới bật khóc...khóc rất to...ngực trái đau nhói.
Nhật Thiên đứng im đó...bỗng trời đổ mưa rất to...cậu cảm nhận được giọt nước vừa thấm vào miệng cậu có vị rất mặn..ngực trái cậu nhói lên..cậu khóc...mái tóc vàng nâu thấm nước rũ xuống mặt..
Tú Anh nói yêu cậu..nếu đã yêu thì rất khó để tha thứ...những chuyện sảy ra...với một người ít hiểu biết lại dễ tin người như cô thì rất có để giải thích..
Tú Anh thì nức nở theo bác tài xế hết đoạn đường này đến đoạn đường khác...
Nhật Thiên...dòng người vẫn qua lại..một mình cậu đứng ở đó.yên chỗ đó.từ ngày bà nội cậu mất cậu chưa bao giờ khóc.giờ lại khóc vì một Tiểu Nha Đầu ngang ngược như Tú Anh.
Trên đời chuyện gì cũng có thể sảy ra.Chẳng có cuộc tình nào đẹp như trong sách Mặc dù đã sắp xếp bố cục gọn gàng nhưng nó lại rối tung lên..
---------