-----------
Đôi mắt bồ câu mơ hồ mập mờ mở ra.
-"Tỉnh rồi à"
Đây là đâu?ngước cổ nhìn xung quanh mọi thứ tồi tàn.hình như là một ga tàu bị bỏ hoang.
Tú Anh lập tức tia cặp mắt toé lửa về phía Việt Bách. Vùng vẫy nhưng không được. Bị chói chặt vào ghế.lại còn bị gắn mấy cái dây gì vào người. Miệng thì bị băng dính bao kín.
-"vô ích thôi.chờ đi anh sẽ chứng minh cho em thấy Hàn Nhật Thiên nó chỉ xem em là công cụ kiếm tiền"
Rồi hắn nhấc điện thoại lên.bật loa ngoài.
-"Alô.cậu đưa Tú Anh đi đâu rồi? "
Giọng Nhật Thiên ở đầu dây bên kia rất trầm.thái độ nói chuyện cũng rất bình thản.chẳng lẽ đúng như Việt Bách nói.
-"đến nơi chỉ có hai chúng tôi.cậu tò mò?"
-"nói lẹ đi"
-"cậu vội gì chứ? 30" nữa tôi và Tú Anh đợi cậu ở nhà Ga bỏ hoang phía Đông Thành Phố.nên nhớ cậu nên đi một mình.tính mạng của Tú Anh nằm trong tay cậu.trễ không những 1" mà 30s thì cậu lo nhặt sác Tú Anh "
-"từ chỗ Nhật Thiên đến đây ít nhất cũng mất 50" lâu quá nhỉ.xem cậu ta sử thế nào đây."
-"..."
-----------
-"Cậu chủ.cậu vẫn chưa hồi phục hẳn"
-"kệ tôi chuẩn bị trực thăng"
-"dạ"
-"khoan đã.không cần phi công.tôi sẽ tự lái"
-"chuyện đó"
-"cậu có 5" để chuẩn bị"
-"dạ"
Cậu quản gia tím mặt vội vã ra ngoài.
--------------
*Rầm*
Cánh cửa bị đạp đổ.
Trước mắt tôi là gì đây.có phải mơ không.là Nhật Thiên.là anh ấy thật sao.tim tôi bắt đầu nhào lộn khi xung quanh anh ấy đám người áo đen vây kín.
Anh ấy chịu đến đây một mình vì tôi sao.có một chút gì đó gọi là hạnh phúc hiện lên trong tôi.đến giờ tôi vẫn không tin rằng anh ấy lại là người gϊếŧ bố tôi. Không thể nào được.
Họ đánh nhau.Nhật Thiên anh ấy giỏi võ ghê. ^^
-"Dừng lại"
Việt Bách lên tiếng.
Nhật Thiên nhìn về phía tôi..nhìn về cái con người đang dãy dụa đến mồ hôi đầm đìa.nhẹ nhàng cười.
(Tớ: ư ư >