• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tụ hội đã qua mấy ngày rồi, mấy ngày này Trương Thiến cố ý trạch ở nhà đánh máy, truyện vốn không dài, cô đã sớm viết xong, đều lưu lại trong máy.

Bởi vì đã nhận được hợp đồng nên hiện tại cô đã là một tác giả chính thức rồi. Bao nhiêu người viết truyện mà cô kí được hợp đồng, chứng tỏ lượng xem của cô không ít, rất có triển vọng.

Trương Thiến vốn lo rằng truyện cô viết không có ai đọc nên mỗi ngày đều vội vàng gửi bài. Khó khăn viết xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cô đã có thể đọc kỹ ý kiến đánh giá của độc giả.

Thấy mình được độc giả quan tâm, có người yêu cầu đăng thêm chương mới, có người chê văn phong không chặt chẽ, đủ loại ý kiến. Trương Thiến vui vẻ, cũng nghiêm túc tìm cách cải thiện.

Cô thấy rất vui. So với đầu voi đuôi chuột, đây coi như đã là một sự mở đầu không tệ.

Một thời gian nữa sẽ chính thức lên Đại học, Trương Thiến đến thăm họ hàng. Sang nhà bà nội ăn cơm được mọi người khen ngợi, cảm thán con gái đến trưởng thành rồi, đẹp lên nhiều. Mọi người lại răn dạy Thần Vũ, Thần Tửu và Tân Tam, ba anh em phải cố gắng học tập, sau này cũng thi lên đại học…

Trước khi đi bà nội còn cho tiền, bảo là phần thưởng đỗ đại học.

Đến nhà bà ngoại ăn một bữa, nghe ông ngoại phát biểu: tiếp tục đi học cho giỏi, cố gắng kiếm tiền, tìm công việc tốt...

Sau đó chuyển sang đề tài thời đại này lên đại học cũng là lúc tìm đối tượng yêu đương, kết bạn cũng phải cẩn thận…

Ông ngoại giáo huấn hết lời, mẹ Trương lập tức khen con gái mình hiểu chuyện như thế nào…, lại còn biết viết văn kiếm tiền,…

Hai hôm nay được khen quá nhiều, cô thực sự rất ngượng ngùng, cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy kéo em họ Từ Chanh trốn sang phòng khác thì thầm to nhỏ.

Đối với cô em họ ít hơn mình hai tuổi này, Trương Thiến thấy cô bé rất ngốc, rất ngây thơ.

Khi còn bé cô vừa gầy vừa nghịch, không mập như sau này.

Còn nhớ rõ có một lần vì lừa lấy một đồng của em gái để mua kẹo, cô đã lấy viên bi ra kể chuyện cổ tích, đổi lấy tiền.

Lừa gạt rằng đó là đậu tiên, ăn vào sẽ thành tiên nữ, Trương Thiến cũng cảm thấy kinh ngạc, khi đó do cô nói quá đáng tin hay là do em gái quá ngốc, cô bé vẫn đổi 1 đồng lấy viên bi, sau đó định bỏ vào miệng.

Cũng may cuối cùng Trương Thiến phát hiện, coi như có lương tâm ngăn cản cô bé, may mà chưa nuốt vào bụng.

Trương Thiến lấy cớ nói Đậu Tiên rơi xuống đất đã hết linh nghiệm rồi, ăn phải sẽ gặp người chết. Em gái vì không được làm tiên nữ mà đau lòng thật lâu, cuối cùng Trương Thiến vẫn đưa viên bi cho cô làm đồ chơi, lại trích tiền mua kẹo đường dỗ cô bé, sau đó mới vui vẻ trở lại.

Dì cả của cô chỉ có một đứa con là Chanh Chanh, Chanh Chanh rất xinh đẹp, nhất là cặp mắt kia, trong veo như nước, nhưng thân thể cô bé không tốt, thường xuyên ngã bệnh, mặc dù đều là mấy bệnh nhỏ như dị ứng, sốt, nhiễm trùng, nóng người, biếng ăn, nôn mửa,… nhưng chính những bệnh nhỏ này, qua một đoạn thời gian lại xuất hiện trở lại, đặc biệt đáng ghét.

Bởi vì trong không gian linh thạch rất nhiều, cô dùng rất thoải mái, cũng muốn lấy ra cho em họ dùng.

Trương Thiến là người khéo tay, tạo linh thạch thành hình hạt cườm, dùng dây trang trí bện thành một cái lắc tay cho cô bé.

Trịnh trọng nói rằng dù làm việc gì cũng không được lấy xuống. Trương Thiến hù dọa cô bé, nói là cô xin từ trong chùa, có tác dụng trừ tà. Chanh Chanh lập tức tin tưởng, cô bé vốn sợ ma quỷ, đến bây giờ trên cổ còn đeo vòng hạt đào(*), Trương Thiến chưa từng thấy cô bé tháo xuống.

Từ nhà bà nội đến nhà bà ngoại, trước khi ra về cô đều đổi toàn bộ nước lọc thành nước có linh thạch.

Tuy nói những thứ này sớm muộn đều sẽ dùng xong, nhưng cô thực sự chưa nghĩ ra phương pháp nào không bị người khác phát hiện, lại có thể khiến linh thạch phát huy tác dụng. Trước mắt chỉ có thể đổi nước.

Đồ đạc lên Đại học cả nhà đã chuẩn bị xong, gồm một va ly hành lý lớn, còn mấy túi đồ linh tinh. Chuẩn bị được kha khá, nếu thiếu cái gì thì đến thành phố J mua nữa.

Vé tàu hỏa đã mua, giống như kiếp trước, ba mẹ Trương quyết định cùng nhau theo cô tới trường Đại học.

Trương Thiến không còn trẻ con nữa, mặc dù biết mình đã quen thuộc với trường học, từ nhà đến trường đã qua lại rất nhiều lần.

Nhưng ba mẹ hiện giờ lại không biết.

Đối với bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên Trương Thiến xa nhà, lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, bọn họ không yên lòng về cô.

Trương Thiến nhìn bóng dáng bận rộn của ba mẹ, nội tâm rung động. Đúng là “Con đi ngàn dặm, lòng mẹ sầu lo”(*).

(*) Nguyên văn Hán Việt: “Nhi hành thiên lý, mẫu đam ưu”.

Giải thích: Đứa con rời nhà, người làm mẹ luôn luôn lo lắng không thôi. Câu thành ngữ ca ngợi tình thương của người mẹ.)

Khi tàu hỏa tiến vào nhà ga, Trương Thiến chú ý đến một cửa tiệm bên mặt đường. Kỳ thật hai bên lối đi đều mở đầy các loại cửa hàng: bán hoa quả, bán đồ ăn,… phục vụ du lịch.

Cô nhìn chăm chú tiệm mì này, bên ngoài bày đào, mận, dưa hấu cùng một ít trái cây, còn có một cái bàn để làm bánh trứng.

Dừng bước trước quán, Trương Thiến nhớ rõ cửa tiệm kia, nhớ rõ người đàn ông trong quán.

Ai cũng biết, nhà ga là nơi dễ xảy ra chuyện trộm cắp nhất. Ba mẹ Trương đã dặn dò cô nhiều lần, ở nhà ga nhất định phải chú ý đồ đạc của mình.

Ở nhà ga, tổng cộng có hai lần cô bị mất tiền. Khiến Trương Thiến cảm thấy tức giận không phải chút tiền bị mất, mà là bị nhà buôn lừa tiền, hơn nữa lại là lừa gạt lộ liễu!

Lần đầu tiên mất tiền, cô cho rằng mình bị trộm. Đó là vào dịp hè, cô về nhà, thấy một quán bên đường có bán anh đào, thấy ngon mắt bèn mua một ít.

Đưa cho chủ quán 100 nguyên, chủ quán cầm tiền đếm lại, sau đó để Trương Thiến nhìn, một, hai, ba, bốn, năm,… Như vậy đúng 10 tờ, đếm xong tay vừa thu lại, lại chuyển tiền tới, Trương Thiến thấy số lượng đúng, cầm tiền đi.

Mua xong về đến trên tàu thì phát hiện trong túi ít đi 50 nguyên, lúc ấy Trương Thiến cho là bị rơi mất hoặc bị trộm đi. Nhưng vẫn cảm thấy kì quái là sau khi cô mua đồ, lập tức gấp lại cất đi, đã mất thì sao lại không mất cả.

Lần thứ hai mất tiền cũng là lúc gần về đến nhà, xách hành lý, thật ra trong tay cô còn ít tiền lẻ, nhưng cô muốn chia nhỏ tờ 100 nguyên này nên cố ý đi mua 5 nguyên bánh trứng.

Bán bánh trứng là một người phụ nữ, chị ta nhận lấy 100 nguyên, bảo cô đợi một lát, sau đó tìm một người đàn ông, đưa tiền cho anh ta. Lúc ấy Trương Thiến không nghĩ nhiều, cho rằng tiền là anh ta thu, còn người phụ nữ chỉ phụ trách làm bánh trứng.

Khi thối tiền lẻ, anh ta đếm một lần, sau đó đưa tiền cho Trương Thiến, Trương Thiến đếm lại, 85 nguyên, ít đi 10 nguyên, vì vậy Trương Thiến ngây ngốc hỏi anh ta, anh thiếu của tôi 10 nguyên.

Anh ta vừa nghe, phủ nhận, đếm lại một lần. Trương Thiến nhìn anh ta đếm, một, hai, ba, bốn, năm… Đếm xong, xác thực ít đi 10 nguyên, thu tay lại, từ trong túi móc ra 10 nguyên, đặt vào, đưa cho cô

Trương Thiến lại ngây ngốc nói cảm ơn. Cũng nghiêm chỉnh nhẩm lại lần nữa, xoay người rời đi.

Trương Thiến đi không xa, thấy phía trước có bán vịt nướng, khi cô đang suy nghĩ có muốn mua một con hay không thì anh chàng phía trước hấp dẫn chú ý của cô.

Trương Thiến nhìn sang, chỉ chỉ mình: Đang cười tôi sao?

Chàng trai nhìn cô, nói: “Cô bị lừa rồi.”

“Gì cơ?” Trương Thiến tỏ vẻ cô nghe không hiểu.

Anh chàng lại nói một lần. Ý bảo Trương Thiến đếm lại xem trong túi tiền của mình còn bao nhiêu tiền.

Trương Thiến hồ nghi nhìn anh ta, cuối cùng vẫn móc ra tiền khẽ đếm, ai nha, sao chỉ còn 55 nguyên.

Chàng trai nhìn sang bạn gái đang cao hứng, quay đầu lại giải thích với Trương Thiến: “Cô bị người bán bánh trứng lừa rồi, lần thứ 2 anh ta đếm tiền cho cô, tiền nằm trên tay, đếm xong, anh ta thu tay lại, lấy đi 40 nguyên của cô, mấu chốt của bọn họ là nhanh tay.”

“Vậy làm sao bây giờ? Tôi phải trở lại.”

“Ấy ấy, không cần đâu…, cô đã đi rồi, nếu trở lại người ta không chịu nhận cũng không thể lấy lại tiền. Bọn họ thấy cô mang theo hành lý, mắt nhìn người còn non, tôi cũng từng bị lừa như vậy đó. ”

Thấy bạn gái muốn kéo mình đi, anh chàng để lại một câu cuối cùng: “Đừng nói với người khác biết là tôi nói cho cô đó.”

Lưu lại Trương Thiến đứng ngây ngốc tại chỗ, nếu như không có người nhắc nhở, cô còn cho rằng có người trộm tiền của mình.

Hiện tại, một lần nữa nhìn thấy người đàn ông quang minh chính đại lấy tiền của cô, khuôn mặt cô đỏ rần vì tức giận, tại sao lại có nhà buôn như vậy?

Quang minh chính đại, thần không biết, quỷ không hay lấy mất tiền, còn giá họa cho ăn trộm. Quả thật không biết xấu hổ.

Trương Thiến lấy lại bình tĩnh, cô muốn báo thù mấy tiểu thương lớn gan này, không muốn có thêm người bị hại nào nữa!

Thôi, không cần phải chính nghĩa như vậy. Cô chỉ là muốn báo thù cho mình, không thể tha thứ cho việc mình bị lừa gạt, trở thành trò cười!

Nhưng bây giờ cô không có năng lực đó. Bọn họ buôn bán ở đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, loại chuyện như vậy nhất định đã có rất nhiều lần rồi, sao đến bây giờ cũng không có người tố giác bọn họ?!

Nói không chừng giống như trong tiểu thuyết, không chừng cục cảnh sát có người của họ, dù sao tiểu thuyết cũng bắt nguồn từ cuộc sống, không phải sao?

Suy nghĩ một lát, Trương Thiến có một kế hoạch, nhưng không biết có thành công hay không.

Mặc dù lá gan cô lớn, nhưng với loại chuyện như vậy vẫn cảm thấy do dự.

“Dù sao không ai biết cô. Dù sao cũng không biết cô.” Trương Thiến thầm lặp đi lặp lại những lời này.

Cuối cùng cô cũng quyết định thử một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK