Cho dù người còn ở trong bệnh viện, tốc độ hành động của Tôn Đông Mặc vẫn rất nhanh, thừa dịp Trương Thiến còn mơ hồ, giấy hôn thú đã làm xong.
Trương Thiến nhìn giấy chứng nhận két hôn đỏ chót trên tay, lại nhìn sang Tôn Đông Mặc, lúc mày mới tỉnh táo lại. Chúa ơi, lúc trước cô đã nghĩ cái gì vậy, chuyện lớn như thế, ba mẹ còn chưa biết, cô đã dễ dàng tự bán mình như vậy đấy.
Giấy chứng nhận kết hôn đã tới tay, quan hệ của hai người đã thành hợp pháp rồi, Tôn Đông Mặc thầm cười trộm, nếu không phải cố kỵ Trương Thiến, hắn đã sớm cho người làm, cho dù không thực sự bắt được người, nhưng quả thật động tác của hắn càng lúc càng lớn mật hơn rồi.
“Hôm nay muốn ăn gì?” Trương Thiến đeo tạp dề, cầm cái xẻng nhìn người nào đó đang chơi game.
Bởi vì nằm viện, khó được không ai tới quấy rầy, mấy ngày nay Tôn Đông Mặc rảnh rỗi đến bị khùng, chỉ có thể loay hoay với máy vi tính trong phòng bệnh, nhàm chán bắt đầu chơi game.
Dĩ nhiên, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của cô gái nào đó, Tôn Đông Mặc để chuột xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp, ôm eo nhỏ Trương Thiến, lại gần lỗ tai của cô nhẹ nhàng thổi hơi: “Muốn ăn em.”
Trương Thiến cười hì hì vỗ vỗ cánh tay rắn chắc đang ôm lấy cô: “Đừng làm rộn, rốt cuộc anh muốn ăn gì?”
Tôn Đông Mặc vẫn vòng quanh Trương Thiến, đầu đặt ở bả vai cô, nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của cô di chuyển trong dòng nước, từng chút cẩn thận rửa sạch rau cải, nói: “Muốn ăn thịt.”
Trương Thiến nghe không hiểu một câu hai nghĩa của Tôn Đông Mặc, ngây ngốc hỏi: “Thịt gì, thịt heo hay thịt gà?”
Suy nghĩ một chút, cô lại lầm bầm lầu bầu quyết định: “Thịt heo đi, nghe nói gần đây cúm gia cầm, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
nói xong Trương Thiến đã lấy thịt trong tủ lạnh ra.
“Ha ha.” Tôn Đông Mặc cười, hai tay di động, chính xác bao trùm chỗ đẫy đà kia: “Làm thế nào ăn được cục thịt này đây?”
Sao anh có thể vô sỉ như thế, Trương Thiến cắn răng, nhưng vẫn đỏ mặt nhẫn nhịn: “Anh đừng ồn ào nữa, em còn đang nấu cơm đó.”
“không vội, trước khi ăn bữa chính, cần chút khai vị đã.”
Tôn Đông Mặc nói xong liền xoay người Trương Thiến lại, ôm lấy cô nâng lên trên bàn bên cạnh bồn rửa.
Trương Thiến ngồi trên bàn, đôi tay khoác lên hai vai Tôn Đông Mặc, hai chân của cô với không tới, bởi vì vừa rồi rửa rau trên bàn vung lên một ít nước, Trương Thiến cảm thấy quần mình ướt mất rồi.
Bây giờ còn là ban ngày, nơi này lại là phòng bếp, Trương Thiến hơi lo lắng, lại có chút hoảng hốt chờ đợi động tác của Tôn Đông Mặc.
Quan hệ của hai người ở nơi này mấy ngày nay nhanh chóng hòa hảo, mỗi ngày đều ngọt ngào đến ngấy, chuyện ‘thân ái’ càng không thể tránh, có thể nói trừ một bước cuối cùng chưa làm, còn lại…
Cơm tối hôm nay là bánh bột ngô, dưa chuột, rau xà lách cuốn lạnh, rau trộn củ cải sợi, hành lá xào đậu hũ nhừ, thuần một bàn thứ ăn chay, rau trộn.
Trương Thiến cắn một cái bánh bột ngô vàng óng, thêm chút hành lá. Từng miếng từng miếng nuốt vào, dường như còn cố ý, cô cười híp mắt nhìn Tôn Đông Mặc: “Ăn đi, ăn nhiều đồ chay tốt cho sức khỏe.”
Tôn Đông Mặc có một tật xấu, hắn không thể ăn hành lá, nếu ư ăn, ngày kế ư không ngừng tiêu chảy, đây là vấn đề thể chất.
Chuyện hoang đường ở phòng bếp qua đi, Trương Thiến cũng không có tâm tư nấu cơm, trực tiếp dùng mấy nguyên liệu trước mặt, khua khua gõ gõ làm ra một bàn toàn thức ăn chay.
Sản phẩm từ không gian, chất lượng đảm bảo, rau xanh sạch sẽ, gia vị đầy đủ, chút vị cay thêm một ít vị ngọt, dùng rau xà lách cuốn, chấm thêm ít tương đậu, ăn kèm với bánh bột ngô, có thể nói là sắc hương vị cầu toàn.
Trương Thiến xuýt xoa, miệng cố ý nói: “Ai nha, hôm nay món ăn thật là đủ vị, sao anh không nhanh ăn đi.”
Tôn Đông Mặc hoàn toàn chọc giận Trương Thiến, em gái anh, ban ngày ban mặt, mặc dù phòng bếp dùng kính đặc biệt, bên ngoài không thấy được bên trong, nhưng đứng trước kính Trương Thiến vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc bên ngoài cửa sổ!
Điều này khiến cô cảm thấy lo sợ, sợ người khác sẽ thấy mình, cố tình người này lại cố tình trêu chọc cô, thật là, thật là…!
Sau mấy ngày này, Trương Thiến lúc nào cũng nở nụ cười hồ ly, thành công khơi lên dục vọng của Tôn Đông Mặc, sau đó giảo hoạt cười rời đi, khiến Tôn Đông Mặc mấy ngày nay cả ngày tắm nước lạnh.
Loại này ngọt ngào hành hạ vẫn kéo dài thật lâu, vất vả đợi đến thứ bảy, Trương Thiến sắp phải về nhà rồi.
Mấy ngày nay cuộc sống khiến Trương Thiến cảm thấy không chân thực, lúc ấy cô suy nghĩ cái gì vậy chứ, cứ gả mình như thế, chẳng lẽ không lâu sau cô cũng sẽ giống như chị Tú Tú, kết hôn, rồi sinh con sao?
cô vô ý thức sờ bụng mình, tính ra, cộng thêm năm năm sống lại, nay Trương Thiến đã gần 30 tuổi rồi, ở độ tuổi này, cô thực sự muốn làm một người mẹ, muốn có một đứa bé cùng huyết mạch, nho nhỏ, mềm mại, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô không nhịn được mà mỉm cười.
Trương Thiến cảm thấy mình rất thất bại, trùng sinh, nếu như đổi một người khác gặp được loại chuyện nghịch thiên này, không nói đến thanh danh ngàn dặm, ít nhất cuộc sống phải vô cùng đặc sắc.
Ai ngờ Trương Thiến lại không như vậy, dù tặng cho cô một không gian nữa, cô vẫn ưa thích một cuộc sống đơn giản.
Đều nói năng lực càng lớn, trách nhiêm cũng càng lớn, ngoại trừ viết truyện mạng, Trương Thiến càng không muốn thay đổi điều gì, cô cảm thấy thật xin lỗi với cơ hội trời ban này.
trên thực tế, tại những góc khuất Trương Thiến không biết, thật ra cô đã thay đổi rất nhiều.
Máy tính của Trương Thiến không tốt chút nào nên theo ý cô mỗi lần chỉ cần lên mạng hoặc ở vài địa chỉ an toàn để lộ một số tin tức kiếp trước đã biết ra ngoài. Dù sao người dùng Internet rất đông, mỗi lần chỉ cần khoảng một tiếng là nhanh chóng phát tán, cô cho như vậy rất khó bị nắm thóp.
Trương Thiến xem thường khoa học kỹ thuật ngày nay, tin tức cô phát tán trên mạng quả thật quá chấn động, tựa như lời tiên đoán:Địa phương nào đó vào thời gian nào đó sẽ xảy ra sóng thần, một công ty nào đó phá sản, thị trường chứng khoán sắp bạo loạn, quốc gia nào đó có chiến tranh…
Trương Thiến mặc dù tùy ý viết bài trên mạng, khiến người ta không thể tìm được tung tích của cô, nhưng đều dùng một nickname, nếu không làm như vậy sẽ không thể tạo được danh tiếng, tin tức quan trọng cũng không có người để ý.
hiện tại Trương Thiến đã rất có danh tiếng trên mạng. đã có một lời tiên đoán quả thực xảy ra, nhưng đối với một kẻ chỉ thích chơi game và xem tiểu thuyết như ai đó, danh hiệu quả thực là mây bay. cô chỉ muốn phát tán tin tức trên mạng rồi ngày ngày trốn trong nhà, ngồi chờ không gian nâng cấp thôi.
Sở dĩ không ai động tới Trương Thiến, là bởi vì sau lưng Trương Thiến có Tôn Đông Mặc chống.
Lần thứ ba biết tin tức nói Trương Thiến vào quán Internet, kết quả không tới nửa giờ lại đi ra. Đối với hành động của cô Tôn Đông Mặc đã có nghi vấn rồi. Khi tiến thêm một bước điều tra được, một vài tin tức chấn động trên Internet đều là do Trương Thiến truyền bá thì Tôn Đông Mặc cũng đã xác định Trương Thiến không phải người bình thường.
Nhưng như vậy thì thế nào, Trương Thiến là người bạn đời hắn nhận định. Ai dám động đến cô, hắn đánh chết. Ôm suy nghĩ này, Tôn Đông Mặc phái một cao thủ máy tính đặc biệt phụ trách màn sau cho Trương Thiến. Điều này mới khiến Trương Thiến tiếp tục núp ở trong bóng tối, không bị người ngoài phát hiện.
Có một điều Tôn Đông Mặc tương đối lo lắng, Vu Chí cũng phái người đi theo Trương Thiến lâu như vậy, khẳng định cũng phát hiện ra điểm này, không biết vì sao cho đến giờ vẫn không lên tiếng. Nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cho dù bị người phát hiện, Ton Đông Mặc vẫn tin tưởng bản thân hắn có thể bảo vệ được cô.
Sáng ngày thứ bảy, Trương Thiến thu thập hành lý đơn giản, xuống đại sảnh bệnh viện. Vừa định đưa tay thuê xe lại nghe thấy không xa truyền đến một hồi còi, theo âm thanh nhìn lại, không phải Tôn Đông Mặc thì là ai.
“Làm sao anh lại đi ra? Bệnh của anh còn chưa hoàn toàn khôi phục.”
Tôn Đông Mặc nhíu mày:”không ngờ em lai tin!”
Trương Thiến giận! cô biết vết thương Tôn Đông Mặc đã tốt hơn phân nửa nhưng dù sao vẫn là không khôi phục toàn bộ, không phải sao. Tại sao nghe câu này… chẳng lẽ Tôn Đông Mặc đã hoàn toàn tốt lên rồi?
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Trương Thiến, Tôn Đông Mặc cũng không giải thích nữa. Chỉ là cười với cô một cái:”Lên xe.”
Lên xe, Trương Thiến quan sát cái xe lại bố trí khác trước kia, nghi ngờ hỏi:”Anh lại đổi xe sao?”
“A, đây là Lâm Dương tặng cho anh!”
Vì “Tiểu Lan” thân ái, Lâm Dương cho hắn không ít thứ, chiếc xe này chính là một trong số đó.
Nhưng nghe nói gần đây anh ta với bạn của Trương Thiến- Lữ Nhất Y ở chung rất tốt. Nhưng nhìn bộ dạng không biết chuyện của Trương Thiến, hắn vẫn là chưa cần nói tin tức này với cô thì tốt hơn.
Trương Thiến đột nhiên phát hiện một chuyện, liền hỏi:”Ai, anh và viện trưởng bệnh viện này có quan hệ gì ậy? Tại sao lại có máu mặt lớn như thế?”
Dù sao giấy hôn thú đều nhận rồi, có một số việc cũng nên nói cho cô biết.
“Em có biết tập đoàn Lâm thị không?
Trương Thiến lắc đầu, làm một công dân nho nhỏ, quản tốt chuyện phát sinh xung quanh mình đã đủ rồi, thường thì cô chẳng chú ý đến những thứ đó.
“Được rồi, nói một cách khác, nhà Lâm Dương rất có tiền, so với tưởng tượng của em còn nhiều hơn. Bệnh viện kia chính là một trong số những sản nghiệp nhà anh ta.” Tôn Đông Mặc mắt nhìn phía trước, từng câu từng chữ giải thích.
Bằng tuổi, vẫn còn đi làm thuê cho người ta, mà bây giờ Lâm Dương đã có thể tự phát tiền lương cho nhân viên! Chênh lệch thật sự rất lớn!
Trương Thiến nhìn gò má Tông Đông Mặc không nói thêm gì, rất có tiền, vậy phải có bao nhiều tiền đây. Anh em, có dám cho một con số cụ thể hay không.
“Vậy còn anh thì sao?”
Lúc hỏi câu này, Trương Thiến cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, hình như cái gì cũng muốn biết, lại giống như cái gì cũng không biết, cô chỉ cố chấp nhìn vào miệng Tôn Đông Mặc, chờ đáp án của hắn.
“Mẹ anh là doanh nhân, nhà anh coi như có tiền.” Tôn Đông Mặc quay đầu nhìn Trương Thiến, nói tiếp:”hiện tại ông nội đã về hưu. Ở nhà, cụ rất dễ lấy lòng, không phải em cũng thích thư pháp sao, có rảnh thì bàn luận với ông nội. Ba anh là quân nhân, nên trong nhà coi như có chút quyền thế.”
Trương Thiến không lên tiếng, Tôn Đông Mặc liền nói tiếp:”thật ra thì không có gì đặc biệt. hiện tại ba anh cũng giống như một người an nhàn về hưu bình thường thôi, thật!”
Tôn Đông Mặc có chút bất đắc dĩ, gặp được một người không nhìn gia thế, thật lòng thích bản thân mình quả là rất khó. Nhưng nào có bạn gái nào lại hi vọng người mình thích càng bình thường càng tốt đâu. không, bây giờ đã là vợ rồi. Cố tình Trương Thiến nhà hắn lại không thích hắn có quyền có tiền, cái này là đạo lý gì chứ.
Dừng một chút, Tôn Đông Mặc còn nói:”Thiến Thiến, người em thích là anh, không phải gia đình anh.”
Trương Thiến cảm thấy có vẻ già mồm cái láo, ai không hi vọng cuộc sống của mình trôi qua tốt hơn, có điều kiện tại sao không thả lỏng mà hưởng thụ. thật ra khi Tôn Đông Mặc mở lời, Trương Thiến cũng biết hắn muốn nói gì.
Trương Thiến đã sớm nhận ra, cô thích cuộc sống đơng giản, chủ yếu nhất chính là cô không thích gây ra phiền toái. Chính cô là một người đơn giản, không chơi được mấy âm mưu, dương mưu kia, cho nên cô hi vọng mình có thể trôi qua một cuộc sống đơn giản an nhàn.
Nhưng cái này cũng không đại biểu là cô sợ, dầu gì làm một cô gái trùng sinh, lại có không gian thần khí nơi tay, cô có thể sợ hãi cái gì chứ. Tất cả âm mưu thế lực tuyệt đối là con cọp giấy!
Nhưng khó có khi thấy bộ dạng khẩn trương của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến vẫn mặc cho Tôn Đông Mặc nói, không ngờ, khi lo lắng Tôn Đông Mặc vẫn nói chuyện như thường, trên mặt không biểu hiện điều gì. Nhưng Trương Thiến biết, lúc này nhất định Tôn Đông Mặc rất khẩn trương.
Trương Thiến mở cửa kính xe rất lớn, có thể thấy ngoài cảnh sắc ngoài cửa kính, hai bên đường đều là một mảng xanh mơn mởn, người người tinh thần phấn chấn, trông thật hoan hỉ vui mừng.
Mặt trời rất lớn, hơi chói mắt, nhưng Trương Thiến không quan tâm những điều này, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Đông Mặc. Ánh mặt trời soi sáng da mặt Trương Thiến thậm chí có chút trong suốt.
“Anh ngồi đây lo lắng cái gì chứ? Em đã gả cho anh, là người của anh, không phải gả cho người nhà của anh.”
Khi nói những lời ấy, Trương Thiến nở nụ cười, cười rực rỡ, cười như ánh nắng tươi sáng, rất là vui vẻ.
Chương 55
Edit: Huong August.
Về tới nhà, thấy người thanh niên quen thuộc đó, nét mặt ba mẹ Trương trở nên kỳ quái, không phải đã chia tay rồi sao, sao con gái nhà mình lại mang theo người này về.
Lúc này, cơ hội khảo nghiệm tài ăn nói của Tôn Đông Mặc đã đến, hắn tuyệt đối không trầm mặc ít nói giống như mấy năm trước, đột nhiên thay đổi thành nói rất nhiều, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt kể lại rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện.
Dĩ nhiên hắn cường điệu về sự hối hận mấy năm nay, đủ trạng thái: đau lòng, tự trách, hối hận.
Đây là đang đánh lá bài tình cảm.
Ý là: Con còn yêu con gái hai bác, vẫn không thay đổi, chỉ bởi vì chút nguyên nhân mà bọn con tách ra, nhưng bây giờ quan hệ giữa bọn con đã tốt lắm, lời kết, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, vĩnh viễn không buông tay.
Có câu chết sớm sớm siêu sinh sớm.
Cuối cùng, nương theo một câu của Tôn Đông Mặc “Hai bọn con lĩnh chứng rồi.”
Ba Trương ngẩn ngơ, sau đó hoàn toàn nổi giận, cút! Tiểu tử thúi này từ đâu tới, chẳng lẽ con gái rượu nhà mình cứ như vậy bị ngậm tha đi rồi, không thể nào, không có cửa đâu, đến con cá cũng không lưu lại!
**
Buổi tối, mẹ Trương khó có khi ngủ chung với Trương Thiến, có mấy lời cần phải tùy thời tùy lúc tùy nơi mới có thể nói. Chuyện Trương Thiến khiến bọn họ giật mình, tuy nói lúc trước tích cực cho con gái xem mắt, nhưng đột nhiên biết con gái đã lĩnh chứng rồi? Kết hôn? Lập gia đình? Chuyện này đặt vào hoàn cảnh gia đình nào hẳn cũng sẽ phát điên.
Mẹ Trương vỗ bả vai Trương Thiến, dịu dàng nói với cô: “nói cho mẹ nghe, con nghĩ sao?”
Trương Thiến vẫn luôn là một đứa bé ngoan, có chuyện lớn gì đều thương lượng với người nhà, nhưng lần đầu tiên, chuyện lớn như kết hôn, đến bây giờ bọn họ mới biết!
Cộng hai đời người, Trương Thiến đã ba mươi tuổi, cô có thể tự làm chủ rồi. Nhưng lúc nhìn thấy giấy đỏ lĩnh chứng kia cô vẫn ngây người.
Lúc mới bắt đầu quả thật là quên nói với người nhà, sau đó là sợ, cô không biết nói sao với bọn họ, không ngờ vừa mới bắt đầu Tôn Đông Mặc đã ném mộ quả bom lớn như vậy, khiến một nhà Trương Thiến ngã ngửa.
Nhưng thật ra trong lòng Trương Thiến đang thở phào nhẹ nhõm, chỉ uất ức cho Tôn Đông Mặc, tối nay phải một mình ngủ trong khách sạn.
“Mẹ, Tôn Đông Mặc sẽ đối tốt với con.” Trương Thiến dùng giọng điệu khẳng định nói ra những lời này với mẹ Trương, ít nhất cô có thể khẳng định lời Tôn Đông Mặc nói là thật.
Đều nói lòng người khó phân, nhưng vật chết sẽ không nói dối, Trương Thiến từng dùng bảo bối trong không gian thử dò xét Tôn Đông Mặc, đừng nói Trương Thiến đa nghi, chuyện tình yêu, tất cả phái nữ dù thông minh đến đâu đều biến thành kẻ ngốc.
Bảo bối không có chức năng gì đặc biệt, căn cứ cảm xúc của người nói mà thay đổi màu sắc, tương đương với một “Trắc hoang nghi” (*phát hiện lời nói dối), khi Tôn Đông Mặc cam kết với cô, bảo vật “Trắc hoang nghi” phát ra màu đỏ chói mắt.
Màu đỏ lóa mắt kia cũng nhuộm đỏ trái tim trương Thiến. Nước mắt tuôn rơi, nước mắt vui sướng, màu đỏ đại biểu một loại tuyên bố đầy chắc chắn: Tôn Đông Mặc rất yêu cô!
Mẹ Trương nhìn dáng vẻ kiên trì của Trương Thiến, há miệng, cuối cùng vẫn cũng không nói gì, con gái lớn rồi, tất nhiên biết suy nghĩ. Mẹ Trương thở dài, bắt đầu dạy Trương Thiến bí quyết sống với chồng, nhiều năm qua, bà có thể nắm chắc trái tim ba Trương trong lòng bàn tay là thành công của một người phụ nữ. Mẹ Trương bày tỏ, đối phó với đàn ông, bà có cả một đống bí quyết.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tôn Đông Mặc đều đến, lần nào tới cũng mang theo quà tặng, dần dần hàng xóm chung quanh đều biết chuyện này rồi, Thiến Thiến nhà lão Trương tìm được một đối tượng thật tốt!
Lĩnh chứng, cái này có ý nghĩa gì, quan hệ của hai người do luật pháp bảo vệ. Chuyện này ba mẹ Trương ai cũng không nói, bọn họ không muốn hai tiểu bối bị người chê cười, lĩnh chứng là chuyện rất quan trọng, dù đơn sơ thế nào, cần phải mới họ hàng bạn bè làng xóm bữa cơm, thông báo một tiếng.
Cho dù hai đứa bé tự mình làm chủ, nhưng các gia trưởng hai nhà còn chưa có gặp mặt, không hiểu rõ lẫn nhau. Hơn nữa gần đây, ngày dự tính sắp sinh của Tú Tú sắp tới, mẹ Trương muốn giúp đỡ, bây giờ còn không đi được, nhưng qua một thời gian ngắn bọn họ nhất định phải thương lượng với thông gia chuyện hai đứa.
Mấy ngày trước chị Tú trượt chân thiếu chút nữa sinh non, sau đó được đưa đến bệnh viện chờ sinh, mầy ngày nay Trương Thiến ở nhà làm ít canh hầm, làm xong rồi đưa đến bệnh viện, rau dưa trong không gian rất ngon, khiến cho mẹ ăn vui vẻ, liên tiếp khen ngợi Trương Thiến đã trưởng thành.
Hôm nay Trương Thiến lần nữa tới phòng bệnh lại không thấy người, nghe nói chị cô đã được đưa đến phòng sinh.
Là một bác sĩ gây mê, lúc thực tập Trương Thiến cũng đã thấy sinh mổ, nếu chuẩn bị thích đáng, đứa bé rất nhanh có thể ra ngoài, nhưng nếu muốn tốt cho cả mẹ và bé, vẫn nên lựa chọn sinh tự nhiên. Chị Tú chọn sinh tự nhiên, nên cô cũng có thể cùng mọi người đợi ngoài phòng mổ lo lắng chờ đợi.
Cho dù có cửa ngăn cách, Trương Thiến vẫn nghe được tiếng hét đau đớn của chị gái, cô run rẩy tựa vào trong ngực Tôn Đông Mặc.
“Sinh con rất đau.” Trương Thiến nhỏ giọng nói ở trong ngực Tôn Đông Mặc.
“Ừ.”
“Đến lúc đó, em cũng sẽ đau như vậy.”
“không giống, chúng ta chọn sinh mổ, như vậy sẽ không đau.”
Trương Thiến nghe vậy, nhớ tới tình cảnh sinh mổ của một người phụ nữ, lúc sinh con, người mẹ rên rỉ mấy tiếng, tốt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng cô vẫn lắc đầu:”không cần, em muốn giống như chị ấy.”
nói xong, Trương Thiến ngẩng đầu lên, mắt nhìn Tôn Đông Mặc:”không đau, em sẽ không nhớ được nó hành hạ em thế nào. Nếu như sau này không hiếu thuận em, em phải mắng nó.”
Tôn Đông Mặc bất đắc dĩ cười, véo má Trương Thiến:”Quỷ hẹp hòi.”
Trương Thiến hừ một tiếng, không nói nữa, lẳng lặng ngồi bên ngoài phòng sinh chờ cháu gái nhỏ ra đời.
một tháng chờ cháu gái nhỏ chào đời, một tháng dùng để quan sát sinh hoạt hằng ngày của cháu gái nhỏ, hai tháng này Trương Thiến trải qua vô cùng vui vẻ.
Mà Tôn Đông Mặc, hắn dùng hai tháng này thành công đánh chiếm nội bộ”kẻ địch”, em trai Thần Vũ của Trương Thiến bây giờ đã xưng huynh gọi đệ với hắn, ngay cả “thất đại cô, bát đại di”, Tôn Đông Mặc cũng tấn công tới cửa bằng đồng quà áp lễ vật.
Đến khi Trương Thiến ngừng thời gian chơi với cháu gái nho nhỏ mềm mại, lúc này mới phát hiện ra, người trong nhà đang hết sức mong đợi hôn sự hai người bọn họ!
Ba mẹ Trương mặc dù kỳ quái tại sao bệnh viện lại cho nhiều ngày nghỉ như vậy, nhưng bị một câu”Nhờ thân thích.” Của Tôn Đông Mặc lừa gạt qua chuyện, quả thật, trong nhà có quan hệ khi thực tập ở bệnh viện, có chuyện cũng chỉ là một câu nói, có đi hay không cũng là do mình.
Tôn Đông Mặc và thông gia có quan hệ với bệnh viện, xin nghỉ mấy tháng không phải là chuyện khó khan gì, vì vậy mẹ Trương rất vui mừng chuẩn bị quà tặng tính gặp thông gia.
Vốn Tôn Đông Mặc cũng gọi điện thoại nói chuyện với ba mẹ hắn rồi, bọn họ biết hắn đã lĩnh giấy hôn thú, cụ Tôn cười bí hiểm không nói gì, mẹ Tôn không ngừng khích lệ hắn nói không hổ là con trai bà, còn lại ba Tôn mắng Tôn Đông Mặc một trận, thật không có quy củ, ít nhất cũng phải đưa cô dâu về xem mắt. Đáng tiếc, cơn giận của ba Tôn bị mẹ Tôn vô tình trấn áp.
Vốn ba mẹ Tôn tính đến thành phố D gặp ông bà thông gia, nhưng không thuyết phục được ông bà Trương. Tuổi bọn họ cũng lớn, cả đời không rời thành phố D được mấy lần, mượn cơ hội thăm thông gia, họ tính đi chơi thành phố một chút. Học tập giới trẻ bây giờ, du lịch, phượt.
Lái xe, một đường kéo đến thành phố B, nhà Tôn Đông Mặc.
Cho đến bây giờ Trương Thiến cảm thấy thời gian giống như ấn một nút tăng tốc cứ như vậy làm hòa, kết hôn, lại còn chuẩn bị gặp trưởng bối rồi! Tốc độ này, rõ là…
cô dùng tới 18 năm chờ đợi tình yêu, dùng 2 năm thời gian nuôi dưỡng tình yêu, dùng 3 năm bảo vệ tình yêu, cuối cần chỉ dùng gần 2 tháng, tiến vào nấm mộ tình yêu- bọn họ lĩnh chứng rồi!
Xe lái vào một chung cư, Trương Thiến nhìn cảnh tượng bên ngoài từ cửa kính, đây là một khu biệt thự nhỏ, khoảng cách giữa các biệt thự rất lớn, tạo không gian riêng tư cho mỗi nhà. Mỗi biệt thự còn có một viện nhỏ, trong vườn trồng ít rau dưa, còn có mấy loài hoa đua nhau khoe sắc.
Cây cối trong khu chung cư xanh tốt, xa một chút còn xây quảng trường nhỏ, trên quảng trường mơ hồ có thể thấy một ít thiết bị luyện tập thể thao. Cảnh vệ trong chung cư rất nhiều, thậm chí Trương Thiến còn nhìn thấy mấy con chó săn hung mãnh.
Nơi thành phố B tấc đất tấc vàng, có một căn nhà như vậy thật sự không dễ dàng, dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ của một công dân nhỏ như Trương Thiến.
Cuối cùng xe dừng lại ở một biệt thự. Trương Thiến chưa từng gặp người nhà Tôn Đông Mặc, không khỏi thấp thỏm lo lắng. Dù Tôn Đông Mặc có cho cô nhiều tin tức hơn nữa, cô vẫn cảm thấy quá ít, đối với phản ứng của Trương Thiến, Tôn Đông Mặc cảm thấy buồn cười nhưng đây chính là biểu hiện cô quan tâm hắn, hắn chỉ có thể dùng sức nắm tay cô, yên lặng trao cho cô lời khích lệ.