Tâm trí ngái ngủ của Lissianna phải mất một lúc mới nhận ra rằng đầu cô không phải đang gối lên một cái gối mà là một bộ ngực. Cô nhận ra mình đã thiếp đi khi đang nói chuyện với Greg, và sau một thời điểm nào đó rõ ràng là cô đã cuộn tròn rúc vào lòng anh. Cô cứng người lại, nuốt ực một cái rồi bắt đầu tách mình ra khỏi người anh, chỉ để sững sờ khi nhn thấy các anh chị em họ của mình. C sáu người bọn họ đang đứng vòng quanh giường, cô lờ mờ thấy họ đang nhìn cô với Greg một cách chăm chú kỹ lưỡng và đầy thích thú.
Lissianna mở miệng định nói gì đó nhưng rồi dừng lại và liếc sang Greg, để thấy mắt anh cũng đang mở to nhìn cô. Cô nhanh chóng ngồi lên và nhìn sang đám người nhà, rõ ràng thấy dễ dàng đối mặt với họ hơn là với anh vào thời điểm này. “Có chuyện gì thế?”
“Chúng em đói.” Juli thông báo. “Chúng em chưa ăn gì từ sau tiệc sinh nhật của chị cả.”
“Hai chị em sinh đôi không quen chế độ ăn lỏng (ack, mà cũng đúng, máu mà!) và tiếng bụng đói kêu khiến chúng nó thức dậy.” Elspeth nói như xin lỗi. “Chúng nó vào bếp lục đồ ăn nhưng Dì Marguerite đã không mua thêm đồ ăn như dự định vì họ còn phải mang Greg về đây. Do đó chúng nó đánh thức chị dậy để xem chị nghĩ thế nào về việc chúng nó gọi điện nhờ giao đồ ăn tới.”
“Nhưng các quán pizza lẫn nhà hàng Trung Quốc đều mở sau phải vài tiếng nữa và dì Marguerite sống xa thành phố đủ để làm nản lòng người giao hàng.” Jean Louise tiếp lời giải thích. “Thế nên em đề nghị mọi người đánh thức Thomas dậy dể xem liệu anh ấy có thể lái xe đưa họ đến một quán nào đó để ăn sáng rồi qua quán tạp hóa mua đồ ăn được không.”
“Thế làm sao mọi người lại kết thúc việc tìm cách đi mua đồ ăn bằng việc có mặt ở đây?” Lissianna hỏi Jeanne Louise đầy bối rối.
“Hai cô bé sinh đôi gõ nhầm cửa phòng em thay vì phòng chị Elspeth nên lỡ đánh thức em luôn.” Jeanne Louise nhún vai. “Khi họ giải thích vì sao họ tìm Elspeth, em cũng đi cùng luôn.”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Lissianna hừ khẽ. Những điều đó giải thích lí do mọi người dậy, hầu như tất cả mọi người, trừ Mirabeau, nhưng trước khi cô kịp hỏi tiếp thì Mirabeau đã trả lời thay. “Phòng chị giữa phòng Jeanne Louise và Elspeth nên cả đống nhốn nháo đó cũng đánh thức chị luôn.”
“Và khi mấy nàng phụ nữ này tới gặp anh hỏi về chuyện lái xe, anh đề nghị bọn anh nên vòng qua xem Greg có đói không.” Thomas thông báo để giải thích sự có mặt của họ quanh giường.
“Vậy hả?” Cô quay lại nhìn Greg.
“Anh ta sắp chết vì đói.” Mirabeau lạnh lùng báo với cô.
“Chị cũng đọc được tâm trí anh ta sao?” Lissianna hỏi và nhớ lại cuộc đối thoại của cô với trước.
“Anh ta vừa nói với bọn chị rằng anh ta sắp chết vì đói ngay trước khi em thức giấc.” Mirabeau giải thích và nói thêm. “Nhưng đúng là chị cũng đọc được anh ta.”
Lissianna nhíu mày khi nghe thấy tin này và lướt ánh mắt sang chỗ các chị em họ khác. “Còn mọi người cũng đọc được anh ta sao? Có chắc là có mỗi em…?”
“Em có thể đọc được anh ta.” Juli bảo cô. “Anh ta nghĩ chị thật xinh đẹp vào buổi sáng, kể cả khi đầu tóc có rối bù vì ngủ.”
Lissianna vươn tay lên sờ tóc một cách vội vã và cô có thể thấy đúng là tóc cô đang rối nùi một cách bất trị.
“Anh ta đang tự hỏi xem chị có bị hôi miệng buổi sáng không.” Vicky nói thêm với một tiếng rúc rích cười.
Lissianna ngậm chặt miệng lại, lo ngại rằng đó là sự thật.
“Anh ta rất vui khi biết em không phải người chết sống dậy, và nghĩ rằng đám quỷ hút máu chúng ta thật ra là một gia đình khá vui vẻ.” Elspeth mỉm cười với Greg. “Chúng tôi cũng rất quý anh.”
“Cám ơn,” Anh lầm bầm.
“Anh ta muốn thấy chị được chữa bệnh, nhưng anh ta muốn một bác sĩ khác làm điều đó cho chị vì anh ta thật ra không quan tâm đến chị theo đạo lý thông thường của một bác sĩ với bệnh nhân của mình.” Jeanne Louise thông báo như để cho thấy cô cũng có thể đọc anh ta. Rồi cô quay sang Greg. “Tôi rất ngưỡng mộ những cái đạo lý của anh, nhưng đây đâu phải một trong các ca bệnh bình thường của anh đúng không? Ý tôi là chắc hẳn anh sẽ không túm lấy cái đạo lý thông thường đó nếu chị ấy đến gặp anh dưới tư cách một bệnh nhân thông thường kia mà?”
“Tôi… ờ…” Greg lắc đầu. “Tôi có một gia đình đông đúc thân thiết thật, nhưng thế này thì hơi bị quá sức chịu đựng với tôi.”
“Cho anh ta nghỉ ngơi tí nào các cô cái.” Thomas thú vị nói. “Anh chàng tội nghiệp này không quen với những việc này ngay đâu. Hơn nữa, anh cũng có thể đọc đầu óc anh ta và anh ta không giỡn chơi về việc sắp chết đói đâu. Anh ta chưa ăn gì từ chiều thứ Sáu. Anh ta cũng không có ý định bỏ trốn, nên anh đề nghị chúng ta đưa anh ta với hai nhóc sinh đôi đến một nhà hàng nào đó để ăn sáng rồi ghé qua tiệm tạp hóa mua ít đồ ăn trên đường về.”
“Thomas, chị không nghĩ đó là ý hay đâu.” Mirabeau lặng lẽ nói.
Thomas liếc sang cô và bảo khẽ. “Chị đọc được tâm trí anh ta mà. Đọc thử đi Beau (đọc là Bô)”
Mirabeau ngập ngừng rồi quay sang nhìn Greg, Lissianna thấy mình cũng liếc sang anh nhưng khi cô thử cố đọc tâm trí anh lần nữa, cô lại tiếp tục thấy mình như bị một bức tường gạch chặn lại. Lần này cô không chỉ bối rối về sự bất lực trong việc thâm nhập vào suy nghĩ anh ta mà còn có đôi chút hoảng sợ nữa. Mọi người khác đều có thể đọc được anh ta trừ cô. Tại sao cơ chứ? Câu chuyện với Thomas về khả năng anh ta là bạn đời đúng nghĩa của cô bắt đầu thấm dần vào đầu, nhưng trước khi cô có thể xem xét nó kỹ lưỡng hơn thì Mirabeau đã lên tiếng. “Cậu nói đúng Thomas, anh ta cũng có thể đi cùng chúng ta.”
Rõ ràng bất cứ điều gì cô nhìn thấy được trong tâm trí anh ta đã đủ thuyết phục Mirabeau rằng họ sẽ có thể đưa anh ta ra ngoài một cách an toàn và anh ta sẽ không thử bỏ trốn.
“Chúng em phải đi tắm và thay đồ thôi.” Juli bất thần hoảng hốt.
“Và trang điểm nữa.” Vicky nói thêm, và Lissianna nhìn hai cô bé chạy ra cửa trong cái váy ngủ búp bê của mình, rồi nhìn sang những người khác, bây giờ mới nhận ra họ vẫn đang mặc đồ ngủ.
“Hẹn nhau ở đây sau nửa tiếng nhé?” Thomas đề nghị rồi bước ra cửa.
Elspeth khịt mũi khi cô bước theo. “Cậu đùa à? Chừng đó thời gian chỉ đủ cho hai con nhóc đó quyết định xem chúng sẽ mặc cái gì thôi. Cậu nên hẹn sau ít nhất một tiếng nữa ấy.”
“Còn Greg thì sao?” Jeanne Louise hỏi khiến mọi người sững lại. Khi họ quay lại nhìn cô, cô chỉ về phía anh. “Anh ta vẫn nguyên quần áo đó đi ngủ và có lẽ cũng sẽ muốn tắm và thay đồ như mọi người.”
Lissianna liếc về phía Greg, cảm giác tội lỗi lấp đầy tâm trí cô vì cô đã không nghĩ tới điều đó. Người đàn ông này vẫn mặc nguyên cái quần bò và áo phông như lúc cô về tới nhà, những thứ rõ ràng anh đang mặc khi bị lôi đến nhà cô đêm hôm trước.
“Anh ta to lớn hơn anh chứ không anh có thể cho anh ta mượn đồ rồi.” Thomas nói, vì anh và Greg cao ngang ngang nhau, nhưng Greg có ngực và vai to rộng hơn, gần với kích cỡ các anh trai cô
“Anh ta chắc sẽ mặc vừa đồ của anh trai chị đấy.” Jeanne Louise nói, rõ ràng cùng suy nghĩ như Lissianna. “Họ có để quần áo ở đây. Để em lấy vài cái khi quay lại.”
“Cám ơn mọi người.” Cô nói khi bốn người bọn họ ra khỏi phòng.
“Tôi cũng phải chuẩn bị thôi.” Lissianna thì thầm, cố tránh ánh mắt của Greg khi cô tụt khỏi giường. Cô thấy mình đột nhiên cảm thấy mình xấu xí ra sao trong bộ dạng ngái ngủ, tóc tai bù xù, mặt không trang điểm. Kể cả khi cô ít khi trang điểm… nhưng mà…
Lissianna phóng tới tủ áo, lôi ra một bộ đồ lót, một cái quần bò và một cái áo phông rồi chạy vào nhà tắm. Cô liếc bóng mình trong gương và thầm rên rỉ. Greg không nói đùa về đầu tóc bù xù chút nào. Cứ như là ai đó đã lấy máy đánh trứng cho chạy trên đầu cô ấy. Cô nhăn nhó quyết định chỉ có cách dùng kha khá dầu gội và dầu xả may ra mới giúp mớ rối nùi trên đầu cô được, nghĩa là phải tắm.
Mười lăm phút sau, Lissianna đã tắm, thay đồ, đánh răng và thoa một chút son môi và đang định sấy khô tóc. Cô bất thần nhận ra mình đã bỏ lại Greg bị cột vào giường một cách không suy nghĩ. Đặt máy sấy sang một bên, cô vội vã vào phòng ngủ và xin lỗi anh. “Tôi xin lỗi Greg. Tôi đáng ra phải cởi trói cho anh thay vì cứ thế bỏ đi như vậy.”
“Không sao, nhưng tôi rất vui vì cuối cùng cô cũng nhớ ra. Tôi đang muốn dùng phòng tắm.” Anh thú nhận và cô lại lúi húi với đống dây trói.
“Có khăn tắm trong đó nếu anh muốn tắm.” Lissianna nói khi anh đã được cởi trói và loay hoay xuống giường.
“Cám ơn cô.”
“À và tôi sẽ mang bàn chải cho anh. Mẹ luôn giữ vài cái mới trong phòng chứa đồ phòng khi có khách.”
“Ừhm, tôi đoán các cô hẳn phải chăm sóc răng kỹ lắm nhỉ.” Greg nhận xét khi anh băng qua phòng để vào phòng tắm.
Lissianna còn đang đoán xem cô nên tiếp nhận cái nhận xét đó ra sao thì Greg đã liếc qua vai nói một cách thú vị. “Tôi đùa đấy.”
“Ồ.” Cô thở phào cố nặn một nụ cười khi anh biến vào phòng tắm.
“Đồ ngốc, tất nhiên là anh ta đùa mà. Mày tỉnh táo lại đi chứ.” Cô tự lầm bầm với mình cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Lissianna ra ngoài tìm bàn chải đánh răng nhưng đầu óc còn mải bận tâm xem mấy giờ rồi. Có lẽ là một chút sau buổi trưa, điều đó nghĩa là cô lại ngủ có năm tiếng. Có khi nó thành thói quen mất rồi, cô thở dài nghĩ.
Cuối cùng, té ra chả còn cái bàn chải nào trong phòng đựng đồ linh tinh. Lissianna xuống nhà tìm trong tủ thuốc xem chúng có bị để sai chỗ không nhưng cũng không tìm thấy. Cô chỉ thấy mỗi bà giúp việc của mẹ cô trên đường quay lại phòng ngủ ; Maria giải thích với cô rằng vài vị khách đã quên bàn chải đánh răng và dùng hết đống bàn chải dự trữ rồi. Bà đã cho bàn chải vào danh sách đi chợ hàng tuần lần tới nhưng lúc này thì trong nhà không còn cái nào cả.
Greg đang huýt sáo trong phòng tắm khi Lissianna quay lại phòng ngủ, nhưng không có tiếng nước chảy. Cô gõ cửa. “Greg?”
Tiếng huýt sáo im bặt. “Tôi đây?”
“Tôi đoán là chúng tôi hết bàn chải rồi. Tôi rất tiếc.”
“Không sao.” Một chút ngập ngừng và rồi… “Cô có phiền nếu tôi dùng bàn chải của cô không? Đâu phải là chúng ta chưa ‘trao đổi nước bọt’ lần nào.” (Em iu anh Greg)
Lissianna sững người nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, hơi bất ngờ về cái câu ‘trao đổi nước bọt’ của anh, và Greg mở cửa ra để ngó cô chằm chằm không kém.
“Tôi cũng chỉ đùa thôi mà Lissianna.” Anh nói, rồi tự chữa lại. “Ừhm, không phải đùa chuyện chúng ta có ‘trao đổi nước bọt’ hay chưa, mà là chuyện gọi việc đó như thế.”
“Ồ vâng.” Lissianna thì thầm, dù hầu như cô chả nghe thấy anh nói gì cả, toàn bộ sự chú ý của cô đang tập trung vào ngực anh. Cô cứ nghĩ mình không nghe thấy nước chảy nghĩa là anh chưa tắm, nhưng rõ ràng là anh đã tắm xong khi cô đang ở dưới nhà. Tóc anh ướt sũng và anh đang đứng đó chỉ với một cái khăn tắm quấn ngang hông. Chúa ơi, người đàn ông này thật là quyến rũ làm sao.
“Thế cái ‘ồ vâng’ của cô nghĩa là tôi có thể dùng bàn chải của cô hay là ‘ồ vâng’ chúng ta đã ‘trao đổi nước bọt’ với nhau?” Anh hỏi và khi Lissianna giương một cái nhìn trống rỗng về phía anh, anh nghiêng đầu nói. “Cô đúng là không phải một người dễ tỉnh táo vào buổi sáng phải không?”
Lissianna nhắm mắt lại và quay đi trong khi cô vẫn còn tí chất xám nào sót lại trong đầu. Dường như tòan bộ chất xám của cô đều di chuyển xuống phía dưới rồi thì phải. Thế mà cô cứ nghĩ chỉ có đàn ông mới gặp vấn đề này thôi chứ.
“Chắc cô không tình cờ có một cái bàn cạo râu tôi có thể mượn đấy chứ?” Greg hỏi.
“Có.” Lissianna quay lại bước qua anh vào phòng tắm lấy nó ra khỏi ngăn kéo.
“Cám ơn.” Greg nói khi anh cầm lấy nó.
“Tôi sợ là tôi không có bọt cạo râu.” Cô nói một cách tiếc rẻ.
“Tôi sẽ dùng xà phòng rửa mặt thay thế.” Anh nhún vai rồi giữ tay cô lại khi cô định bước ra ngoài. “Cô đang định sấy tóc phải không?” Anh chỉ về cái máy sấy nằm chỏng chơ trên thành lavabo để giải thích vì sao anh biết.
“Ồ vâng.” Cô chỉ vừa lấy nó ra thì nhớ ra Greg vẫn đang bị trói nên chạy vào.
“Ừhm, tôi sẽ chỉ cạo râu và làm những việc khác trong góc này thôi. Cô có thể dùng chung gương với tôi nếu muốn, khu phòng tắm này đủ rộng cho cả hai chúng ta.”
Lissianna ngập ngừng với ý tưởng chia sẻ không gian phòng tắm với anh rồi nhận ra mình thật ngốc nghếch khi làm điều đó, cô gật đầu. (Bình lựng của ng dịch : Cảnh này thật nà ấm cúng, như là 1 cặp hạnh phúc vừa ngủ dậy và dùng chung nhà tắm í )
“Tốt.” Greg quay lại bồn lavabo và đứng ở bên phải cái bồn rửa.
Mới chỉ nửa tiếng trước cái phòng tắm dường như là một phòng khá rộng và thoáng và có không gian. Sàn nhà khá rộng rãi, một cái bồn tắm to, toa lét, giá treo quần áo và cả một bệ dành cho bồn rửa mặt chạy dài dọc theo tường với hai bồn rửa và một cái gương to không kém. Nhưng khi Lissianna ở trong đó cùng Greg, nó dường như trở nên thật sự là bé nhỏ, và đầu tiên cô thấy mình thật luộm thuộm, vụng về và bất tiện khi cô tìm cái lược, lấy cái máy sấy, tháo cuộn dây điện và cắm phích điện vào tường, tất cả mọi việc đều cẩn thận tránh không chạm vào Greg hoặc ở quá gần anh.
Về phần mình, Greg dường như không để ý đến kích cỡ đang bị thu hẹp của căn phòng. Ít nhất cô cũng có thể nói rằng anh dường như hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của cô khi tập trung đánh bọt từ cục xà phòng rửa mặt của cô. Tự đá cho mình một cái trong đầu vì đã tỏ ra ngớ ngẩn như thiếu nữ mới lớn, Lissianna bật máy sấy lên và bắt đầu sấy tó cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm vào ngực anh phản chiếu trong gương.
Lissianna không làm điệu nhiều lắm với bộ tóc của mình. Nó gợn sóng một cách tự nhiên sẵn và cô thích nó như thế. Cô chỉ để ý việc sấy khô nó khi phải ra ngoài lúc trời lạnh như hôm nay, nên cô không mất nhiều thời gian làm khô những chỗ ướt nhất trên đầu. Khi nó hầu như đã khô, cô tắt máy sấy và bắt đầu cuộn sợi dây điện lại.
“Cô có hình phản chiếu trong gương.”
Lissianna ngừng tay nhìn vào bóng anh trong gương. ”Đúng thế.”
“Theo đống truyện ma, thì ma cà rồng không có hình phản chiếu.” Anh giải thích. “Tôi đoán đấy là một điều nữa mà các câu chuyện sai lầm.”
“Ồ vâng.” Cô gật đầu và quay lại việc cuốn dây diện.
“Tôi đang định hỏi cô.” Greg liếc sang cô. “Thomas nói cha cô có vấn đề về rượu. Vậy là tôi đoán các cô có thể uống các chất lỏng khác ngoài máu phải không?”
“Đúng, nhưng ông ấy không uống rượu theo cách đó.”
“Thật ư?” Mắt anh hiện rõ hai dấu hỏi to tướng khi gặp mắt cô trong gương. “Vậy làm sao cha cô…”
“Máu.” Cô trả lời trước khi anh nói xong. “Máu được hiến bởi người nghiện rượu.”
Greg nói vẻ không tin nổi. “Nhưng phần lớn ngân hàng máu không lấy máu hiến từ người gặp vấn đề với chất kích thích… Tôi tưởng thế…”
“Đúng, nhưng chúng tôi có những ngân hàng máu của riêng mình.” Lissianna nói với anh. “Đấy là các ngân hàng máu hợp pháp phục vụ cho các bệnh viện và trạm xá cũng như người của chúng tôi.”
“Và họ chấp nhận máu từ người nghiện ư?”
Cô nhún vai. “Đúng, và loại máu đó được gọi là Vang đỏ, nhưng nó không bao giờ được gửi tới bệnh viện hay tổ chức của người thường. Nó hoàn toàn chỉ được dùng bởi người của chúng tôi thôi.”
Greg tạm hiểu điều đó rồi hỏi. “Thế những kiểu nghiện khác thì sao? Họ có hiến máu mình không?”
Lissianna g. ”Chúng tôi có cả một sự đa dạng lớn : Cao bay, Ngây ngất ngọt ngào, Kẹo ngọt.”
“Cao bay? Hẳn là người nghiện thuốc lắc, bồ đà. Ngây ngất ngọt ngào hẳn là người nghiện Ectasy. Thế còn …” (Bà con có nhớ hồi đầu Lissi tưởng Greg là gã Kẹo Ngọt của cô không?)
“Đủ rồi, tới lượt tôi.” Lissianna ngắt lời anh. Cô có vài câu hỏi của mình và muốn có câu trả lời. “Tôi đã trả lời cả mớ câu hỏi của anh rồi. Tới lượt anh trả lời.”
“Cũng được, cho công bằng. Cô muốn biết gì nào.” Greg dễ dãi nói rồi bỏ con dao cạo râu ra khỏi má.
Mọi thứ, Lissianna nghĩ, nhưng chỉ nói. “Ừhm, tôi đoán anh chưa có vợ, hoặc nếu không anh sẽ gặp vấn đề lớn khi Mẹ tôi phá hỏng kỳ nghỉ của anh. Và cho tôi xin lỗi về điều đó luôn.”
Trước khi cô trở nên lo lắng ân hận hơn về việc anh không đi Cancun được, anh trả lời. “Đừng xin lỗi, bà ấy cứu tôi khỏi phải chờ lâu lắc ở sân bay chả để làm gì. Chuyến bay đã bị hoãn nhưng chắc hẳn họ phải chờ cho hành khách đứng đợi mệt mỏi rã rời ba tiếng sau mới thông báo điều đó.”
“Thật ư?” Cô ngạc nhiên.
“Ừh.” Anh gật đầu. “Hài hước nhỉ?”
Cô mỉm cười khi thấy anh có vẻ dễ chịu. “Vậy sao anh không giận dữ? Không lẽ mọi chuyện không khiến anh sợ chết khiếp à?”
Greg ngừng cạo râu lại và thú nhận. “Ừhm, tôi khá là giận dữ lúc đầu. Ý tôi là bị bắt cóc hai lần trong hai tư tiếng rồi hiểu ra kẻ bắt cóc mình là ma cà rồng có thể hơi quá sức chịu đựng một chút.”
Lissianna khá chắc là điều đó còn có thể coi như một ngày thật sự căng thẳng đáng sợ với người bình thường, tiêu chuẩn bình thường.
“Nhưng rồi…” Anh ngập ngừng rồi nói. “Thomas mặc đồ ngủ hình Người Nhện.”
Cô tròn mắt bối rối khi nghe thấy điều đó, và anh cười phá lên.
“Tôi biết điều đó nghe kỳ cục, nhưng khó mà sợ một người, thậm chí giận dữ người đó khi anh ta mặc đồ ngủ có hình Người Nhện.” Greg nói vẻ bất lực. “Haycác cô mặc váy bup bê cũng thế, tôi không thể cảm thấy sợ hãi được. Và rồi gia đình cô gợi tôi nhớ về gia đình tôi.”
Lissianna nhướng mày, thấy khó mà tin được gia đình anh lại có thể giống tẹo nào với gia đình cô.
“Kể cả Marguerite.” Anh nói thêm. “Mẹ tôi cũng là người chủ gia đình vậy. Bà trở thành góa phụ khi chúng tôi còn bé, và bà là người chèo chống mọi việc. Như chính mẹ cô, bà cũng sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ hay giúp đỡ những đứa con của mình. Rõ ràng ở đây tình yêu thương luôn tràn ngập và… ừhm… cô cũng phải thừa nhận rằng thú vị đấy chứ. Thậm chí còn kỳ diệu nữa.”
Lissianna không chắc về cái khoản ‘kỳ diệu’, nhưng cô đã trưởng thành như bây giờ với cả gia đình chung quanh. Điều đó gần như là bình thường và thân thuộc với cô rồi, nên cô nói. “Vậy là anh cũng có một gia đình lớn ư?”
“Không hẳn. Ít nhất tôi không nghĩ thế. Ý tôi là không nhà nào có tới mười hay mười hai đứa trẻ cả. Trung bình là ba, và phần lớn trong số đó là phái nữ.” Anh nhăn mặt nói thêm. “Mẹ tôi có ba chị em gái, chỉ có một người vẫn đang sống với chồng mình. Một người đã li dị còn một người cũng là góa phụ như mẹ tôi. Tôi có hai chị em gái, khoảng tám chị em họ và một ông anh họ duy nhất. Đám đàn ông chúng tôi là thiểu số trong nhà.”
“Còn gia đình bên phía cha anh thì sao?”
“Họ không quan tâm tới chúng tôi nhiều lắm từ khi ông ta bỏ đi với cô thư ký của mình.”
Lissianna nhíu mày. “Tôi tưởng mẹ anh ở góa?”
“Ông ta chết trước khi họ kịp li dị.” Greg giải thích. “Ông ta và người tình bị giết chỉ một tuần sau khi họ bỏ trốn cùng nhau. Chồng của cô thư ký đâm thẳng vào xe của họ.” Greg gượng cười. “Mẹ tôi cố tỏ ra không quá tự mãn về điều đó, nhưng bà có trích dẫn một câu thành ngữ cổ ‘Gieo gió thì gặt bão’”
Lissianna cắn môi nén nụ cười của mình rồi hỏi. “Vậy tại sao anh trở thành một bác sĩ tâm lý?”
“Tại sao á?” Anh thở ra một hơi dài. “Tôi nghĩ là vì tôi muốn giúp mọi người. Không có gì thoải mái hơn là ý thức được cô vừa giúp một ai đó vượt qua một điều gì đó và khiến cuộc sống của anh ta hoặc cô ta dễ dàng hơn một chút.”
Lissianna cảm thấy sự ngưỡng mộ lớn dần trong clà…”
“Trước khi cô nói điều gì tốt đẹp về tôi, tôi hân hạnh nhắc cho cô nhớ là tôi cũng được trả lương hậu hĩnh để làm điều đó nữa.”
Cô phá lên cười và lắc đầu., biết rằng anh đang tỏ ra khiêm tốn và rõ ràng là không thích mình trông có vẻ đáng kính quá. “Anh cũng có thể kiếm chừng đó tiền với cả đống công việc khác mà không giúp đỡ ai kia mà.”
Greg nhún vai và quay lại gương. “Sao cô chưa lập gia đình?”
Lissianna sững người với câu hỏi, cô mở miệng định trả lời thì ngưng lại và nheo mắt nhớ ra cô mới là người đang đặt câu hỏi lúc này. Thay vì nhắc nhở anh điều đó cô đơn giản hỏi lại. “Tại sao anh chưa lập gia đình?”
Ánh mắt anh gặp cô trong gương, và cô gần như trông chờ anh lên tiếng cãi rằng anh hỏi trước, thay vào đó anh trả lời. “Tôi gần như đã làm điều đó.”
Lissianna nhướng mày. “Gần như ư?”
Greg gật đầu, có vẻ tập trung hoàn toàn vào việc cạo râu khi anh nói tiếp. “Cô ấy tên là Meredith. Tôi gặp cô ấy tuần đầu tiên vào năm đầu tiên ở trường đại học. Tôi cứu cô ấy khỏi một gã bạn trai lợi dụng cô ấy trong quán cà phê của trường. Chúng tôi vượt qua chuyện đó và bắt đầu hẹn hò với nhau.” Anh nhún vai. “Chúng tôi yêu nhau trong hai năm và mọi người bắt đầu trông chờ chúng tôi cưới nhau, nên tôi ngỏ lời và mọi người bắt đầu điên lên với việc chuẩn bị cho đám cưới.”
“Rồi chuyện gì xảy ra?” Lissianna tò mò hỏi.
Greg thở dài và nhìn đăm đăm vào cái bồn rửa khi anh tráng cái bàn cạo râu. “Càng gần đám cưới, tôi càng thấy hoang mang về mọi chuyện. Ai cũng nói đó chỉ là sự hồi hộp trước lễ cưới nên tôi cố quên điều đó đi. Cho tới một tháng trước đám cưới, ông thầy môn Tâm lý học của tôi nói trông tôi không khỏe lắm và hỏi tôi có chuyện gì không.” Anh dừng lại để giải thích. “Đám cưới được dự định diễn ra một tuần sau khi học kỳ đó kết thúc.”
“Dù sao,” Greg nói tiếp. “ông ta đã hỏi tôi và tôi giãi bày hết mọi chuyện. Tôi không nghĩ là tôi đã nói rõ ràng lắm. Ông ấy lôi tôi tới phòng nghỉ giáo viên, đưa cho tôi một cốc cà phê và giúp tôi trải bày. Chúng tôi đã ở đó một lúc rất lâu, nhưng khi tôi rời khỏi đó, tôi biết tôi không thể cưới Meredith được. Hôm sau tôi chia tay cô ấy và chuyển sang chuyên ngành Tâm lý học
Lissianna tròn mắt. “Lúc đó anh không phải đang học Tâm lý học sao?”
Greg toét miệng cười và lắc đầu. “Tôi học ngành Báo chí, và dù tôi thích ngành đó cũng nhiều, nhưng ông thày đó đã giúp tôi nhìn rõ mọi chuyện và cứu tôi khỏi một đống hậu quả về sau. Tôi muốn làm điều đó cho những người khác.”
Lissianna nghĩ lại về những điều anh đã nói cũng như không nói ra và hỏi. “Chỉ một lần nói chuỵên với ông ta là anh có thể nhìn ra Meredith không dành cho anh sao?”
“Không hẳn. Lần nói chuyện đó giúp tôi nhìn thẳng vào những vấn đề đã khiến tôi phiền não từ hàng tháng trước, và những lý do ẩn sau việc tôi hoang mang về đám cưới của mình.”
“Và chúng là…?”
Anh nhăn mặt, thở ra một hơi dài rồi nói. “Cô ấy quá phụ thuộc.”
Lissianna kiên nhẫn chờ anh giải thích.
“Tôi có nói với cô rằng tôi gặp cô ấy khi phải giúp cô ấy thoát khỏi một gã người yêu chuyên lợi dụng, nhưng sau đó tôi liên tục phải cứu giúp cô ấy. Không phải giúp cô ấy tránh khỏi những vấn đề nghiêm trọng như thế nữa, nhưng cô ấy luôn đến chỗ tôi với những vấn đề nho nhỏ và trông chờ tôi giải quyết chúng. Cô ấy muốn có ai đó chăm sóc mình. Cô ấy thậm chí còn thú nhận rằng mình tới trường đại học không phải để học mà là để kiếm cho mình một tấm chồng. Cô ấy muốn trở thành một người bà vợ nội trợ và chăm sóc con cái. Tôi bắt đầu có những cơn ác mộng về việc bị chết đuối và…”
Greg lắc đầu. “Tôi biết là việc đó nghe có vẻ kỳ cục, vì tôi vừa nói tôi muốn giúp đỡ mọi người như thày giáo Tâm lý học đã giúp tôi.”
“Có một chút. Đó chính là việc anh làm mà, xét cho cùng anh giúp đỡ mọi người giải quyết vấn đề của họ.”
“À, nhưng mấu chốt nằm ở đó. Tôi giúp mọi người giải quyết vấn đề của họ. Họ mới là người thật sự giải quyết chúng, tôi chỉ hướng dẫn họ và giúp họ hoàn thành nó. Còn Meredith muốn được chăm bẵm. Cô ấy muốn người khác giải quyết vấn đề giúp cho mình. Đó là sự khác biệt giữa việc mang một cái tàu đầy nước đóng chai tới một vùng đang bị khô hạn cần nước, với việc chỉ đưa họ một chút nước cho lúc này, cộng thêm các trang thiết bị và kiến thức làm sao để đào được nước và đắp hồ và giữ nước… Nế chỉ đưa họ nước, họ sẽ chỉ đòi hỏi thêm nước sau đó. Còn nếu cô cho họ một chút nước cùng kiến thức và các trang thiết bị cần thiết, họ sẽ có đủ nước dùng cho tới khi họ biết cách dùng các trang thiết bị và kiến thức để tự thỏa mãn nhu cầu cần nước của mình.
“Bệnh nhân của tôi tìm kiếm các phương tiện và kiến thức để trở nên tự lập… như cô muốn tự lập ấy. Meredith lại chỉ muốn có nước, hết lần này tới lần khác. Cô sống dựa vào sự phụ thuộc của mình. Cô ấy nói thẳng thừng rằng cô ấy cần tôi. Cô ấy thậm chí còn không bao giờ có ý kiến về những chuyện nhỏ nhặt nhất như chúng tôi sẽ hẹn hò ở nhà hàng nào. Mọi quyết định là dành cho tôi.”
Greg lắc đầu. “Một số người đàn ông sẽ thích điều đó, nhưng tôi thì không muốn điều đó ở vợ mình. Với tôi, hôn nhân là một sự kết hợp đồng điệu. Làm sao cô có thể yêu một người mà cô phải chăm sóc cho họ như trẻ con mọi lúc mọi nơi? Một người vợ đáng ra phải là một người bạn đồng hành, và đúng là bạn đồng hành giúp đỡ lẫn nhau khi cần, nhưng họ đáng ra là phải ở bên nhau bởi vì họ muốn thế, chứ không phải vì một người cần có người kia. Với Meredith, tôi sẽ luôn luôn phải mạnh mẽ hơn và gánh vác mọi gánh nặng. Còn tôi thì muốn…”
“Một sự bình đẳng.” Lissianna nói nốt giùm anh.
“Phải.” Greg gặp ánh mắt cô trong gương rồi lắc đầu và thốt lên. “Thật sự là kỳ cục. Tôi cứ luôn quên mất cô là ai.”
Lissianna cứng người lại. “Điều đó làm phiền anh à?”
“Có và không.” Anh thừa nhận. “Điều đó dường như không ảnh hưởng đến cách tôi nhìn cô, nếu không tôi đã không quên mất cô là ai liên tục như thế. Mặt khác, điều đó giống như là gặp tận mắt một ngôi sao ca nhạc ấy. Ý tôi là bao nhiêu gã có thể nói họ quen với ma cà rồng thứ thiệt cơ chứ?”
“Vấn đề ở chỗ là bao nhiêu gã CÒN SỐNG để nói lên điều đó kìa.”
Lissianna và Greg quay phắt lại khi nghe thấy câu bình luận lạnh lùng đó và thấy Mirabeau – đã mặc đồ nghiêm chỉnh và sẵn sàng khởi hành – đang đứng ở cửa.
“Hai người đây rồi !” Jeanne Louise xuất hiện sau lưng chị ta và ném cho họ nụ cười. “Chúng em mang quần áo tới. Hai chị Mirabeau và Elspeth cũng giúp đỡ nữa. Hai người ra đây xem thử đi.”
“Chúng tôi không chắc anh muốn mặc gì Greg ạ.” Elspeth thẳng lên sau khi ném một bọc đồ xuống giường giữa hai bọc khác, “Nên chúng tôi chọn mang cả đống đến cho anh lựa chọn.”
Lissianna để Greg tiến lại giường chọn quần áo. Họ đã mang tới cả một đống thật. Greg có thể tha hồ chọn giữa đống quần bò, áo phông, áo vét, quần âu, và áo len. Có cả một đống áo may ô, quần nhỏ và quần lửng nữa. Anh nhìn lướt ‘bộ sưu tập’ và chọn một cái quần bò và áo phông rồi quay đi.
“Cám ơn các cô.” Anh nói khi biến mất vào phòng tắm để thay đồ.
Elspeth liếc sang Jeanne Louise và nhún vai. “Chị nghĩ cả hai chị em mình đều thua cược.”
“Cược gì thế?” Thomas lên tiếng khi bước vào phòng.
“Quần lót hay quần đùi.” Jeanne Louise trả lời. “Em cá là anh ta chọn quần lót, Elspeth nghĩ là quần đùi. Nhưng rút cục anh ta chọn không mặc đồ bên trong.”
“Có lẽ đơn giản là anh ta không muốn dùng đồ lót của người khác.” Lissianna gợi ý, nhưng giờ tâm trí cô đặt cả vào việc Greg sẽ không mặc gì bên trong chiếc quần bò.
“Ngoài trời lạnh đấy.” Elspeth nhận xét. “Chị hi vọng anh ta sẽ không bị lạnh.”
Họ im lặng khi cánh cửa phòng tắm mở và Greg bước ra. “Cái quần bò hơi chật một chút nhưng chắc là không sao.”
Lissianna lướt cái nhìn từ cái áo phông tới cái quần bò anh ta chọn trong mớ đồ đạc trên giường. Bộ đồ đó vừa khít và ôm sát vào người anh, và gã đàn ông này trông gợi cảm quyến rũ chết đi được.
“Trông anh ổn lắm.” Elspeth trấn an anh ta.
“Tốt, thế thì chúng ta đi thôi. Tôi sắp chết đói đây này.”
“Ừhm, tôi cũng cồn cào hết cả ruột rồi.” Mirabeau lẩm bẩm, và Lissianna dừng phắt lại, kéo Greg ra sau lưng cô rồi quay sang bạn mình choáng váng. Mirabeau chỉ toét miệng cười và bước tới cửa thì thầm. “Coi kìa coi kìa, người ta cuống hết cả lên vì gã người thường rồi chứ gì?”
Câu nói đó không hơn gì một lời thì thầm khẽ và chắc chắn là Greg không thể nghe thấy, nhưng Lissianna vẫn thấy mình đỏ bừng mặt khi các anh chị em họ của cô quay sang nhìn cô đầy thú vị. Thính giác của họ nhạy không kém gì cô và rõ ràng là họ đã nghe thấy câ trêu chọc của Mirabeau.
“Em có chắc là mình nên làm việc này không? Chị không nghĩ mẹ với dì Marguerite sẽ vui vẻ tiếp nhận việc chúng ta đưa anh ta ra ngoài đâu.” Elspeth đề nghị.
“Thế thì lần sau họ làm ơn nhớ việc mua một ít đồ ăn cho anh ta trước khi mang anh ta về đây và bỏ đói.” Lissianna hậm hực nói. “Hơn nữa, họ sẽ không biết chúng ta đi ra ngoài đâu. Chúng ta sẽ về tới nơi trước khi họ thức dậy.”