Anh nhận ra Lissianna khi cô tiến lại giường và ngay lập tức tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô trông hơi phân vân với việc nói gì để ‘đón chào anh’ và anh không thể trách cô được. Tâm trạng Greg không thể gọi là hài lòng được khi thấy mình lại bị lôi về đây đêm qua và đã tỏ ra hơi bị ba hoa về điều đó. Hẳn là cô đã được nghe kể về nó rồi. Thomas đã vào đây và cố nói chuyện với anh về cái gì đó, nhưng anh đã không ở tâm trạng sẵn sàng lắng nghe cho lắm, nên anh ta bỏ cuộc và để anh lại một mình tiếp tục gào thét chửi rủa cho tới khi anh mệt mỏi thiếp đi.
“Anh hẳn là căm ghét tôi lắm.”
Greg sững người khi nghe cô nói vậy và ngạc nhiên nhìn cô. “Tại sao tôi phải ghét cô? Cô có phải người liên tục mang tôi về đây đâu. Thật ra cô đã thả tự do cho tôi đấy chứ.”
“Đúng thế, nhưng là do chứng sợ hãi của tôi đã khiến anh rơi vào tình trạng này trước mà.” Cô chỉ ra.
“Cũng có phải lỗi của cô đâu. Chả ai tự chọn một chứng sợ hãi cho mình cả.” Anh nhẹ nhàng nói rồi liếc nhìn cô, suy nghĩ miên man về việc cô là ai. MA CÀ RỒNG. Cô đến và nói những lời đó khiến suy nghĩ này trượt khỏi đầu anh một chút, nhưng giờ anh suy nghĩ về nó. Cô nàng tóc vàng với đôi mắt xanh bạc đã hôn và âu yếm anh và tặng anh một dấu hôn nhưng không phải một dấu hôn, là một con ma cà rồng.
Greg khó mà tin được anh đang nghĩ đến điều này. Anh là một nhà tâm lý học, lạy Chúa lòng lành. Nếu một bệnh nhân bước vào phòng và nói rằng họ bị một con ma cà rồng cắn, anh sẽ chẩn trị cho họ bệnh ảo giác, hoặc là hoang tưởng với các ảo giác, hay là một mớ những từ ngữ chuyên ngành khác mà có thể định nghĩa một cách khoa học sự điên rồ. Vậy mà anh đang nằm đây, khẳng định với mình là anh đã bị kéo vào một ổ ma cà rồng theo một cách nào đó.
Mặc những suy nghĩ đó trong đầu, Greg thật ra không chắc chắn mình đang phải đối diện với cái gì cho tới khi Martine và Marguerite xuất hiện trước cửa nhà anh. Không người phụ nữ nào anh biết có thể dùng sức mở cửa nhà anh như cách Marguerite đã làm. Và rồi cái cách anh thấy mình tự dưng rất bình tĩnh và đi vào phòng khách cũng mang ý nghĩa gì đó. Nhưng lý lẽ đanh thép nhất bắt anh chấp nhận điều đó là c Marguerite nói khi Martine để ý và tập trung vào cái danh sách Ma cà rồng/Không phải Ma cà rồng anh để trên bàn. Mẹ của Lissianna mặt trắng bệch, trông rất không hài lòng và nói. “Anh ta biết chúng ta là ai. Đấy là lý do vì sao việc điểu khiển anh ta còn khó hơn gấp bội. Giờ mình phải làm gì?”
“Ừhm.” Martine chậm rãi nói. “Chị có nhìn vào trong đầu anh ta Marguerite à, và anh ta thật sự là…”
Greg không nghe được thêm tí nào nữa. Martine đã đứng lên và kéo Marguerite ra xa vài bước để thì thào nói chuyện với nhau. Điều thú vị là khi Martine ngừng chạm vào tay anh và đi ra chỗ khác, Greg thấy mình hoàn toàn thoát khỏi cái thôi thúc ngồi yên trên ghế. Tâm trí anh lại thuộc về anh và ngay lập tức tràn ngập những suy nghĩ hoảng loạn về việc anh phải làm gì: chạy trốn, gọi cảnh sát, hay là hỏi một nghìn lẻ một câu hỏi bỗng dưng ùa vào tâm trí anh về ‘giới của họ’. Greg thấy mình như bị phân đôi. Một nửa sợ chết đi được, nửa còn lại tò mò chết đi được.
Trước khi anh quyết định xong nên làm gì, hai người phụ nữ đã thẳng người lại và Martine quay lại cạnh anh chạm tay vào anh lần nữa. Greg thấy mình bị hướng theo một thôi thúc khác. Anh bước ra khỏi căn hộ với hai người phụ nữ, đi xuống hành lang, ra khỏi tòa nhà và bình tĩnh ngồi lên chính cái xe thùng mà Lissianna và các anh chị em họ đã dùng để đưa anh về nhà. Lần này anh ngồi ở hàng ghế thứ hai sau thùng xe. Martine ngồi cạnh anh suốt chặng đường quay lại căn nhà. Khi tới nơi, anh lại yên lặng bước vào nhà, lên đúng cái phòng đó và lại một lần nữa cho phép mình bị trói nghiến vào giường.
Greg chỉ bắt đầu gào lên và vùng vẫy sau khi họ trói anh xong xuôi và Martine thả tay anh ra. Suy nghĩ của anh lại là của anh lần nữa, và anh đã nản lòng lẫn điên tiết khi thấy mình lại bị trói vào đúng cái giường đó lần nữa. Greg đã nguyền rủa họ không ngớt nhưng hai người đó đơn giản là phớt lờ anh và bỏ ra ngoài. Việc đó không ngăn anh tiếp tục nguyền rủa. Anh đã tiếp tục gào thét cho tới khi khản cổ và phải im miệng.
Sáng nay anh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Greg ngờ là đáng ra anh phải sợ chết khiếp hay cái gì đó, nhưng anh lại thấy thật là khó để mà gợi lên chút sợ hãi nào đối với Lissianna… Hay với bất kỳ ai trong đám anh chị em họ của cô cũng thế. Khó lòng mà sợ những người bạn đã gặp khi họ mặc đồ ngủ. Váy búp bê và đồ ngủ của Người Nhện đơn giản là chẳng thể gợi nên chút sợ hãi nào cả. Anh có thể sẽ xem lại sự đánh giá với Martine và Marguerite. Vì lý do nào đó, anh thấy cả hai chỉ có một tẹo gọi là đáng sợ thôi.
“Vậy là,” cuối cùng anh nói. “Các cô trông khá hơn là người chết đấy
Lissianna sựng người, rõ ràng là bị sốc với lời nói của anh. Và không sốc bằng chính anh, Greg không thể tin là mình vừa nói thế. Chúa ơi! Anh nói chuyện mới ngọt ngào làm sao chứ. Chả trách gia đình anh cho là anh cần người giúp để lập quan hệ với phụ nữ.
“Chúng tôi đã chết đâu.” Lissianna nói, và Greg ngừng đá vào mông mình trong suy nghĩ vì sự ngu xuẩn của mình để nhìn cô ngây ra.
“Nhưng các người là ma cà rồng kia mà. Dracula. Người bất tử…” Anh chớp mắt khi nhận ra mình vừa nói gì. “À phải, tôi hiểu rồi. Các cô là người bất tử.” Trước khi Lissianna có thể khẳng định hay phủ nhận điều đó, anh hỏi tiếp. “Giờ thì cô cắn cổ hút máu tôi rồi, liệu tôi có thành ma cà rồng cùng không? Hay tôi sẽ chỉ là một gã dở ma dở người và sẽ bắt đầu thích ăn côn trùng?”
“Anh chưa thể trở thành ma cà rồng được, và không, anh sẽ không thình lình có thôi thúc ăn côn trùng một cách khó hiểu đâu.” Lissianna kiên nhẫn trấn an anh.
“Tốt. Tôi ghét côn trùng. Sự thật là tôi bị chứng sợ côn trùng là khác.”
Tới cô chớp mắt ngạc nhiên. “Anh chuyên chữa các chứng sợ hãi và chính anh cũng có một cái à?”
Anh nhún vai trông vẻ buồn thảm. “Dao sắc không gọt được chuôi mà. Ống nước ở nhà một gã thợ ống nước thường bị rò rỉ. Nhân viên thu thuế thường hay nộp thuế trễ…”
“Và chuyên gia chữa các chứng sợ hãi thường có một chứng sợ hãi của mình.” Cô kết thúc với vẻ thú vị, và rồi nghiêm giọng nói thêm. “Chúng tôi không chết, Greg ạ.”
Greg nhướng mày. “Vậy là các cô là ma cà rồng, nhưng không chết, hoặc thậm chí là bất tử hở?”
“Đúng thế, dù tôi sẽ không dùng từ Ma cà rồng để nói với mẹ tôi đâu, bà ghét người nào nói thế.” Lissianna cảnh báo anh. “Phần lớn các ma cà rồng lâu năm đều thế.”
“Tại sao? Các cô chính là thế kia mà?” Anh hỏi lại.
Cô ngập ngừng rồi giải thích. “Ma cà rồng là từ người thường hay gọi. Chúng tôi có chọn nó đâu. Hơn nữa, từ đó thường đi kèm với một đống các khái niệm không hay ho cho lắm… Dracula, hay những kẻ mặt quỷ chẳng hạn
“Vậy là các cô không phải quỷ dữ, rất vui được biết điều đó.” Anh nhăn nhó nói rồi hỏi tiếp. “Cô bao nhiêu tuổi?”
Lissianna im lặng một hồi lâu khiến anh nghĩ cô sẽ không trả lời, rồi cô ngồi xuống cạnh giường, cúi mặt nhìn tay, cắn môi rồi thừa nhận. “Tôi sinh năm 1798.”
Greg nằm đó, cứng đờ người, đầu óc lùng bùng… 1798? Chúa ơi, cô ta đã hai trăm linh hai tuổi, và điều đó khiến cô khá là… già nua, anh nhận ra, và nhăn nhó nhớ lại anh đã lo lắng rằng cô sẽ nghĩ anh già quá so với cô. Anh lắc đầu rồi hỏi tiếp. “Nhưng cô không chết?”
“Không,” Cô nói cứng rắn.
Greg nhăn trán và giải thích. “Nhưng theo đống sách vở phim ảnh hay nói thì ma cà rồng là người chết sống dậy kia mà.”
“Theo đống sách vở phim ảnh hay nói thì các nhà tâm lý học và bác sĩ tâm lý là những kẻ bị bệnh điên thích giết người.” Cô độp lại. “Thử nghĩ về Dressed to Kill hay Sự im lặng của bầy cừu xem.”
“Chính xác.” Anh thú vị nói.
Họ im lặng một lúc rồi Lissianna nói tiếp. “Như mọi thứ khác, những câu chuyện về giống người chúng tôi đã bị biến đổi theo thời gian khá nhiều.”
Greg nghĩ về điều đó một lúc rồi hỏi. “Biến đổi tới mức nào? Các cô có bị nguyền rủa hay là không có linh hồn không?”
Cô cười với một sự thích thú thật sự. “Không, chúng tôi không bị nguyền rủa, cũng không phải không có linh hồn, và tỏi hay các biểu tượng của đạo không ảnh hưởng tới chúng tôi.”
“Nhưng các cô uống máu phải không?”
“Chúng tôi cần máu để sống.” Cô thừa nhận.
“Thật điên rồ.” Greg nói to, đầu óc anh ngược lại, nó nổi loạn và đã chấp nhận điều không thể chấp nhận được này. “Ma cà rồng, trường sinh bất tử, uống máu để sống… Đây là chuyện viễn tưởng, huyền thoại, cổ tích kia mà.”
“Phần lớn các huyền thoại và thần thoại đều dựa trên một ít sự thật.” Cô bình tĩnh nói.
Greg mở to mắt lo lắng. “Thế còn người sói hay những thứ khác thì sao?”
“Ôi nào, anh là nhà tâm lý học.” Cô thích thú nói. “Hẳn anh phải nghiên cứu về chứng lang cuồng chứ?”
“Đó là trạng thái tâm lý khi bệnh nhân có ảo giác mình là một con sói mà.”
“Đúng rồi đấy.”
Nghĩa là sao? Greg tự hỏi. Anh thật sự không tin vào những thứ như là người sói, nhưng anh cũng có tin vào ma cà rồng đâu. Cả chuyện này đã khiến hệ thống niềm tin của anh đảo lộn tùng phèo rồi. Anh chẳng biết nên nghĩ gì nữa.
“Tôi xin lỗi đã cắn cổ anh.”
Tiếng Lissianna kéo anh ra khỏi những suy nghĩ của mình, có khi lại tốt. Anh sẽ khiến bản thân phát điên vì những ý nghĩ quay cuồng trong đầu mất. Lần sau anh sẽ lại tin vào các nàng tiên và yêu tình cũng nên.
“Đấy là một sự nhầm lẫn.” Cô lặng lẽ nói thêm. “Khi tôi thấy anh bị trói trên giường với một cái nơ ở cổ, tôi tưởng anh là món quà sinh nhật của tôi… mà đúng thế thật. Tôi chỉ không nhận ra anh đến để chữa bệnh sợ máu cho tôi. Tôi tưởng anh là… một phần quà đặc biệt.”
“Một phần quà đặc biệt?” Greg lặp lại câu nói tránh của cô với vẻ không tin nổi. “Ý cô không phải là cô nghĩ tôi là bữa tối của cô sao?”
Cô nhăn nhó và thậm chí còn đỏ mặt vẻ tội lỗi, khiến Greg hối tiếc mình đã nói thế. Anh không thật sự giận cô vì đã cắn anh. Thật khó mà giận một việc khiến anh thích thú, và Greg đã rất thích thú điều đó. Chỉ việc nhớ lại nó thôi cũng đủ để khiến anh… cứng lên.
“Vậy là, cô là một nàng ma cà rồng sợ máu hả?” Anh hỏi để đổi chủ đề.
“Thật nực cười phải không?” Cô lầm bầm vẻ kinh tởm. “Tôi biết tôi không nên sợ máu, và không có gì phải sợ cả, nhưng mà…”
“Các chứng sợ hãi đâu có logic gì. Tôi có một khách hàng cao sáu feet (>1m80) và nặng không dưới hai trăm pounds (90kg) sợ tuyệt đối những chú nhện bé tí xíu. Rõ ràng là không có logic với các chứng sợ hãi gì cả.” Anh trấn an cô, rồi một suy nghĩ nữa nảy ra trong đầu anh nên anh hỏi. “Thế còn ánh nắng thì sao?”
“Ánh nắng?” cô hỏi lại, không hiểu lắm
“Theo truyền thuyết thì ánh nắng sẽ tiêu diệt ma cà rồng.” Anh giải thích.
“À, ừhm…” Cô ngập ngừng rồi nói với anh. “Nó gây tổn hại tới cơ thể chúng tôi giống hệt như với cơ thể các anh, nhưng nó nguy hiểm hơn với chúng tôi vì chúng tôi dùng nhiều máu hơn để sửa chữa những tổn hại đó… điều đó khiến chúng tôi mất máu và nghĩa là chúng tôi phải ‘ăn’ nhiều hơn. Hồi xưa, chúng tôi tránh nắng như tránh dịch bệnh để tránh phải ‘ăn’ nhiều lần. Việc kiếm ăn hồi đó khá là nguy hiểm vì sẽ dẫn tới việc bị phát hiện.”
“Còn bây giờ?”
“Giờ thì phần lớn chúng tôi dùng ngân hàng máu để tự dưỡng, nhưng nhiều người vẫn tránh mặt trời theo thói quen hoặc để cho tiện hơn. Đi long nhong ngoài đường với một thùng lạnh đầy máu để bổ sung khi cần không được tiện lợi cho lắm.”
Greg gật đầu vẻ hiểu biết. “Nếu các cô không phải bị nguyền rủa hay không chết đi sống lại thì các cô là gì?”
Lissianna suy nghĩ một lúc rồi nói. “Có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nếu tôi bắt đầu từ đầu.”
“Cũng được.” Đêm qua anh giận điên người khi thấy mình bị giữ ở đây một cách ép buộc lần nữa, hay đúng hơn là còn không được lựa chọn. Nhưng bây giờ thì… ừhm, nếu phải nói thật thì Greg đang tò mò chết được. Nói một cách văn hoa thì cả chuyện này thật là mê hoặc. Nó như thể anh vừa phát hiện ra ông già Noel có thật ấy. Ừhm, kiểu kiểu thế.
“Anh đã nghe về Atlantis phải không?”
Đấy không hoàn toàn là một câu hỏi nhưng Greg vẫn hậm hự một tiếng Ừ dù có một chút bối rối, cái vùng đất huyền thoại đó thì liên quan gì tới Ma cà rồng cơ chứ. “Nền văn minh bị thất lạc, Plato, Poseidon, Creita (Em ko hỉu cái tên này, Plato là ng đầu tiên nhắc đến Atlantis, Poseidon là thần biển, còn Creita thì em chịu, ss nào bít chỉ em với ). Một thiên đường với những con người khỏe mạnh đã làm thần Dớt phật lòng bằng việc trở nên quá tham lam.” Anh nhớ lại những bài học ở trường đại học. “Dớt phạt họ bằng cách tập trung tất cả các vị thần lại và xóa sổ họ.”
“Đấy là những gì sách vở nói.” Lissianna đồng ý với anh, giọng có chút thích thú.
“Thế vùng đất Atlantis huyền thoại liên quan gì tới việc cô là ma cà rồng?
“Atlantis cũng chỉ mang tính huỳên thoại bằng với ma cà rồng thôi.” Cô tuyên bố. “Họ là một tộc người rất tiến bộ, và ngay trước khi Atlantis sụp đổ, các nhà khoa học ở đó đã tạo ra một loại nano.”
“Mấy cái thứ nhỏ xíu nằm trong cái máy tính ấy hả?” Greg hỏi lại.
“Phải,” Cô nói tiếp. “Tôi sẽ không giả vờ là hiểu những thứ đó đâu. Tôi chưa bao giờ thấy khoa học thú vị cả. Anh trai Bastien của tôi có thể giải thích nó rõ ràng hơn cho anh, nhưng cơ bản mà nói, họ đã kết hợp công nghệ nano với cái gì sinh học ấy…”
“Công nghệ sinh học?”
“Cái gì đó kiểu kiểu thế.” Cô đồng ý. “Họ kết hợp hai công nghệ với nhau để tạo ra những nano li ti có thể được truyền vào máu, nơi chúng sẽ sống và tự nhân lên.”
“Tôi không hiểu việc đó thì liên quan gì tới…”
“Những nano đó được lập trình để chữa trị cho các tế bào.” Lissianna ngắt lời anh. “Chúng được tạo ra để được dùng như hộp thuốc cấp cứu dành cho những người bị thương nghiêm trọng hoặc mắc bệnh nan y.”
Greg nhướng mày. “Và chúng thật sự hoạt động ư?”
“Ồh có chứ. Chúng hoạt động còn tốt hơn sự trông đợi của mọi người nữa. Một khi vào trong cơ thể, không những chúng chữa trị cho các tế bào bị hư hại do bệnh tật thương tích mà còn phá hủy hết những sự nhiễm trùng khác và thậm chí còn tái tạo lại những tế bào bị chết hay sắp chết nữa.”
“À ra thế.” Greg nói, đột nhiên hiểu ra tại sao cô lại nói với anh về Atlantis. “Và đám nano đó là lý do các cô sống lâu và trẻ trung như vậy phải không?”
“Phải, đó là một trong những tác dụng không trông đợi. Chúng được lập trình để tự phá hủy một khi những hư hại do bệnh tật thương tích trong cơ thể được chữa trị xong, nhưng…”
“Nhưng cơ thể liên tục bị ánh nắng, ô nhiễm, và ngay cả sự lão hóa tấn công,” Greg nói nốt giúp cô.
“Phải.” Cô mỉm cười, hài lòng khi thấy anh đã hiểu. “Chừng nào còn các hư hại cần chữa trị, những nano đó còn sống và tạo ra những nano khác nhờ máu trong cơ thể. Và luôn luôn có các hư hại trong cơ thể anh.”
Greg nhắm mắt lại, tâm trí quay cuồng với những thông tin cô vừa cho anh. Mỗi câu trả lời lại làm nảy sinh những câu hỏi mới. “Thế còn máu thì sao? Thức… ừhm, ý tôi là cách cô tự dưỡng ấy? Có phải là vì những nano đó dùng máu để sống không?”
“Đúng, chúng dùng máu để cung cấp năng lượng cho mình và để chữa trị. Càng nhiều bệnh, càng bị thương nặng thì chúng càng cần nhiều máu. Nhưng kể cả với những hư hại nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, cơ thể cũng vẫn không cung cấp đủ máu để thỏa mãn chúng.”
“Thế nên các cô phải uống máu để nuôi dưỡng các nano.” Anh lập luận.
“Phải, uống máu hoặc truyền máu đều được.”
“Truyền máu ư?” Anh hỏi lại, hài lòng khi nghe thấy một từ quen thuộc từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ. “Vậy là nó gần giống như bệnh xuất huyết khó điều khiển ấy hả? Một dạng bệnh lý về máu ấy…” Rồi anh ngưng lại, nói thêm vẻ giễu cợt. “Trừ việc các cô đều bắt nguồn từ một chủng tộc người cổ đại có nền khoa học vô cùng tiến bộ.” Anh dừng lại khi một suy nghĩ chợt tới khiến anh bối rối. “Nhưng cô mới chỉ được sinh ra cách đây hơn hai trăm năm một chút xíu. Cô không phải người Atlantis phải không? Chúng được truyền từ mẹ sang con ư?”
“Chúng được mẹ tôi truyền sang tôi.” Lissianna thừa nhận. “Nhưng mẹ tôi không phải có chúng một cách bẩm sinh.”
“Cha cô ư?” Anh hỏi lại và nhận ra chưa bao giờ anh hỏi xem ông Jean-Claude Argeneau thọ bao nhiêu khi ông ta qua đời vài năm trước. “Cha cô bao nhiêu tuổi?”
“Cha tôi, anh sinh đôi của ông ấy, và cha mẹ họ nằm trong số những người chạy thoát khỏi Atlantis khi nó sụp đổ. Dì Martine được sinh ra vài trăm năm sau.”
Cha cô ta và gia đình ông ta chạy thoát khỏi Atlantis khi nó sụp đổ, anh chầm chậm suy nghĩ. Là khi nào nhỉ? Anh không chắc lắm. Chắc chắn trước thời La Mã, trước khi Chúa ra đời… Chúa ơi, thậm chí điều đó còn không thể nghĩ nổi nữa.
“Cha tôi đã ‘cấy’ những nano đó vào người mẹ tôi khi họ kết hôn.” Lissianna nói khi anh tiếp tục im lặng.
Greg giật mình với thông tin này. “Vậy là ai cũng có thể…”
“Anh không cần phải có từ khi sinh ra.” Cô thừa nhận dịu dàng khi anh ngừng lại. “Chúng được đưa vào qua đường truyền máu lúc đầu tiên, và bây giờ vẫn có thể như vậy.”
“Và lượng máu đó không nhất thiết là phải được ‘tiêu hóa’” Anh nói, trí óc quay lại điểm đó. Anh không biết nữa. Có lẽ nó khiến họ ít giống sinh vật lạ hơn khi anh nghĩ về họ như những người bị bệnh liên quan tới máu như là máu khó đông chẳng hạn.”
“Phải, nhưng đôi khi nó tốn thời gian hơn nhiều so với việc uống máu một cách bình thường.” Cô giải thích. “Thử nghĩ về sự khác nhau giữa việc nâng một cốc nước lên uống cạn thay vì chờ cho một túi nước biển được chậm rãi truyền vào cơ thể qua đường tĩnh mạch xem!”
“Tôi đoán là điều đó rất bất tiện cho cô trong khi những người khác chỉ cần nâng cốc lên uống cạn.” anh nói, cố gắng hiểu cô hơn.
“Không chỉ có việc bất tiện hay không,” Cô lặng lẽ nói. “Mẹ tôi thường chờ tới khi tôi đi ngủ buổi sáng trước khi mang máu và dụng cụ truyền máu vào. Tôi được cung cấp máu trong lúc ngủ. Nó thật ra không bất tiện cho lắm, nhưng…” Cô ngập ngừng rồi thú nhận. “Nó khiến tôi cảm giác như mình là một đứa trẻ bị lệ thuộc, mỏng mạnh như những chú chim non cần có chim mẹ tiêu hóa bớt con giun trước khi mớm mồi cho chúng. Tôi thật sự bị lệ thuộc.”
“Còn giờ thì không ư?” Anh hỏi.
“Giờ tôi tự cung cấp máu cho bản thân.” Cô nói với niềm kiêu hãnh thầm lặng, rồi thừa nhận với một chút giễu cợt. “Không phải lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng tôi vẫn sống được.”
“Nếu cô bị chứng sợ máu, cô sống kiểu gì?”
Cô thở dài. “Greg, tôi không nghĩ là…”
“Kiểu gì?” Anh gặng hỏi, dù anh nghĩ là anh biết câu trả lời. Nếu cô ngất xỉu khi nhìn thấy máu, hẳn nhiên lựa chọn duy nhất với cô – mà không nhờ ai cắm kim truyền máu giúp – là cắn cổ người khác như cô làm với anh.
“Cách cổ điển nhất.” Cuối cùng cô thừa nhận.
“Có phải tôi nghe thấy có sự tội lỗi trong giọng của cô không thế?” Anh ngạc nhiên hỏi. Trong khi anh thích nghĩ là cô dùng máu đóng túi như người khác hơn là chạy lăng quăng cắn cổ người khác như phiên bản Dracula dành cho phái nữ, anh lại không trông đợi là chuyện đó khiến cô phiền
“Ngân hàng máu đã trở thành nguồn dinh dưỡng chính của chúng tôi khoảng năm chục năm trở lại đây. Mọi người đều đã đổi qua cách đó, và tôi bắt đầu được truyền máu.” Cô giải thích. “Sau năm chục năm không lấy máu trực tiếp từ người thường, anh hầu như có thể tự thuyết phục bản thân rằng họ và đống túi máu treo trên đầu giường anh và truyền vào người anh mỗi đêm chả có liên hệ gì với nhau. Họ trở thành hàng xóm, bạn bè anh, và…”
“Tôi hiểu rồi.” Greg ngắt lời cô, và thật sự anh đã hiểu. Anh đoán nó cũng như hiện tượng con người có thể thưởng thức khi ‘thịt’ là những cục được gói trong những cái gói sạch sẽ nho nhỏ, và quên đi rằng thật ra món bê nướng hấp dẫn họ đang ăn đến từ những chú bê nhỏ dễ thương với những cái chân run rẩy và đôi mắt to tròn.
Tâm trí anh quay lại với cuộc nói chuyện với Thomas đêm đầu tiên anh tới đây, khi người đàn ông đó cầu khẩn anh về chuyện của Lissianna, giải thích rằng chứng bệnh của cô khiến mọi người lo sợ cô sẽ trở nên giống cha ruột mình. Anh xếp các mảnh ghép vào với nhau chậm rãi trong tâm trí. Lissianna đã cố gắng trở nên ít lệ thuộc vào mẹ hơn, cô đã có một tấm bằng, một công việc, và một căn hộ riêng. Cô…
“Cô làm việc nhà tế bần.” Anh nói với sự nhận biết mới.
“Phải.” Cô thừa nhận, như thể hiểu rõ ý anh.
“Cô kiếm ăn ở đó.” Đó không phải là câu hỏi. Đó là điều duy nhất giải thích mọi việc. Nếu cô phải kiếm ăn theo cách cổ điển và có một tấm bằng cũng như một công việc, hẳn cô phải chọn một công việc nơi cô nghĩ cô có thể kiếm ăn tốt nhất.
“Tôi đã nghĩ tôi có thể vừa giúp đỡ mọi người và tự chăm lo tới nhu cầu của mình một lúc.” Cô giải thích.
Greg gật đầu. Điều đó có ý nghĩa hơn. Nó sẽ giúp xoa dịu cảm giác tội lỗi của cô khi phải uống máu sau khi trải qua việc truyền máu trong một giai đoạn dài.
“Tôi cũng đã nghĩ là ‘khách’ của nhà tế bần sẽ thay đổi hàng đêm.”
“Không phải sao?” Greg ngạc nhiên hỏi. Anh không biết nhiều lắm về các nhà tế bần.
“Không may là đúng như vậy. Thường thì luôn là những người đó trong hàng tháng trời, dù cũng có vài người đến và đi nhanh chóng.
“Nhưng cả đống người vô gia cư có vấn đề về rượu chè hút sách…” Anh nói tiếp lời cô và hiểu ra cái gì khiến gia đình cô bận lòng. Nếu một tỷ lệ lớn các ‘khách trọ’ của nhà tế bần có vấn đề về chất gây nghiện, và cô thì thường xuyên ‘dùng’ máu họ…
“Một vài trong số đó thôi.” Cô lặng lẽ nói. “Không phải tất cả. Với vài người, rượu hay thuốc phiện đã khiến họ trở nên vô gia cư, họ mất việc làm, gia đình, nhà cửa… Với những người khác, hoàn cảnh khiến họ vô gia cư, và giờ họ có thể uống rượu hay dùng thuốc gây nghiện như một cách quên đi tình trạng hiện tại trong một chút. Nhưng không phải tất cả bọn họ đều nghiện ngập quá sâu cả đâu.”
Greg mỉm cười khẽ với giọng nói bào chữa của cô. Rõ ràng cô rất quan tâm đến những người ở trại tế bần, ít ra ở mức cao hơn mức dành cho thức ăn của mình. Điều đó cũng đáng để biết đấy chứ.
“Nhưng rất nhiều người vô gia cư cũng không khỏe mạnh cho lắm.” Cô nói tiếp. “Họ chỉ có ít hoặc không có tiền và không ăn uống đủ chất. Vài người chỉ ăn một bữa trong ngày: bữa sáng ở nhà tế bần.”
“Đấy là lý do vì sao gia đình cô lo lắng và muốn tôi chữa bệnh sợ máu cho cô.” Greg đoán. “Nếu cô không lấy máu từ những người nghiện rượu hay nghiện chất kích thích thì cô lại lấy từ những người ăn uống không đủ chất, nghĩa là cô cũng không ăn uống đủ chất.”
“Phải.” Cô nhăn nhó. “Tôi giống như là sống nhờ đồ ăn nhanh ấy: no, nhưng có rất ít dưỡng chất cần thiết cho cơ thể. Nhưng tôi nghĩ điều đó khiến mẹ tôi phiền não nhiều như vấn đề về rượu.”
Greg gật đầu, nhưng anh dường như không thể thôi nhìn dán vào miệng cô. Anh chưa bao giờ chú ý tới răng cô, cho tới giờ này sự chú ý của anh luôn tập trung vào đôi môi mọng cũng như những gì anh muốn làm với đôi môi đó. Dù vậy anh cho là mình đáng ra nên để ý xem cô có răng nanh hay không trước khi định làm gì. “Tôi xem răng cô được không?”
Lissianna cứng người lại, mắt nhìn thẳng vào anh. “Tại sao?”
“Ừhm thì…” Greg đổi tư thế và nhíu mày cố giải thích. “Tôi hầu như có thể tin các cô là thứ mà các cô đã tỏ ra. Tôi đã thấy dấu răng trên cổ, tôi biết tôi đã bị điều khiển tâm trí, nhưng mà…”
“Nhưng mà anh vẫn muốn có thêm bằng chứng phải không? Bằng xương bằng thịt ấy?” Cô đoán khi anh ngập ngừng không nói tiếp.
“Tôi xin lỗi nhưng vì những gì cô nói hơi bị khó tin.” Anh chỉ ra. “Ma cà rồng xuất xứ từ Atlantis, không bị nguyền rủa, không phải vô nhân tính, nhưng sống vĩnh viễn và trẻ mãi không già cũng như khỏe mạnh ư? Cứ như là tôi được yêu cầu phải tin vào Thỏ Bunny của Lễ Phục Sinh có thật ấy.”
Lissianna gật đầu hiểu biết, nhưng vẫn ngập ngừng một lúc mới mở miệng để lộ bộ răng trắng như ngọc trai đều tăm tắp và…
“Không có răng nanh.” Anh thất vọng nói.
Đáp lại câu nhận xét của anh, Lissianna cúi xuống thấp hơn. Anh thấy mũi cô phập phồng khẽ khi cô hít một hơi sâu, và hai chiếc răng nhỏ hai bên khẽ động đậy, vươn dài ra nhẹ nhàng vượt lên những chiếc răng cửa. Hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt bất thần xuất hiện dưới đôi môi cô.
Greg cảm giác mặt mình trắng bệch và cứng người lại. “Nó…” Anh dừng lại hắng giọng khẽ khi tiếng anh thốt ra ở một tông hơi cao quá so với bình thường rồi thử lại lần nữa. “Nó có đau không?”
Lissianna để răng cô trượt lại vị trí cũ trước khi cố thốt ra lời. “Anh muốn nói là khi răng tôi vươn dài ra hay rụt lại á?”
Anh gật đầu, mắt vẫn dán vào miệng cô.
“Không.”
“Làm sao chúng…”
“Tôi đoán nó cũng giống như móng vuốt loài mèo ấy.” Cô nhún vai rồi đưa tay lên che một cái ngáp dài trước khi nói tiếp. “Ít nhất đấy là những gì anh trai Bastien của tôi nói.”
“Vậy là các cô sinh ra đã như thế phải không?” Greg hỏi lại, và khi cô gật đầu anh hỏi tiếp. “Nhưng rõ ràng tổ tiên của các cô, ý tôi là những người Atlantis nguyên thủy ấy, họ làm gì có răng nanh phải không?”
“Không, tổ tiên của tôi cũng là người thường như anh thôi.”
Greg không nén nổi vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt nên cô nhíu mày.
“Chúng tôi cũng là người thường như anh.” Cô nói thêm. “Chúng tôi chỉ…” Cô khẽ nhún vai. “Chúng tôi chỉ tiến hóa hơi khác… Những nano đó khiến những đặc điểm hữu ích cho sự sinh tồnhúng tôi tiến hóa thêm lên. Chúng tôi cần máu để nuôi dưỡng chúng, nên…”
“Nên cần phải có nanh nhọn.” Anh nói nốt khi cô ngập ngừng.
Lissianna gật đầu rồi ngáp tiếp. “Tôi phải đi ngủ thôi.”
Greg nhăn mặt. Giờ là buổi sáng với anh nên anh tỉnh như sáo và tò mò chết đi được, nhưng anh cũng biết cô đã làm việc cả đêm ở nhà tế bần và giờ là lúc cô ngủ. Anh vật lộn với ý thức của mình một lúc, nhưng sự ích kỷ đã thắng thế.
“Cô ở thêm một chút không được sao? Đây, ngồi cạnh tôi này và dựa vào tường ấy. Sẽ thoải mái cho cô hơn.” Anh gợi ý, cố dịch người vào trong nhất có thể với tay vẫn bị trói.
Lissianna ngập ngừng rồi chuyển tư thế sang ngồi như anh nói. Cô đập đập cái gối cho bông lên, để nó lên cánh tay anh rồi dựa vào đó một cách thoải mái.
Greg nhìn sững cô, nhưng tâm trí mơ màng để ý thấy cô có một mùi hương rất rất là thơm, và cô ở gần anh đủ để anh cảm thấy hơi nóng toát ra từ cơ thể cô. Sau một lúc anh quyết định quay lại với những câu hỏi đang quay cuồng trong đầu. “Gì nữa? Các nano đó khiến thứ gì tiến hóa theo nữa?”
Lissianna nhăn mặt. “Chúng tôi có tầm nhìn rất tốt vào ban đêm, cũng như nhanh nhẹn và khỏe mạnh hơn.”
“Để có thể nhìn và săn mồi. Chúng giúp các cô trở thành những kẻ săn mồi ban đêm hoàn hảo.”
Cô nhăn mặt lần nữa với cách nói của anh nhưng gật đầu.
“Còn việc điều khiển tâm trí thì sao?”
Lissianna thở dài. “Nó khiến việc lấy máu dễ dàng hơn. Nó giúp chúng tôi điều khiển người cho máu, máu túi hay trực tiếp, tự nguyện đồng ý cho, và để xóa ký ức về những gì xảy ra sau đó. Chúng tôi có thể giữ cho họ khỏi cảm thấy đau đớn khi chúng tôi uống máu, và khiến họ quên đi những gì đã xảy ra. Điều này khiến tất cả an toàn hơn: cả họ lẫn chúng tôi.”
“Vậy có vấn đề gì với tâm trí tôi?” Greg tò mò hỏi khi cô lại ngáp dài.
Lissianna ngập ngừng. “Vài người bình thường khó điều khiển hơn những người khác. Có vẻ anh là một trong số đó.”
“Tại sao?”
“Có lẽ tâm trí anh mạnh hơn những người khác.” Cô nhún vai. “Tôi không biết rõ lắm. Dù tôi đã nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một trường hợp như anh. Tất cả những gì tôi biết là tôi không thể đọc tâm trí anh, chứ đừng nói điều khiển anh, còn mẹ tôi thì vật lộn mãi với việc đó ngay từ lúc đầu.”
“Bà ấy có nói cái gì đó về việc không điều khiển được tâm trí tôi khi họ vào nhà tôi, nhưng bà ấy đâu có vẻ gì là gặp vấn đề khi mang tôi tới đây hôm qua đâu.” Greg nói khô khốc rồi nhíu mày nghĩ trước khi nói tiếp. “Hoặc có lẽ là do người phụ nữ tên là Martine ấy. Bà ta cứ chạm vào tay tôi và giữ ở đó suốt trên đường cho tới khi họ trói tôi xong xuôi. Ngay khi bà ta thả tay tôi ra, suy nghĩ của tôi lại mạch lạc như cũ, nhưng đêm trước, phải mất vài phút sau khi mẹ cô rời phòng tôi mới suy nghĩ mạch lạc được để nhận ra tôi đã làm gì và tình trạng của mình lúc đó.”
Lissianna thở mạnh một cái rồi dụi mắt mệt mỏi. “Lúc đó họ phải ở trong suy nghĩ của anh mới làm được điều đó, còn bây giờ thì họ phải chạm vào anh để kết nối được.”
Greg nhìn vẻ mặt cô và có cảm giác là vì lý do gì đó cô không nghĩ đây là việc tốt lành cho lắm. Anh thì lại nghĩ vậy. Anh không thích cái ý tưởng mình bị điều khiển chút nào, nên sự thật là càng lúc họ càng khó làm thế hơn là một điều hoàn toàn tốt lành với anh.
Anh nhìn sang cô để nói điều đó với cô, và chỉ để nhìn thấy đôi mắt cô đã nhắm chặt tự khi nào. Cô đã thiếp ngủ.