Hôm nay thời tiết rất tốt, cảm giác tràn ngập hy vọng, cô đã từng đứng trước cái chết, cho nên đặc biệt hiểu rõ mạng sống đáng quý biết bao.
“Ơ kìa, sao lại thức dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa?”
Âm thanh trong trẻo của dì Thanh Khiết, mỗi ngày bà đều bỏ ra hai giờ nấu thuốc dưỡng thai mang đến bệnh viện cho cô.
“Dì, rốt cuộc người họ gì?” Phạm Ấu Hâm hỏi.
“Thảo a.”
“Người kia đâu?”
“Thuốc a.”
Phạm Ấu Hâm bật cười. Dì thích là người thần bí, rất có tư cách gia nhập bộ đôi chọc cười, sau đó lại thành ba người.
Dì thảo dược đem chén thuốc đưa cho cô: “Đến đây, hôm nay đảm bảo sẽ đắng nữa.”
“Thật sự? Ngày hôm qua đã đắng rồi.” Cô nhíu mày, cẩn thận uống chén thuốc, sau đó cười to: “Rất ngọt.”
“Ha ha ha” Dì thảo dược cười đắc ý.
Man Tú chạy vọt vào: “Chuyện lớn rồi! Chuyện lớn rồi!”
“Cái gì?”
“Ánh sáng của Đài Loan ——Vương Kiến đã thắng 17 trận thắng” Man Tú kích động hò hét. Vương tiên sinh là thần tượng của Man Tú.
Cô đi đến bên giường: “Đến đến đến, phụ nữ có thai là điềm báo tốt, nhất là phụ nữa có thai có sức mạnh ghê gớm gặp tai nạn lớn cũng không chết. Chị nghĩ xem một năm anh ta giành được bao nhiêu thắng lợi?”
Phạm Ấu Hâm nở nụ cười: “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Vẻ mặt Man Tú hào hứng lấy canh bạc ra: “Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều chơi cái này.”
“Em tin!”
“Thắng đừng quên mời khách.”
“Mời chị ăn cơm? A… Không chúng ta đánh cược nhỏ thôi, nếu em thắng, cũng chỉ mời một mình chị thôi, nếu chị có thể ra ngoài ăn cơm, chắc chắc chị em song sinh của chị cũng sẽ đến.”
Phạm Ấu Hâm vẫy vẫy tay: “Tư Hâm sao? Sẽ không đâu, hôm qua cô ấy đến Thượng Hải công tác rồi, trung thu tháng sau mới trở về.”
Man Tú cười xấu hổ: “Em nói không phải chị em sinh đôi của chị….”
Phạm Ấu Hâm một đầu mờ mịt.
“Người mà trợ lý nói song sinh là anh!”
Nghe tiếng nói, Phạm Ấu Hâm nhìn ra cửa, thế giới của cô, Hạng Tĩnh Thần đang chống gậy đi đến.
Dì thảo dược lập tức đem một ly trà đậm đặc đến.
“Đây là trà gì?”
“gân cốt vững chắc.” Dì thảo dược thông mình đổi tên trà dễ nhớ dễ hiểu.
Hạng Tĩnh Thần không nói hai lời, cầm lên uống. Thuốc của dì rất có hiệu quả, hiện giờ tất cả mọi người đang nhìn thấy kết quả của nó.
“Dì rốt cuộc người họ gì?” Hạng Tĩnh Thần hỏi.
Phạm Ấu Hâm cười to.
Dì nhíu mày trả lời: “Ta họ Thảo tên Dược, vợ chồng các người thật kỳ lạt nha, còn hỏi, ta sẽ phiền.”
Phạm Ấu Hâm cười ra nước mắt.
Hạng Tĩnh Thần kéo ghế dựa ngồi xuống, nắm tay bà xã, hôn lên bàn tay cô, vẻ mặt đau khổ. Anh không dám đắc tội “thầy thuốc”. “Thảm rồi, anh trêu chọc dì thảo dược tức giận rồi.”
“Sẽ không!” Phạm Ấu Hâm lau nước mắt.
Dì thảo dược ôm bình nước tức giận rời khỏi.
Man Tú rất thức thời: “Ừm, em về công ty trước đây, em còn muốn về đánh cược nữa.”
Hai người rời khỏi, đem không gian yên tĩnh dành cho đôi vợ chồng sau tai nạn.
“Hôm nay có khỏe không?” Hạng Tĩnh Thần nhìn bà xã.
Anh cảm ơn ông trời đã ban may mắn cho mình, bà xã của anh chỉ bị trầy ngoài da, nhưng bởi vì cảm xúc quá xúc động suýt chút đã sinh non, may mắn là có dì thảo dược hết sức giúp đỡ đem tất cả bài thuốc gia truyền đến chữa bệnh, mới có thể bảo vệ được vợ và con anh.
“Em rất tốt, anh thì sao?” Phạm Ấu Hâm nghênh đón, đáp lại ánh mắt của ông xã.
Ông xã của cô tránh được chiếc xe đụng trực tiếp vào, bởi vì anh còn trẻ nên sức khỏe rất tốt, có thể nhanh chóng phục hồi lại như trước, trước mắt tình trạng vết thương xương sườn rạn nút còn lại và gãy xương đùi phải, chỉ cần một thời gian nữa là có thể khôi phục lại bình thường.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, may mắn là cô vẫn còn nghe được giọng nói của anh, nhìn được anh, cảm nhận được tình cảm nồng nàn của anh, thế giới của cô đã trở lại bên cạnh cô lần nữa, tất cả vẫn như cũ.
Hạng Tĩnh Thần mỉm cười: “Tất nhiên là chúng ta rất tốt.”
Phạm Ấu Hâm cười: “Ừ, đúng vậy.”
Tai nạn nửa tháng trước đây, từng làm cho bọn họ đau khổ. Cô ở trước cửa phòng phẫu thuật vừa khóc vừa chờ đợi, bởi vì cảm xúc thất thường, suýt chút đã mất đi cục cưng yêu quý.
Sau khi anh tỉnh lại, biết được tình trạng của bà xã mình, cho dù xương sườn bị rạn nứt, xương đùi bị gãy, mất đi nửa cái mạng, vẫn muốn cố gắng nhìn mặt cô một lần, xác nhận cô vẫn còn hơi thở.
“Hỏi em một lần nữa, em có đồng ý làm vợ anh đời đời kiếp kiếp không?”
Cô cười tươi, không hề cự tuyệt: “Tất nhiên, nhất định phải làm rồi.” Trải qua những ngày sinh ly tử biệt, cô đã suy nghĩ kỹ, cũng đã thả lỏng, không hề do dự, nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi, không hề tra tấn lẫn nhau, có thể học được cách quý trọng Hạng Tĩnh Thần từng giây từng phút, học được sự tin tưởng. Hơn nữa, bọn họ có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm là bảo vệ cục cưng.
Cô nhào vào vòng ôm ấm áp của anh, hai người ôm nhau, bởi vì lo ngại thương thế xương sườn nên biểu hiện kín đáo.
Tai nạn đã qua. Hôm đó, sau khi hai người ngã xuống đất, bảo vệ từ hình ảnh máy theo dõi, đã chứng kiến sự việc xảy ra, lập tức hét to gọi một đám người đến giúp đỡ, đúng lúc ngăn cản được Shelly chuẩn bị làm tổn thương lần nữa.
Tội Shelly giết người chính thức bước vào xét xử, chị cả Phạm Gia đau lòng vì em gái bị thương, một vi luật sư nào đó rất lợi hại, nhưng lại đau lòng vì nước mắt Ấu Hâm, lập tức cho Shelly chịu hình phạt nặng nhất, không phải vì đánh giá tâm thần và giảm nhẹ trách nhiệm hình sự.
Đẩy ra đám mây đen mỗi ngày, tất cả đều được bình yên.
“Anh yêu em, bà xã.”
“Em cũng yêu anh, ông xã.”
Bọn họ tuyên thệ tình yêu với nhau, hai người ôm nhau, đột nhiên cảm giác bụng Ấu Hâm đặc biệt náo loạn.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, Phạm Ấu Hâm vuốt ve bụng mình, nói không nên lời…..
“Anh cảm giác được rồi.” Hạng Tĩnh Thần khàn giọng nói.
Cô gật đầu: “Không giống dạ dày bị co rút. Mẹ sinh con lâu lắm rồi, bà đã quên.”
“Ừ, có vẻ giống như một quả cầu nhỏ xoay tròn.” Hạng Tĩnh Thần nhận xét như người chuyên nghiệp.
“Man Tú nói có vẻ đúng.” Cô gật đầu đồng ý.
Hai người đưa bốn bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Ấu Hâm, đồng thời cùng cảm nhận sinh mệnh kỳ diệu này.
“Nó thật sự trở lại bên cạnh chúng ta rồi.” Phạm Ấu Hâm ứa nước mắt, mặc dù có máy theo dõi tim thai, nhưng có thể cảm nhận được thai đạp, mới là thể nghiệm chân thật nhất.
Hạng Tĩnh Thần dùng một tay bảo vệ con anh, một tay ôm bà xã: “Em cũng trở lại bên cạnh anh rồi.”
Cô rúc vào trong lòng anh.
“Chúng ta là người một nhà.”
“Người một nhà hạnh phúc nhất.”
Ngoài cửa sổ, trời mưa gió mấy ngày liền đều đã qua, hôm nay bầu trời xanh trong thật sáng sủa.
Xung quanh đều có hương vị hạnh phúc.
~'~HOÀN~'~