Có lẽ, bọn họ thật sự chỉ là bạn bè chơi thân với nhau.
Có lẽ, tất cả đều do mình quá nhạy cảm. Cái đó chỉ là một đoạn đối thoại.
Có lẽ, chuyện cũng không nghiệm trọng như vậy.
Có lẽ, mình đã làm chuyện bé xé ra to.
Cho nên câu hỏi này, có nhiều từ “có lẽ” và có lẽ”, có nhiều dấu chấm hỏi như vậy, cô cũng đang thuyết phục chính mình phải tin tưởng anh, cô có thể cho anh, hoặc cho bản thân mình một cô hội hay không?
Cho cả hai người một cơ hội………
Man Tú nhìn lướt qua thấy khóe môi bà chủ cười nhạt: “Ôi, không thể tin được, người đẹp núi băng của chúng ta hôm nay lại nở nụ cười rồi?”
Phạm Ấu Hâm lấy lại tinh thần, nhưng che giấu không được ý cười trên khóe môi: “Nói chuyện lung tung.”
Man Tú khom lưng dựa vào bàn làm việc, dùng giọng nói đùa cợt cô: “Em nghe nói rồi, hôm qua chị và ông chủ đến khách sạn thuê phòng, mà còn kích tình cả một đêm nữa.”
Phạm Ấu Hâm sửng sốt. Chẳng lẽ trên mặt cô có dấu hiệu nào sao? Tại sao ai cũng đoán được ngày hôm qua cô đã làm nhưng việc tốt gì? “Làm sao em biết?”
Man Tú gian xảo chớp mắt vài cái, cô thẳng eo lên, hai tay vẩy vẩy: “Ai da, em là trợ lý chung của các người, có thể biết nhiều chuyện hơn mà!”
Phạm Ấu Hâm xấu hổ hai má đỏ bừng: “Loại chuyện này, anh ta cũng không nên nói ra chứ?”
Man Tú vỗ tay: “Đương nhiên là phải công khai rồi, nó khiến cho khuôn mặt ngày nào cũng đầy mây đen của ông chủ lớn chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rồi. Chị là bà chủ đương nhiên không hiểu, nhưng đối với những người phải nhìn sắc mặt của ông chủ mà làm việc như bọn em thì đúng là chuyện quan trọng."
Phạm Ấu Hâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Em rất khoa trương rồi.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Có ý định quay lại với nhau không?” Man Tú hỏi, dường như việc này nằm trong tầm tay.
Phạm Ấu Hâm cúi đầu nhìn tay nhìn, khóe môi nhếch lên mỉm cười ngọt ngào. Trong tay cô là tài liệu dự án thiết kế chờ một chút nữa họp sẽ bàn bạc: “Nói thật ra, chị đang cân nhắc việc này.”
Man Tú cười: “Em có thể đi công khai khắp nơi tin tốt bà chủ quyết định quay lại với ông chủ không?”
Phạm Ấu Hâm cười lắc đầu: “Tốt nhất là không cần, chị còn đang cân nhắc mà.”
Man Tú phất phất tay: “Đừng suy nghĩ lâu, đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, làm một việc gì đó cho mình hạnh phúc là quan trọng hơn.”
Phạm Ấu Hâm đứng lên: “Chị Man Tú, em nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị họp rồi.”
Man Tú đột nhiên nghĩ đến: “Vậy các người muốn cho nhân viên tổng đài mẹ bao nhiêu tiền thưởng, bà biết trước, biết các người sẽ hòa thuận không thể thay đổi, cho nên việc ly hôn không có hiệu quả, để cho các người không mất thời gian làm thủ tục ly hôn lần thứ hai.”
Phạm Ấu Hâm cười gượng: “Man Tú, chị nghĩ nhân viên tổng đài mẹ sẽ không có phần sức mạnh ghê gớm này, truyện cười của em hơn buồn cười đó.”
“Này, đây không phải là truyện cười, đâu là trợ lý thân thiết nhắc nhở nha.”
Cô cười nịnh nót hai tiếng.
Các cô cùng nhau đi vào phòng họp. Phạm Ấu Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là tâm tình tốt không? Ngay cả hôm nay mặt trời vô cùng nóng nhưng xem ra cũng rất đáng yêu.
Trong phòng họp có một đám người đang ồn nào, có rất nhiều gương mặt lạ hoắc.
Phạm Ấu Hâm tò mò hõi: “Làm sao lại náo nhiệt như vậy?”
Man Tú không có linh cảm: “Hôm nay kế hoạch hội nghị không có cái này….”
Trực giác Phạm Ấu Hâm muốn từ trong đám người đó tìm thấy “chồng trước” của mình. Không biết vì sao, tâm tình của cô vui vẻ rất muốn nhảy múa. “Có ý gì?”. Cô hỏi Man Tú.
Man Tú hơi nói vòng vo: “Ấu hâm, hội nghị này chị không cần phải tham dự.”
“Vì sao? Hội nghị mua sắm rất quan trọng mà.” Phạm Ấu Hâm cảm thấy kỳ lạ.
Man Tú thở dài, cô biết không nói rõ là không được: “Đúng vậy. Vốn là quảng cáo mua bán họp vào ngày mai. Hôm nay là hội nghị mua sắm, nhưng rõ ràng là phòng kế hoạch đã thay đổi thời gian. Ấu Hâm, những người này là kinh doanh chiến thắng trở về.”
“Kinh doanh chiến thắng trở về?” Phạm Ấu Hâm nhíu mày lại: “Không phải là việc ấy………” sau đó, cô lại nhìn đến chỗ ngồi cao nhất của bọn họ, trong nháy mắt đã hiểu rõ tại sao trợ lý của cô luôn luôn miệng mồm lanh lợi.
“Thì ra cô ta đến đây.” Phạm Ấu Hâm nhẹ nhàng mà nói.
“Đúng vậy, em cứ tưởng rằng ngày mai cô ta mới đến.”
Trước mắt cô, Shelly xinh đẹp đang nói chuyện với Hạng Tĩnh Thần, cô ta ăn mặc gợi cảm, áo bó sát trễ ngực, váy siêu ngắn, đôi chân thon dài mang giày cao gót, cả người tỏa ra lực hấp dẫn chết người khiến đàn ông không thể không xúc động.
Nếu Shelly xuất hiện trễ một ngày, sẽ làm cho Ấu Hâm thay đổi thái độ kiên quyết hơn, có lẽ vợ chồng Hạng thị hợp lại đi chung con đường càng có thêm hy vọng………Man Tú thương xót mà suy nghĩ.
“Cô có khỏe không?”
Phạm Ấu Hâm ôm chặt tài liệu ở giữa, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi khỏe lắm!”
Man Tú biết cô không tốt chút nào, lại chịu bó tay, cô thở dài, vỗ vỗ vai Phạm Ấu Hâm: “Không có việc gì, công ty chúng ta vẫn còn dựa vào cô ấy để kiếm nhiều tiền!”
Man Tú như vòng vo trấn an Phạm Ấu Hâm, Hạng Tĩnh Thần và Shelly tương tác đều chỉ là vì hợp đồng “Cùng nhau ký kết xây dựng” của cô mà thôi.
“Thật sự chỉ như vậy thôi sao?”
Phạm Ấu Hâm hiểu suy nghĩ hợp lại của mình đã bắt đầu lung lay rồi.
Nhân viên tham dự hội nghị từ từ vào chỗ ngồi.
Phạm Ấu Hâm bước từng bước khó khăn tiến lên phía trước. Bàn đầu tiên trong phòng hội nghị có hai chỗ ngồi, một cái là của anh, một cái là của cô. Bình thường trong công ty có hội nghị quan trọng, bọn họ sẽ cùng nhau tham dự, chia sẻ ý kiến với nhau, cùng làm chung một công ty với nhau, loại tình cảm này khó nói nên lời, có đôi khi nói chuyện yêu đương khiến cô say mê, thậm chí còn vui vẻ hơn nữa.
Đó là chỗ ngồi của cô, bây giờ người phụ nữ khác đã ngồi. Bọn họ đúng là đang ngồi, sự thật Shelly đặt mông trên cái ghế dựa xoay, cả người cô ta dường như treo ở trên người chồng cô. Shelly hiểu rõ sâu sắc mình là người phụ nữ hấp dẫn ở mỗi một động tác, mỗi một tư thế, cô khéo léo bày ra bộ ngực đẹp mê người để quyến rũ anh thưởng thức, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
“Muốn em đuổi con nhện tinh tám chân kia đi không? Công việc của công ty rất tốt, không cần dựa vào cô ta kiếm tiền làm gì!” Man Tú nghiến răng nghiến lợi, cô đứng ở ngoài quan sát thất cũng nổi trận lôi đình, càng không cần phải nói Ấu Hâm là người vợ rồi………
Phạm Ấu Hâm kiên cường nở nụ cười: “Không cần, người tới là khách.”
Cô dũng cảm đi về phía trước, cùng Hạng Tĩnh Thần bốn mắt nhìn nhau. Vẻ mặt luôn bình tĩnh là vũ khí của cô.
“Em đến trễ rồi.” Anh nói, con ngươi màu đen chứa ý cưng chiều.
“Phải không?” Cô phát hiện mình căn bản không có cách nào đối diện với anh: “Thời gian vừa vặn.”
Phạm Ấu Hâm kéo chỗ ngồi bên cạnh Shelly. Đối mặt với cô ta dễ dàng hơn so với đối mặt với Hạng Tĩnh Thần. Quan trọng là cô không muốn phải trốn tránh: “Hi, Shelly!”
Shelly cười khoa trương: “Hi, Hạng thật lớn…….A không, xin lỗi, tôi đã quên, nghe nói cô và Hạng đã ly hôn rồi hả?”
“Hạng?”
Phạm Ấu Hâm nắm chặt quả đấm: “Đúng vậy, ly hôn rồi.”
“Tại sao?”
Phạm Ấu Hâm nhìn cô ta, cười lạnh: “Cô muốn biết?”
“Tùy em, nhìn tâm tình của em không tốt, anh chỉ muốn giúp đỡ em.”
“Anh thật sự đối với em rất tốt. Em rất yêu anh….”
Shelly biếng nhác mở đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào người đàn ông ngồi bên cạnh: “A…… Tôi chỉ tò mò làm thế nào cô lại không tiếc mà buông tha cho anh ấy. Hạng là người đàn ông xuất sắc như vậy, những người phụ nữ khác cũng muốn cướp lấy nha.”
Phạm Ấu Hâm trừng mắt oán giận Hạng Tĩnh Thần. Lời nói của Shelly hoàn toàn giống với câu hỏi buổi sáng anh hỏi cô.
“Tại sao em có thể hào phóng đem tặng ông xã của mình cho người phụ nữ khác như vậy?”
Phạm Ấu Hâm đón lấy cái nhìn khiêu khích của Shelly: “Cô muốn sao?”
Shelly ưỡn ngực, thân hình đẹp đẽ dựa vào bên người Hạng Tĩnh Thần, tuy nhiên không chạm vào trên người hắn, nhưng đã công khai tuyên bố ý muốn của cô ta.
“Phạm tiểu thư, các người ly hôn rồi không phải sao?”
Phạm Ấu Hâm lạnh giọng nói: “Vậy thì đúng rồi, cô vốn không cần phải nói cho tôi biết suy nghĩ của cô.”
Shelly câu cánh tay Hạng Tĩnh Thần: “Hạng và tôi đều là bạn thân nên không có gì phải giấu nhau.”
Tim cô níu chặt, cô biết câu nói “bạn thân” của Shelly làm cho ý nghĩ muốn hợp lại của cô tan biến mất. Cô thật không ngờ lại nhìn người phụ nữ khác mơ ước chồng của mình, không muốn để cho sự đề phòng, cạnh tranh chiếm giữ tim cô. Cô mệt mỏi quá, cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình.
Cô nhìn Hạng Tĩnh Thần, ánh mắt căm hờn không nói một lời trách móc nào: “Tôi biết các người là bạn tốt, chúc mừng các người sắp mở rộng thêm mối quan hệ mới.”
Cô cảm thấy lòng mình đang khóc, cô nghe Shelly cười vui vẻ, cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh. Tức giận? Anh có tư cách gì mà tức giận cô?
Hạng Tĩnh Thần đứng dậy đẩy tay Shelly ra. Anh đi qua khỏi người Shelly, kéo cánh tay Phạm Ấu Hâm, ép cô cùng nhau đi ra khỏi phòng họp
“Đi theo anh!”
“Chuẩn bị họp rồi.”
“Một hội nghị cũng không quan trọng, chuyện của chúng ta mới là cái quan trọng.”
Hai người trở về phòng làm việc của Hạng Tĩnh Thần. Anh dùng sức đóng cửa phòng làm việc lại. Phạm Ấu Hâm đẩy anh ra, một bụng uất ức toàn bộ tuôn ra: “Bạn tốt? Bạn tốt đến nỗi không thể chờ đợi ra oai với tôi sao?”
Hạng Tĩnh Thần tức giận cũng không ít. Anh nắm giữ cánh tay cô, hận không thể làm cô tỉnh táo lại: “Cái gì gọi là quan hệ mới? Anh vốn không có bất cứ quan hệ mới nào với cô ta, tại sao em lại nhất định không chịu tin tưởng anh?”
Phạm Ấu Hâm dùng sức đẩy anh ra: “Tôi không tin, tôi vốn không thể tin!”
Cả người cô mệt mỏi ngã xuống ghế sofa sau lưng, che mặt khóc. Tan vỡ, lòng của cô đã tan vỡ, tình yêu của cô đã tan vỡ, cảm giác như miệng vết thương vừa mới khép lại, lại bị lưỡi dao sắc bén cắt lần nữa, máu tươi đầm đìa.
Hạng Tĩnh Thần ngửa đầu, hai tay phất phất lên. Một lúc lâu sau, anh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống.
“Tiểu Hâm! Anh yêu em, đừng nghi ngờ tình yêu của anh nữa.”
Cô hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Tôi thật sự không làm được……..”
Anh nhìn cô chăm chú. Nước mắt của cô như từng cây kim đâm vào tim anh.
Hạng Tĩnh Thần mệt mỏi thở dài: “Làm sao anh lại có cảm giác là em không cần anh.”
Phạm Ấu Hâm khóc đến không thể nói nên lời. Từ lúc phát sinh sự việc đến nay, tất cả cảm xúc kiềm nén tích lũy trong lòng, đến giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ.
Hạng Tĩnh Thần xoa nhẹ gương mặt vợ mình: “Anh rất tức giận, tức giận em làm sao có thể vứt bỏ tình yêu của chúng ta, tức giận em tại sao lại không có dũng khí đối mặt cùng với anh. Tại sao lại tùy tiện quyết định tội danh anh như vậy? Tại sao lại không tin tưởng anh.”
Tại sao luôn luôn lựa chọn rời khỏi.
Đối với những câu hỏi của anh, nước mắt cô rơi như mưa.
Hạng Tĩnh Thần tự giễu: “Anh còn có thể nói cái gì bây giờ? Em đã không cần anh nữa rồi.”
Cô lắc đầu.
Vai anh suy sụp, anh có cảm giác mình đã mất cả thế giới: “Tất cả theo ý em.”
Rốt cuộc một người có thể tự mình cố gắng bao lâu?Một vật gì đó vốn ngay tại trước mắt, trong phút chốc lại tan biến, là anh cố gắng chưa đủ, hay chính anh nghĩ rằng tình cảm của anh không bằng lòng kiên quyết? Nhưng anh cũng biết mệt.
Anh đứng lên: “Mọi người còn đang chờ họp.”
Lời anh nói như một câu chia tay, sau đó, anh xoay người đi ra ngoài.
Phạm Ấu Hâm nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Trong phút chốc, cô có cảm giác, lần này cô thật sự phải bắt đầu thích ứng với cuộc sống độc thân mỗi ngày, không giống như trong thời gian này anh sẽ dán chặt vào cô, quấn lấy cô.
Quan hệ của bọn họ, kết thúc từ đây.
Một tháng qua, trải qua khảo nghiệm cuộc sống độc thân mấy ngày, chỉ có thể dùng bốn chữ "bình thường, yên lặng" để hình dung.
Bởi vì Hạng Tĩnh Thần không đồng ý làm thủ tục ly hôn, nên vẫn để đó không dùng đến. Cô không biết anh còn đang kiên trì cái gì, nhưng cô và anh từ ngày đó qua đi, đảo đi đảo lại trên vấn đề không thống nhất việc không có nhà ở, việc thời chuyện rời khỏi cương vị công tác cũng bởi vì chuyện hợp tác với nhà máy mà hoãn lại.
“Mẹ, con muốn ra ngoài.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Dạ.”
Phạm Ấu Hâm mở cổng ra, rồi bước ra khỏi cổng. Việc ly hôn chỉ có thể thu hoạch được là giúp cô trở về gia đình ấm áp, mỗi ngày được ăn những món ăn do mẹ nấu, có thể cùng người chị sinh đôi của mình tán gẫu, tất nhiên là có thể giúp đỡ chị cả chăm sóc “lẻ loi một mình” từ nhà trẻ về. Chị cả tràn ngập tình yêu, luôn không quen nhìn thấy bất cứ đứa nhỏ nào trở thành "đứa bé chìa khóa" hoặc "con của người giúp việc", cho nên chỉ cần phụ huynh yêu cầu, cô lúc nào cũng có thể biến thành bảo mẫu miễn phí hai mươi bốn giờ, rất có ích nha!
“Ấu, chờ chị với!”
Cô dừng bước lại, chị hai vác ba lô lớn bước nhanh đến. Ba lô lớn là cái thứ đựng công việc của cô. “Đi nhờ xe sao?” Phạm Tư Hâm hỏi.
“Ôi!, trời mùa hè lại đỗ mưa rồi.” Phạm Ấu Hâm cười nói.
Các cô là chị em sinh đôi, từ nhỏ đối với tranh vẽ đều có hứng thú sâu nặng, sau khi lớn lên, bởi vì tình cảm ngày hôm nay, cô trở thành kiến trúc sư cảnh quan, Tư Hâm thì lợi hại hơn, trở thành nhà tạo hình chạm tay vào có thể bỏng, mỗi ngày tiếp nhận lời mời của chương trình ti vi không hết.
“Buổi sáng chị không phải tiếp case sao?” Phạm Ấu Hâm hỏi. Thời gian làm việc của Phạm Tư Hâm đều là buổi tối, kết quả là ngủ trễ hôm sau nếu không quá mười một giờ cô sẽ không rời giường.
Hai người ngồi trên chiếc xe màu đen của Phạm Tư Hâm.
“Chị quyết định dốc sức kiếm tiền khoảng 3, 4 tháng, sang năm sẽ nghỉ ngơi cả một năm, chúng ta sẽ cùng đi chơi.”
“Rất khó, mẹ nói hôm qua có một người đàn ông tóc bạc trắng đến nhà thăm hỏi, muốn mời chị ra để ngắm vẻ đẹp của chị.”
Phạm Tư Hâm hừ lạnh: “Nhàm chán.”
“Mẹ nói đốiphương ra bản giá rất không sai.”
Cô nhún vai: “Thật muốn ra ngoài, thì một năm trước chị đã đi rồi, không cần chờ đến bây giờ.”
“Vậy đồ trang điểm trước kia cũng không cần sao?”
“Tất nhiên, cái đó thật nhàm chán.”
Đây là Tư Hâm, luôn luôn giữ vững suy nghĩ của mình, dựa vào kế hoạch của mình, từng bước một tiến lên. Cho dù là chị em sinh đôi, nhưng tính cách của các cô hoàn toàn trái ngược nhau, Tư Hâm luôn có mái tóc ngắn đẹp và đôi mắt sáng, Ấu Hâm có mái tóc dài lại do dự thiếu quyết đoán, luôn luôn không rõ ràng như thế.
“Tư, cửa tiệm lúc đó chị bán tóc còn không?” Nếu như tính cách của cô có thể giống như Tư Hâm….
“Làm gì?”
“Em muốn đem tóc bán đi.” Như thế, có thể vui vẻ một chút không?
Phạm Tư Hâm vén mái tóc của em gái lên, tất nhiên cô hiểu rõ dụng ý cắt tóc của em gái mình. Cô khích lệ vỗ vỗ vai em gái: “Được, vốn tự mình thay đổi, đảm bảo sẽ làm em hài lòng.”
Có lẽ cắt đi 3000 sợi buồn phiền kia, cuộc sống của cô, suy nghĩ của cô có thể mở rộng trong sáng hơn.
“Cần vui vẻ một chút, em luôn có cảm giác khó chịu, chị cũng vậy.”
Phạm Ấu Hâm cười cười: “Em có tiến bộ, ít nhất cũng cười tươi.”
“Vậy mà gọi là cười?”
“Ừ.”
“Tha cho chị đi.” Phạm Tư Hâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Đến công ty.
“Có muốn mời em đi ăn cơm trưa không? Case của chị 11 giờ rưỡi có thể sẽ kết thúc.”
Trong một tháng tới này, chỉ cần Tư Hâm cho phép, cô nhất định sẽ mời chị mình đi ăn cơm.
“Ừm, đừng nóng vội, chị sẽ gọi lại cho em.”
Sau khi nhìn chị gái lái xe màu đen rời khỏi, cô xoay người đi vào cao ốc.
Thời gian còn sớm, nhìn lại chỗ cửa ra vào, số người chờ thang máy vẫn không nhiều, “cùng kí kết xây dựng” bộ phận trong tòa nhà thủy tinh này nằm ở tầng lầu 8, 9 và 10, mỗi tầng lầu đều có một bộ công việc khác nhau, phòng làm việc của cô nằm ở lầu 10. Tòa nhà này có 24 tầng lầu, mỗi khi đến giờ đi làm, trước thang máy nhất định kẹt cứng người của sáu bộ phận chờ lên lầu.
Sau đó, cô dừng bước lại. Là cô hoa mắt sao? Sao không để ý đến “chồng trước” đang đứng trước thang máy thứ hai?
Phạm Ấu Hâm nhíu mày. Chỗ đậu xe của anh ấy là ở dưới đất lầu hai, anh ấy luôn luôn đi thang máy dưới tầng hầm lên mà.
Cô dừng bước ở thang máy thứ nhất, hai mắt nhìn chằm chằm vào trước cửa thang máy.
Ánh mắt Hạng Tĩnh Thần dừng trên người cô, vẻ mặt có rất nhiều kiềm nén.
“Chào.”
“Chào.”
“Hôm nay em có vẻ đến sớm.”
“Đúng vậy, anh cũng đến rất sớm.”
“Trước đây khi chúng ta còn làm chung một buổi, cũng là lúc này.” Anh nhàn nhạt nói.
Cô sững sốt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi không để ý.”
“Sự thật là vậy, có rất nhiều chuyện em vẫn không để ý đến.”
Cô nhíu mày, trong giọng nói của anh có ý nói bóng nói gió: “Có sao?”
Hạng Tĩnh Thần nhún nhún vai, tiếp túc nói sang chuyện khác: “Tư Hâm đưa em đi làm à? Anh nhìn thấy cô ấy mở cửa xe.”
“Đúng vậy.” Lúc này sáu tháng máy dường như hơi chậm, thậm chí bị mác kẹt lại tầng trệt.
“Hầu như mỗi này cô ấy đều đến đây đưa em đi ăn cơm à?”
“Ừ.”
“Làm cho anh nghĩ muốn tìm em ăn cơm cũng không có cách.”
Cô ngạc nhiên: “Không cần đâu…” Cô không cho rằng mình sẽ có dũng khí đi ăn cơm một mình với anh.
Anh nhìn cô: “Em rất xa lạ.”
Xa lạ? Cô rất muốn thét chói tai.
“Đúng rồi, dì cả còn làm phiền em không?”
Tất nhiên là cô biết anh ám chỉ chuyện thân mật: “thỉnh thoảng.”
Sau đó, cô nghe tiếng anh hít thở thật sâu.
“Em phải rất thông mình nói rõ cho dì cả biết, hôn nhân của chúng ta vẫn còn tồn tại, trên luật dân sự tội trùng hôn sẽ có yêu cầu bị xử phạt.”
Trong giọng nói của anh lên án chọc giận cô. Cô nghênh đón ánh mắt hung ác của anh: “Tôi không muốn tái hôn, giao tiếp bạn trai thì ngại gì?”
“Bạn trai?”
Giọng nói Hạng Tĩnh Thần lạnh lẽo như từ trong lòng đất phát ra, làm cho người khác cảm thấy run rẩy.
Phạm Ấu Hâm nhún vai, giả vờ không cần: “Đúng vậy, là bạn trai, anh có biết anh mắt của dì cả luôn hạng nhất.”
Đinh. Thang máy vừa đến.
Cô dẫn đầu đi vào thang máy, trong lòng còn đang thầm cảm ơn ông trời giúp cô, Hạng Tĩnh Thần cũng bước vào thang máy, cửa lập tức đóng lại, đem thang máy ngăn cách với đám người còn đang đứng chờ bên ngoài.
Thang máy từ từ lên lầu.
Phạm Ấu Hâm hoảng sợ: “Anh làm sao có thể như vậy?”
Anh từ từ bước đến gần cô: “Xin hỏi, anh như thế nào?”
Phạm Ấu Hâm lui về phía sau. Lưng dựa vào vách thang máy: “Hạng Tĩnh Thần…”
Một tay anh chống đỡ lên tường, vây cô vào lòng mình, thân hình cao lớn của anh vây lấy cô, hơi thở nóng bỏng thổi lên mặt cô: “Anh có thể thế nào? Anh chắp tay đem người vợ yêu thương của mình trở thành người phụ nữ của tên đàn ông khác sao, em nói anh có thể thế nào?”
Cô giãy giụa: “Hạng Tĩnh Thần…..”
Anh nắm chặt hai tay cô, muốn làm cho cô hiểu rõ hơn, kiên trì nói: “Bạn trai? Trừ khi anh chết, ngày đó em thành góa phụ.”
Anh tức giận, anh phát cáu, từ trước đến nay là người đàn ông luôn tự tin và kiêu ngạo, nguyên nhân vì bà xã cố ý rời đi mà mất hết lý trí.
Cô bướng bĩnh nói: “Tôi không muốn nói chuyện này.”
Anh buông cô ra, thang máy sắp đến lầu 10.
“Anh không phải bàn bạc, đây là cảnh cáo.”
“Cảnh cáo?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh dựa vào cái gì mà đưa ra lời cảnh cáo với tôi?”
Hạng Tĩnh Thần bĩu môi: “Chỉ bằng trên giấy chứng minh của em phần ô phối ngẫu vẫn là ba chữ tên anh Hạng Tĩnh Thần.”
Đến lầu 10, cửa thang máy mở ra.
“Hãy nhớ kỹ.”
Hạng Tĩnh Thần bước ra khỏi thang máy vẫn không quên ném ra lời nói độc ác.
Man Tú đứng ngoài cửa thang máy chuẩn bị xuống lầu đi mua bữa ăn sáng, cô cùng ông chủ chào hỏi, nhìn vào trong thang máy thấy bà chủ đang ngây ngốc: “Hạng phu nhân, chị có sao không?”
Phạm Ấu Hâm bước ra khỏi thang máy.
“Làm sao vậy?” Man Tú hỏi. Phạm Ấu Hâm tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Chị muốn ly hôn.”
“Chị đừng ngốc nữa, Hạng tiên sinh sẽ không đồng ý đâu.”
“Chị muốn ly hôn.”
‘Không có khả năng, Hạng tiên sinh sẽ không buông tha cho chị đâu.”
“Chị muốn ly hôn.” Nhìn về phía Hạng Tĩnh Thần rời đi, Phạm Ấu Hâm tức giận rống to.
Man Tú lắc đầu, thở dài: “Hạng phu nhân, chị kiềm chế một chút.”
“Chị mặc kệ, nói cái gì chị đều phải —— nôn”
Đang lúc Phạm Ấu Hâm suy nghĩ muốn nói ra từ ly hôn, một cảm giác buồn nôn từ dạ dày truyền đến, mùi vị bí đỏ buổi sáng mẹ Phạm chưng muốn nôn ra ngoài…………
“Nôn” Thảm rồi…..Một tay cô bụm miệng, một tay ôm bụng chạy nhanh về phía nhà vệ sinh, lời tuyên bố ly hôn gì đó đều quăng ra sau đầu.
Man Tú nhìn bóng lưng chật vật của bà chủ. Tức giận đến muốn nôn sao? Hạng phu nhân này lửa giận cũng không ít đâu.