"Sao lại thế này..." Naria khó tin, trợn to hai mắt nhìn tin tức đăng trên báo hôm nay. Mide lại dám nói ra tin tức này.
"Nhanh, nhanh, đem hết báo chí giấu đi." Cô bắt đầu thu hết đống báo chí trong nhà.
"Cô làm gì vậy?" Mạnh Triết trợn mắt há mồm nhìn cô giống như gió lốc cuốn đi tất cả báo chí trong nhà, đến cả tờ báo anh đang đọc cũng bị cô lấy mất.
"Mang hết báo giấu đi." Cô vừa trả lời, vừa tiếp tục công việc trên tay.
Báo chí đã gom hết rồi, nhưng phải giấu ở đâu đây? Nhìn trái nhìn phải, đều là không có chỗ, cuối cùng cô ôm luôn đống báo định xôn ra ngoài.
"Cô đem báo đi đâu vậy, báo hôm nay tôi còn chưa xem xong mà?" Mạnh Triết gọi với theo cô.
"Không được, không được, nhất định phải vứt hết đi, để cho Ngọc nhi thấy thì gay to." Những tin này, tuyệt đối không thể để Ngọc nhi đọc được.
"Cái gì mà để mình nhìn thấy thì gay to hả?" Kiều Nhung Ngọc nắm tay Phong Vũ Vọng cùng bước vào phòng ăn, liền nhìn thấy Naria đang ôm một chồng báo lớn, không biết là muốn làm gì.
"A?" Quay đầu liền nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc đứng cách mình chưa tới hai bước, tay Naria liền buông lỏng làm cho đống báo chí rơi đầy trên đất.
"Ai biết cô ấy muốn làm gì chứ, báo hôm nay anh đã kịp đọc đâu." Mạnh Triết đi tới, tùy ý nhặt lên một tờ báo rồi lại đi về ghế ngồi, tiếp tục đọc báo.
"Có cái gì mà mình không thể xem sao?" Kiều Nhung Ngọc khom người muốn nhặt một tờ, nhưng lại bị bụng bầu cản trở.
"Vũ Vũ, nhặt giúp em một tờ." Ưu điểm của chồng chính là có thể tùy thời sử dụng.
"Ừ." Phong Vũ Vọng bước lên trước, rồi cúi lưng nhặt một tờ báo, đưa cho Kiều Nhung Ngọc.
"Ngọc nhi..." Naria không muốn để cô xem. Cô biết, chuyện năm đó là nỗi đau lớn nhất của Ngọc nhi, tuy hai năm qua, cô ấy chưa từng nhắc một lần nào.
Lật trang tiếp theo, cô liền nhìn thấy tin tức mà Naria không muốn để cô xem nhất.
Tờ báo rơi xuống khỏi tay cô, nhất thời, cô không biết nên phản ứng thế nào. Cô vẫn nghĩ sự kiện kia đã không còn ảnh hưởng gì đến mình nữa, nhưng, không phải là không ảnh hưởng, mà chỉ là cô chọn cách quên đi thôi. Một khi có người khơi ra thì vẫn khiến cô bị tổn thương.
"Mide lại..."
"Ngọc nhi, cậu vẫn ổn chứ?" Naria lo lắng hỏi. Nhìn sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ lảo đảo của Nhung Ngọc, cô thật không biết nên an ủi thế nào.
"Nhung nhung?" Phong Vũ Vọng không hiểu vì sao sắc mặt cô lại kém như vậy, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Vũ Vũ..." Đi đến bên anh, cô vòng tay ôm eo anh, mượn tiếng tim đập trầm ổn của anh để ổn định lại chính mình.
"Ôm em về phòng, được không?" Cô cảm thấy rất khó chịu, cô thật không ngờ Mide lại không kiêng nể gì mà nói ra chuyện đó. Bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể làm tổn thương cô như chuyện đó.
"Được." Mặc kệ lý do gì, chỉ cần cô yêu cầu, anh đều giúp cô vô điều kiện. Ngồi xổm xuống, bế cô lên, anh chỉ im lặng ôm cô về phòng.
Lúc này, Mạnh Triết cũng đọc được tin chấn động đó.
"Naria, đây là?" Tin tức này đúng là quá chấn động rồi.
"Sao thế? Em vừa nhìn thấy Vũ Vọng bế Nhung Ngọc về phòng rồi." Đỗ Vũ bước vào, khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, sắc mặt Nhung Ngọc rất tệ." Nhậm Ngã Hành cũng vào theo. Mới sáng sớm mà đã có chuyện rồi sao?
"Sao vậy?" Phong Long Sinh đi theo sau, vừa nghe thấy Nhung Ngọc không khỏe liền lo lắng hỏi.
"Nhung Ngọc không khỏe sao?"
"Đống báo này là sao đây?" Bạch Dật Phong đi vào cuối cùng, nhìn đống báo rơi đầy đất, anh đúng là có chút bất ngờ. Thật không ngờ nhà này lại nhiều báo đến vậy.
Mọi người bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống ghế, tất cả đều chờ hai người kia giải thích.
Naria nhặt báo lên rồi phát cho mỗi người một tờ, hiện tại, cô rất lo lắng cho Ngọc nhi nên không muốn nhiều lời.
"Mọi người xem tin tức ở trang thứ ba đi." Mạnh Triết nói thẳng với bọn họ.
Sao có thể đăng tin tức như thế này chứ?
"Đây là..."
Bốn người đọc xong đều giật nảy mình, rồi đồng loạt quay đầu nhìn Naria. Trong mấy người bọn họ thì Naria quen Kiều Nhung Ngọc lâu nhất, chuyện đăng trên báo này, cũng chỉ có Naria mới biết được.
"Ai.." Thở dài, Naria tìm chỗ ngồi xuống, khó xử nhìn mọi người, cô không biết có nên nói hay không.
"Nói mau đi." Đỗ Vũ thúc giục cô. Nhìn dáng vẻ lưỡng lự kia của cô, đúng là làm cho người ta tò mò mà.
"Được rồi." Giống như đã hạ quyết tâm, cô khẽ gật đầu, quyết định nói cho mọi người biết. Hít sâu một hơi, cô gằn từng tiếng kể lại cho mọi người nghe chuyện xảy ra năm đó.
"Chuyện này xảy ra từ hai năm trước, trước khi chúng tôi tốt nghiệp ba tháng, Ngọc nhi làm một bài luận văn độc lập, không ai biết. Mà đó, cũng chính là sơ suất lớn nhất của cô ấy. Cô ấy đưa bài của mình cho một vị giáo sư, cô ấy tin tưởng nhất. Từ lúc mới làm, vị giáo sư kia đặc biệt chiếu cố cô ấy, nên cô ấy cực kỳ tin tưởng ông ta. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư kia lại lấy bài luận đó dùng tên của mình đi thi, lại còn được giải nữa. Mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn nổi." Naria nhớ đến tình cảnh lúc đó, trái tim liền nghẹn lại.
"Lúc phóng viên đến trường phỏng vấn, Ngọc nhi mới biết được chuyện đó. Cô ấy chạy đến hỏi vị giáo sư kia, lại bị ông ta châm chọc một hồi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy lộ ra dáng vẻ như vậy, giống như tất cả đều sụp đổ. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng một người như vậy, lại bị chính người đó phản bội. Song, đấy chưa phải là chuyện tệ nhất. Qua mấy ngày sau, không biết là ai nói, mà trong trường bắt đầu đồn rằng: Ngọc nhi sao chép luận văn. Càng truyền lại càng quá đáng, cuối cùng là nhà trường bắt buộc phải giải quyết, còn vị giáo sư kia lại nói, ông ta đã sớm hoài nghi cô ấy sao chép luận văn, chỉ là chưa có chứng cớ thôi. Từ đầu đến cuối, Ngọc nhi hoàn toàn không giải thích, giống như đã nhìn thấu lòng người, chỉ hờ hững nhìn mọi việc xảy ra. Sau đó, nhà trường quyết định hủy bỏ tư cách thi của cô ấy, cũng không cấp bằng thạc sĩ cho cô ấy."
"Không ai tin tưởng cô ấy sao?" Bạch Dật Phong khó tin hỏi. Một cô gái 17 tuổi, sống một mình tại nơi đất khách, nếu gặp phải chuyện như vậy, thật chẳng biết là vượt qua những ngày tháng đó như thế nào đây.
"Tôi và Mide đều tin cô ấy, song, chỉ hai chúng tôi thì có tác dụng gì." Naria nói xong, hốc mắt liền đỏ lên, cô thấy rất đau lòng.
"Huống hồ, vị giáo sư kia đã nói như thế, thì ai còn tin cô ấy vô tội nữa." Cô hoàn toàn không ngờ ông ta lại là người như vậy, bị danh lợi làm cho u mê mất rồi.
Phong Long Sinh khẽ nhíu mày, ông thật không ngờ, trong trường đại học nổi tiếng cũng có thể phát sinh chuyện cẩu huyết này.
"Còn ông kia thì sao? Về sau như thế nào?" Đỗ Vũ chỉ quan tâm đến chuyện xảy ra sau đó thôi. Dựa theo tính cách của Nhung Ngọc, thì vị giáo sư kia sống không dễ chịu đi.
Naria nhún vai rồi chìa hai tay ra: "Vẫn vậy. Bây giờ ông ta vẫn dạy ở Harvard, chỉ là càng thêm nổi tiếng thôi." Cô càng nghĩ càng không phục. Cái loại giáo sư dựa vào học trò để nổi tiếng, thì sao vẫn có thể ung dung thế.
"Nhung Ngọc không làm gì ông ta?" Thật khó tin. Dựa vào tính tình kỳ quái của Kiều Nhung Ngọc, lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Cô lắc đầu: "Sau khi xảy ra chuyện, cô ấy hoàn toàn không tới trường nữa." Phải mất một tháng sau, cô ấy mới lấy lại được chút tinh thần.
"Thật chẳng giống với tính cách của cô ấy." Đỗ Vũ cảm thấy quá khó tin.
"Đúng vậy." Lúc trước, cô cũng không thể tin được, Ngọc Nhi lại bỏ qua dễ dàng như thế.
"Vậy bài luận kia đâu? Cuối cùng, thật sự thành bài của ông ta sao?" Nhậm Ngã Hành cảm thấy chuyện này hẳn là phải làm rõ chứ. Dù sao cũng là tâm huyết của mình, sao có thể dâng cho người khác được.
"Hết cách, không một ai biết Ngọc nhi viết bài luận kia, ngay cả tôi và Mide cũng chẳng biết. Còn vị giáo sư kia là người đầu tiên đọc nó, nên không ai có thể làm chứng giúp cô ấy cả." Vị giáo sư kia cũng biết điều này, nên mới dám lấy cắp nó.
"Buổi họp báo hai ngày sau, Nhung Ngọc có thể ra mặt không?" Mạnh Triết sợ phóng viên sẽ hỏi chuyện này, anh thật lo lắng Kiều Nhung Ngọc sẽ không chịu nổi.
"Đợi nó bình ổn lại tâm trạng, rồi nói sau." Phong Long Sinh nói. Nếu Nhung Ngọc bằng lòng tham gia thì tốt, không tham gia cũng chẳng sao.
"Vâng, đành vậy thôi." Mọi người đều thầm cầu nguyện, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Kiều Nhung Ngọc. Bọn họ đều lo cho sức khỏe của cô.
**********
Phong Vũ Vọng bế Kiều Nhung Ngọc trở về phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Chỉ thấy cô vừa nằm xuống, liền xoay người nằm nghiêng, nhìn về phía cửa sổ sát đất, không hề nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Anh cởi giầy, rồi trèo lên giường ngồi. Sau đó, anh cởi giày giúp cô rồi đặt xuống sàn, rồi nằm xuống cạnh cô.
Nhưng chỉ có thể nhìn lưng cô thôi, ban đầu anh còn kiên nhẫn, nhưng một lúc sau, anh lại không thích nữa.
Thật cẩn thận tránh đụng vào bụng cô, anh trèo qua người cô, nằm xuống bên kia, rồi mở to mắt nhìn cô.
Kiều Nhung Ngọc chẳng hề để ý đến anh, cô lại xoay người, nhìn về phía cửa.
Anh lại trèo qua bên kia, lúc thấy cô muốn xoay người, anh vội ôm chặt lấy cô: "Nhung nhung, để anh nhìn em đi mà." Anh không muốn nhìn lưng cô nữa đâu.
"Vũ Vũ...Em thấy khó chịu quá...." Cô không hiểu vì sao bọn họ lại đối xử với mình như thế.
"Nhung nhung ngoan, không khó chịu, không khó chịu..." Để cô dựa vào ngực mình, anh vỗ nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành con nít. Anh không hiểu vì sao cô lại khó chịu, nhưng anh không hy vọng cô khó chịu, anh muốn Nhung nhung được vui vẻ.
"Vũ Vũ...Danh lợi thực sự quan trọng lắm sao?" Mặc dù biết anh không hiểu, song cô vẫn muốn nói cho anh nghe. Cũng chẳng biết vì sao, cô lại tin rằng anh sẽ giúp cô chữa lành vết thương.
Danh lợi? Đó là cái gì?
"Không biết." Anh lắc đầu, thành thật nói.
"Vậy, nếu để anh chọn giữa danh lợi và em, thì anh sẽ chọn thế nào?" Ngẩng đầu, trong mắt cô đầy vẻ ưu thương.
Phong Vũ Vọng chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, nên có chút sững sờ, song vẫn trả lời câu hỏi của cô theo bản năng: "Anh chọn Nhung nhung."
Anh không hề biết danh lợi là cái gì, cho dù biết, thì trong lòng anh cùng không có gì quan trọng bằng Nhung nhung. Giống như anh đã nói, anh chỉ muốn cô, đến cả con mình, anh cũng có thể không cần, chỉ cần một mình Nhung nhung thôi.
"Vũ Vũ vẫn chọn em sao?" Vòng tay qua eo anh, cô tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập bình ổn của anh.
"Tất nhiên rồi." Nghiêm túc gật đầu, anh chỉ muốn ở cùng Nhung nhung cả đời thôi.
"Vũ Vũ..." Cô rất muốn khóc, cô rất vui vì đã chọn được một người đàn ông tốt như anh.
"Nhung nhung, đừng khó chịu. Ai bắt nạt em, em cứ nói với anh, để anh đi đánh hắn." Giơ tay lên, anh quơ vài cái trong không khí.
"Được, anh giúp em đánh hắn." Cô khẽ gật gật đầu.
"Nhung nhung, chúng mình đi chơi đi." Trong suy nghĩ của anh, cứ mỗi lần anh khó chịu hay không vui, thì chỉ cần đi chơi là có thể vui vẻ lại.
"Đợi cục cưng ra đời, hai chúng mình sẽ đi chơi." Nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, cho dù cô muốn đi chơi, thì hai nhà chắc chắn sẽ loạn lên mất.
Cúi đầu nhìn cái bụng tròn tròn của cô, vẻ mặt anh đầy hoang mang: "Bao giờ cục cưng ra đời?"
Sao bụng Nhung nhung lại giống như quả bóng thổi đầy hơi vậy, càng ngày càng...lớn đó. Anh tò mò, đặt tay lên bụng cô. Bụng Nhung nhung giống như to thêm vậy.
Cọ cọ mặt vào lồng ngực anh, cô đáp: "Còn mấy tháng nữa thôi."
Bây giờ, cô đã hiểu tại sao năm đó mẹ của Vũ Vũ vẫn kiên trì sinh con, dù biết sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì người đàn ông mình yêu, việc sinh con đẻ cái chính là nguyện vọng đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, cảm thụ thời khắc ấm áp này.
**************
Hai ngày sau, Phong thị đặc biệt dành ra một gian phòng họp lớn nhất, để mở một buổi họp báo nhỏ.
Mấy tòa soạn báo cùng đài truyền hình được mời đều cử những phóng viên xuất sắc nhất đến tham dự. Bởi vậy, có thể thấy được giới truyền thông cực kỳ coi trọng tin tức này của Phong thị.
Những bên không được mời, cũng cử các phóng viên đợi ở bên ngoài, xem có thể phỏng vấn được chút gì hay không. Bây giờ, bất kỳ tin tức nào của Phong thị cũng đều được ưu tiên đưa lên trang nhất hết.
Trong phòng họp, từng nhóm phóng viên đứng tụ tập thảo luận, bởi vì người nhà họ Phong vẫn chưa xuất hiện.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Đỗ Vũ tiến vào đầu tiên.
Thấy anh tiến vào, tất cả mọi người lập tức trở về chỗ của mình.
"Xin mọi người im lặng, buổi họp báo sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Hy vọng mọi người có thể giữ đúng thứ tự, mỗi tòa soạn đều có cơ hội phỏng vấn. Về những chuyện liên quan đến cha nuôi của tôi, cũng chính là tổng giám đốc tiền nhiệm của Phong thị - ông Phong Long Sinh, xin mọi người đừng nhắc đến. Nếu có người không tuân thủ theo những điều này, thì chúng tôi sẽ mời người đó ra ngoài. Mọi người đã rõ chưa ạ?" Đỗ Vũ đứng ở trên bục chủ tịch, nghiêm giọng nói. Bởi vì quan hệ giữa anh và các tòa báo rất tốt, nên tất cả đều vô cùng nể mặt anh.
Nhóm phóng viên ngồi ở phía dưới đều gật đầu tán thành. Bọn họ cũng không muốn vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Phong thị.
Nhận được sự đồng thuận của mọi người, anh lại đi ra khỏi phòng họp. Chờ anh tiến vào lần nữa, thì tất cả những người liên quan đều xuất hiện.
Lúc này, các tòa soạn đều hiểu rõ: gọi là buổi họp báo nhỏ, nhưng Phong thị chỉ định mời một lần duy nhất, về sau, cho dù bọn họ có đưa ra tin tức gì, thì họ sẽ không phản ứng gì nữa. Thật may là bọn họ đều nằm trong danh sách mời, nếu không thì sẽ lỡ mất tin nóng.
Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Đỗ Vũ liền đứng ra chủ trì buổi họp.
"Trước tiên, xin phép giới thiệu những vị khách mời trong buổi họp này." Đỗ Vũ giới thiệu theo thứ tự từ trái sang phải.
Mạnh Triết, Bạch Dật Phong, Nhậm Ngã Hành, Phong Long Sinh, Phong Vũ Vọng, Kiều Nhung Ngọc, Kiều Nguyên Sinh, Lâm Tuyết và Naria, tất cả đều xuất hiện trong buổi họp.
"Hôm nay, chúng tôi mời tổng cộng mười tòa soạn cùng đài truyền hình. Bây giờ, xin bắt đầu từ các tòa soạn, mỗi nhà hỏi một vấn đề, cuối cùng là để cho mọi người hỏi tự do." Sau khi Đỗ Vũ chỉ vào một tòa soạn, liền quay về chỗ ngồi của mình.
Thật ra, buổi họp báo lần này chỉ mời chín tòa soạn và một đài truyền hình đến thu trực tiếp mà thôi. Như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, giống như đám phóng viên kia suy đoán: nếu về sau có bất cứ tin tức gì liên quan đến Phong thị, thì bọn họ sẽ không bao giờ ra mặt nữa.
Tòa soạn bị điểm danh bắt đầu hỏi trước.
Đây là lần đầu tiên Phong Vũ Vọng nhìn thấy cảnh này, nên có chút sợ hãi. Nhờ Kiều Nhung Ngọc nắm tay anh, luôn nhỏ giọng an ủi sát tai anh, nên mới khiến anh tạm thời ổn định. Nhưng anh vẫn không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn chằm chằm Kiều Nhung Ngọc.
"Nhung nhung..." Lo lắng gọi tên cô, anh không biết vì sao mình lại ngồi đây? Bị nhiều người nhìn như vậy, làm anh hơi sợ hãi.
"Ngoan, Vũ Vũ, đừng sợ, sẽ kết thúc nhanh thôi." Bởi vì anh cả đã đồng ý để hai người rời đi trước. Cô cũng không muốn đối mặt với đám phóng viên này, song hết cách rồi. Nếu lần này không nói rõ ràng thì bọn họ sẽ mãi bị làm phiền.
"Tôi muốn hỏi, các ngài giải thích thế nào về bệnh tình của ông Phong Vũ Vọng?" Vì đây là lần đầu tiên Phong Vũ Vọng xuất hiện trước công chúng, nên chắc chắn sẽ bị hỏi han.
"Tôi sẽ trả lời vấn đề này." Bạch Dật Phong cầm lấy mic, chậm rãi nói.
"Nhung nhung, bọn họ đang nhắc đến anh sao?" Nghe thấy có người gọi tên mình, anh liền kéo tay áo Kiều Nhung Ngọc, khó hiểu hỏi.
"Đừng để ý đến họ, anh ngồi im nghe là được rồi." Mỉm cười vỗ tay anh, cô không muốn anh phải suy nghĩ nhiều.
Dáng vẻ thân thiết của hai người đều bị thu lại hết, người xem trực tiếp đều có thể nhìn ra được hai người yêu nhau đến đâu.
"Mười ba năm trước, sau khi được chúng tôi cứu về, em trai tôi đã bị sốt cao nên mới thành ra như vậy, không hề giống như trên báo đã nói. Nội dung bệnh án, bệnh viện có thể chứng minh."
Dứt lời, Đỗ Vũ liền tỏ ý mời tòa soạn tiếp theo đặt câu hỏi.
"Tôi xin hỏi, quan hệ thông gia của hai nhà là dựa trên chuyện viện trợ tiền bạc, phải không?" Nhìn dáng vẻ thân mật kia của hai người, làm cho bọn họ vô cùng tò mò.
"Nếu dựa trên thực tế thì lúc trước, đúng là vì Phong thị giúp đỡ tài chính cho Kiều thị, nên tôi mới đưa ra yêu cầu kết thông gia." Phong Long Sinh cảm thấy tình hình ban đầu đúng như trên báo đã nói, nhưng phần sau thì không phải như vậy, nhưng ông cho rằng hiện tại không cần phải nói quá rõ ràng.
"Vậy..." Phóng viên kia còn định hỏi tiếp, song Đỗ Vũ đã cắt ngang lời.
"Nếu còn vấn đề gì thì xin hãy đợi đến chốc nữa, giờ xin mời người kế tiếp."
Hết cách, người kia đành phải ngồi xuống, đợi chút nữa hỏi lại, để tránh cho việc bị mời ra ngoài.
"Cô Kiều Nhung Ngọc, xin hỏi cô nghĩ thế nào về bài báo hai ngày trước nói cô sao chép luận văn, nên bị hủy tư cách thi."
Cuối cùng cũng đến rồi.
Kiều Nhung Ngọc hít một hơi thật sâu, chuyển tầm mắt từ người Phong Vũ Vọng sang vị phóng viên đặt câu hỏi kia.
Phong Vũ Vọng vô cùng lo lắng, tuy anh không hiểu chuyện, nhưng hai ngày nay nghe mọi người nói, anh cũng hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng đối với cô.
Giữ chặt tay anh, cô giống như muốn anh tiếp thêm sức lực cho mình.
"Bảo bối?" Kiều Nguyên Sinh lo lắng nhìn cô. Thực ra, tuy cô không nói với ông về chuyện hai năm trước, nhưng ông vẫn biết được chút ít.
"Đối với tin tức kia..." Cuối cùng cô cũng mở lời, song vẫn chẳng nhìn đến đám phóng viên ở đây.
"Tôi sẽ không bình luận thêm nữa. Nếu đúng là bạn tôi thì sẽ tin tưởng tôi. Còn về người đã để lộ ra tin tức kia thì tôi chỉ có thể nói: nếu tin tưởng một người là sai lầm, thì tôi cũng chỉ phạm phải một sai lầm, đó là quá tin tưởng người ta."
"Cô có thể nói rõ một chút nữa không?" Cô nói như thế thì ai mà hiểu được. Phóng viên tòa soạn tiếp theo đứng lên, tiếp tục tra hỏi.
"Rất xin lỗi, tôi không muốn nói gì về chuyện đó nữa." Đó mãi là vết thương lòng của cô, cho dù quên được, song nó vẫn nhắc cô nhớ đến, lúc đó cô ngây thơ và khờ dại biết bao.
"Thế nhưng..." Vị phóng viên kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Naria thấy vậy liền vội vàng đứng lên, ngăn lại vị phóng viên kia: "Chuyện này cứ để tôi giải thích, bây giờ, có thể xin mời người tiếp theo chưa?"
Kiều Nhung Ngọc liền trao cho Naria một ánh mắt cảm ơn. Cô không ngờ, phóng viên lại hỏi chuyện kia, cô cứ nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được.
"Nhung nhung..." Phong Vũ Vọng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cô, liền có chút lo lắng, anh khẽ lay nhẹ đôi bàn tay nắm chặt cuả hai người.
Mạnh Triết cũng thấy tinh thần cô không được tốt, nên đã khẽ huých nhẹ Đỗ Vũ ngồi bên cạnh mình.
Đỗ Vũ hiểu ý, lập tức đứng lên: "Vì cô Kiều Nhung Ngọc đang mang thai, nên xin mọi người để cho cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi trước, có chuyện gì, chúng tôi sẽ trả lời."
Tuy đám phóng viên không mấy hài lòng với quyết đinh này, song vẫn chẳng dám có ý kiến gì. Vì thế, Kiều Nhung Ngọc liền kéo Phong Vũ Vọng ra khỏi phòng họp. Còn buổi họp báo vẫn tiếp tục.
"Lúc trước, ngài Phong có nhắc đến vụ án bắt cóc, xin ngài có thể nói rõ hơn một chút được không? Chúng tôi cũng đã tìm hiểu, nhưng lại không có bài báo nào đề cập đến chuyện năm đó cả."
"Chuyện năm ấy, chúng tôi đã dùng các mối quan hệ để phong tỏa, song cục cảnh sát vẫn giữ lại hồ sơ." Mạnh Triết chỉ có thể nói tóm tắt.
Chuyện năm đó là vụ tai tiếng lớn nhất của nhà họ Phong, sau đó còn cả tình hình của Vũ Vọng, nên bọn họ buộc phải phong tỏa tin tức này.
"Có thể nói thêm một chút về chuyện của cô Kiều không? Tất cả mọi người đều muốn biết sự thật." Người trước đã hết quyền không có nghĩa là người sau sẽ buông tay. Bởi vì, nhìn phản ứng của Kiều Nhung Ngọc lúc nãy, chắc chắn là có khúc mắc.
Naria dùng ánh mắt hỏi Kiều Nguyên Sinh. Kiều Nguyên Sinh khẽ gật đầu, nói rõ ràng chuyện kia cũng tốt, để tránh cho sau này có kẻ dùng chuyện này làm tổn thương bảo bối.
Naria cầm lấy mic, gằn từng chữ, kể lại chuyện năm đó.
Sau khi nghe xong, không chỉ người có mặt, mà cả người xem truyền hình cũng cảm thấy đau lòng cho cảnh ngộ của cô gái trẻ. Gương mặt trẻ con cùng giọng nói dễ thương của Kiều Nhung Ngọc vốn rất dễ nhận được sự yêu mến của mọi người.
"Tất cả mọi người đều biết, người để lộ mấy tin tức này chính là nhị phu nhân của Phong thị - Bà Đào Du Linh, xin hỏi ngài Phong có ý kiến gì về chuyện này không?"
"Chẳng phải đã nói..." Đỗ Vũ đứng dậy, định ngăn cản. Không phải đã nói ngay từ đầu là không được hỏi chuyện cha nuôi rồi sao?
"Không sao, tôi đồng ý trả lời." Phong Long Sinh giơ tay ngăn Đỗ Vũ lại. Trong cuộc đời mình, ông đã phạm phải hai sai lầm: một là đối xử tệ bạc với Vũ Vọng, hai là cưới người phụ nữ Đào Du Linh kia.
Ngay lập tức, tất cả các phóng viên ở đây đều hướng ánh mắt về phía ông.
"Tôi chỉ có thể nói: trước kia tôi là thật tâm muốn lấy bà ấy. Nếu không có sự việc xảy ra sau đó thì bà ấy vẫn là nhị phu nhân của nhà họ Phong."
"Ngài Phong nói việc kia, có phải muốn ám chỉ chuyện bà ta bắt cóc cậu chủ Phong hay không?" Vấn đề này tuy rất sắc bén nhưng lại cực kỳ thẳng thắn. Bà ta bị khởi tố vì tội gì thì vẫn còn là một ẩn số, cho dù bọn họ có dùng hết cách vẫn không thể tra ra được. Chứng tỏ, thế lực của nhà họ Phong lớn đến thế nào.
"Cha nuôi của tôi cũng không muốn ám chỉ điều gì, đơn giản là ông ấy đang kể lại thôi." Mạnh Triết đứng lên, cắt ngang lời phóng viên.
"Vậy, xin giám đốc Mạnh nói rõ một chút, năm đó vì sao bà Đào Du Linh lại bị khởi tố?" Nếu đã chẳng thể moi được tin gì về Kiều Nhung Ngọc, thì bọn họ chuyển sang chuyện ân oán của Đào Du Linh với nhà họ Phong vậy.
"Đó là do chính bà ta đã phạm pháp, không hề liên quan gì đến nhà họ Phong cả. Hơn nữa, lúc trước là do cơ quan công tố khởi tố bà ta chứ không phải là nhà họ Phong." Nhậm Ngã Hành bất mãn nói.
Những tên phóng viên chết tiệt này, hết việc hay sao mà cứ thích tìm hiểu đời tư của người khác. Cái gì không biết thì toàn viết bừa, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của đương sự.
"Vậy, xin nói rõ thêm một chút, bà ta đã làm gì không?"
Một vấn đề mà hết người này hỏi lại đến người kia, hoàn toàn chẳng để cho bọn họ có cơ hội hít thở. Nhưng vợ chồng Kiều thị lại khá nhàn rỗi, hiện tại, phóng viên chưa chĩa mũi rìu vào họ, nên bọn họ đành phải ngồi im lặng.
"Đương sự không có ở đây, nên chúng tôi không tiện nói thêm gì nữa." Bạch Dật Phong hơi tức giận, anh khéo léo từ chối trả lời câu hỏi của phóng viên.
Sau khi chín tòa soạn cùng một đài truyền hình đã hỏi xong, Đỗ Vũ liền đứng lên, tuyên bố chuyển sang phần hỏi tự do.
Hiện tại, tất cả mọi người đều hiểu, buổi họp báo này rất nhanh sẽ kết thúc.
"Lúc trước Kiều thị đồng ý kết thông gia, thật sự là vì tiền của Phong thị sao?"
Nếu đã là hỏi tự do thì không khí lập tức sôi nổi hơn rất nhiều. Tuy đều là những tòa soạn báo cùng đài truyền hình có tiếng, nhưng độ nhẫn nại cũng thật là quá kém. Những vấn đề sau còn kỳ quái, xảo quyệt hơn vấn đề trước.
"Cũng có thể nói như vậy." Đây là vấn đề đầu tiên Kiều Nguyên Sinh trả lời trong ngày hôm nay.
"Vậy ngài có biết đối phương có vấn đề vì trí lực không?"
"Lúc trước, Phong thị đưa ra yêu cầu kết thông gia, đã đồng ý để con gái tôi tự mình lựa chọn đối tượng trong năm người kia." Thực ra, quyền chọn lựa vẫn ở trong tay con gái bảo bối của ông.
"Ý ngài là, lựa chọn cậu Phong, là do cô nhà tự quyết định sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy cô nhà chọn cậu ấy là có mục đích gì sao? Nói thật, nếu là bình thường, thì tôi tin chắc rằng, các cô gái sẽ chọn bốn vị kia chứ?"
Câu hỏi này, chẳng những khiến cho vợ chồng Kiều thị nhíu mày, mà còn cả người nhà họ Phong cũng thấy khó chịu.
"Tôi nghĩ, em trai tôi vẫn chưa kém đến mức đó." Đỗ Vũ không kìm được mà khẽ gắt lên.
"Hay là cô Kiều đã có thỏa thuận ngầm với ngài Phong? Nên mới phải lựa chọn cậu chủ Phong?"
Lần này thì hay rồi, tình hình liền đổi thành nhà họ Kiều bán con gái vì tiền, còn nhà họ Phong dùng tiền để mua một người con dâu.
Phong Long Sinh chợt đứng dậy, vẻ mặt không chút dao động, nói vô cùng nghiêm túc với đám phóng viên: "Nhà họ Kiều không phải vì tiền, mới đồng ý kết thông gia với nhà họ Phong. Lúc trước, Phong thị viện trợ tài chính, Kiều thị chẳng những luôn trả đủ mà còn kèm theo lãi nữa. Sau khi con cái hai nhà kết hôn, đều là do hai đứa tự nguyện."
Dứt lời, ông liền bước ra khỏi hội trường. Còn bị đám phóng viên này quấy rầy nữa, thì chắc chắn ông sẽ đuổi hết.
"Vậy còn tin tức nói cậu Phong 'mạnh mẽ chiếm đoạt', cô Kiều vì tiền mà 'thay lòng đổi dạ' thì sao?"
"Anh cảm thấy em trai tôi biết cái gì gọi là 'mạnh mẽ chiếm đoạt' sao?" Nhậm Ngã Hành tức giận, châm chọc lại.
"Tôi tin mọi người cũng thấy rõ, dáng vẻ thân mật của hai người họ, vậy mọi người nghĩ đó là 'thay lòng đổi dạ' à?" Naria đáp lại không chút khách sáo. Nếu để cho cô nhìn thấy Mide lần nữa, thì cô nhất định sẽ đánh cho anh ta một cái thật mạnh.
"Thế nhưng, nếu là một người bình thường thì đâu có ai chọn cậu Phong chứ."
Lời vừa nói ra liền khiến cho mọi người vô cùng tức giận. Câu đó có ý gì đây? Nói như thế mà được à? Nếu Kiều Nhung Ngọc ở đây, không tức giận đến phun máu mới là lạ. Ý bọn họ muốn nói, cô có bệnh hoặc là có mục đích riêng nên mới chọn Vũ Vọng à.
"Sao anh có thể nói như thế? Anh muốn ám chỉ con gái tôi không bình thường à?" Lâm Tuyết không kìm được vỗ bàn, đứng bật dậy, tức giận nhìn người phóng viên nói lung tung kia.
"Tất cả mọi người đều nói như thế, đâu phải chỉ một mình tôi." Phóng viên kia còn cố cãi.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như thế, trong mắt toàn lộ vẻ nghi ngờ.
Kiều Nguyên Sinh cực kỳ tức giận, ông đứng lên, rồi nhìn về đám phóng viên: "Tôi chỉ nói một lần thôi: đứa con rể này là do chính bảo bối nhà tôi chọn lựa. Mặc kệ ở trong mắt người khác là tốt hay xấu, trong mắt chúng tôi, Phong Vũ Vọng là một người bình thường, là một người đàn ông tốt."
Nói xong, ông liền đi ra ngoài. Ít nhất là ba tháng nữa, ông sẽ không nói chuyện với đám phóng viên này, thật là làm cho người khác quá tức giận.
Lâm Tuyết cũng đứng lên, theo chồng ra ngoài. Bà không muốn nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
Hiện tại, mấy vị trưởng bối cùng nhóm nhân vật chính đã đi hết rồi, buổi họp báo này cũng phải kết thúc thôi.
Đỗ Vũ đứng lên, tuyên bố bế mạc. Lời tuyên bố này, khiến cho đám phóng viên vô cùng bất mãn. Đối với sự kháng nghị của phóng viên, bọn họ đều vờ như không thấy.
Cuối cùng, một buổi họp báo cứ như vậy mà kết thúc.
**********************
Mide cùng Đào Du Linh đều ngồi trước tivi, xem toàn bộ buổi họp báo phát trực tiếp này.
Mide nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Nhung Ngọc, trong lòng anh ta liền cảm thấy vô cùng đau đớn. Anh ta có cảm giác, cho dù chuyện này có kết thúc như thế nào, thì sau này, anh ta sẽ rất khó nhìn thấy cô ấy rồi.
"Cậu thấy chưa, người cô gái kia yêu chỉ có Phong Vũ Vọng mà thôi." Đào Du Linh còn 'đổ thêm dầu vào lửa'. Từ lúc hai người kia tiến vào phòng vẫn nắm chặt tay nhau, ai cũng có thể thấy được, người cô gái yêu là tên ngốc Phong Vũ Vọng kia.
"Bà im miệng cho tôi." Không thấy anh ta đang vô cùng buồn chán sao? Sao cứ đâm trúng chỗ đau của anh ta.
"Đó là sự thật, còn sợ tôi nói ra sao?" Bà ta mới không sợ anh ta tức giận, song, trong lòng bà ta vẫn có một chút vui vẻ: đứa bé Phong Vũ Vọng đó đã lấy được một người vợ thật sự yêu mình.
"Bà còn nói tôi, bà không nghe thấy bọn họ nói gì à? Vì sao Phong Vũ Vọng lại trở thành kẻ ngốc, đó là do sau khi bị bà bắt cóc, sinh bệnh mới trở thành như vậy." Mide nắm được nhược điểm, liền chỉ trích bà ta không chút khách sáo. Nếu bà ta không châm chọc mình trước, thì anh ta cũng sẽ chẳng nói như thế.
"Cậu..." Đương nhiên, Đào Du Linh cũng nghe được, nên lúc này bà ta mới chẳng biết phải nói thế nào.
Bà ta biết, trước kia Phong Vũ Vọng là một đứa trẻ rất thông minh, tuy có hơi cô độc nhưng vẫn là một đứa bé ngoan. Tuy bà ta vì mục đích riêng mà vào nhà họ Phong, song, bà ta cũng vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của Phong Vũ Vọng. Cho nên, bà ta luôn rất quan tâm đến Vũ Vọng. Không ngờ, về sau vẫn là bà ta hại Vũ Vọng biến thành kẻ ngốc như thế.
Vậy bà ta lấy tư cách gì để trả thù nhà họ Phong đây?
Bà ta thầm tự hỏi. Chuyện năm đó, bà ta cũng có một phần lỗi, cho dù nhà họ Phong đã sử dụng hết mối quan hệ để kết án bà ta nhiều năm như vậy. Nhưng, bây giờ, bà ta không còn biết mình trả thù vì lý do gì nữa rồi.
Ánh mắt đầy hoang mang, xem hết buổi phát trực tiếp này, bà ta chỉ biết im lặng mà thôi.
Mide nhìn Kiều Nhung Ngọc khổ sở thoát ra khỏi vòng vây của đám phóng viên, anh ta liền cảm thấy nghi ngờ về hành động của mình.
Anh ta vẫn nói luôn yêu thương cô, song, người làm tổn thương cô ấy sâu nhất lại chính là anh ta. Vậy, anh ta còn có tư cách gì để tranh với Phong Vũ Vọng.
Từ đầu tới cuối, có lẽ Phong Vũ Vọng không hề hiểu một chút gì, nhưng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
Sau khi thấy Kiều Nhung Ngọc đi ra khỏi phòng họp, anh ta cũng trở về phòng mình, lặng lẽ thu dọn hành lý. Anh ta muốn trở về nước Mỹ. Tuy anh ta không thể tự nói với cô, song trong lòng vẫn âm thầm chúc phúc cho cô. Chúc cho hai người họ mãi mãi hạnh phúc.
*********************
Sau khi kết thúc buổi họp báo, bọn họ còn lo lắng sẽ liên tục bị bám theo. Song, không ngờ, ngoại trừ các bài báo in ngày hôm sau, còn lại là không có thêm tin tức gì nữa, cũng không có tòa soạn nào bám theo họ nữa.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy lo lắng. Bởi vì, sau khi kết thúc họp báo, Kiều Nhung Ngọc liền bị bác sĩ yêu cầu nhập viện dưỡng thai.
"Nhung nhung, em muốn ăn gì à?" Mấy ngày nay, Phong Vũ Vọng đều ở trong bệnh viện cùng cô, mỗi ngày đều chạy xung quanh cô hỏi han, sợ cô bị lạnh, bị đói. Anh giống như một con gà mái mẹ tận tâm với đàn gà con.
"Vũ Vũ à, em vừa ăn xong mà, không ăn thêm nữa đâu." Kiều Nhung Ngọc kéo tay anh, muốn anh ngồi xuống, không cần vây quanh cô nữa.
Mấy ngày qua, anh đều ngoan ngoãn nghe lời người lớn, luôn quan tâm đến bữa ăn, giấc ngủ của cô. Có lẽ, anh không hề biết chăm sóc cho người khác là như thế nào, song, cứ cách vài phút anh lại hỏi, giúp cô tất cả mọi việc. Anh khiến cho cô vừa tức lại vừa thương. Thương vì anh luôn lo lắng cho mình, còn tức vì anh suốt ngày hỏi nhiều.
"Vậy uống chút gì nhé?" Không muốn ăn thì chắc là muốn uống rồi? Anh nghiêng đầu nhìn, chờ cô trả lời.
Lắc đầu, hai ngày nay, cô bị anh lấy đầy bụng rồi, hoàn toàn không có cơ hội để đói bụng nữa.
"Vậy Nhung Nhung đi ngủ đi." Ừm, không muốn ăn, không muốn uống, vậy nhất định là buồn ngủ rồi.
Anh lập tức đứng dậy, định đỡ cô nằm xuống.
Thấy thế, Kiều Nhung Ngọc liền cảm thấy dở khóc dở cười, cô thật không biết nên nói gì với anh nữa. Cô vẫn luôn bị anh bắt nghỉ ngơi, cho đến cách giờ ăn nửa tiếng mới chịu, hiện tại, mới ăn chưa đến 1 tiếng, đã bắt cô ngủ rồi.
Thế nhưng, cô ngoại trừ ngoan ngoãn nằm xuống, thì chẳng thể làm được gì. Nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ gọi cho mọi người ngay lập tức, sau đó sẽ là một trận diễu binh ngay. Cô thật không muốn bị như vậy đâu, bị một người quấy rầy là quá đủ rồi.
"Nhung Nhung không nhắm mắt sao?" Thấy cô mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không có, anh khó hiểu hỏi. Ngủ thì phải nhắm mắt lại chứ? Vì sao Nhung Nhung cứ mở mắt vậy?
"Vũ Vũ." Cô thật không buồn ngủ mà, dù sao thì vẫn không thể để hai người mắt to trừng mắt nhỏ được. Bởi vì, ngoại trừ lúc anh đi ngủ ra, còn lại là anh đều mở to mắt, nhìn cô chằm chằm.
"Sao thế? Sao thế?" Vừa nghe cô gọi mình, anh liền lo lắng ngồi thẳng người, chân tay luống cuống, nhìn cô.
"Em muốn ngồi dậy" Cô không muốn ngủ đâu, mấy ngày nay, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô sắp lăn đến nơi rồi.
"Không muốn ngủ sao?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, anh bắt đầu rối tung lên rồi.
"Đỡ em ngồi dậy đi, Vũ Vũ." Ai, cô chưa từng làm nũng với ai như vậy đâu.
"Ừ." Vươn tay đỡ cô ngồi dậy, trong đầu anh vẫn còn đang thắc mắc một vấn đề.
"Nhung Nhung..."
Sau khi ngồi dậy, nhìn vẻ mặt hoang mang của anh, cô có chút khó hiểu, chẳng biết anh đang phiền não gì đây.
"Anh làm sao vậy?"
"Em không muốn ngủ. Không lẽ là muốn ăn cơm?" Nhưng mà, chẳng phải bọn họ mới ăn xong sao?
Đây là chỗ Vũ Vọng nghĩ mà không ra. Cha và các anh chỉ dặn anh phải liên tục hỏi cô xem có đói chưa, khát nước không, có muốn ngủ không, cho nen, anh thật sự chẳng biết làm thế nào nữa. Nếu là muốn ăn cơm thì anh còn rất no mà.
Lần này, Kiều Nhung Ngọc có muốn nhịn cười cũng chẳng được, cô liền cười to một trận, cười đến chảy cả nước mắt.
Thấy Kiều Nhung Ngọc cười, Phong Vũ Vọng càng thêm mờ mịt, hoang mang sờ gáy, anh thật sự không biết cô đang cười gì nữa.
Lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô cố ngừng cười, nghiêm mặt nói với anh: "Vũ Vũ, hiện tại em không muốn ăn gì, cũng không muốn uống nước, lại càng chưa muốn ngủ."
"Vậy em muốn làm gì?" Cha nói anh phải chăm hỏi, anh cũng rất ngoan ngoãn hỏi, nhưng sao có thể không muốn gì chứ?
Cô nhấc lên góc chăn, muốn anh ngồi vào đó.
"Bây giờ, em muốn anh nói chuyện với em."
Lần này, anh càng thêm khó hiểu, vẻ mặt bối rối nhìn cô nhấc góc chăn lên, anh lẩm bẩm: "Cha chưa hề nói mình có thể ngồi lên đó mà?" Bây giờ anh phải làm sao đây? Hay gọi điện về hỏi cha?
Bởi vì Phong Long Sinh có dặn đi dặn lại, nếu anh không thể chăm sóc tốt cho cô thì sẽ không cho ở cùng cô nữa. Cho nên, anh vẫn rất nghe lời ông, ông nói gì, anh đều nghe theo. Nếu có chỗ nào không biết, thì anh phải gọi điện về nhà hỏi.
Ai, anh chồng ngốc này! Cô thầm thở dài trong lòng, rồi hơi cao giọng nói: "Mau lên đây, không thì em sẽ mặc kệ anh đó." Thật là, cứ ngu ngơ như vậy lại càng làm cho cô thêm yêu anh.
Vừa nghe cô nói không để ý đến mình nữa, anh lập tức bỏ qua tất cả, vội cởi giày ngồi lên giường. May mà giường bệnh khá rộng nên hai người có thể ngồi thoải mái.
Nhưng là, mấy ngày nay anh đều ngoan ngoãn ngủ ở giường bên cạnh, không dám nằm cùng cô.
Kiều Nhung Ngọc dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, hưởng thụ sự dịu dàng của anh, cô thỏa mãn thở dài.
Anh giơ tay ôm lấy bả vai của cô, để cho cô tựa vào gần mình hơn.
"Nhưng Nhung, em không được bỏ mặc anh." Anh vẫn rất lo lắng đó. Trước kia, anh không sợ trời, không sợ đất, bây giờ, anh chỉ sợ Kiều Nhung Ngọc không để ý đến mình thôi.
"Vâng." Dựa vào lòng anh, cô im lặng hưởng thụ giây phút này, dần dần cô có chút buồn ngủ.
Nhìn khuôn mặt trẻ con mềm mại của cô, anh không nhịn được mà vươn tay ra nhéo nhẹ, cảm thấy đặc biệt thích thú, anh liền nhéo thêm vài cái.
Kiều Nhung Ngọc hất cái tay nghịch ngợm kia ra, cô trách nhẹ: "Em buồn ngủ, đừng nhéo mặt em nữa."
Ngây ngốc cười, rút tay về, anh nhẹ nhàng ôm cô, để cô có thể ngủ thoải mái.
Chỉ một lúc sau, hô hấp của Kiều Nhung Ngọc liền trở nên đều đều, chứng tỏ cô đã ngủ rồi. Phong Vũ Vọng ôm cô, vì quá nhàm chán mà một lát sau cũng ngủ luôn.
Vì thế, hai người cứ dựa vào nhau mà say ngủ.
Naria vốn muốn đến nói chuyện với bạn, nhưng vừa mới mở cửa ra, đã thấy một cảnh ấm áp nay. Cô lập tức đóng cửa lại, để cho khoảnh khắc đẹp này cứ thế tiếp tục.