Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cả, anh muốn nói gì với em ạ?” Anh còn có chuyện rất, rất quan trọng đó....

“Có phải Nhung Ngọc đưa ra một câu hỏi khó cho em không?” Mạnh Triết trực tiếp hỏi. Càng vòng vo nó càng khó hiểu, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được.

“Đúng thế.” Hai mắt anh sáng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

“Sao anh biết ạ?” Anh nhớ rõ là chưa có nói với ai mà, sao anh cả lại biết được, anh cả thật quá giỏi mà.

“Nhung Ngọc nói cho anh.” Như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Mạnh Triết liền nở nụ cười.

“A...”

“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Chắc là chưa rồi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Lúng túng gãi đầu, anh xấu hổ đáp: “Chưa ạ...”

“Em cảm thấy Nhung Ngọc đối với em như thế nào?” Bạch Dật Phong hỏi xen vào.

Vừa nhắc đến điều này, anh liền cười vô cùng vui vẻ, ra sức gật đầu: “Nhung Ngọc đối với em rất tốt.”

“Lúc bọn anh đi vắng, cô ấy có dịu dàng với em không?” Đỗ Vũ biết rõ còn cố hỏi, chỉ có điều bọn họ đang thức tỉnh anh nên đành phải hỏi cái về đề ngu ngốc này, như vậy sẽ hiểu rõ hơn.

Không chút do dự, đáp: “Đương nhiên, đương nhiên, lúc bọn em ở chung, cô ấy càng đối xử tốt với em hơn. Cô ấy còn để em hôn nhẹ nữa...” Nghĩ đến đây, mặt anh càng đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.

Nhậm Ngã Hành nhìn dáng vẻ này của em trai liền hiểu rõ nó đã hoàn toàn đắm chìm vào sức quyến rũ của Kiều Nhung Ngọc.

“Câu hỏi của cô ấy khó nghĩ đến thế sao?” Đỗ Vũ khó hiểu hỏi. Vấn đề đơn giản như thế vẫn còn phải suy nghĩ nữa à, chỉ cần là người thông minh cũng đều nhìn ra được.

“Gì ạ?” Anh ngẩng đầu vô tội hỏi, không hiểu vì sao anh lại nói như thế.

Bạch Dật Phong đánh anh một cái, tức giận nói: “Anh quên tình trạng của nó rồi à, đừng đem ý nghĩ của anh áp đặt cho nó.”

“Hả...” Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên mất Vũ Vọng hơi khác người. Anh đã quen cách đối xử với Vũ Vọng như người bình thường nên hay quên đi chi tiết này, có đôi khi anh thật sự quên mất Vũ Vọng có vấn đề về trí lực.

“Trước kia đã có ai từng đối xử tốt với em như thế chưa?” Mạnh Triết gợi ý.

Lắc đầu rồi lại gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ, anh nhỏ giọng nói: “Cha và các anh đều đối xử với em rất tốt.”

Nhậm Ngã Hành vươn tay xoa đầu anh, không uổng công bọn họ yêu thương anh, anh vẫn biết bọn họ đối xử tốt với mình.

“Trừ bọn anh ra còn ai không?”

“Má Lỗ.” Má Lỗ rất tốt với anh, mặc dù có đôi lúc rất hung dữ nhưng bà vẫn rất yêu thương anh.

“Trời ạ.” Đỗ Vũ vỗ trán, tuy đã sống cùng nhau nhiều năm nhưng đối với cách suy nghĩ đơn thuần của đứa em trai này, anh vẫn chưa thể quen được.

“Trong nhà không tính, bên ngoài thì sao?” Bạch Dật Phong nói rõ ràng, để tránh cho đứa em ngốc này chỉ biết người trong nhà, càng nói càng xa khiến anh rối loạn.

Rốt cuộc, anh cũng lắc đầu. Ở bên ngoài không có ai đối xử tốt với anh như Nhung Nhung, đặc biệt là con gái, lúc đầu còn vây quanh anh nhưng khi anh vừa nói chuyện thì lại chán ghét quay đầu bỏ đi.

“Vậy em có cảm nhận được cô ấy thích em không?” Hẳn là biết đi.

Khó hiểu lắc đầu, chẳng hiểu vì sao lại quay về vấn đề này, song anh thật sự không biết.

“Em không biết.”

“Vậy em thấy thế nào mới gọi là thích em?” Nhậm Ngã Hành cảm thấy bọn họ phải hiểu rõ định nghĩa ‘thích’ của Vũ Vọng là như thế nào.

“Đối xử rất rất rất tốt với em....” Anh chỉ biết, nếu người khác đối xử rất rất rất tốt với mình thì chứng tỏ người đó thích mình.

“Vậy em cảm thấy cô ấy đối xử với em không tốt sao?”

Anh lắc đầu, cao giọng nói: “Nhung Nhung rất tốt với em.”

“Vậy em...” Lần này, bọn họ đều không hiểu nổi, nếu cô ấy đối xử tốt với nó thì vì sao nó lại không biết cô ấy có thích mình hay không.

“Nhung Nhung rất tốt với em nhưng em lại đối với cô ấy không tốt.” Anh bĩu môi, có chút mất hứng.

Bốn người sắp bị anh làm cho phát điên rồi, đây là chuyện gì vậy chứ.

“Em trai à....” Đỗ Vũ chỉ cảm thấy xử lý hàng ngàn văn kiện cũng chẳng vất vả đến thế.

“Vì sao em lại nghĩ mình đối với cô ấy không tốt?”

Anh giơ tay gõ gõ đầu mình một cái rồi thở phì phì, nói: “Em đã chọc cô ấy tức giận....”

“Thế cũng đâu có chứng tỏ em đối xử không tốt với cô ấy.” Ông trời ơi, anh sắp điên rồi. (em cũng sắp điên rồi!)

“Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Bạch Dật Phong tiếp lời, anh phát hiện, Đỗ Vũ sắp nổi điên rồi.

“Vũ Vọng à, thích một người là vô cùng kỳ diệu, em luôn mong được ở cạnh cô ấy không bao giờ xa rời, điều này em có hiểu không?”

Gật đầu, điều này anh biết.

“Em nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Nhung Nhung."

“Vừa rồi, cô ấy có nói với bọn anh, nếu hai đứa kết hôn thì cô ấy sẽ không bao giờ ly hôn, em có biết nó có ý gì không?”

“Ly hôn là gì?” Kết hôn thì anh biết, là hai người ở cùng nhau mãi mãi, song ly hôn là gì chứ?

“Ly hôn là sau khi hai người kết hôn rồi lại chia xa.” Nhậm Ngã Hành dựa vào cách suy nghĩ của anh để giải thích.

“Ý anh ba là....” Khó tin hỏi lại.

“Nhung Nhung cũng muốn ở cùng một chỗ với em sao?” Ly hôn là hai người tách ra, vậy Nhung Nhung nói không ly hôn, có phải ý là sẽ không muốn cùng anh tách ra?

Bốn người đồng thời gật đầu, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi.

“Vậy Nhung Nhung thích em sao?” Anh vui sướng kêu to.

Bốn người không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời phật, rốt cuộc thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

“A!” Anh hét lên một tiếng rồi lao nhanh ra khỏi phòng.

“Nó chạy đi đâu thế?” Đỗ Vũ bị dọa đến choáng váng, phản ứng của nó cũng quá phô trương đó.

“Bên cạnh.” Mạnh Triết bật cười, nhìn Vũ Vọng vui vẻ như thế, bỗng nhiên anh hiểu được, Kiều Nhung Ngọc làm như thế là muốn giúp Vũ Vọng xóa đi bóng đen trong lòng.

Bốn người lại nhìn nhau cười khẽ.

*******************************

“Nhung Nhung, Nhung Nhung.” Anh cũng chẳng thèm gõ cửa liền mở ra, chạy vọt vào phòng.

Đúng lúc Kiều Nhung Ngọc vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo chỉ cuốn một chiếc khăn quanh người, cô đang dùng khăn lau tóc. Lúc nhìn thấy anh xông vào cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh.

Anh cũng chẳng quan tâm cô đã mặc quần áo hay chưa, cứ như thế chạy vào ôm lấy cô.

Trong nháy mắt bị nhấc bổng lên, khăn mặt trên tay cũng rơi xuống, cô chỉ có thể dang tay ôm cổ anh, nhìn dáng vẻ vui sướng của anh.

Ôm cô xoay vài vòng, anh vừa xoay vừa hét to: “Nhung Nhung thích mình, Nhung Nhung thích mình...”

Xoay đến chóng mặt anh mới chịu dừng lại, hai chân đứng không vững liền ngã xuống thảm lông màu trắng. Tay ôm cô cũng không chịu buông ra khiến cô cứ vậy mà ngã vào lòng anh.

Tựa đầu lên lồng ngực vững chắc, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô khẽ hỏi: “Đã hiểu thật chưa?”

Ra sức gật đầu.

“Thật, thật, Nhung Nhung thích anh.” Anh vô cùng vui sướng, cảm giác thân thể như đang bay lên.

Biết anh đã thật sự hiểu rõ, cô liền kích động hôn lên môi anh. Sửng sốt vài giây, anh lập tức kịp phản ứng, biến bị động thành chủ động, tay từ trên lưng chuyển đến giữ chặt gáy cô, nhiệt tình đáp trả.

Một lúc lâu sau, hai cánh môi mới lưu luyến tách ra.

Hai má ửng hồng, cô thở phì phò hỏi: “Vậy anh còn lo lắng em sẽ rời khỏi tầm mắt của anh nữa không?”

Lắc đầu, anh thở dồn dập, đáp: “Nhung Nhung sẽ quay về, đúng không?”

Từ từ ngồi dậy khỏi người anh, hai tay giữ chặt mặt anh, cô quả quyết nói: “Đúng vậy, em sẽ quay về, quay về bên cạnh anh.”

“Vậy anh sẽ không lo lắng nữa.” Anh gật đầu. Vậy, khi nào cô rời đi một lúc thì anh sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về.

“Ngoan lắm.” Cúi người rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.

************************

Trong vòng hai tuần, dựa vào tiền tài cùng quyền thế của cả hai nhà, các công đoạn chuẩn bị cho hôn lễ đã làm náo động cả thương giới. Nơi đặt tiệc cưới là khách sạn Quân Duyệt nổi tiếng nhất Đài Loan, cả khách sạn được bao trọn để tổ chức hôn lễ, đây là chuyện chưa từng có trong giới thượng lưu.

Váy cưới được đặt may ở Pháp, mặt trên được khảm những viên đá quý trị giá vài chục triệu. Album ảnh cưới được chụp tại Hawaii trong ba ngày, tuần trăng mật là ở châu Âu, thời gian do đôi trẻ quyết định.

Thiệp mời của hai người lập tức trở thành biểu tượng chứng minh cho thân phận cùng địa vị của mọi người trong giới thượng lưu. Có quan hệ thì dựa vào mối quan hệ, không có thì phải xây dựng quan hệ, tất cả mọi người đều muốn có được tấm thiệp mời này.

Hôm đó, trong giáo đường chật kín người, những ai không chen được vào trong thì đành đứng hết bên ngoài, chỉ vì muốn hưởng chút quý khí.

Nếu không phải do Phong Vũ Vọng muốn nhanh chóng cùng Kiều Nhung Ngọc sống cả đời thì sợ rằng đã sớm bị đám người kia dọa cho bỏ chạy rồi.

Lúc hai nguwoif trao nhẫn thì tất cả quan khách có mặt đều bị chiếc nhẫn kim cương hoàng gia 10 kara do Cartier chế tạo làm cho hoa mắt.

Sau khi hôn nồng nhiệt hơn năm phút, hai người mới bước ra khỏi giáo đường trong vòng vây của đám đông.

Trong phòng nghỉ khách sạn, Kiều Nhung Ngọc tháo đôi giày cao gót ra, vươn vao than thở: “Mệt quá đi.”

Xoay xoay cần cổ cứng ngắc, bật cười nhìn Phong Vũ Vọng giống như đống bùn nhão ngã xuống giường.

cô bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, kéo anh ngồi dậy, xoa bóp giúp anh: “Mệt không?”

“Mệt mỏi quá. thật nhiều người, anh chưa từng bị nhiều người vây quanh như vậy, suýt thì dọa chết anh.

Giang tay ôm trọn eo thon, anh cọ đầu vào cổ cô, lẩm bẩm: “Nhung Nhung hôm nay thật xinh đẹp.”

“Muốn nghỉ ngơi chút không?” cô cũng mệt quá rồi, thật chẳng hiểu sao chỉ là kết hôn thôi mà cũng có quá nhiều người dự như thế.

“Ừ.” Anh ôm cô ngã xuống giường.

“Vũ Vũ, đừng ngủ mà. Lát nữa còn phải xuống tiếp rượu đó.” cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.

“Ừ…”

“……”

Vừa mới nằm xuống, anh đã ngủ thiếp đi. Kiều Nhung Ngọc chỉ có thể vo lực dựa vào lòng anh, lẩm bẩm trong lòng: cứ để anh ấy ngủ một chút, chốc nữa nhất định phải gọi anh dậy. Chỉ có điều, một lúc sau, chính cô cũng chìm vào trong giấc ngủ say.

Lúc Đỗ Vũ cùng Nhâm Ngã Hành đi lên gọi hai người xuống dưới kính rượu thì cả hai đã ngủ đến quên cả trời đất.

Thấy hai người mệt đến ngủ thiếp đi, bốn người kia đành phải thay nhau đi mời rượu quan khách.

Ngày hôm sau, trong giới thượng lưu truyền ra: cậu chủ ngốc Phong Vũ Vọng không thể chờ đợi đã cùng cô dâu động phòng rồi.

Nhưng sự thật lại khiến cho Phong Long Sinh, Mạnh Triết, Đỗ Vũ, Bạch Dật Phong, Nhâm Ngã Hành, Kiều Nguyên Sinh cùng Lâm Tuyết kinh ngạc. Bởi vì Phong Vũ Vọng vốn không biết động phòng là như thế nào.

******

“Con trai à…” Trong phòng ăn, Phong Long Sinh kinh ngạc nhìn Phong Vũ Vọng.

“Em trai à…” Tuy Kiều Nguyên Sinh và Lâm Tuyết đều cảm thấy tình huống hiện tại rất buồn cười nhưng vẫn thấy lo lắng.

Dường như bọn họ đã quên mất chuyện này rồi, thế nhưng kết quả là chuyện bất thường như thế vẫn xảy ra, sao mà mọi người không bị đả kích chứ?”

“Sao vậy ạ?” Phong Vũ Vọng thật sự không hiểu vì sao mà vẻ mặt của mọi người lại kỳ quái như thế. Sáng hôm nay, sau khi thức dậy anh đều rất ngoan, không có quậy phá mà.

May mà Kiều Nhung Ngọc còn đang ngủ nên bọn họ mới có cơ hội hỏi anh, chứ không thì ở trước mặt cô sao bọn họ dám hỏi chuyện như thế.

“Hôm qua em thật sự chưa cùng vợ mình trải qua đến tân hôn sao?” Đỗ Vũ cảm thấy quá khó tin, tuy trí lực nó không tốt nhưng cơ thể hoàn toàn bình thường, dậy thì cũng rất bình thường, sao có thể không biết chuyện đó chứ?

“Đêm tân hôn? Là cái gì ạ?” Khó hiểu nhìn anh, hoàn toàn mù mịt.

“Chính là con ngủ cùng Nhung Ngọc ấy.” Phong Long Sinh hơi sốt ruột, nếu con trai thật sự không biết chuyện sinh hoạt vợ chồng thì chẳng phải ông sẽ không có cơ hội ôm cháu nội sao?

“Ngủ mà.” Gật đầu, anh còn nhớ rõ hôm qua mệt đến mức anh vừa về phòng liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

………

một trận gió lạnh thổi qua, anh thật sự không biết gì hết. mọi người chớp mắt nhìn nhau, tạm thời á khẩu.

“Hai đứa có cởi hết quần áo không?” Đỗ Vũ hỏi thẳng, như vậy sẽ tốt hơn.

“Hôm quá quá mệt mỏi nên quên cơi rồi.” Anh còn trả lời rất nghiêm túc.

“Xong rồi. Ông thông gia. Làm sao bây giờ? Con trai ngốc của tôi thật không hiểu gì cả.” Phong Long Sinh nôn nóng nhìn Kiều Nguyên Sinh, dùng sức nắm tóc, thật chẳng biết phải làm gì tiếp nữa.

“Tôi cùng chẳng biết phải làm sao… kiều Nguyên Sinh vô lực đáp, bản thân cảm thấy chuyện này thật quá hỏ để giải quyết.

“Cho nó xem các loại tạp chí Playboy được không?” Nhậm Ngã Hành lên tiếng.

“Vậy còn không bằng cho nó xem phim điện ảnh đi.” Đỗ Vũ thuận miệng nói, nhưng lại khiến hai mắt mọi người sáng lên giống như nhìn thấy ánh bình minh.

“Cách này được đấy…” Bạch Dật Phong cảm thấy cách này so với chuyện bọn họ ngồi giảng giải cho Vũ Vọng còn hiệu quả hơn.

“vậy em chịu trách nhiệm tìm phim đi.” Mạnh Triết phân công.

“không cần tìm đâu, chỗ em có cả một kho.”

Đỗ Vũ vừa dứt lời thì tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía anh. Nhất thời, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, trong phòng người đàn ông nào mà chẳng có mấy loại đĩa này, chỉ có mấy người kia là khác thường thôi.

“Vậy con còn không mau mang nó đên phòng con để nó xem đi.” Phong Lăng Sinh vội vàng nói.

“Hả…” Sốt ruột đến vậy sao?

“Em trai, mau đi theo anh.” Anh lập tức kéo Phong Vũ Vọng đang ngồi nghịch trên bàn cơm đứng lên rồi lôi về phòng mình.

“đi đâu ạ?” Miệng hỏi nhưng vẫn không hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đỗ Vũ.

“Cho em xem trò hay.” Nhìn anh, cười xấu xa.

Ha ha, lần này chính là quang minh chính đại dạy hư em trai.

Một giờ sau, Phong Vũ Vọng một mình trở về phòng. Mặt anh đỏ bừng, miệng cười ngây ngô, may mà dọc đường đi không gặp ai chứ nếu không người ta đã nghĩ anh bất bình thường rồi.

“Anh vừa đi đâu vậy?” Kiều Nhung Ngọc mới bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh liền hỏi.

Hôm qua cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, làm sao để về nhà cũng chẳng nhớ rõ, sáng sớm thức dậy ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người thật sự rất khó chịu.

Phong Vũ Vọng nhìn cô mặc áo tắm rộng thùng thình liền thấy đặc biệt gợi cảm, lại nghĩ đến anh hai vừa cho mình xem phim gì đó liền cảm thấy bụng dưới đột nhiên nóng lên, mặt chợt đỏ bừng.

Cô bước đến gần anh, ngẩng đầu, nhìn anh đầy khó hiểu.

“Vũ Vũ? Anh đỏ mặt kìa, khó chịu lắm sao?”

Anh ra sức lắc đầu: “Không, không sao, anh không sao.”

“Vậy anh làm sao vậy?” Phản ứng của anh quá kỳ lạ.

“Nhung Nhung....” Kéo cô ra trước mặt, anh thật sự không biết nên nói gì.

Vừa rồi khi xem phim, anh tò mò hỏi anh hai rất nhiều vấn đề, anh ấy cũng rất kiên nhẫn giải thích. Nhưng mà, bây giờ anh rất căng thẳng nên đã quên hết, cũng quên mất muốn làm gì rồi.

“Dạ?” Trời ạ, ngẩng đầu nhìn anh thật mỏi cổ mà.

“Anh ngồi lên giường đi.”

“Ừ.”

Anh kéo cô đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống liền kéo cô ngồi lên đùi mình.

Sau vài lần cô chủ động ngồi lên đùi anh, anh liền rất tự nhiên ôm cô ngồi trên đùi mình.

Sau khi ngồi xuống, anh lập tức tựa đầu vào cần cổ cô, ra sức hít vào.

“Vũ Vũ?” Anh thật sự rất kỳ lạ.

Anh không để ý đến cô, chỉ đánh bạo lè lưỡi khẽ liếm lên cổ cô.

Toàn thân cô khẽ run, nổi đầy da gà. Kỳ lạ, trước kia anh chưa từng làm như thế mà.

Cô vươn tay đẩy đầu anh ra, chăm chú nhìn anh.

“Rốt cuộc là anh đã làm gì hả?”

Anh vẫn không để ý đến cô, chỉ đưa tay muốn cởi áo choàng tắm của cô. Bởi vì vừa nãy trên phim đều diễn như thế, đều cởi hết quần áo.

Cô giữ chặt áo, kháng cự lại anh.

“Vũ Vũ?”

“Đêm tân hôn, đêm tân hôn.”

Vừa nghe lời anh nói, cô sợ đến mức tay nắm áo vô thức buông ra. Lần này, anh đã đạt được mong ước, vội cởi xuống áo tắm của cô. Cô vừa mới tắm xong, toàn thân trơn bóng, không mặc gì cả.

Thân thể trắng như tuyết của cô được phủ thêm một tầng hồng nhạt mê người, lập tức thu hút ánh mắt của anh. Anh nhìn cô không chớp mắt khiến cô xấu hổ, vội vươn hai tay che ngực chặn lại tầm mắt nóng rực của anh.

“Nhung Nhung đẹp quá....” Anh vươn tay ôm lấy cô, lật người một cái liền đặt cô nằm bên dưới.

“Vũ Vũ, anh...”

Không đợi cô nói hết, môi anh liền bao trùm lên đôi môi cánh hoa của cô.

... ...... ...... ...... ...

“Vũ Vũ, anh thật sự biết nên làm thế nào sao?” Cô nghi ngờ hỏi.

Bị anh biến thành lửa dục đốt người, cô vẫn còn phải lo lắng xem anh có biết hay không, thật đúng là quá vất vả mà!

“Ừm.” Vũ Vọng đang vùi mặt vào trước ngực cô dùng lực gật đầu.

“Anh hai có dạy anh....”

“Trời ạ...” Hóa ra là do Đỗ Vũ giật dây. Cô còn đang thắc mắc tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Vũ Vọng đã biết chuyện sinh hoạt vợ chồng đó.

“Nhung Nhung....” Anh mò mẫm trên người cô một lúc lâu vẫn không có hành động tiếp theo, lần này không chỉ Kiều Nhung Ngọc khó chịu mà đến chính anh cũng không chịu nổi nữa.

“Anh....Rốt cuộc anh....Có biết hay không hả....” Hơi thở dồn dập, cô sắp bị anh tra tấn đến phát điên rồi.

“Nhung Nhung....” Anh nghẹn ngào gọi tên cô.

“Quên đi, vẫn là em chủ động thì hơn....” Nói xong liền ngồi dậy rồi đẩy anh ngã xuống giường.

Mới sáng sớm, trong phòng ngập tràn cảnh xuân. Dưới lầu, tất cả mọi người đều hưng phấn bàn luận, đến cả tên gọi của đứa cháu tương lai cũng lôi ra bàn luận luôn.

Người bên trên cũng nhiệt huyết bừng bừng. Mới nếm thử trái cấm, Phong Vũ Vọng hoàn toàn không biết tiết chế, một lần rồi thêm một lần, còn Kiều Nhung Ngọc mệt đến nỗi ngay cả khí lực đầu hàng cũng chẳng còn.....

**********************

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, hai người liền chuẩn bị đi châu Âu hưởng tuần trăng mật. Đây cũng là lần đầu tiên Phong Vũ Vọng xa nhà, lúc lên máy bay anh giống như một đứa bé vô cùng hưng phấn tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ có điều, hưng phấn của anh cũng chỉ duy trì đến lúc trước khi máy bay cất cánh, sau khi máy bay cất cánh, anh lập tức bị say máy bay.

Chóng mặt, nôn mửa, triệu chứng gì cũng có, dọa Kiều Nhung Ngọc sợ đến hết hồn, một phút cũng không rời anh. Cuối cùng vẫn phải nhờ tiếp viên lấy thuốc ngủ để anh ngủ thiếp đi mới giảm được chứng say máy bay của anh.

Sau khi xuống máy bay, hai người liền chuyển đến khách sạn đã đặt trước, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Phong Vũ Vọng là vì say máy bay nên khó chịu còn Kiều Nhung Ngọc là vì mệt mỏi do phải chăm sóc anh suốt chuyến bay.

Cả hai ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi ăn sạch thức ăn do phục vụ mang đến, cả hai liền vào phòng tắm tắm uyên ương.

Kết quả, ngày đầu tiên trong chuyến hành trình tới châu Âu của hai người đã kết thúc trên giường rồi.

Tuy đây là lần đầu tiên Phong Vũ Vọng xuất ngoại nhưng dù sao Kiều Nhung Ngọc cũng đã một mình ra nước ngoài từ nhỏ nên chuyến du lịch châu Âu của hai người cũng xem như thuận lợi.

Song, dự định ban đầu là ban tháng nhưng vẫn chỉ tiến hành được một nửa, hai người liền quay về Đài Loan.

Mong ước của tất cả mọi người đã thành hiện thực, nhờ Phong Vũ Vọng suốt ngày quấn quýt mà Kiều Nhung Ngọc đã mang thai rồi.

Hai nhà Phong Kiều vui mừng khôn xiết, chỉ kém chưa có đốt pháo hoa ăn mừng mà thôi, cháu đích tôn đầu tiên của hai nhà đã đến rồi.

**********

"cô chủ, đây là cháu gái của tôi, tên nó là Tiểu Mộng."

Ngày thứ ba sau khi quay về Đài Loan, má Lỗ liền dẫn cháu gái đến gặp Kiều Nhung Ngọc. Kiều Nhung Ngọc vì mang thai nên rất dễ mệt mỏi, sau khi quan sát một chút liền bảo má Lỗ giữ người lại.

"Nhung Nhung, Nhung Nhung." Phong Vũ Vọng từ trên lầu chạy xuống, lúc nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc đang ngồi trên sofa, lập tức chạy qua ngồi xuống bên cạnh cô.

"Sao thế?" Nhìn trán anh đầy mồ hôi, cô liền rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.

"Bác sĩ bảo em không được chạy loạn." Anh nghiêm túc nói.

Cha đã nói: Anh là người lớn, phải biết chăm sóc cho cô cho nên anh luôn muốn trông coi cô. Nghĩ đến cha nói mình là người lớn, anh rất đắc ý. Bởi vì mấy người kia, đặc biệt là anh hai luôn chế giễu anh chưa lớn, cần người chăm sóc, hiện tại đổi lại thành anh đi chăm sóc người khác, anh có thể không đắc ý à.

"Em chỉ xuống lầu gặp cháu gái của má Lỗ thôi mà." cô mỉm cười, đáp lại.

Mới trở về có hai ngày, anh đã bị người lớn hai nhà giao trọng trách trông coi cô, không để cô bị chút thương tổn nào. Anh rất vui sướng, chỉ trừ khi ngủ anh không nhìn cô thôi chứ những lúc khác, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh một lúc là anh đã chạy loạn đi tìm cô rồi.

"Cháu gái của má Lỗ?" Lúc này, anh mới chú ý đến cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh má Lỗ.

"Tiểu Mộng, mau qua chào cậu chủ đi." Má Lỗ khẽ đẩy đứa cháu gái đang nhìn cậu chủ đến thất thần.

"Chào cậu chủ."

Vừa mới nhìn thấy Phong Vũ Vọng, Tiểu Mộng đã bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc. Trong lòng cô trộm tính toán, cậu chủ đúng là kẻ ngốc như bác đã nói, vậy trước tiên cô phải lấy được lòng tin của cô chủ để cô có cơ hội tiếp cận cậu chủ, sau đó cô sẽ có cách khiến cậu chủ cưới cô làm vợ. Cho dù là vợ lẽ cô cũng bằng lòng. cô không muốn sống nghèo khổ giống như trước kia nữa.

Tia sáng chợt hiện lên trong mắt Tiểu Mộng đều bị Kiều Nhung Ngọc thấy rõ ràng, xem ra cô cháu gái này của má Lỗ đang tính toán biến thành phượng hoàng đây. Nhưng trước đó cô đã đồng ý giữ cô ta lại rồi, giờ có muốn đổi ý cũng chẳng được, đành phải xuống tay với Vũ Vũ để tránh cho anh bị người khác hãm hại.

"Vũ Vũ, em mệt quá..." Dựa vào lòng anh, cô than nhẹ.

"Ừ, anh bế em về phòng nghỉ ngơi." Phong Vũ Vọng vội đứng dậy, cúi người bế cô lên rồi bước nhanh về phòng.

Tiểu Mộng hoàn toàn không biết Kiều Nhung Ngọc đã biết được suy tính của mình, vẫn còn thầm tính toán trong lòng.

"Tiểu Mộng." Má Lỗ gọi cô, thấy cô không đáp lại bà liền tăng thêm chút âm lượng.

"Tiểu Mộng!"

Lúc này, Tiểu Mộng mới phục hồi tinh thần.

"Có chuyện gì vậy bác?"

"Những lời bác nói với con, con đã nhớ kỹ chưa?" cô là do bà giới thiệu, nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Phong nữa.

"Cháu nhớ rồi ạ." cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy là được rồi. Con phải nhớ kỹ, hiện tại cô chủ đang mang thai, là người quan trọng nhất trong nhà họ Phong. Con chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy, nhất định không được phạm sai lầm nào đấy."

"Vâng thưa bác, cháu nhớ kỹ rồi." Ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lại nhưng trong lòng cô lại chẳng hề nghĩ như vậy.

Vừa vào trong phòng, Kiều Nhung Ngọc lập tức lải nhải bên tai Phong Vũ Vọng, kêu anh không được phép tiếp xúc nhiều với cô gái tên Tiểu Mộng kia.

Tuy Phong Vũ Vọng không hiểu tại sao lại phải làm như thế, nhưng nếu là do Nhung Nhung nói thì anh nhất đĩnh sẽ làm được.

“Vũ Vọng à, nhớ kỹ ngày mai phải đến công ty với bọn anh đó.”

Trên bàn cơm, Mạnh Triết mở miệng nhắc nhở anh. Đã hơn hai tháng rồi, bọn họ chưa có bắt nó đến công ty làm việc là do châm chước cho chuyện vui của nó. Nhưng nay vợ con đều có cả rồi thì đương nhiên nó phải đến công ty làm việc tiếp.

“Em không đi đâu.”

Công ty chẳng có gì chơi cả, một mình anh ngồi trong phòng, đến cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, anh mới không muốn đến đó đâu.

“Vì sao?” Tuy trước kia Vũ Vọng không thích đi nhưng cũng chưa từng kiên quyết từ chối như vậy.

“Em đã hứa với cha là phải chăm sóc tốt cho Nhung Nhung.” Anh dùng sức gật đầu, hiện tại anh là trái đất còn Kiều Nhung Ngọc là mặt trời, anh sẽ mãi mãi vây quanh cô.

“Thì bảo Nhung Ngọc đến công ty cùng với em.” Đỗ Vũ cho rằng, đó chẳng phải là vấn đề gì lớn cả.

Khẽ nhăn mặt, chu môi, anh thật sự không muốn đến công ty chút nào. Anh đến đó cũng chỉ bị các anh bắt nhìn vào mấy đường cong trên máy vi tính rồi bắt lựa chọn mà thôi.

“Phong thị không phải do bốn người các anh điều hành sao? Vũ Vũ theo đến đó làm gì chứ?” Kiều Nhung Ngọc khó hiểu hỏi.

“Bốn người bọn anh là giám đốc đại diện còn nó mới là tổng giám đốc, nó không đến công ty làm thì sao.” Nhậm Ngã Hành tức giận nói.

Cô hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của anh, chỉ ‘a’ một tiếng rồi im lặng.

“Hiện tại cô chủ rất dễ mệt mỏi, không thể để cô ấy vất vả như thế được.” Má Lỗ đang đứng một bên vội lên tiếng phản đối quyết định của bọn họ. Đến lúc đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây.

“Đúng vậy, cơ thể Nhung Ngọc hiện giờ không còn giống như lúc trước nữa.” Phong Long Sinh cảm thấy má Lỗ nói rất có lý, ông cũng không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra với đứa cháu bảo bối của mình.

Tiểu Mộng đứng phía sau Kiều Nhung Ngọc vừa chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ vừa cẩn thận tính toán trong lòng.

Không ai chú ý đến cô ta đang suy nghĩ điều gì, tất cả sự chú ý đều đặt hết lên người Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ Vọng.

“Vậy em cũng không muốn đến công ty.” Muốn tách anh với Nhung Ngọc ra, anh mới không cần.

“Em trai à, mai em nhất định phải đến công ty.” Mạnh Triết hiếm khi nghiêm khắc như thế với anh.

“Vì sao ạ?” Bất mãn, bất mãn, anh thở phì phò nhìn anh cả.

“Vũ Vũ, mai anh đến công ty cùng các anh ấy đi, em ở nhà chờ anh.” Kiều Nhung Ngọc cũng cảm nhận được Mạnh Triết rất kiên quyết, nếu không phải có chuyện quan trọng thì chưa chắc anh ấy đã kiên trì muốn Vũ Vũ đến công ty như vậy.

Tủi thân nhìn cô, anh thật sự không muốn rời khỏi cô quá lâu, nếu anh đến công ty thì phải đợi rất rất lâu mới được về nhà. Nhưng thấy Kiều Nhung Ngọc gật đầu, anh cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

“Được rồi.”

Bốn người kia thấy anh đồng ý, mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hai tháng nay, bọn họ đầu tư vào cổ phiếu toàn bị lỗ, tuy không tổn thất nhiều lắm nhưng sau khi cộng cộng, trừ trừ thì số lượng cũng chẳng nhỏ. Trước kia, bọn họ đều cho Vũ Vọng tùy tiện chọn vài cổ phiếu để đầu tư, có dự án đầu tư nào cũng để anh tùy tiện chọn đối tác. Tuy nói mỗi lần đều là tùy tiện nhưng chẳng hiểu vì sao, chẳng biết là do số anh may mắn hay trong tiềm thức của anh có sẵn khái niệm đầu tư cùng kinh doanh, anh chọn cổ phiếu nào cũng thu được nhiều lợi nhuận, chọn đối tác nào cũng đều hợp tác rất vui vẻ.

Cho nên sau hai tháng, bọn họ đành phải kéo anh đến công ty làm việc. Nếu hiệu suất đủ cao thì có thể để anh chọn dự án cho công ty trong một, hai tháng tiếp theo. Như vậy, anh có thể ở nhà trong vòng một, hai tháng tới.

Vốn bọn họ còn định mời thiên tài đầu tư Nhung Ngọc ra mặt nhưng vì cô đang mang thai, với cả cha nuôi sẽ không cho phép cô vất vả nên bọn họ đành phải dời sang mục tiêu khác.

*************************

Sáng sớm hôm sau, Phong Vũ Vọng bị ép tách khỏi vợ yêu, bị áp tải đến công ty, còn Kiều Nhung Ngọc cũng có thêm thời gian để quan sát Tiểu Mộng kỹ hơn.

Tiểu Mộng đến nhà họ Phong sắp được một tuần rồi, chỉ vì do Vũ Vũ suốt ngày quấn lấy cô cộng thêm cả mang thai rất dễ mệt mỏi nên cô cũng không còn sức lực chú ý đến cô ta.

Qua hết buổi sáng, cô phát hiện cô ta đúng như má Lỗ đã nói, là một người chịu khó. Nếu không phải vì tâm tư cô ta không tốt thì cô nghĩ mình sẽ thật sự tin tưởng cô ta. Bởi vì cô thích người chăm chỉ.

“Tiểu Mộng.”

Ngồi trước bàn nhỏ bên trong vườn hoa, Kiều Nhung Ngọc đang nhàn nhã thưởng thức bánh ngọt. Mang thai đúng là một việc quá vất vả, tuy cô không bị nghén nhưng rất dễ mệt mỏi, luôn thích ngủ cũng rất mau đói, lúc nào cũng muốn ăn. Mấy ngày nay, cô hết ăn rồi lại ngủ, có lẽ người khác nhìn vào sẽ hâm mộ cô nhưng cô chỉ cảm thấy vô cùng vất vả.

“Cô chủ có chuyện gì ạ?” Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn bước đến trước mặt Kiều Nhung Ngọc, hơi cúi người hỏi.

Nhìn dáng vẻ cung kính giả tạo của Tiểu Mộng, cô chỉ mỉm cười, vờ như không biết tâm tư của cô ta, chỉ quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay cô đã quen với công việc ở nhà họ Phong chưa?”

Nói thật, với trí thông minh của Kiều Nhung Ngọc, nghĩ muốn lén lút làm chuyện xấu dưới mí mắt của cô là hoàn toàn vô ích.

“Mọi người đều rất tốt với tôi, cám ơn cô chủ đã quan tâm.” Cô khéo léo trả lời.

“Vậy thì được rồi.” Nói xong, Kiều Nhung Ngọc liền tách một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp.

Nhìn sắc mặt hồng hào, đôi tay thon dài, da thịt mịn màng của Kiều Nhung Ngọc, Tiểu Mộng chỉ cảm thấy vô cùng đố kỵ. Đều là những cô gái 20 tuổi nhưng vì sao lại khác biệt đến vậy?

Chỉ vì cô ta là cô chủ nhà giàu nên mới có thể gả cho một người chồng giàu sang như thế, nhận được tất cả tình yêu của người thân và chồng. Còn cô chỉ là một đứa con gái lưu manh, vô học cho nên chưa tới 18 tuổi đã đến quán bar làm việc, bị những tên đàn ông xấu xa chà đạp. Nếu không phải nhờ bác giới thiệu cô đến đây làm việc thì không biết cô còn phải chịu bao đau khổ nữa.

“Còn việc gì à?” Thấy Tiểu Mộng cứ nhìn mình chằm chằm đầy vẻ oán hận, cô liền vờ như khó hiểu hỏi lại.

“Không, không có gì.” Cô vội vàng che giấu đi ánh mắt oán hận của mình.

“Cô chủ, tôi đi làm việc tiếp đây.” Tuy Kiều Nhung Ngọc chưa có phát hiện ra ý đồ của cô nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, tránh cho cô chưa kịp hành động đã bị đuổi đi rồi.

“Cô đi đi.” Dứt lời lại tiếp tục ăn bánh ngọt.

Tiểu Mộng giống như nhận được lệnh đặc xá, vội vã rời đi.

Cô ta vừa quay người, Kiều Nhung Ngọc liền đặt dĩa bạc trong tay xuống, hai mắt rực sáng nhìn Tiểu Mộng.

“Nhung Nhung, Nhung Nhung.” Một bóng dáng hưng phấn chạy đến trước mặt cô, vội vàng kéo tay cô giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ liền vẫy vẫy đuôi.

“Sao anh về sớm vậy?” Vừa nhìn thấy anh, tâm tình của cô liền tốt lên. Vỗ vỗ đầu anh, cô thầm nghĩ, nếu anh có thêm cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy rất nhiệt tình.

“Ừ, anh vô cùng cố gắng hoàn thành việc anh cả giao rồi bám lấy anh hai đòi anh ấy đưa về.” Anh vươn tay bế cô lên rồi đi vào trong nhà.

“Em còn muốn ăn bánh ngọt mà.” Cô đấm nhẹ mấy cái lên vai anh.

“Nhung Nhung không muốn về phòng sao?” Anh dừng lại, khó hiểu nhìn cô.

Nghe thấy anh hỏi như vậy, cô liền biết là anh chỉ muốn trở về phòng.

“Anh không thấy em đang ăn bánh ngọt sao? Em nói muốn trở về phòng lúc nào?”

“Được rồi.” Anh ngoan ngoãn bế cô quay lại phía bàn nhỏ rồi ngồi xuống, sau đó để cô ngồi lên đùi mình.

Cô mỉm cười hạnh phúc, cầm lấy dĩa bạc tách một miếng bánh đưa đến bên miệng anh.

“Anh cũng ăn thử đi.”

Anh là một trong số ít những người đàn ông thích ăn đồ ngọt, có đôi khi cô cảm thấy đồ quá ngọt nhưng anh vẫn ăn sạch bách.

Há mồm ăn miếng bánh ngọt cô đút, anh vui vẻ đến híp cả mắt.

“Ngon quá.”

Anh lại cầm lấy một chiếc dĩa bạc khác, tách một miếng bánh đưa đến bên môi cô, vui vẻ nói: “Nhung Nhung cũng ăn đi.”

Vì thế, hai người bọn họ cứ anh một miếng, em một miếng, chỉ một lúc sau đã giải quyết hết một bàn đầy bánh ngọt. Mà cảnh thân mật của hai người lúc rơi vào trong mắt Tiểu Mộng đang trốn một bên nhìn lén lại thành tội ác không thể tha thứ.

********************

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã qua hai tháng, mà hai tháng này đối với một người mới đến nhà họ Phong thì cũng đủ để quen với cuộc sống nơi đây.

Tiểu Mộng cũng bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Kiều Nhung Ngọc mang thai đến tháng thứ ba, cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn nghén. Cứ mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi cô thức dậy là chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, lúc ăn cơm cũng thấy mặt mày cô tái nhợt, ăn được một nửa lại chạy vào nhà vệ sinh nôn. Mấy người đàn ông thấy tình cảnh như vậy đều vô cùng kinh hãi.

Trong đó, Phong Vũ Vọng là người khẩn trương nhất, mỗi lần thấy cô dựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo là anh lại gấp như con kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng cho cô mà thôi.

Thân thể cô cũng được xem như là cân xứng nhưng giờ, chẳng những không béo lên do mang thai mà ngược lại do nôn nghén mà gầy đi không ít.

“Nhung Ngọc, hay là con đến bệnh viện kiểm tra đi, cái gì con cũng không ăn được, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.” Phong Long Sinh lo lắng nhìn cô. Lúc vợ ông mang thai hình như cũng đâu có khổ sở đến thế.

Lắc đầu, cô vươn tay nhận lấy cốc nước má Lỗ đưa cho để tẩy hết vị chua trong miệng. Uống một ngụm rồi nhổ đi, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

“Lần trước con đi kiểm tra đã hỏi qua rồi, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường.” Thực ra, lúc trước cô đi kiểm tra còn chưa có bị nôn nghén, chỉ thuận tiện hỏi thôi, ai ngờ mới qua mấy ngày mà đã bị nó hành hạ rồi.

“Nhung Nhung...” Phong Vũ Vọng vô cùng lo lắng cho cô, thấy cô trong khoảng thời gian này luôn mệt mỏi, anh lại cảm thấy đau lòng.

"không sao đâu, anh đừng lo." cô nắm tay anh, dịu dàng an ủi

"Anh nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại đi." Mạnh Triết lên tiếng khuyên bảo. hiện tại nhìn vẻ mặt, thân thể cô ddefu kém hơn nhiều so với lúc mới mang thai.

"Đúng thế, em vẫn nên đi kiểm tra lại đi." Nhậm Ngã Hàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ Vọng, cũng rất đau lòng.

"Nhân tiện hỏi một chút xem có biện pháp gì giảm bớt tình trạng nôn nghén này hay không." Đồ Vũ cũng chen miệng vào.

Hàng ngày, lúc ăn cơm thấy nôn nghén như vậy hại anh chẳng còn thèm ăn nữa. Kéo kéo quần áo trên người mình, anh lại cảm thấy mình gầy đi một chút rồi.

"Đúng đó, vừa khéo ngày mai anh không có bận gì cả, anh sẽ đưa em đi." Bạch Dật Phong đưa ra đề nghị.

Phong Long Sinh đồng ý ngay lập tức.

"Cũng được, ngày mai Dật Phong đưa Nhung Ngọc đi kiểm tra xem." Vất vả lắm mới kiếm được con dâu tốt, ông cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì.

"Con cũng muốn đi." Vừa nghe nói cô phải ra ngoài, Phong Vũ Vọng vội kêu to.

"Em trai à, em ngoan ngoãn ở nhà đi, để Dật Phong đưa Nhung Ngọc đi rồi sẽ đưa cô ấy về cho em." Mạnh Triết nói.

"Nhưng mà...." Anh không muốn rời khỏi Nhung Nhung. Tuy anh chẳng giúp được gì nhưng cha và cha vợ đã từng dặn, chỉ cần anh ở cùng Nhung Nhung thì bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cho nên anh vẫn muốn ở cùng cô.

"Vũ Vọng." Đồ Vũ nghiêm mặt nhìn anh, nghiêm túc nói.

"hiện tại, tình huống của vợ em rất đặc biệt, em đi theo lại phải chăm sóc em nữa, đến lúc đó vợ em sẽ rất mệt mỏi đó." Dù sao hiện tại nó có làm chuyện gì tùy hứng, chỉ cần lôi Nhung Ngọc ra là hoàn toàn có thể ngăn cản nó.

Vừa nghe thấy Nhung Ngọc sẽ mệt mỏi, anh lập tức gật đầu đồng ý ngoan ngoãn ở nhà chờ cô.

"Con trai à, con bế Nhung Ngọc về phòng nghỉ ngơi đi, cha thấy săc mặt nó càng ngày càng kém đó." Phong Long Sinh nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với dáng vẻ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của Kiều Nhung Ngọc, liền vội vàng nói.

"vâng ạ." Anh đi đến ôm lấy cô, rời khỏi phòng ăn nhanh chóng về phòng.

"cô ấy không có việc gì đó chứ?" Nhậm Ngã Hành vô cùng lo lắng cho cô.

Tuy bình thường anh cũng không thích cô lắm, nhưng dù sao thì cô vẫn là một phần của nhà họ Phong, lại còn đang mang bảo bối quý giá nhất của nhà họ cho nên anh cũng phải quan tâm đến cô một chút.

"Trước kia, mẹ Vũ Vọng mang thai nó cũng không vất vả đến thế đâu." Phong Long Sinh nhìn thấy cô như vậy, chợt cảm thấy vợ mình lúc đó cũng rất vất vả nhưng lại không có phản ứng lớn như Nhung Ngọc, song chắc cũng chẳng mấy dễ chịu. Hơn nữa, sức khỏe của Nhung Ngọc vẫn còn tốt hơn vợ mình rất nhiều.

Đỗ Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi: "Nếu lúc phụ nữ mang thai đều vất vả như thế thì sau này chắc con cũng không dám để vợ mình mang thai nữa."

Mạnh Triết liếc anh một cái, tức giận mắng: "Có giỏi thì em cứ cưới vợ về rồi cả đời không chạm vào cô ấy xem." nói lời ngu ngốc gì thế không biết.

"Hả?" Dọa người à, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, khó khăn lắm mới cưới được vợ lại không co chạm vào, vậy thì cưới vợ về làm cái gì chứ.

"Có lẽ... Rất khó thực hiện... không chạm vào...." Vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại nhìn vợ người ta mang thai đã khổ sở như thế, nếu sau này vợ mình mang tha thì anh sẽ khổ sở đến mức nào nữa.

"Anh có hay không cũng đều được mà." Bạch Dật Phong chế giễu anh.

"Đúng thế, đầu óc vô dụng." Nhậm Ngã Hành cũng góp tiếng.

"Cái gì gọi là có hay không đều được." Anh tức giận đến giậm chân.

"Hai đứa không thấy Nhung Ngọc mang thai rất vất vả sao? Hai đứa nhẫn tâm để vợ minh chịu khổ sao?" Chết tiệt, lại dám ghét bỏ anh, anh như vậy gọi là biết suy tính sâu xa, suy nghĩ lâu dài.

"Em còn chưa có vợ." Nhậm Ngã Hành đứng dậy, bỏ khăn ăn trong tay xuống, tức giận đáp lại anh rồi rời đi.

"Ha ha, em cũng chưa kết hôn." Bạch Dật Phong bật cười to, hướng về phía Phong Long Sinh khẽ gật đầu rồi cũng đi ra khỏi phòng ăn.

"Anh cũng chua có đối tượng." Mạnh Triết đứng dậy rồi cũng đi ra ngoài.

.......

Nhìn ba người bọn họ lần lượt đi khỏi, Đỗ Vũ hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới hồi thần.

"Em cũng chưa có bạn gái... Em chỉ là..." Lẩm bẩm nhìn về phía cha nuoi.

Phong Long Sinh nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ. Bốn đứa nhỏ này, thật là, quá hài hước mà.

Nhìn thấy ông cười, Đỗ Vũ cũng đành cam chịu, lủi thủi rời khỏi phòng ăn.

Đứng im lặng một bên, Tiểu Mộng vẫn âm thầm quan sát tình hình, trong lòng đã dần hình thành lên một kế hoạch, ngày mai chính là ngày tốt nhất. Mấy cậu chủ kia phải đi làm, người không đi làm thì phải đưa cô chủ đến bệnh viện, ông chủ cũng không có nhà, vậy chỉ còn mỗi cậu Vũ Vọng ở nhà thôi. Đó chính là lúc cô bắt đầu đổi đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK