Hàn Đống cẩn thận nhìn Giang Mi Ảnh chăm chú, sợ cô đột nhiên ngủ gật mất.
Nhưng thật ra tình trạng của cô bình thường, cũng không ngủ, cô cúi đầu, đôi tay ôm lấy chén, vẫn luôn lặng im không nói gì.
Hàn Đống không biết hôm nay cô gặp phải chuyện gì, mà tâm trạng tệ như vậy, người cũng trở nên chật vật.
Hàn Đống rút tờ giấy ăn đưa cho cô: “Muốn lau mặt trước không?”
Giang Mi Ảnh nhận tờ giấy, nhưng chỉ nắm trong tay.
Giọng cô rất nhẹ, mang theo hơi thở, làm người ta có loại cảm giác hư không không thể chạm đất.
“Hừ ——” Giang Mi Ảnh thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Hàn Đống, miệng nói: “Hôm nay, tôi đi họp lớp.”
Hàn Đống gật đầu, anh vẫn nhớ chuyện này, bởi vậy hôm nay anh không chờ cô tới.
Hàn Đống rũ mắt tìm kiếm đôi mắt Giang Mi Ảnh che giấu dưới mái tóc, không thấy rõ sắc mặt của cô.”
Giang Mi Ảnh khẽ cười một tiếng: “Thật ra, tôi không muốn đến tham gia một chút nào.”
“Ừm.” Hàn Đống hỏi, “Tại sao?”
“À…” Giang Mi Ảnh tự giễu, “Anh đã bao giờ thử tìm tên mình ở trên mạng chưa?”
Hàn Đống ngạc nhiên, không biết tại sao Giang Mi Ảnh tự nhiên nhắc tới chủ đề này, nhưng anh đúng là chưa từng làm chuyện này, thế là anh lắc đầu.
“Tôi đã thử.” Giang Mi Ảnh ngồi thẳng dậy, vén tóc mái ra phía sau, để lộ khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong mắt mang theo ánh lệ, thoạt nhìn có chút xúc động.
“Em say rồi.” Hàn Đống thấp giọng nhắc cô.
Nhưng Giang Mi Ảnh như không nghe thấy, tự nói: “Anh có thể tra chút xem. Tra Giang Mi Ảnh, sẽ tìm ra rất nhiều tin tức. Tuy đã qua bốn năm năm rồi, nhưng là lịch sử tin tức sẽ không bao giờ bị xóa đi.”
Hàn Đống cau chặt mày, thấy cảm xúc của cô không ổn: “Em uống say rồi.”
Trong đầu Giang Mi Ảnh như có ngọn lửa thiêu đốt, đầu óc hỗn loạn, hai mắt nóng bỏng đau đớn, nhưng cô lại càng lúc càng hưng phấn, lời nói càng ngày càng nhiều.
Thế cho nên, một khi mở máy hát, sẽ không thể kiểm soát được.
“Sao anh không thử tra đi, sẽ phát hiện được rất nhiều chuyện đó?” Giang Mi Ảnh đứng lên, bước chân nhẹ nhàng, nhưng người không bị đầu nặng chân nhẹ, bước chân cô vẫn rất ổn định đi tới trước quầy, cô dựa vào quầy, lớn tiếng nói, “Anh sẽ phát hiện, Giang Mi Ảnh là kẻ đáng thương thấp hèn, xấu xa, ghê tởm đến nhường nào!”
“Đủ rồi!” Hàn Đống nghe được lòng mình phát hỏa, anh đứng lên bắt lấy tay Giang Mi Ảnh, “Tôi đưa em về nhà.”
Giang Mi Ảnh hất tay anh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh, đột nhiên khẽ thú nhận: “Em có bệnh.”
Hàn Đống sửng sốt, tay bất giác buông ra.
Giang Mi Ảnh thấy anh buông tay, trong mắt chợt lóe vẻ đau đớn, nhanh tới mức không thể nắm bắt được.
“Anh biết tại sao em luôn tới chỗ anh ăn cơm, nhưng chỉ có thể ăn được mấy miếng thôi sao?” Giang Mi Ảnh bình tĩnh nói, nếu không phải hai mắt cùng gương mặt đỏ bừng của cô, Hàn Đống cũng khó tin được cô đã uống say.
Hàn Đống không nói gì, Giang Mi Ảnh cho rằng anh tò mò, tự hỏi tự đáp: “Em mắc bệnh kén ăn.”
Giọng nói Giang Mi Ảnh như một chuỗi hạt ngọc trai bị đứt, lách cách rơi lộn xộn đầy mặt đất.
Cho dù đã sớm biết bí mật này, trong lòng Hàn Đống vẫn đau như bị dao cứa qua.
“Học kỳ hai năm lớp mười hai, cân nặng của em giảm từ tám mươi cân còn chưa đến ba lăm cân. Sau khi thi đại học xong liền bị đưa đến Bắc Kinh điều trị. Bởi vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng cùng chứng lo âu, suýt chút nữa phải vào ICU.” Tự mình vạch trần vết sẹo, cũng không đau như cô tưởng.
Giang Mi Ảnh không nhìn Hàn Đống, cô như đang tự trần thuật với chính mình, cô ngồi một bên, cúi đầu giọng nhẹ nhàng nói.
Hàn Đống im lặng không nói gì, đôi tay nhấc lên mấy lần muốn ôm cô, nhưng anh không đủ dũng khí, sợ cô thấy đường đột.
Bầu không khí mang theo tâm trạng buồn bực chán nản.
Giọng nói chậm rãi của Giang Mi Ảnh vẫn truyền đến.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Giang Mi Ảnh không chỉ bị rối loạn lo âu nặng cùng bệnh kén ăn do tinh thần, mà còn mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng do chấn thương tâm lý. Cô ở trong phòng bệnh, kéo hết rèm, không chịu gặp ai, ngay cả bố mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy.
“Em cảm giác mình như một con gián, không thể nhìn thấy ánh mắt trời, cũng làm bố mẹ xấu hổ.” Giang Mi Ảnh cười khổ, “Cũng thật tò mò, khi đó làm cách nào em sống sót qua kỳ thi nghệ thuật và tuyển sinh đại học.”
Đại khái là mấy tháng cuối cùng, bố mẹ cưỡng chế truyền dịch dinh dưỡng cho cô, cùng với sự tự lực của cô, dù có thế nào cũng phải sau khi thi đại học xong mới được sụp đổ.
Hàn Đống chỉ biết Giang Mi Ảnh mắc chứng kén ăn nhẹ do tâm lý, không hề biết những gì cô đã trải qua lại khổ sở như vậy.
Một lần mất tiếng nói, một lúc lâu sau Hàn Đống mới tìm lại được giọng nói của mình, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao… Lại thành như vậy?”
Vẻ mặt Giang Mi Ảnh ngẩn ra, hai mắt trừng to, nước mắt giàn giụa nhưng không rơi xuống.
Cô dần chau mày lại, nghi hoặc lẩm bẩm: “Tại sao? Em cũng muốn biết tại sao? Em không làm gì sai cả… Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
_______
Phan: khóc ạ huhuhuhuhuhuhuhuhuhu ಥ~ಥ