• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Đống mở sổ sách trên bàn, ngồi bấm máy tính hồi lâu.

Trịnh Lâm Thiên đi ra từ buồng vệ sinh, cậu ngáp một cái, hỏi: “Sư phụ, anh còn tính gì nữa, đi ngủ sớm chút đi?”

Hàn Đống gật gật đầu: “Chú đi ngủ trước đi, anh tính xong ngay đây.”

“Tại sao anh phải tính toán tổng lợi nhuận ba năm qua gấp như vậy, thật phiền phức.” Trịnh Lâm Thiên ngồi lên sô pha, bắt tréo chân gác lên bàn uống nước.

Hàn Đống lườm cậu, lấy nắp bút chọc chọc bắp chân Trịnh Lâm Thiên: “Bỏ xuống, vớ vẩn.”

“Ò…” Trịnh Lâm Thiên bĩu môi, chậm chạp bỏ chân xuống.

“Mà này, tóc chú dài quá, cạo đi được rồi.” Hàn Đống nói mà không ngẩng đầu lên.

Làm đầu bếp quan trọng nhất là phải đảm bảo gọn gàng sạch sẽ. Hàn Đống đã quen để đầu đinh, Trịnh Lâm Thiên thường nghĩ đến việc để tóc dài kiểu Hàn, muốn ủ nhuộm tóc, tuy trông rất có cá tính, nhưng nhuộm tóc uốn tóc xong sẽ bị ảnh hưởng đến khứu giác, hơn nữa tóc dễ rụng, nếu rơi vào đồ ăn sẽ không hay. Hàn Đống vẫn luôn không cho Trịnh Lâm Thiên uốn nhuộm tóc, bắt cậu cũng cạo húi cua.

Như sét đánh giữa trời quang, Trịnh Lâm Thiên cảm giác không còn cái vui trên đời.

“Sư phụ! Em sắp rụng hết tóc rồi! Đừng bắt em cạo nữa!” Trịnh Lâm Thiên rống lên bi thảm.

Hàn Đống không dao động: “Cái này không liên gì đến cạo, cạo còn có thể kích thích chân lông mọc tóc. Chú đây mang gien đầu trọc trời sinh rồi.”

Trịnh Lâm Thiên bị anh nói mà đau lòng cắn khăn tay.

Trịnh Lâm Thiên mũi sụt sùi, vẫn bất chấp hỏi: “Sư phụ, anh tính tổng lợi nhuận, có phải liên quan đến sư nương không?”

Một tiếng gọi “sư nương” này làm Hàn Đống cảm thấy thoải mái, tâm trạng anh tốt lên nhiều, anh “Ừ” một tiếng.

“Hả?” Trịnh Lâm Thiên không hiểu, “Có liên quan gì đến sư nương?”

Hàn Đống pha trò: “Tính qua xem, lễ hỏi của anh có thể có bao nhiêu.”

“Gì cơ?” Trịnh Lâm Thiên tỏ vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi, “Sư phụ, anh muốn đưa sính lễ á?”

Hàn Đống trừng cậu một cái: “Mau đi ngủ đi, hỏi nhiều thế.”

Trịnh Lâm Thiên phồng má, hờn dỗi quay về phòng ngủ của mình.

Hàn Đống ngồi tính đến một giờ sáng, cuối cùng anh cũng đặt bút và máy tính xuống, ngả lên sô pha, thở dài.

Rốt cuộc cũng tính ra.

Hàn Đống nhắm mắt lại, vắt cánh tay phải lên trán, cảm nhận huyệt thái dương nảy lên thình thịch.

Năng lực hiện tại của anh vẫn chưa đủ, nhưng mà anh đã có khả năng bảo vệ Giang Mi Ảnh.

Hôm sau, Giang Mi Ảnh tan làm, chạy tới quán mỳ Hữu Gian.

Tạm biệt Phương Khả Khả ở bến tàu điện ngầm, trong lòng cô bỗng nảy sinh cảm giác quái dị, giống như có người bám theo sát phía sau cô, cực kỳ khó chịu.

Luôn có một tầm mắt dính chặt, dán lên người cô, nhưng đến lúc cô quay đầu nhìn lại, thì không nhìn thấy được người khả nghi.

Giang Mi Ảnh nghĩ chắc không đến mức, là mình suy nghĩ quá rồi, nhưng chỉ cần cô xoay người đi, loại cảm giác bị theo dõi quỷ dị này lại xuất hiện.

Trực giác của cô rất chuẩn xác, cô nghĩ ở tầu điện ngầm nhiều người như vậy, sau khi lên tàu điện ngầm, cô sẽ di chuyển trong đám đông vào giờ cao điểm, có lẽ người kia sẽ mất dấu cô. 

Nhưng mà, cô di chuyển liên tiếp ba toa, tới lúc ra đến cửa tàu điện ngầm, cảm giác nóng vội khi bị theo dõi vẫn không biến mất.

Khu thương mại công nghệ cao không nhiều người lắm, cũng chỉ có cùng lắm hai ba người ở cửa ga tàu điện ngầm. Giang Mi Ảnh nắm chặt túi, không dám quay đầu lại, căng mình bước nhanh về phía quán mỳ Hữu Gian cách đó hai trăm mét, tốc độ nhanh đến nỗi có thể so với thi đi bộ.

Cũng may ngày thường cô có thói quen tập thể dục buổi sáng, Giang Mi Ảnh cũng không cảm thấy mệt khi đi nhanh, tận khi tới cửa quán mỳ Hữu Gian rồi, cô mới nhẹ nhàng thở phào, bước chân chậm lại.

Giang Mi Ảnh nhún nhún vai, trưng bộ mặt tươi cười, không muốn để Hàn Đống phát hiện ra mình không ổn, đang định đẩy cửa tiến vào, bỗng có người chụp lấy bả vai cô.

“A!” Giang Mi Ảnh hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước vài bước, dựa vào tường, bày ra tư thế tự vệ.

Mãi sau cũng không có người tiến lên làm gì cô, Giang Mi Ảnh từ từ nhìn về phía người tới, mới phát hiện ra vẻ mặt kinh hoàng của Miêu Miểu, vẫn đang giữ động tác vươn tay vỗ bả vai cô, đang trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô.

“Ặc…” Giang Mi Ảnh xấu hổ vô thức phát ra tiếng.

Miêu Miểu cũng bị giật mình, cô ấy nơm nớp lo sợ hỏi: “Mi Ảnh… Em không sao chứ?”

Bầu không khí rất xấu hổ, Giang Mi Ảnh hận không thể chui xuống lỗ.

“Không… Không sao ạ.” Giang Mi Ảnh đứng dậy, đang định xin lỗi Miêu Miểu, cửa bên quán mỳ Hữu Gian bên cạnh bị người đẩy ra từ trong.

Hàn Đống mặc một bộ đầu bếp trắng tinh sạch sẽ, mũ đầu bếp cũng chưa cởi, vẻ mặt lo âu ra ngoài cửa nhìn xung quanh. Anh trực tiếp bỏ qua Miêu Miểu đang đứng đối diện trước mặt, lúc nhìn thấy Giang Mi Ảnh đứng ở góc tường mới khẽ thờ phào.

“Vừa rồi em bị sao vậy?” Hàn Đống hỏi Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh giật giật khóe miệng, không biết nên giải thích như nào chuyện mình nghi thần nghi quỷ mà loạn lên vừa rồi.

Hàn Đống giữ chặt tay cô, nhéo nhéo đôi tay, nói: “Vừa rồi ra khỏi phòng bếp không thấy em, liền nghe thấy tiếng kêu giống giọng của em, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì.”

“Giữa ban ngày ban mặt… Em có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Giang Mi Ảnh tủm tỉm, liếc nhìn Miêu Miểu đang lúng túng đứng bên cạnh, cô nói với Hàn Đống: “Hiểu lầm… Chỉ là hiểu lầm.”

Miêu Miểu còn chưa hoàn hồn, cẩn thận hỏi lại: “Thật là hiểu lầm chứ?”

Giang Mi Ảnh cười khổ một tiếng: “Không liên quan đến chị, xin lỗi, đã dọa chị rồi.”

Lúc này Hàn Đống mới phát hiện Miêu Miểu cũng ở đó, anh chào hỏi Miêu Miểu xong, lại truy vấn Giang Mi Ảnh: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”

Giang Mi Ảnh đành giải thích: “Vừa rồi em nghĩ có người theo dõi em, trong lòng vẫn luôn rất lo lắng, kết quả Miểu Miểu bỗng nhiên vỗ vai em từ sau lưng, em tưởng người xấu, nên sợ tới mức hô lên.”

Hàn Đống hỏi: “Theo dõi em? Lúc nào?”

Giang Mi Ảnh suy nghĩ: “Từ lúc tan làm vào đến cửa tàu điện ngầm liềm có cảm giác… Nhưng mà chắc là ảo giác rồi, gần đây em quá căng thẳng. Vừa rồi làm chị giật mình, xin lỗi nhé Miểu Miểu.” Cuối cùng cô nói xin lỗi Miêu Miểu.

Miêu Miểu xua tay, thở phào nhẹ nhõm: “Chị còn tưởng chị vỗ làm em bị đau, không sao là tốt rồi.”

Hàn Đống vẫn nhíu chặt mày không bỏ, anh cảm thấy cảm giác của Giang Mi Ảnh không hẳn là ảo giác. Từ khi tan làm đã bắt đầu cảm thấy, đến cửa quán mỳ vẫn còn, nhất định không phải ngẫu nhiên. Hơn nữa gần đây Giang Mi Ảnh còn bị Tạ Hòa Kim gọi điện quấy rối, Hàn Đống rất lo lắng cho sự an toàn của cô.

Miêu Miểu gọi một đĩa cơm suất, nhận cơm xong liền quay về trên tầng. Giang Mi Ảnh trò chuyện với cô nàng một lát, tạm biệt xong mới trấn an Hàn Đống: “Không sao thật mà, anh đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng thế, vốn trông đã nghiêm túc rồi, lại thêm biểu cảm nghiêm túc, trông rất đáng sợ.”

Hàn Đống mày rậm mắt to, đẹp trai lại năng động, chẳng qua khuôn mặt suốt ngày bạnh ra, không thích cười, lúc làm việc lại rất quy tắc, có nền nếp, khí chất toàn thân khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể xâm phạm. Hiện tại vì chuyện của Giang Mi Ảnh mà vẻ mặt ngưng trọng, nặng đến độ muốn chìm xuống.

Hàn Đống gõ gõ mặt bàn, ra hiệu Giang Mi Ảnh ăn bánh trôi nhanh khi còn nóng, anh nói: “Đừng lảng sang chuyện khác, em cứ gạt anh, thật làm cho người ta lo lắng.”

Gần đây Hàn Đống bắt đầu làm đồ ngọt cho Giang Mi Ảnh ăn, buổi tối hôm nay là bánh trôi nhân đậu, hương vị mềm mềm, Giang Mi Ảnh rất thích, ăn liền mấy viên.

Cô bé làm thêm đi ngang qua nghe thấy lời của Hàn Đống, liền cười tủm tỉm rời đi.

Giang Mi Ảnh rất phiền muội: “Em cũng không biết có thật là có người theo dõi hay không… Nếu là hiểu lầm hay ảo giác thì xấu hổ lắm.”

“Xấu hổ còn tốt hơn nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì.” Hàn Đống nói, “Nếu không sau này anh sẽ đưa em đi làm đón em về.”

Giang Mi Ảnh dở khóc dở cười: “Đừng đừng đừng, anh không định mở cửa hàng à, sẽ rất phiền phức, từ nhà anh đến nhà em vòng hơn nửa Phù Thành đấy.”

Hàn Đống trầm ngâm một lát, mặt không đỏ tim không loạn nhịp, nói: “Em tới ở nhà anh, hoặc anh tới ở nhà em, em chọn một đi.”

“…” Giang Mi Ảnh trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau, cô giơ mu bàn tay chạm trán Hàn Đống, dở khóc dở cười, “Anh trai, anh ấm đầu à? Nói như vậy mà không thấy xấu hổ sao?”

“Anh không đùa.” Hàn Đống bắt lấy tay Giang Mi Ảnh, nói một cách nghiêm túc, “Ở nhà em đi, em có thể ngủ thêm một chút, anh sẽ đưa đón em đi làm.”

Giang Mi Ảnh không ngờ Hàn Đống lại là loại hình tượng không biết xấu hổ này, hay là anh vốn không biết mình đang nói cái gì.

“Như vậy anh sẽ không kịp mở cửa hàng nữa…”

“Anh có thể mở cửa hàng muộn hơn chút, dán thông báo sớm một chút là được, thay đổi thời gian bán hàng.”

Giang Mi Ảnh liếc mắt nhìn anh: “Đây vốn không phù hợp với quy tắc luôn luôn tuân thủ thời gian của Phường Tam Vị các anh nhỉ.”

Hàn Đống không đổi sắc mặt nói: “Đây là quán mỳ Hữu Gian, không phải Phường Tam Vị, anh là người định đoạt.”

“Xí, tinh thần chuyên nghiệp của anh đâu mất rồi.”

“Bị em ăn mất rồi.” Hàn Đống khẽ cười nói.

Lỗ tai Giang Mi Ảnh đỏ bừng, cô hất tay anh ra, buồn bực cúi đầu ăn bánh trôi.

_______



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK