Xuất hiện trước mặt ta.
Đây là lần đầu tiên, ta được nhìn thấy mái tóc được cột lên gọn gàng, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của y.
Ta ngắm đến ngây người.
Lóe lên dưới ánh trăng trong trẻo, y thần tình thanh ngạo đứng trước ngọn gió đêm...... Cười rạng rỡ.
Lòng ta kinh đảm chạm nhau. Ngay cả cơ mặt cũng không co được.
“Vân......” Giọng nói vụt đến trước họng đột thay đổi câu thoại.
“Phong Vang.” Y đến trước mặt ta, ôm ta vào người.
Cảm thụ y, vành mắt ta hồng hồng: “Thật tốt quá, là nóng.”
Khắc kia, tươi cười của y đã có thể giết được cả ta.
“Cái gì nóng cơ?” Y nâng mặt ta lên, hỏi.
Ta lắc đầu, hàm chứa lệ mỉm cười: nếu nói cho y, y nhất định sẽ cười ta.
“Sao lại khóc rồi?” Y quệt đi nước mắt trên mặt ta.
Ta không khỏi mếu máo: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
“Nhớ ta sao?” Y ha hả cười nói.
Câu trả lời của ta là đấm vào ngực y.
Giây lát, y cúi người cõng lấy ta.
“Vân?” Ta khó hiểu nhìn y.
Y hé miệng, cười thần bí: “Mang ngươi đi một nơi.”
Là nơi nào. Ta không hỏi, vì cho dù y có mang ta đến địa phủ, ta cũng cam tâm.
Nhưng, khi y dụng khinh công vượt qua bức tường vây to lớn kia, bàn tay đặt trước ngực y của ta nắm chặt.
Y hiểu ý, cúi đầu nhìn xuống trả lời: “Phong Vang. Đúng vậy, nơi ta mang ngươi đi không phải nằm trong Thanh Nhai sơn trang.”
Đó là nơi nào? Ta trợn tròn mắt nhìn y.
“Tới rồi, ngươi sẽ biết.”
Y nói những lời này, vẫn giữ nụ cười thần bí kia.
Ta cũng không tiếp tục hỏi, mà ôm chặt lấy y, cảm nhận gió đêm lành lạnh cứ thổi qua chúng ta.
Cái ôm của Vân ấm áp lắm, bước đi của y cũng vững vàng, thế nên tại tình huống như thế này, chốc lát ta đã ngủ say trong lòng y.
...... Vì những ngày y không có trong sơn trang, hàng đêm ta đều trằn trọc không ngủ được.
Khi y gọi ta dậy, trời đã tờ mờ sáng.
Ta cả kinh, sao mình lại có thể ngủ lâu như thế được.
Huống hồ, thời điểm Vân bắt đầu cưỡi ngựa, cũng không hề phát hiện.
Biết ta nghi hoặc, y giải thích:
“Sau khi thấy ngươi ngủ mất, ta liền điểm huyệt ngủ của ngươi, để ngươi ngủ lâu hơn một chút.”
“Hành trình còn rất dài, ta sợ ngươi chịu không nổi.”
“Hành trình còn rất dài?” Ta không khỏi mở miệng hỏi.
“Đúng, ước chừng vài đêm nữa.” Y thúc ngựa, mắt sáng như đuốc nhìn phía trước.
Rốt cuộc là đi đâu? Ta đầy thắc mắc.
Nhưng cũng không hỏi nữa, ta chỉ lẳng lặng tựa vào người y im lặng nhìn con đường trước mắt.
Tấm màn mực dần hạ xuống, Vân đã thúc ngực đến bên một sườn núi nhỏ.
“Phong Vang, ngươi nhìn nơi kia xem.” Ngón tay y chỉ về phía chân núi.
Ta nheo mắt nhìn ra, thấy một phủ đệ đang đốt đèn sáng dưới đêm trăng.
“Đây là điểm đến của chúng ta.”
Y vừa nói xong, liền ôm ta từ trên lưng ngựa nhảy xuống bắt đầu đi đường bộ.
Y hơi quá hưng phấn, bước nhảy cũng rất cao! Làm cho ta khó tránh khỏi kinh hoảng kêu một tiếng.
Y cười nhạt, ôm lấy ta.
Trong tiếng gió, lời nói y quanh quẩn:
“Phong Vang, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi...... Mãi đến khi ngươi chết.”
Cuối cùng đã đến nơi......
Nhưng y không vào bằng cửa chính, mà là trèo tường qua.
Vì sợ bị tuần vệ của phủ phát giác, tất cả hành động đều rất cẩn thận.
“Tới rồi.” Lời nói của y làm ta đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy một căn phòng chỉ thắp mỗi ngọn đèn dầu.
Vân mang ta đến gần cửa sổ của căn phòng ấy, nhẹ nhàng gõ ba tiếng trên song sắt.
Phòng lập tức một trận kinh động, lát sau, cửa sổ đã bị người bên trong mở ra.
Cửa mở, Vân nhanh chóng ôm ta lủi vào phòng.
“Chi nha” một tiếng, cửa sổ đã đóng lại rất nhanh.
Rốt cuộc, là chuyện gì xảy ra?
Hành động im lặng liên tục này làm ta hoang mang, đoạn đối thoại tiếp theo lại làm ta giật mình.
“Vân nhi. Đứa trẻ này chính là người con muốn đưa đến để cha nương xem sao?”
“Đúng vậy, nương. Hắn là Phong Vang, người con yêu.” Vân vừa nói vừa đem ta đang dại ra đến trước mặt một phụ nhân xinh đẹp.
Mà ta chỉ có thể ngưng mắt cứng lưỡi nhìn phụ nhân đã già nhưng vẫn còn rất xinh đẹp kia.
Mà bà, cũng dùng con mắt trong trẻo xinh đẹp và đoan trang nhìn ta, cuối cùng, nó dừng trên gương mặt ta.
Ta không khỏi lùi bước, lại bị chống đỡ mạnh mẽ phía sau của Vân bắt ta đối mặt bà.
Bà vươn tay, vén lên đám tóc ta dùng để che mặt...... Ta hoảng sợ nhắm lại mắt.
Động tác nàng dừng lại một chút, sau đó bàn tay bao trùm vết sẹo xấu xí trên mặt ta.
“Một đứa trẻ đáng thương.” Phụ nhân đau thương than nhẹ một tiếng, giọng đã nghẹn ngào.
Không có tiếng kêu sợ hãi, chỉ có.....
Sau khi nghe tiếng khóc, ta nơm nớp lo sợ mở mắt.
Vừa lúc thấy được, một người đàn ông trung niên đầy tóc bạc, khuôn mặt nghiêm túc lại không làm tướng mạo tuấn lãng tướng bị phai mờ, trìu mến ôm người phụ nhân đang hồng vành mắt này vào lòng.
“Phu nhân, sao lại khóc? Vân nhi mang người nó yêu đến, ngươi hẳn là phải cao hứng chứ.”
“Đúng, đúng.” Phụ nhân đáp lời, nhanh chóng lau đi lệ trong khóe mắt, “Ta thật là, đã già vậy rồi mà còn mộng tưởng thời thanh xuân, động cái đã khóc.”
“Nói xằng, ngươi mà già sao? Ta còn thấy ngươi càng ngày càng trẻ ra a!” Cặp mắt tinh nhuệ của ông bây giờ hơi nhuốm thương xót, nhẹ nhàng quệt đi giọt nước mắt còn lưu lại trên má phụ nhân.
“Lão gia!” Phụ nhân ngượng ngùng, khẽ cáu với hành động thân thiết của ông.
“Ha hả.” Người đàn ông ha hả cười, gương mặt ác liệt vì vậy mà trở nên nhu hòa.
Nhìn sự ngọt ngào của đôi phu thê này, hốc mắt ta không khỏi nóng lên.
Lúc này Vân ngồi phía sau gắt gao ôm bả vai ta.
“Phong Vang.” Vân giúp ta có dũng khí đối mặt thân sinh y, “Đến đó, gọi cha nương.”
Cái, cái gì? Lòng ta siết chặt... Nhìn y sững sờ.
“Phong Vang, tất cả những việc chúng ta đã trải qua, ta đã nói cho họ cả rồi.”
Nói sao? Ta nghi hoặc nhìn y.
Vân hiểu ý cười: “Lúc rời khỏi Thanh Nhai sơn trang, ta đều là ở trong đây.”
“Hắn đưa ngươi tới?”
Vân ngẩn ra, y không dự đoán được ta sẽ biết, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng, ta yêu cầu hắn đưa ta đến.”
Cho nên, Vân mới chịu cùng nam nhân kia rời Thanh Nhai sơn trang?
Với tư tưởng này, tâm phảng phất như bị nghẹn giờ đã thoải mái hơn đôi chút.
“Được rồi, Phong Vang, gọi đi, gọi cha nương đi.” Vân đẩy đẩy người ta, bắt ta nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của đôi phu thê.
Ta nghẹn lời, đứng sững sờ.
“Phong Vang, gọi đi, gọi cha nương.” Lúc này, Vân thúc giục.
Ta cúi đầu, như cũ không nói gì.
“Phong......”
“Vân nhi!” Phụ nhân ngăn lại, “Con hôm nay sao lại bộp chộp như vậy, ngay cả tâm tư thằng bé còn không hiểu mà còn nói rằng con yêu nó.”
“Con còn không cho người ta xác định lại một chút đã liền bắt nó gọi cha nương. Vậy thì ai mà mở miệng cho được!”
Câu nói của phụ nhân làm ta không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng: thật sự là một người huệ tâm lan chất.
Phụ nhân kéo ta đến trước mặt mình, cẩn thận quan sát ta lần nữa, sau đó vừa lòng gật đầu: “Con ngươi sáng như vậy, nhất định là một đứa trẻ rất quật cường.”
Mặt ta nóng lên, lại cúi đầu,
“Vì Vân nhi, con nhất định đã chịu không ít khổ rồi, ”
“Không có.” Ta lắc đầu, “Là con...... Tạo thêm phiền toái cho Vân ấy chứ.”
Phụ nhân mắt ẩn ẩn lệ quang nhìn ta: “Thật sự là một đứa trẻ tốt bụng, có được con là phúc khí của Vân nhi nhà chúng ta a.”
“Đúng vậy.” Tay Vân vòng qua thắt lưng ta, vây ta lại, “Cho nên, con dẫn hắn tới đây gặp hai người. Hy vọng cha nương thành toàn.”
Phụ nhân rơm rớm nước mắt nhìn ta và Vân, sau đó, bà nhìn người đàn ông phía sau gật gật đầu.
“Vân nhi, sau khi con đã tỉ mỉ nói ra chuyện tình của con và Phong Vang, tuy rằng chúng ta kinh ngạc, nhưng chưa từng phản đối.” Phụ nhân vừa nói vừa từ trong ống tay áo lấy ra một vương bội. “Cho nên, hôm nay chúng ta mới nhờ con mang thằng bé đến.”
“Bây giờ, nương trịnh trọng giao ngọc bội này cho con...... Phong Vang.”
Ta nhìn chằm chằm phụ nhân đưa ngọc bội đến trước mặt mình, nhưng không tiếp nhận.
Ngược lại Vân vẻ mặt kích động nhìn họ: “Cha, nương, hai người......”
“Đúng, chúng ta đã thừa nhận Phong Vang. Từ hôm nay trở đi, Phong Vang chính là người Nhiễm gia chúng ta, đương nhiên cũng đồng thời mang họ Nhiễm.” Lời nói hữu lực của trung niên nam tử vang lên. Rung động lòng người.
Ta không thể tin, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Vân không cho ta thời gian phản ứng, lập tức tiếp nhận ngọc bội đưa cho ta.
“Đừng....” Ta theo phản xạ muốn ngăn động tác của y.
“Phong Vang, đừng sợ, lần này, không ai có thể lấy đi viên ngọc bội này khỏi người ngươi.” Thấy ta sợ run. Vân rất nhanh đã hiểu nguyên nhân của phản ứng này.
“Ngọc bội này là vật gia truyền của Nhiễm gia, truyền cho thê tử của người kế thừa Nhiễm gia, lấy vật này làm căn cứ cho việc thừa nhận thê tử ấy đã là người của Nhiễm gia.”
“...... Lần này nương giao nó cho con, liền đại biểu nó là của con, nó là vật để chứng minh, con đã là người của Nhiễm gia.”
Cái, cái gì? Ta hoàn toàn ngạc nhiên nhìn đôi phu thê đối diện.
“Vậy con càng không thể nhận, ngọc bội quý như thế...... Nếu đánh mất thì phải làm sao?...... Hơn nữa, con là nam nhân......” Sao lại là thê tử của người ta được?
Ta khẩn trương lui về phía sau, cự tuyệt.
“Phong Vang, chẳng lẽ ngươi không muốn theo ta sao!” Vân ninh mi.
Ta đương nhiên muốn. “...... Nhưng, nhưng......”
“Con à, nếu như con để ý thân phận nam tử của mình, thì ta nghĩ rằng, sẽ rất khó để con chấp nhận nó.”
Lúc này, phụ nhân đến gần ta, từ ái nắm tay ta, nói: “Có thể, nếu Vân nhi không bị nghiệt đồ Long Khiếu Thiên kia nhốt, chúng ta chắc sẽ phản đối hai con. Nhưng hiện tại, chúng ta nhận con, chân thành tiếp nhận con trở thành người của Nhiễm gia.”
“Vài năm này, thương tổn chúng ta đã chịu không đáng kể chút nào. Thứ làm nương và lão gia đau lòng nhất chính là Vân nhi phải chịu đựng tất cả như vậy, chúng ta đã trở thành gánh nặng của nó và là thứ để Long Khiếu Thiên lợi dụng. Gần năm năm, chúng ta phải im lặng sống trong đau khổ, chúng ta thậm chí còn muốn tự vận để chấm dứt nỗi đau ấy. Nhưng chúng ta sợ, sợ nếu chúng ta mất đi, một cô nhi như nó phải làm sao đây? Long Khiếu Thiên sẽ lại dùng thứ gì để uy hiếp nó đây?”
“Chúng ta chỉ có thể chờ, chờ mong, ngay tại lúc tia hy vọng cuối cùng sắp sửa rơi xuống và bị thiêu cháy, con đã xuất hiện. Con có biết rằng khi Vân nhi nói cho chúng ta biết chuyện tình của nó và con, chúng ta có bao nhiêu hạnh phúc không?”
“Nguyên bản, trong mắt Vân nhi dày đặc u ám và tuyệt vọng. Nhưng, khi nó nhắc đến con...... Mỗi lần nó nhắc đến con, con có biết nó như thế nào không! Khi đó nó đã làm nương nhớ lại nó trước kia, khờ dại, rực rỡ và tràn ngập hy vọng với tương lai.”
“Nương và lão gia chẳng biết có bao nhiêu vui vẻ nữa, lúc ấy chúng ta hận không thể lập tức thấy được con – ánh mặt trời xuất hiện sau đêm tối.”
“Cho nên, con à, đừng cố kỵ việc gì nữa. Vân nhi yêu con, rất thật lòng yêu con. Nó cần con, chúng ta cũng cần con. Sau khi trải qua một phen khốn cùng, chúng ta hiểu, căn bản không cần chấp nhất thế tục gì cả, chỉ chân chính yêu nhau thôi đã khó cầu cỡ nào rồi, vậy vì sao chúng ta phải vì cái thế tục xưa cũ ấy mà gạt bỏ hy vọng sang một bên?”
“Con à, con hiểu chứ? Hiểu được tâm tình của chúng ta chứ? Con hãy nhận nó đi.”
Sau câu nói cuối cùng của bà, ta đã nước mắt giàn giụa, chỉ có thể nhìn bà tiếp nhận ngọc bội trên tay Vân trao cho ta.
Sau đó, bà thâm thúy nhìn ta.
Ta dùng ống tay áo gạt nước mắt, nắm chặt rủ ngọc bội đang rũ xuống trước ngực, rồi ngẩng đầu nhìn hai người.
“Cha, nương.” Ta trịnh trọng mở miệng.
Ngay sau đó, Vân từ phía sau gắt gao ôm ta.
Trước mắt, phụ...... Không, nương đã ngập đầy nước mắt.
Mà cha, cũng đỏ hốc mắt.
Cha ôm lấy nương đến trước mặt ta và Vân, bốn người chúng ta, cứ như vậy gắt gao ôm nhau thành một quả cầu hạnh phúc.
Không lời, một cái ôm còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Giữa sự trầm mặc, chúng ta khắc ghi thật sâu giây phút này.
“Được rồi.” Cha nói, “Không thể trì hoãn thời gian của bọn nhỏ hơn nữa.”
“Ân.” Nương cũng buông ra, “Đi nhanh đi, con, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Chỉ còn một mình Vân vẫn còn gắt gao ôm ta, mặt thật sâu vùi vào hõm vai ta, mà ta, cảm nhận được sự ẩm ướt trên cổ mình.
Nguyên lai, Vân..... y khóc...
Đột nhiên, Vân kéo ta quỳ gối trước mặt họ.
“Cha, nương, con bất hiếu, cuộc đời này không thể hiếu kính hai người, kiếp sau, con cam nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cha nương.”
“Vân nhi, con nói gì vậy!” Nương bi thương ngồi xổm xuống nhẹ vỗ về mặt của Vân, “Nương không cần con làm trâu làm ngựa, nương chỉ cần kiếp sau hai chúng ta sẽ có duyên được làm mẫu tử một lần nữa.”
“Nương....” Vân ôm lấy bà khóc.
Cuối cùng, cha sau khi đứng một bên âm thầm gạt lệ thúc giục chúng ta: “Được rồi, đi nhanh đi, trời sắp sáng rồi.”
“Cha....” Vân thật sâu nhìn cha mình.
Nhìn bọn họ như vậy, ta cực kỳ không hiểu, một trận kinh hoảng.
“Đi đi. Con, đi nhanh đi —— đi càng xa càng tốt, đi đến nơi Long Khiếu Thiên không thể chia cắt các con.”
Cha nhìn chằm chằm Vân, dùng lực vỗ vai y.
“Cha, nương.” Vân kéo lại ta, dùng giọng nghẹn ngào gọi hai vị lão nhân.
“Vân nhi, Phong Vang, các con... nhất định phải hạnh phúc.” Ở trong lòng ngực cha, nương nhẹ nhàng cười, rạng rỡ xinh đẹp.
“Cha, nương. Chúng con đi.” Vân lại nhìn họ, sau đó, kéo ta từ cửa sổ rời đi.
Ta không quay đầu hướng cửa sổ, mà chỉ nhìn họ... và sự kiên nghị đặc biệt trong mắt họ, khi ấy ta kinh hãi nhìn Vân.
Mà, y cũng không quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Khoảnh khắc ấy, ta đã biết họ muốn làm gì.
Ta liều lĩnh túm trụ song cửa sổ, không chịu để Vân mang ta đi.
“Không, Vân, không cần phải như thế....” Ta khóc, muốn kéo y lại.
“Phong Vang......” Vân nắm bàn tay đang nắm chặt cửa sổ của ta, sau khi cười một nụ cười có thể làm hết thảy siêu thoát, y hung hăng kéo xuống.
Ta không ngừng giãy dụa, lại bị y kiềm chế tay chân.
Cuối cùng, ta thấy được thân ảnh của cha mẹ đứng lặng trước cửa sổ chăm chú nhìn chúng ta rời đi.
Sau khi rời khỏi phủ, Vân buông tay ra.
“Vân, tại sao? Tại sao phải làm vậy?” Ta khóc, không ngừng đánh y.
“Đây là lựa chọn tốt nhất, bằng không, chúng ta sẽ rất khốn khổ.” Vân không dừng chân, vẫn như cũ ôm ta dụng khinh công.
Thấy ta còn ở giãy dụa, y còn nói thêm: “Phong Vang, ngươi có nhớ hay không ngươi còn thiếu ta một việc. Hiện tại, ta cho ngươi thực hiện lời hứa bằng cách đi theo ta.”
“Nhưng, nhưng——” Ta không ngừng khóc.
“Đừng nhưng nhị gì nữa, Phong Vang.” Vân tăng lực ôm lấy ta, “Đây là nhân sinh, nếu muốn có cái gì, ngươi nhất định phải dùng thứ gì đó để trao đổi.”
“Cha và nương đã sớm đợi ngày này.”
“Mà chúng ta, sẽ được tự do.”
“Tuy rằng, lần trao đổi này có thể sẽ không có được kết quả tốt, nhưng ít nhất, ta sẽ không đau khổ nữa.”
“Có thể không có được kết quả tốt?” Ta ôm cổ y, hai mắt nhòa lệ nhìn nụ cười chứa sự kiên định dưới ánh trăng và gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của y.
“Long Khiếu Thiên sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta —— Bây giờ chúng ta bắt đầu lộ trình trốn thoát.”
Y cúi đầu nhìn ta: “Sợ không, Phong Vang?”
Ta lắc đầu.
“Nguyện ý cùng ta trốn chạy không?”
“... Ta nguyện ý.” Sau khi gật đầu, ta tựa đầu ngực y.
Chết còn không sợ, còn phải kiêng kỵ cái gì?
Hiện tại, chúng ta bỏ lại hết thảy, bắt đầu trốn đi.
Hiện tại, ta đã thấy được tương lai của chúng ta rồi.
Phong quấn quít lấy vân, bắt đầu phiêu bạt tìm kiếm một nơi yên bình để tồn tại.
Mặc dù gian khổ...
Lại không oán không hối hận.