Làm sao mới tìm được ngôi nhà chân chính của bọn họ.
Khắp thiên hạ? Dưới đất sao? Hay là trên bầu trời?
Bọn họ phải trốn đi nơi nào, để thoát khỏi bàn tay con người Thiên Tử kia?
Nếu chỉ có hai người thôi sẽ dễ dàng hơn, nhưng còn có Thường phu nhân thân thể ốm yếu, Thường Diễm tuổi còn nhỏ, cho dù muốn chạy trốn, mang theo họ chỉ thêm liên lụy họ mà thôi.
Vì thế y và hắn để lại số tiền dành dụm của mình, lưu lại hai mẫu tử họ.
Thường diễm khóc, nó không biết tại sao khi nó phản kháng lại người nam nhân đó bọn họ lại rời đi, nó nghĩ đây đều là lỗi của nó, nó không muốn rời khỏi hai vị ca ca luôn thương yêu nó này.
Thường phu nhân thận trọng, đã sớm nhìn ra quan hệ giữa y và Phong Vang, biết bọn họ nếu rời đi tất chỉ có khổ, nàng không nói nhiều, nhưng kiên trì tuyệt đối không nhận số ngân lượng kia.
Biết chuyện quá khẩn cấp, nếu hoãn lại nam nhân kia chắc chắn sẽ tìm đến đây, Nhiễm Vân Uý bảo Phong Vang lẳng lặng để tiền dưới gối đầu của Thường phu nhân. Sau đó trấn an Thường Diễm đang khóc không ngớt, thừa dịp trời còn tối vội vàng rời đi.
Hai người dắt nhau trốn chạy giữa màn đêm tịch mịch, chốc chốc cứ quay đầu lại nhìn ánh sáng le lói của thôn trang dần nhỏ đi.
Nơi ấy có vô số ký ức của bọn họ, khoái hoạt, thương cảm, tất cả họ đều không thể quên được.
Vốn tưởng có thể lưu lại cả đời, nhưng thực tế có lẽ bọn họ quá khờ dại.
“Phong Vang.” Đứng trên sườn núi, ánh mắt Phong Vang vẫn ngẩn ngơ nhìn về con đường của họ đã bước đi, quyến luyến và chua xót.
Đau lòng ôm lấy hắn, y nhẹ nhàng nói bên tai hắn:“Chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ trở về, được không?”
“Ân.” Trong lòng y, Phong Vang nhẹ nhàng gật đầu.
“Đi thôi.”
“Ân.”
Đôi tay bọn họ gắt gao khóa chặt, đạp trước nông thôn đường nhỏ, bước chân lại tiếp tục hành trình.
Không dám đi trên đường lớn, bọn họ chỉ chọn những nơi nhỏ, tối để tiếp bước.
Bóng đêm u tối, sau một thời gian rất lâu, ngay người đã luyện võ như y cũng đã khá khó chịu, quay đầu nhìn người bên cạnh, hắn cũng lộ ra thần sắc mỏi mệt.
“Phong Vang, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng......”
“Không sao, ta không tin nam nhân kia lại tìm ra nhanh đến vậy, dù sao cũng chỉ nghỉ ngơi một chút mà thôi.”
“...... Hảo, được rồi.” Chần chừ một lát, Phong Vang gật đầu.
Sau khi quan sát phụ cận một chút, y kéo tay Phong Vang ngồi xuống một gốc đại thụ.
“Đói không, Phong Vang? Có muốn ăn gì không?” Y vừa nói vừa lấy ra một cái màn thầu từ trong giỏ, xé ra làm hai.
“Ân.” Phong Vang cầm lấy một nửa màn thầu y vừa đưa.
“Vân......” Lúc cắn, trong miệng hắn phát ra tiếng nói khe khẽ.
“Ân?”
“Lần này, chúng ta có thể trốn bao lâu?”
Nghe giọng nói run rẩy của hắn, y nhất thời im lặng.
“Lần này chúng sẽ thoát được chứ? Chúng ta có thể bị lôi trở về không, sau đó bị chia lìa, mãi mãi không thể cùng nhau.”
“Phong Vang!” Y dùng lực ôm lấy hắn, không cho phép hắn dùng những câu từ đau thương như vậy.
“Chúng ta nhất định có thể, nhất định!”
Nâng lên gương mặt đầy nước mắt kia, y kiên định nói với hắn:“Hãy tin ta, Phong Vang, chúng ta sẽ nhất định có thể ở cùng nhau!”
“Vân──” Hắn không kềm lại được, vùi đầu vào trong lòng y khóc,“Chúng ta nhất định phải cùng một chỗ, chết cũng không được chia lìa!”
“Ân, chết cũng không chia lìa, mãi mãi sẽ không.”
Vừa dứt lời, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, y tuyệt vọng hốt hoảng ôm hắn vào lòng.
Người kia cũng quàng tay đáp lại y.