• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến thời điểm mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một mảnh mờ mịt, một cỗ mùi tanh gay mũi từ ót lên đỉnh đầu. Mí mắt run run, nhìn quanh bốn phía dường như đang ở trong một cái nhà máy phát điện loại nhỏ đã bị bỏ hoang, một cái máy bơm nước đầy gỉ sét giống như đang nôn mửa mà chảy ra thứ nước màu vàng. Y nhưng lại phát hiện mình bị trói rất chắc chắn, bên cạnh là Lý Tư Phàm cũng đồng dạng bị trói.

Trùng Tử nghĩ thầm, mình không phải lại nằm mơ đi? Đáng tiếc sau gáy đau âm ỉ nói cho y biết thật sự gặp phải bọn cướp rồi!

Vừa nhìnliền biết đám bắt cóc này cũng là đám Vương bát độc tử (*) giẫm đạp lên người thấp bé. Bạn học Tiểu Lý người ta hảo hảo mà ngồi ở trên mặt đất khô ráo, còn mình thì nửa thân lại bị ngâm ở trong thứ nước màu vàng.

(*) vương bát độc tử : một câu mắng chửi người, vương bát = con rùa, độc tử (犊子) = con bê, mình chẳng biết dịch ra thế nào nên đành để nguyên Hán Việt, bạn nào biết giúp mình với nhé =.=

Lý Tư Phàm thấy Trùng Tử tỉnh lại, liền xoay đầu một cái, làm bộ không nhìn thấy y.

Trùng Tử giãy dụa từ trong vũng nước đi ra, bò đến bên người Lý Tư Phàm.

“Đây…… Đây là như thế nào a?”

“Thầy cách xa tôi một chút! Thối muốn chết!”

Trùng Tử muốn gõ cho tiểu tổ tông một cái vang đầu.

“Đều lúc nào rồi mà trò còn chú trọng cái đó! Bọn họ là ai? Vì sao lại bắt chúng ta?”

Không đợi bạn học Tiểu Lý nói chuyện, cửa sắt mở ra, có mấy người đàn ông vạm vỡ để tóc húi cua đi đến. Trùng Tử vừa nhìn liền nhếch miệng một cái, sao không che mặt chứ? Xem ra là quyết tâm phải giết con tin a!

Vì thế vội vã nhắm mắt lại, hàm răng run lập cập nói: “Đại ca, tôi chính là người dạy học nghèo khổ, trong nhà không có tiền. Hiện tại nuôi gia đình cũng không dễ dàng, tôi đặc biệt thông cảm với các anh, sau khi các anh thả tôi về, tôi khẳng định làm như không có chuyện gì cả!”

Điều này liền đem đám côn đồ kia chọc cho ù ù cạc cạc.

“Tam ca, cây gậy kia của anh không phải đánh xuống khiến tiểu tử này ngu luôn rồi chứ? Xem bộ dạng kinh hãi của hắn kìa!”

Có hai bàn tay to “ba ba–” tát lên mặt Trùng Tử: “Để cho mày chạy thoát rồi, cái hố chúng tao vừa mới đào phải làm sao bây giờ? Anh em bọn tao phí mất nửa ngày khí lực, tốt xấu gì mày cũngphải nằm ở bên trong ba năm a!”

Trùng Tử nghe xong chân càng mềm nhũn, lập tức lại quỳ gối xuống vũng nước.

Đúng lúc này, có kẻ đi đến trêu chọc Lý Tư Phàm.

“Da mịn thịt non thế này sẽ không phải là giống cáiđấy chứ?” Nói xong muốn cởi quần Lý Tư Phàm ra. Tiểu tử kia ra sức giãy dụa, đáng tiếc bị trói rất chắc, chỉ tổ tốn sức. Mắt thấy nửa cái mông tròn đã lộ ra bên ngoài.

Trùng Tử nhìn không được, khuôn mặt tươi cười bồi theo nói: “Đại ca, đứa nhỏ kia mớibị viêm gan còn chưa đượckhỏe lắm đâu! Anh tha cho nó đi!”

Người nọ vừa nghe liền cười  : “Thúi lắm! Chút nữa lão tử đem hắn mổ ra, tự mình kiểm tra xem hắn còn có cái bệnh gì!”

Một tên trên mặt có vết đao tiến lại nói: “Đại ca, buổi sáng hôm nay tiểu tử kia quả là có đi bệnh viện, có lẽ thực sự bị bệnh.”

Đúng lúchắn cảm thấy trong người không khỏe, Lý Tư Phàm bị khí xông choghê tởm, không ngừng nôn khan. Vị đại ca kia lúc này đành phải dứt khoát vung tay, mắng một tiếng “Thao”.

“Mày nghe đây, một lát nữa tao cho mày gọi điện thoại cho mẹ, bà ta nếu có thể vui vẻ đưa tiền, chúng ta cái gì cũng nói được, còn không thì……”

Nói xong liền ấn số, điện thoại được nối.

Kẻ bắt cóc nói chuyện rất hung ác, nhưng mẹ hắn hiển nhiên không dễ dàng tin, vì thế gã nam nhân kia giơ máy đến bên miệng Lý Tư Phàm.

“Nói chuyện với mẹ mày!”

Lý Tư Phàm trấn định không giống với đứa nhỏ mười sáu tuổi: “Mẹ, con bị bắt cóc. Bọn họ muốn tiền, mẹ tốt nhất là thỏa mãn bọn họ, tình cảnh của con rất nguy hiểm……” Nói còn chưa nói xong, di động đã bị thu trở về.

Vừa thấy liền biết bọn bắt cóc này trình độ chuyên nghiệp cao, đã lần mò gia sản của gia đình con tin. Một cái há miệng liền muốn ba ngàn vạn.

Phỏng chừng Lý phu nhân ngại quá đắt, cùng kẻ bắt cóc bắt đầu cò kè mặc cả.

Bọn cướp nào có lòng tốt kia?

“Đồ thối lão nương nhà bà thực ghê gớm a! Coi chúng ta là bán rau cải trắng sao? Qua hôm nay không thấy tiền, cẩn thận tôi đem con bà chặt ra gửi trở về cho bà chơi ghép hình a!”

Nói xong “Xoạch–” cúp điện thoại.

Sau đó đạp cho Trùng Tử mấy cước, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Lý Tư Phàm cúi đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh tái nhợt.

Trùng Tử trong lòng rất sợ phải chết, nhưng vẫn mạnh mẽ lấy lại tinh thần an ủi thằng nhỏ.

“Đừng sợ, nhà trò lợi hại như vậy chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta.”

Lúc này Lý Tư Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, kín đáo đưa cho Trùng Tử một con dao nhỏ; “Hai ta lưng tựa lưng, thầy đem dây thừng của tôi mài đứt ra.”

“Dao? Ở đâu ra?”

“Chính làcủa cái tên vừa nãy cởi quần tôi ra.” Lý Tư Phàm không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian!”

Trùng Tử đối Tiểu Lý Túc bắt đầu kính nể, trộm lúc nào ? Làm sao mà không bị phát hiện!

Con dao kia phỏng chừng ngày thường cũng là dùng làm đồ mở nút chai, có chút cùn, mất sức hồi lâu mới cắt đứt được dây.

Chờ Lý Tư Phàm đứng dậy, Trùng Tử xoay lưng qua, chờ hắn cởi dây thừng. Nhưng Lý Tư Phàm nhìn cũng không nhìn y, nhanh nhẹn chạy đến trước cửa nghe ngóng động tĩnh, sau đó đi phá cửa thông khí trên tường. Trùng Tử không dám phát ra âm thanh, đành phải chờ Lý Tư Phàm đem công việc làm xong.

Rốt cục cửa sổ bị dỡ xuống đây. Từô cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy bên ngoài khu nhà máy bị bỏ hoang.

Trùng Tử âm thầm cao hứng, rốt cục có một cơ hội sống rồi. Y khẩn trương đè thấp giọng nói: “Mau, cởi bỏ dây thừng cho tôi.”

Lý Tư Phàm quay đầu nhìn y, sau đó mang theo dao chậm rãi đi đến trước mặt Trùng Tử ngồi xổm xuống.

“Roẹt–” Y phụcTrùng Tử bị hắn xẻ xuống một đường dài.

Má ơi! Đều đã là khi nào rồi? Thằng oắt này sao lại còn nhớ đến việc này chứ!

Không đúng! Hắn để làm chi mà lại dùng mảnh vải buộc miệng mình lại?

“Ô — ô” Trùng Tử liều mạng giãy dụa.

Ánh mắt Lý Tư Phàm lóe sáng ác ý, ra sức chặn kín miệng Trùng Tử.

“Tôi không có quan trọng bằng con thầy? Cũng là đạo lý như vậy, thầy cũng không quan trọng bằng tôi! Chỉ có một người có thể chạy đi, tôi sẽ không kéo thêm thầy vướng chân vướng tay. Thầy thật ngốc đi!”

Tùng Thông không thể tin vàolỗ tai mình, hoặc là nói không thể tin được một đứa nhỏ sẽ có tâm địa ích kỉ ác độc như vậy.

Nhưng sự thật bắt y không thể không tin tưởng, mắt thấy Lý Tư Phàm nhanh nhẹn theo cửa sổ đi ra ngoài, chỉ chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.

Trong phòng bơm nước chỉ còn lại có một mình Trùng Tử,

“Thầy, thầy để cho tôi hôn đi.” Thằng nhỏ bình thường tính tình hơi trẻ con làm nũng, bộ dạng giả bộ ngây thơ cùng khuôn mặt lãnh khốc vừa rồi không ngừng đan xen đánh sâu vào đại não Trùng Tử.

Cho dù ở xã hội lang bạt kiếm sống đã nhiều năm, nhưng người có tính cách ác độc cực điểm thế này cũng là từ trước đến nay mới gặp lần đầu.

Một lát sau bọn bắt cóc phát hiện con tin ba ngàn vạn không thấy, chính y một kẻ không hay ho sẽ có cái kết cục gì? Đến ngón chân đều có thể nghĩ ra được.

Trùng Tử khóc, y khóc cho bản thân mình, nhớ tới Đình Đình, càng nhớ đến con của mình sắp sửa sẽ không có ba.

Miệng bị bịt kín không phát ra tiếng, cái mũi bị nước mắt kích thích tiết ra chất nhầy bên trong, quả thực đã nghẹn ngào đến không thể hô hấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK