Khi Trùng Tử mở báo buổi sáng ra xem, tiêu đề bản tin tức mới lập tức thu hút tầm mắt y. Cũng giống như đa số người khác, vụ án mạng nghe rợn cả người in ở trên giấy rất được thưởng thức, chính là đề tài tiêu thực trà dư tửu hậu.
Lý Tư Phàm đang uống sữa, xé bánh mỳ lơ đãng hỏi : “Mấy người chết?”
“Một chết một bị thương.”
Tay xé bánh mỳ ngừng lại.
“Đưa tờ báo cho tôi xem chút.”
Đúng lúc này, di động của Trùng Tử vang lên. Y vừa tiếp điện thoại vừa thuận tay đưa tờ báo cho Lý Tư Phàm.
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào : “Tùng Thông, con mau dẫn con trở về……”
Lòng Trùng Tử trầm xuống, thanh âm kia là mẹ vợ trước của y. Bà cụ khóc đến nghẹn ngào, Trùng Tử gấp đến độ không xong cũng không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng là cha vợ y đoạt lấy điện thoại mới đem cơ sự nói cho rõ ràng.
Đình Đình bị súng bắn hai phát trên người, trong đó một viên xuyên qua đầu, nhưng kỳ tích là vẫn bảo trụ được một mạng. Nhưng người vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm, bác sĩ cũng không lạc quan với cô lắm. Hai vị lão nhân rơi lệ rất nhiều, liền nghĩ để cho cháu ngoại đến gặp mặt mẹ lần cuối cùng.
Đầu Trùng Tử vô cùng rối loạn, đột nhiên nhớ tới tin tức trên báo kia, chờ buông điện thoại, liền một phen đoạt tờ báo từ trong tay Lý Tư Phàm mở ra, tâm tình lần này không giống, mùi mực giấy xông vào mũi đều lộ ra mùi máu tanh sặc người, những câu chữ khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
Khép lại tờ báo, tay chân Trùng Tử đã lạnh lẽo.
..
Xin trường học nghỉ, Trùng Tử ôm con ngồi xe buýt vội đến bệnh viện. Lý Tư Phàm cũng muốn theo tới, Trùng Tử không cho hắn bỏ học, nhưng người ta chủ ý rất cứng! Trùng Tử không có lòng dạ dây dưa với hắn, cuối cùng là ba người đến bệnh viện.
Đình Đình nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, Trùng Tử đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, trong lòng không khỏi có một tia đau khổ.
Cha Đình Đình run rẩy đi tới, muốn ôm đứa nhỏ vào thăm mẹ. Vẻ mặt Tiểu Tranh Tranh không tình nguyện, từ nhỏ đã phải tiêm, khiến cho đứa nhỏ đối bệnh viện đặc biệt phản cảm, nhìn thấy ông cụ mặt đầy nếp nhăn đến ôm mình, càng liên tục trốn, khóc nháo không chịu vào phòng bệnh.
Trùng Tử vốn trong lòng đang loạn, nhìn thấy đứa con không hiểu chuyện như vậy, mặt sa sầm xông lên phát vài cái vào cái mông nhỏ mềm của đứa nhỏ.
Thằng bé “Oa–” một tiếng, như xông lên tận trời. Lý Tư Phàm vươn tay kéo thằng bé qua, lạnh lùng nói : “Tức giận cái gì với trẻ con?”
Tiểu Tranh Tranh chưa từng nhìn thấy ba ba giận dữ như vậy, sau khi hoảng sợ qua đi tiếng khóc nhỏ dần, co lại ở trong lòng Lý ca ca lộ ra một con mắt rụt rè nhìn Trùng Tử.
Lý Tư Phàm ôm đứa nhỏ vào phòng bệnh, kêu cục cưng gọi mẹ. Đáng tiếc Đình Đình lúc này mặt không có chút máu, đối với tiếng kêu muộn này của con trai không hề phản ứng.
Lý Tư Phàm hỏi thăm bác sĩ điều trị chính bên cạnh về bệnh tình Đình Đình, hài lòng nghe thấy bệnh nhân não bộ bị thương tám chín phần mười có thể thành người thực vật. Còn về hai phần khả năng kia, để Lý công tử hao tâm tốn sức suy xét chút đã!
Bởi vì Tào Binh sau khi xảy ra vụ án tinh thần hoàn toàn rơi vào suy sụp, không chịu trách nhiệm pháp luật, án kiện lại đang ở trong quá trình thẩm tra xử lí, tiền thuốc men của Đình Đình tạm thời không có chỗ dựa. Hai ông bà cụ đều phải bán nhà.
Trùng Tử suy nghĩ hai người bán nhà đi không phải ngủ ngoài đường cái sao! Dứt khoát đem tiền tích góp của mình đều lấy ra, tạm thời ứng trước tiền thuốc men.
Bà cụ đỏ mắt kéo tay Trùng Tử, run run nửa ngày chỉ nói một câu : “Con à, Đình Đình ly hôn với con, là mắt nó mù rồi!”
Chờ Trùng Tử bận bịu xong rồi, lại phát hiện Lý Tư Phàm cùng Tiểu Tranh Tranh không thấy bóng dáng đâu.
Gọi di động, Lý Tư Phàm nói hắn đã trở lại biệt thự trước kia của mình.
“Thằng bé quá mệt rồi, không thể lăn lộn ở trong bệnh viện như người lớn, thầy nếu không có việc gì, cũng đến đây đi!”
Trùng Tử do dự hồi lâu, cẩn thận hỏi : “Mẹ cậu không ở nhà?”
Lý Tư Phàm bên kia cười quái dị : “Lý phu nhân đi châu Âu mua sắm rồi, nhất thời nửa khắc không về được.” Dừng một chút, lại nói tiếp : “Hai người giao tình tốt như vậy, còn sợ gặp mặt là sao?”
Trùng Tử sợ nhất vị này ở đó quái gở, nhìn trong bệnh viện không có chuyện gì nữa, trước giường bệnh cũng có người chăm sóc. Liền ngồi xe buýt đi tới biệt thự xa cách đã lâu.
..
Tiểu Tranh Tranh mông trần bơi lội cùng vịt con vòng vòng ở trong bồn tắm mát xa lớn đập nước phành phạch! Lý Tư Phàm cầm laptop ngồi ở bên cạnh bồn tắm, gõ máy tính, thường thường lại quét mắt qua “con vịt nhỏ” kia. Thấy Trùng Tử đến liền đứng dậy.
“Thầy trông đứa nhỏ một chút, tôi hẹn bạn gặp mặt, có thể tối nay sẽ về trễ.”
Lý Tư Phàm này vừa đi, chính là một đêm không về.
Trùng Tử ôm con ngủ say sưa trên giường lớn trong phòng ngủ, bỗng nhiên trong ngực nhẹ đi, miễn cưỡng mở to mắt, phát hiện không biết Lý Tư Phàm đã trở về khi nào đang cẩn thận ôm cục cưng lên, đưa đến gian phòng bên cạnh. Một lát sau, hắn lại trở lại, ngồi ở trên giường cởi quần áo.
Trùng Tử mơ mơ màng màng lầm bầm : “Đã về rồi?”
Lý Tư Phàm đã trần trụi tiến vào ổ chăn, đem miệng Trùng Tử mạnh mẽ lấp kín. Trùng Tử phản xạ ôm lấy hắn, hai người sít sao quấn quanh cùng một chỗ.