• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai tỷ muội Võ Sở Vũ còn đang nói chuyện trong phòng thì Tư Nhâm Dã mang theo Nhâm Hinh tới, Nhâm Hinh thấy Võ Hàm Vũ liền bước nhanh đến trước mặt nàng, chỉ vào mũi nàng mà bắt đầu mắng:
- Ngươi ăn của Tư gia dùng của Tư gia mà còn muốn đánh biểu ca? - Nhâm Hinh nghe Tư Nhâm Dã oán hận xong thật sự không nhịn nổi, hiện giờ trùng hợp nhìn thấy người gây ra họa, không mắng một trận sao được.
- Ai bảo hắn khi dễ tam tỷ của ta! - Võ Hàm Vũ làm sao tự giác nhận sai, nâng đầu nói đúng lý hợp tình.
- Biểu ca sẽ không khi dễ người khác, biểu ca đối với Sở Sở tỷ tỷ tốt như vậy, làm sao lại khi dễ tỷ ấy? - Cũng không biết Nhâm Hinh bị Tư Nhâm Dã chuốc thuốc gì mà không chút hoài nghi Tư Nhâm Dã đã làm sai chuyện gì.
Cái này bảo Võ Hàm Vũ nói thế nào đây, chẳng lẽ nói là "tỷ của ta thích ca của ngươi, chỉ là ca của ngươi không thích tỷ của ta"? Võ Hàm Vũ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ không chút thương lượng thở ra nói câu:
- Dù sao chính là khi dễ!
- Ta nói ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy! Sở Sở tỷ tỷ và biểu ca là chuyện của bọn họ, mắc mớ gì tới ngươi, ngươi quản thật là rộng! Vợ chồng cãi nhau ầm ĩ thì có gì, cần ngươi trộn lẫn vào à.
Từ Nhâm Hinh là có thể thấy được Tư Nhâm Dã thu mua lòng người thật sự rất lành nghề, chỉ là những lời này bảo nàng nói ra thì có chút khoa trương. Tư Nhâm Dã nghe cũng thấy buồn cười, chỉ là e ngại biểu muội nhà mình trước mặt nên không thể bật cười.
- Ngươi mới không hiểu chuyện ấy! Ngươi biết cái gì chứ! Chuyện của tam tỷ ta thế nào không liên quan đến ta! Nhưng thật ra ngươi ấy, sao ngươi cả ngày quản chuyện biểu ca ngươi. Tam tỷ và ta nói thế nào cũng cùng một cha mẹ sinh ra, ngươi với biểu ca ngươi lại quan hệ rất xa.
Võ Sở Vũ không có ý đi lên ngăn trở, cô nghe Võ Hàm Vũ mắng Tư Nhâm Dã thì cũng hết sức thống khoái. Tư Nhâm Dã lại càng không có tâm tư đi ngăn trở, thứ nhất là sợ bị đánh, thứ hai là thấy vụ này cũng hết sức mới mẻ.
- Quan hệ gần thì sao, biểu ca thích ta nhưng không thích ngươi - Nhâm Hinh nóng lòng biểu đạt độ thân cận của mình và Tư Nhâm Dã, câu chuyện đã sớm trật cốt chuyện.
Không ngờ Võ Hàm Vũ cũng bị nàng làm cáu, căn bản không có ý trở về chuyện chính:
- Ai muốn biểu ca ngươi thích chứ, đồ ngốc mới thích biểu ca ngươi - Võ Hàm Vũ vốn định mắng Nhâm Hinh ai ngờ cũng mắng luôn Võ Sở Vũ, vội vàng quay đầu lại muốn giải thích nhưng Nhâm Hinh sao có thể cho nàng cơ hội.
- Nơi này là Tư gia, đương nhiên là cần biểu ca thích mới được, bằng không muốn ngươi thích chắc? - Hai người rất nhanh liền đỏ cả mắt, tại trước mặt tỷ tỷ và ca ca mình thân cận nhất mà dọa người như thế thì thế nào cũng không thoải mái, bất quá nghiện dùng tài hùng biện, còn động chân động tay.
Tư Nhâm Dã thấy cái này không vui, nếu bàn về mắng thì người Võ gia vĩnh viễn không mắng lại người Tư gia, nhưng nếu muốn đánh thì người Tư gia tụ hết cùng một chỗ cũng chưa địch nổi một người Võ gia.
Võ Sở Vũ cũng sợ Võ Hàm Vũ lại làm thương Nhâm Hinh, hai người đang muốn ngăn cản thì chỉ nghe một âm thanh vang lên, bốn người đều bất động.
Chờ lúc Tư Nhâm Dã thấy rõ đống vụn bị hai người kia xô đẩy rớt xuống đất, chính là một lọ son buổi trưa Võ Sở Vũ vừa lấy ra, thì bật người ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Võ Sở Vũ. Chỉ thấy Võ Sở Vũ trừng lớn mắt nhìn nhìn như ngây ngẩn cả người, một lát sau biểu cảm bi thống như cha mẹ chết.
Tư Nhâm Dã cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo Võ Hàm Vũ và Nhâm Hinh đang đứng ở một bên lại trước mặt Võ Sở Vũ, chỉ vào chỗ son đỏ đầy mặt đất mà trầm mặt cau mày:
- Các ngươi cũng biết đây là nhà ta! Sở Sở còn mang thai, các ngươi không thể đánh lộn! Nếu các ngươi chỉ biết làm những hành vi trẻ con như vậy thì các ngươi không thể sống ở chỗ này. Các ngươi biết những lọ son này đối với Sở Sở mà nói có bao nhiêu quan trọng không? Lúc trước cô ấy mang thai, không mang theo tiền cũng phải mang theo mấy thứ này! - Võ Hàm Vũ ngẩng đầu nhìn Tư Nhâm Dã, tỏ vẻ bất đắc dĩ, Tư Nhâm Dã cũng tự giác hiểu lời này có chút chọc ngoáy - Hiện tại ta muốn các ngươi xin lỗi Sở Sở - Tư Nhâm Dã nhanh chóng lại giận tái mặt.
Võ Hàm Vũ xoay người, rất áy náy nói với Võ Sở Vũ:
- Tam tỷ, xin lỗi.
Nhâm Hinh cũng xoay người, cúi đầu, rất khổ sở:
- Sở Sở tỷ tỷ, xin lỗi.
Võ Sở Vũ không nói gì, chỉ đứng dậy ngồi xổm xuống nhặt mảnh son trên mặt đất.
- Được rồi, giờ ta muốn các ngươi thành tâm xin lỗi lẫn nhau - Tư Nhâm Dã giọng đã không còn quá nghiêm khắc, chỉ là mặt vẫn bình tĩnh.
Võ Hàm Vũ và Nhâm Hinh nhìn lẫn nhau nói:
- Xin lỗi.
Tư Nhâm Dã lúc này mới có biểu cảm vui mừng, híp mắt ghé vào bên tai Võ Hàm Vũ cười nói:
- Còn nữa, vừa rồi các ngươi đánh nhau thật khó coi - Võ Hàm Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã rụt người trở lại.
Võ Hàm Vũ và Nhâm Hinh ngồi xổm an ủi Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ vừa nhặt lên mảnh son, đang cố gắng cho lại vào hộp phấn yên chỉ.
- Tam tỷ, không sao chứ? - Võ Hàm Vũ rất áy náy, trước đó nàng đánh Tư Nhâm Dã là bởi vì nàng cảm thấy Tư Nhâm Dã khi dễ tam tỷ, hiện giờ lại chính mình làm hư món đồ tam tỷ thích nhất.
- Không sao, chỉ là chút đồ vật bị hỏng mà thôi, cũng không phải có ai chết - Võ Sở Vũ hít sâu, nhìn qua rất tỉnh táo.
Tư Nhâm Dã đứng ở một bên ngắt lời:
- Không sao, cô còn có thể vì nó mặc niệm.
Ai ngờ nghe xong lời này Võ Sở Vũ liền khóc lên, vừa khóc còn vừa kêu:
- Chúng nó vốn rất đẹp!
Có lẽ ủy khuất đọng lại đã nhiều ngày dâng lên, rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc ở trước mặt mọi người. Võ Sở Vũ lau lau nước mắt, đứng lên đi ra ngoài:
- Ta ra sân một chút.
- Muội đưa tỷ đi - Võ Hàm Vũ biết Võ Sở Vũ phải đi khóc thầm, Nhâm Hinh không biết.
- Không sao, ta sẽ ngồi hóng gió - Võ Sở Vũ không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng.
- Này, nói cho cùng thì kỳ thật ngươi rất thích hợp làm cha - Đây có thể nói là lần đầu tiên Võ Hàm Vũ giáp mặt khen Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã cười toe toét:
- Tất nhiên, ngươi có thể không gọi ta là 'này' không? Ngươi gọi ta một tiếng tỷ phu cũng không được hả.
- Ngươi đừng có lòng tham không đáy . Vừa nãy ngươi làm rất tốt, coi như tam tỷ đi vắng thì ta tin một mình ngươi cũng có thể chăm tốt đứa trẻ.
Hiển nhiên không có thói quen được Võ Hàm Vũ khen, Tư Nhâm Dã cảm thấy cuộc đời mình nhận được khen thưởng trước nay từng chưa có.
- Bên ngoài hình như nổi gió - Nhâm Hinh vẫn nhìn ngoài cửa, nàng vẫn còn hơi lo lắng cho Võ Sở Vũ.
- Ta đi đưa tam tỷ áo choàng - Võ Hàm Vũ nói xong đang định đi lại bị Tư Nhâm Dã ngăn lại, chỉ thấy Tư Nhâm Dã cười toe toét thập phần đắc ý.
- Để cho người cha có trách nhiệm có uy nghiêm có tình yêu thương đứa trẻ đi - Nàng vừa nói vừa đi qua một bên bắt lấy áo choàng bên cạnh bàn, ngoài miệng vẫn niệm thành tiếng - Con à, chờ phụ thân tới đón.
Lời còn chưa dứt thì lại một tiếng vang thật lớn, nguyên lai là lúc Tư Nhâm Dã lấy áo choàng rất không cẩn thận xô rơi hộp gỗ đàn chứa đầy son, hộp gỗ không sao, chỉ là bình son phấn vỡ đầy đất, son đậm son nhạt loang cùng một chỗ rất trào phúng.
Tư Nhâm Dã mau chóng nhìn về hướng cửa, không thấy ai mới nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng thân cầm áo choàng nghiêm trang tiếp tục nói:
- Xem ra người tính không bằng trời tính, ta sống không đến ngày con chào đời. (Editor: Vì Dã nhân mặc niệm)
Tư Nhâm Dã vì cái mạng nhỏ của mình mà coi như phải mất chút tiền vốn. Cũng không biết nàng xử lý xác son phấn thế nào, nàng cầm hộp gỗ đàn kia đi vào điếm son, chọn chọn lựa lựa cuối cùng trang bị đầy đủ được hộp gỗ đàn. Tuy rằng nàng mua không được cống phẩm cũng mua không nổi cống phẩm, nhưng son thượng thừa vẫn còn mua nổi.
Tư Nhâm Dã chưa hề nghĩ tới chuyện mua đồ kém chất lượng để bổ sung, tuy rằng nàng chưa bao giờ dùng qua nhưng cũng biết chất lượng cao thấp khác biệt rất lớn. Nàng cũng không muốn Võ Sở Vũ dùng đồ kém rồi làm hỏng mặt, nghe nói cô nương thanh lâu đều dùng tới thượng thừa, chẳng có nhẽ nương tử Tư gia còn không dùng được? Tư Nhâm Dã bình thường ra tay không phá nguyên tắc, vừa ra tay phá là kinh người, mang theo một hộp son đau lòng trở về phủ.
Võ Sở Vũ là ai chứ, phấn son bị đổi sao lại không biết, vội bắt Tư Nhâm Dã lại hỏi:
- Sao phấn son đều thay đổi?
Tư Nhâm Dã phản ứng mau lẹ, bịa chuyện cũng không phải lạ lẫm:
- Cô xem, cô đã là người Tư gia, sao có thể dùng tiếp những thứ trước kia được? Tuy rằng thứ kia so ra thật tốt, nhưng có phải cô cần bắt đầu quen dùng đồ đạc của chúng ta không.
- Vậy phấn son trước kia đâu? Cô để ở chỗ nào rồi? Tôi còn chưa từng dùng đâu - Võ Sở Vũ nghe xong thì trong lòng mở nhạc khai hoa, quả nhiên đã bị che tâm nhãn, Tư Nhâm Dã nói cái gì cũng tin.
- À, tôi đưa hết cho mẹ tôi, bà đối tốt với cô như vậy, cô hiếu thuận với bà cũng là bình thường.
Võ Sở Vũ nghe cũng có lý, huống hồ hỏi Nhâm Hảo Nhi đòi về cũng không hay, cũng kỳ quái. Buổi chiều một cái bình vỡ đã khó chịu như vậy, hiện giờ cả hộp đều thay đổi lại không sao cả, nhìn thấy son phấn mới đổi còn không giấu được vui vẻ:
- Những son phấn này đều là đỉnh cao, chỉ có hoa khôi mới dùng được loại tốt như vậy.
Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ không hỏi nữa thì cực kỳ cao hứng mà bắt đầu đổi câu chuyện, nhìn thấy son phấn kia đã cảm thấy ngực đau.
- Tôi cũng nhìn ra được cô phí không ít tiền - Võ Sở Vũ cất kỹ son phấn, cẩn thận đặt ở trong tủ treo quần áo, sợ ngày nào đó không cẩn thận lại không còn.
- Đương nhiên, ký ức có thể là đau khổ, giống như một đám hoạn quan vào nhà thổ! - Tư Nhâm Dã không nhịn được bắt đầu tính toán làm thế nào giảm đi ít nhiều chi phí trong nhà.
- Làm sao cô nỡ tiêu tiền? - Võ Sở Vũ cười híp mắt, chỗ nào còn có vẻ u sầu buổi chiều.
- Luyến tiếc cũng phải tiêu, cô là mẹ của con tôi.
- Tôi còn tưởng cô không thích đứa bé trong bụng tôi - Võ Sở Vũ cởi quần áo ngồi ở đầu giường, Tư Nhâm Dã nhanh chóng tiến đến hầu hạ cởi giày cởi tất.
- Sao lại không thích, thích chết được, cô nhỏ giọng một chút, nếu đứa bé nghe thấy sẽ hiểu lầm - Tư Nhâm Dã hầu hạ Võ Sở Vũ lên giường, bản thân cũng nhanh chóng lột sạch sẽ.
- Trước kia không phải cô không muốn làm cha sao? - Võ Sở Vũ định nói tâm nhãn Tư Nhâm Dã nhỏ nhưng xem ra tâm nhãn cô cũng không lớn, có lẽ là một giường không có hai người khác nhau ngủ, chuyên nhắc lại quá khứ.
- Đó là tôi sợ chính mình không đảm đương nổi chức cha, tại sao lại là không muốn làm chứ. Tôi thế nhưng muốn đứa bé sinh ra, cô xem, giường nhỏ kia đều đã làm xong từ lâu, tôi còn làm cả ghế nhỏ nữa - Tư Nhâm Dã nhanh chóng tỏ thái độ, chuyện này kể vang giống như đang nói cho em bé trong bụng nghe.
- Vậy hiện tại cô không sợ?
- Không phải còn có cô nữa sao, không đảm đương nổi sẽ không cho cô đi thôi - Tư Nhâm Dã nhắm mắt lại sắp ngủ, ngày hôm nay cũng mệt mỏi, giọng nói càng ngày càng nhẹ.
Võ Sở Vũ nhìn nhìn Tư Nhâm Dã, than nhẹ một tiếng cũng nhắm hai mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK