Tư Nhâm Dã ôm Võ Sở Vũ loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở liền trợn tròn mắt dường như có chút không tin, xác định đúng là có tiếng khóc thì vội vàng kéo Võ Sở Vũ ra một chút, nước mắt trên mặt Võ Sở Vũ bị ánh trăng chiếu lên làm lóe sáng, Tư Nhâm Dã nhìn mà cảm thấy không đâu không khó chịu.
- Xin lỗi - Tư Nhâm Dã lại ôm Võ Sở Vũ vào trong ngực, hôn hôn mép tóc Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ nghe xong không chỉ không ngừng khóc mà ngược lại dần dần khóc thành tiếng. Tư Nhâm Dã thấy đầu mũi chua xót, ý vị nói xin lỗi, nói mình không đúng. Võ Sở Vũ khóc lớn lên như trẻ con, có thể nói không có chút hình tượng. Tư Nhâm Dã vỗ lưng Võ Sở Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành:
- Đừng khóc đừng khóc, tướng công thương.
- Ngươi dỗ trẻ con à! - Sau khi khóc lớn thì Võ Sở Vũ chầm chậm ngừng, nghe lời nói của Tư Nhâm Dã vừa muốn cười lại nghĩ tới xế chiều Tư Nhâm Dã rống to với chính mình thì miệng méo xệch, kéo áo lót của Tư Nhâm Dã lau đi nước mắt nước mũi trên mặt.
- Nàng lau lên đó là nàng đi giặt - Tư Nhâm Dã biết Võ Sở Vũ khóc lên tất nhiên không thể không khó chịu, cũng biết trận cãi vã hôm nay thật sự đả thương lòng cô, tùy ý nói chuyện không đề cập tới sự kiện kia.
- Hừ! Ta còn lâu mới giặt quần áo cho nàng - Võ Sở Vũ lau sạch nước mắt lại hết sức ghét bỏ mảnh y phục dính đầy nước mặt của Tư Nhâm Dã nên xô đẩy ra, Tư Nhâm Dã cởi sạch ném y phục ra ngoài giường, lại ôm Võ Sở Vũ:
- Vậy ta giặt y phục cho nàng - Võ Sở Vũ nghe xong liền cho Tư Nhâm Dã một vẻ cười nhạt xem thường.
- Sở Sở, ta không phải kẻ bất lực - Đầu Tư Nhâm Dã tựa vào trước ngực Võ Sở Vũ nhẹ nhàng cọ, trong khoảng thời gian ngắn giống như nàng bị ủy khuất.
Võ Sở Vũ cũng bị nàng làm cho có chút không hiểu:
- Nàng đã giơ tay lên cũng không đánh ta, còn nói không bất lực.
- Đó là ta bị nhất thời hoang mang, ta sao nỡ đánh nàng. Nếu có người đánh nàng, ta nhất định che ở phía trước nàng. Cho nên ta không phải kẻ bất lực - Tư Nhâm Dã ôm Võ Sở Vũ nói có nề nếp.
Võ Sở Vũ kéo phẳng y phục bị Tư Nhâm Dã cọ làm lộn xộn, trên mặt rốt cục có chút vẻ cười:
- Khó trách Hồ Tiên trong Liêu trai (Liêu trai truyền kỳ) cũng thích quấn thư sinh, cọc gỗ như nàng còn nói lời ngon tiếng ngọt dễ nghe như vậy, bọn họ nói đích thị là ngọt chết người.
- Nếu ta là thư sinh cũng sẽ không nói những lời đó cho Hồ Tiên nghe, chỉ nói cho nàng nghe. Hồ Tiên sao tốt bằng nàng - Nếu Tư Nhâm Dã biết Võ Sở Vũ thích nghe gì thì đương nhiên không chê phiền nói tiếp.
- Sao tối nay miệng như lau mật vậy - Võ Sở Vũ vươn tay muốn sờ đầu Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã ngẩng đầu hôn một cái vào môi Võ Sở Vũ, nghiêng đầu cười đến đắc ý:
- Ngọt hay không ngọt?
Buổi tối về phòng Tư Nhâm Dã liền bỏ vải quấn ngực mặc yếm, có khi còn có thể mặc vào y phục của Võ Sở Vũ, chỉ là nàng vẫn thích một ít cầu kì hơn nam trang đơn giản. Hiện tại nàng chỉ mặc một cái yếm màu trắng, tóc dài đen buông thả trải trên gối, ánh trăng chiếu đến cùng với nụ cười khẽ kia lại có chút cảm giác Hồ Tiên hiện thân, Võ Sở Vũ nhất thời nhìn đến ngây người.
- Làm sao bọn họ lại không thể phát hiện ra nàng là nữ tử đây? - Võ Sở Vũ vuốt ve ngũ quan của Tư Nhâm Dã, cả người dường như có chút hoảng hốt - Nếu như bọn họ thấy nàng thế này, chắc chắn sẽ phát hiện ra Tiểu Sinh là giống nàng.
Tư Nhâm Dã nghe được câu này thì hết sức vui mừng, giống như tìm được tri kỷ, kéo tay Võ Sở Vũ, lộ ra vẻ mặt có chút kích động:
- Nàng cũng cảm thấy như vậy? Ta đã sớm cảm thấy cái miệng cái mũi của tiểu Sinh là của ta - Dường như nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện Võ Sở Vũ khen nàng đẹp.
- Tính tình đần độn kia của tiểu Sinh đều là giống nàng - Võ Sở Vũ hiển nhiên có chút không chịu nổi vẻ vui mừng kia của Tư Nhâm Dã.
- Ta đần độn ở đâu chứ? - Tư Nhâm Dã thật sự im lặng tỉ mỉ suy tư, một lát sau còn làm vẻ bừng tỉnh ngộ ra - Sở Sở, có phải nàng cảm thấy ta...hầu hạ không chu toàn? - Tư Nhâm Dã dừng lại hồi lâu mới nghĩ ra từ này, từ nàng tìm lâu như thế đương nhiên sẽ không đơn giản, Võ Sở Vũ có chút nghi ngờ nhìn ánh mắt tha thiết của Tư Nhâm Dã, một lát sau mới kịp phản ứng, đỏ mặt hoàn toàn.
- Nếu ta làm không tốt chỗ nào thì nàng nói cho ta biết, như vậy ta mới có thể tiến bộ - Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ không nói lời nào lại nói tiếp, cho thấy mình có quyết tâm làm hiền phu.
Tuy nói đã là vợ chồng lâu năm, nhưng những...lời trong khuê phòng này cũng chỉ nói sau khi hoặc giữa lúc chuyện kia, chỉ khi làm tình thú, hôm nay phải chính thức nói lên khiến Võ Sở Vũ khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã còn muốn nói thì vội vàng lấy tay chặn miệng nàng:
- Nàng chính là cọc gỗ. Dã nhân, nàng không thể sủng ái tiểu Vũ như vậy, sẽ làm hư - Võ Sở Vũ vì không cho Tư Nhâm Dã nói tiếp chút lời không giải thích được nên đành phải lôi ra lời nói tương đối nghiêm túc.
- Ta sủng ái nàng cũng không làm hư nàng mà - Tư Nhâm Dã thế nhưng có chút xem thường.
- Nàng đối với tiểu Vũ so ra tốt hơn ta rất nhiều - Võ Sở Vũ nói xong khoa tay múa chân tựa như trẻ con tranh giành xem ai nhiều đường hơn, dẹt miệng nhéo mặt nhìn Tư Nhâm Dã.
- Không phải ngay cả con gái của mình nàng cũng muốn ăn dấm chứ - Tư Nhâm Dã đặt cằm lên đầu vai Võ Sở Vũ, nửa người thì đặt ở trên người Võ Sở Vũ.
- Ta ăn đấy, nàng nói xem làm sao bây giờ nào - Mỗi người nhất định sẽ có một khắc tinh, khắc tinh của Tư Nhâm Dã là Võ Sở Vũ, nàng nghĩ gì Võ Sở Vũ đều biết, nàng muốn pha trò Võ Sở Vũ liền hùa theo nàng.
- Ghen tị chính là phạm vào thất xuất - Tư Nhâm Dã nghiêng đầu, ngón tay chọc vào má lúm đồng tiền trên gương mặt Võ Sở Vũ.
- Nàng nên rõ ràng là ai bán mình cho ai. Nàng còn chọc ta khổ sở nữa, cẩn thận ta bỏ nàng - Võ Sở Vũ kéo xuống cái tay quái ác trên mặt, ngắt vành tai Tư Nhâm Dã như cảnh cáo.
- Tướng công tha mạng, thiếp thân không dám nữa. Nếu tướng công bỏ thiếp thân, sẽ không còn ai hầu hạ người - Tư Nhâm Dã cố ý nắm cổ họng, học nương tử mảnh mai trong tình kịch, chỉ là trên mặt cười đùa như mưa.
- Thật không đứng đắn - Vừa nói chuyện Võ Sở Vũ vừa hôn mặt Tư Nhâm Dã một chút.
- Nàng mới không đứng đắn - Tư Nhâm Dã kéo tay Võ Sở Vũ, xoa xoa trong lòng bàn tay, sao thấy thế nào cũng không đủ.
- Sau này không nên quá sủng ái trẻ con, nhất là tiểu Vũ. Hôm nay rất nguy hiểm, không để con bé hiểu thì nếu lần sau ta không kịp nắm chặt nó lại thì làm sao? - Lúc nói Võ Sở Vũ lại hiện ra lo lắng trên mặt.
- Được - Tư Nhâm Dã đương nhiên rõ ràng chuyện của Tư Mộc Vũ hôm nay vì sao lại nguy hiểm, khi đó trong lòng gấp gáp như có lửa, nghĩ gì cũng không thấu, giờ rất rõ ràng, đương nhiên là theo Võ Sở Vũ.
- Sau này tốt với ta chút, không nên hung dữ với ta như hôm nay, ta sợ nàng sẽ không thích ta, sợ nàng sẽ không quan tâm ta - Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã đáp ứng liền nói tiếp.
- Được - Tư Nhâm Dã suy nghĩ một chút rồi sảng khoái đáp ứng, không chút cảm thấy phiền chán.
Võ Sở Vũ tự cảm thấy có chút không ổn, vội vàng sửa lời:
- Nếu như ta có gì không tốt thì nàng hãy nói với ta, không nên giấu trong lòng, cũng đừng chán ta. Nếu như rất khó chịu, mắng ta mấy câu cũng được - Ngạo khí của Võ Sở Vũ lúc ở trên người Tư Nhâm Dã dường như càng ngày càng ít.
- Nàng không có chỗ nào không tốt, chỉ có ta không tốt, không biết thương yêu - Tư Nhâm Dã nằm thoải mái lại ôm Võ Sở Vũ, nhẹ hôn mặt Võ Sở Vũ, nói.
- Chẳng ai hoàn mỹ, ta đích thị có chỗ không hề tốt - Võ Sở Vũ thực sự ôn nhu, cho tới giờ Tư Nhâm Dã thường xuyên cảm thấy trước kia Võ Sở Vũ cậy mạnh chỉ là ở trong mộng.
- Nàng cũng nói chẳng ai hoàn mỹ, cho dù nàng có gì không tốt thì nàng cũng không cần đổi, bởi vì đó chính là nàng. Ta thích nàng như vậy. Giống như sự ôn nhu của nàng, lúc chúng ta mới gặp gỡ, ta làm gì với nàng thì cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng trách ta. Nhưng nàng vẫn là đại tiểu thư, khó tránh khỏi có chút oán hận đối với ta, cho nên nàng hung dữ đối với ta, lạnh nhạt với ta. Nhưng chỉ cần ta lấy lòng một chút, nàng lại rất khẳng khái, một chút cũng không keo kiệt cho đi ôn nhu của mình - Tư Nhâm Dã giống như đang xúc động, hoặc là đang nói trong giấc mộng.
- Nàng nói về ta tốt như vậy - Võ Sở Vũ vén tóc rũ trên mặt Tư Nhâm Dã ra sau tai.
- Nàng vốn tốt - Tư Nhâm Dã nghiêng đầu hôn một chút lòng bàn tay của Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ dựa vào ngực Tư Nhâm Dã:
- Ta với nàng giống nhau, thường xuyên quên người khác nghĩ ra sao.
- Nàng là nương tử của ta, chỉ cần biết ta nghĩ thế nào là được.
- Vậy cha mẹ nàng, tiểu Sinh và tiểu Vũ không thích ta thì làm sao? - Võ Sở Vũ giọng buồn buồn truyền đến từ ngực Tư Nhâm Dã, dường như đang hối hận xế chiều xuống tay quá nặng với Tư Nhâm Dã.
- Cha mẹ ta hả, bọn họ thương nàng còn hơn thương ta nhiều, xế chiều nàng đánh ta bọn họ cũng không tới dỗ dành ta, hết nghĩ cách an ủi nàng - Giọng Tư Nhâm Dã ủy khuất như đang khiển trách người Tư gia đãi ngộ không công bằng.
- Trong lòng bọn họ vẫn hướng về nàng - Võ Sở Vũ không phải ngốc, nàng biết Tư gia đối tốt với cô, không thể nghi ngờ điểm mấu chốt là vì Tư Nhâm Dã.
- Tâm ta hướng về nàng là được - Tư Nhâm Dã nói đúng khiến Võ Sở Vũ rất hưởng thụ, Võ Sở Vũ không nhịn được cười toe toét, nhướn lông mày, tựa hồ biết chỗ Tư Nhâm Dã bị thương, nhẹ tay sờ sờ lưng Tư Nhâm Dã.
- Còn đau hay không?
- Nương tử học võ mà mạnh mẽ, vi phu chống đỡ không được, nói thật, vẫn còn có chút đau - Tư Nhâm Dã nói xong cũng như phát bệnh, ôm Võ Sở Vũ kêu loạn, trên mặt thế nhưng không có nửa điểm thống khổ, Võ Sở Vũ thấy vậy không ngừng cười.
- Dã nhân, nàng có sợ sau này ta còn có thể đánh nàng không? - Đêm nay dường như Võ Sở Vũ có chút nhiều vấn đề, hỏi liên tục, cũng may Tư Nhâm Dã coi như tinh thần ôm trọn, nhẫn nại đáp lần lượt. Tư Nhâm Dã biết, lần này bị đánh thì người sợ hơn cũng là Võ Sở Vũ, cô sợ bị người khác e ngại, bị xa cách.
- Sợ thì đương nhiên sợ, cho nên sau này ta muốn đối xử với nàng tốt hơn, tốt đến mức nàng không nỡ đánh ta.
- Dã nhân, ta chưa từng cảm thấy nàng nhục nhã, cũng chưa từng cảm thấy nàng vô dụng, sau này nàng đừng nói những lời như Tư gia không bằng Võ gia, như vậy sẽ làm ta cảm thấy ngay cả nàng đều nói rằng ta đã chọn sai người, ta sẽ rất khổ sở - Đúng vậy, nói những thứ như Tư gia không bằng Võ gia, người khó chịu không chỉ có Tư gia mà còn có cả Võ Sở Vũ gả vào Tư gia, đó là lựa chọn của cô, ai muốn bị nói rằng lựa chọn của mình không tốt đây.
- Ừ, ta biết rồi. Sau này ta sẽ không nói cũng sẽ không nghĩ - Chuyện này coi như hoàn toàn khắc sâu.
Võ Sở Vũ nghe được đáp án hài lòng xong thì ngủ, Tư Nhâm Dã tựa như người đang dỗ trẻ ngủ, nhìn Võ Sở Vũ thì nhếch môi, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Về phần lo lắng của Võ Sở Vũ, đích xác là lo lắng quá mức. Nhâm Hảo Nhi cũng không đối xử với cô có gì khác, Tư Lương lại càng không có. Đối với Tư Tuấn Sinh mà nói chỉ càng thêm thúc giục mình học võ thật tốt, đối với Tư Mộc Vũ mà nói thật giống như sự kiện kia không hề xảy ra.
Chỉ có Võ gia nghe xong chuyện này lại vội vàng chạy tới, danh nghĩa là xem xét tình hình, kì thực là hậu thuẫn cho Võ Sở Vũ, sau khi đến thì phát hiện ra Võ Sở Vũ không bị hắt hủi như trong tưởng tượng, Võ phu nhân chỉ cảm thấy cô con gái này của mình mắt thật sự không tệ, chân chính nhặt được bảo vật.
Võ phu nhân đã tới Đức Châu, không qua mấy ngày Vũ Hàm Vũ cũng mang con tới. Nhâm Hinh tựa như giận dỗi, ở ngày thứ hai Vũ Hàm Vũ đến liền mang con đến nhà bác chơi mấy ngày. Hai tướng công nhà này dường như đều đã nhìn quen, Tư Mộc Vũ quấn Thanh Trần, Điềm Điềm đi theo Tư Mộc Vũ, Thanh Trần thì thích ở cùng một chỗ với Võ Sở Vũ, còn Tư Nhâm Dã thuận tiện được một đống trẻ con vây quay thì thật sự chán ghét, thường thừa dịp đám nhỏ không chú ý liền kéo Võ Sở Vũ trốn ra ngoài không về nhà.
Danh Sách Chương: