Một hồi chuông cảnh báo vang lên, ta tự nhủ với chính mình – Dương Thần, mau tránh xa khỏi Tô Vãn một chút, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra!
Ăn qua loa vài miếng cơm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, xong hết rồi không biết làm gì nữa, ta chán muốn chết, chỉ có thể lên mạng giết thời gian.
Lên mạng thì thấy một người bạn đã lâu không gặp, anh bạn hỏi han tình hình gần đây của ta, ta nói mới vừa bị bạn trai đá, anh bạn lập tức dùng thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
“Kẻ nào không có mắt, một người đẹp như vậy mà dám bỏ.”
Ta trả lời:
“Cậu cũng đừng có nịnh hót tôi nha, lúc trước ai đã nói nếu đến ba mươi tuổi chưa kết hôn thì sẽ cưới tôi về, bây giờ con chắc cũng đến tuổi đi nhà trẻ rồi ha!”
Anh bạn gửi thật nhiều icon chảy mồ hôi qua, sau đó nói:
“Haha, em gái, coi như anh là lấy công chuộc tội đi, anh sẽ lựa ra vài người đàn ông còn độc thân, gửi hồ sơ của họ qua cho em, em thoải mái lựa chọn.”
Ta đáp:
“Sứt càng gãy gọng tôi cũng không chê đâu, có người mời ăn cơm là tốt quá rồi.”
Anh bạn lại trưng ra bộ đáng “biết thế chẳng làm”, tiếp lời:
“Nếu sớm biết cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp, tôi đã ráng chờ thêm hai năm.”
Sau khi anh bạn logout, trong lòng ta trở nên rối bời, nghe anh bạn nói, sở dĩ ta đến bây giờ vẫn chưa kết hôn là vì thích chọn tam lấy tứ. Trời đất chứng giám, ta từ trước đến nay không phải người như vậy, lúc hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, quả thật là có hơi kén chọn, hơn nữa là chọn theo vẻ ngoài, nếu như tướng mạo bình thường, ta không chút do dự cho rớt ngay. Lúc sau càng ngày càng không kiên nhẫn, chỉ gắng gượng mà làm, cho nên tình cảm từ đầu đến cuối đều rất chênh vênh. Đến tận khi gặp Tiểu Hoàng, ta mới xem như là dụng tâm, kết quả mỗi người vẫn đi một ngã, làm ta không thể không hoài nghi liệu có phải tính cách của ta thiếu hụt chỗ nào hay không mà lại ra nông nỗi này.
Nguyên một buổi chiều, ta thế nhưng hăng hái đi làm phiền bạn bè, báo với tất cả bọn họ:
“Chị thất tình, ai biết người nào được thì mau giới thiệu cho chị.”
Sau đó lại có cảm giác giống như không đánh mà khai “ta đây đang thiếu nam nhân”...
Thời gian cuối tuần của một nữ nhân ba mươi tuổi đáng lý ra là giúp chồng chăm con, tận hưởng không khí gia đình, giống như mấy người bạn của ta sau khi kết hôn, nếu không thì cũng đi dạo phố, xem phim với bạn trai, giống như Tô Vãn vậy. Mà ta cũng không phải nữ cường nhân, không thích dồn hết thời gian vào công việc, đúng là nhàm chán chẳng có gì để làm. Nếu cứ như vậy thật không được, ba mươi tuổi đã là cuối đường của tuổi thanh xuân, ta không thể để tuổi xuân trôi qua vô ích như vậy. Có câu “Nhất thốn quang âm, nhất thốn kim” (1), ta hiện tại lãng phí giống như chế tạo vũ khí hạt nhân mà không có U-235 (2).
Vừa nghĩ xong, ta lập tức đứng ngồi không yên, cho dù ra đường một mình cũng còn hơn là lẻ loi ngồi ở nhà. Thay một bộ quần áo, cầm theo túi xách ra khỏi cửa, đến khi ra đến tiểu khu nhìn ngựa xe như nước, ta mới nhớ tới vấn đề là nên đi đâu bây giờ?
Cuối cùng ta quyết định một mình lên tầng cao nhất ở New World, vào quán cà phê, âm nhạc bên trong quán thật là phù hợp với tâm tình hiện tại.
“... Tôi một mình lữ hành, đi đi dừng dừng ở khắp nơi, cũng một mình đọc sách viết thư tự tâm sự với chính mình, thế nhưng lòng lại trôi đi nơi nào, ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi, tôi nghĩ tôi đã mất đi cậu...”
Khi ta về đến nhà, Tô Vãn vẫn chưa trở lại, ta do dự không biết có nên gọi điện thoại cho nàng hay không, ta vừa lo cho nàng, lại vừa sợ quấy rầy nàng. Cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn, ta hỏi nàng tối nay có về không? Hồi lâu sau Tô Vãn mới hồi âm, chỉ vỏn vẹn hai chữ – không về.
Ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một lúc sau mới khe khẽ thở dài.
Sáng sớm bị điện thoại đánh thức, là mẹ ta, bà muốn ta về nhà ăn cơm, ta vẫn còn mơ mơ màng màng nói không về. Đến khi cúp điện thoại rồi mới tỉnh táo hơn, ta sang phòng kế bên gõ cửa, không có ai đáp, mở cửa đi vào chỉ thấy trên giường chăn gối chỉnh tề, Tô Vãn quả nhiên cả đêm không về. Ta suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho mẹ nói chút nữa sẽ về, chuyện của ta với Tiểu Hoàng ta chưa nói rõ cho mẹ biết, bà vẫn vui vẻ mong con gái trở về, còn kêu cả hai người chúng ta cùng về chung.
Đến trước cửa nhà, ta mới sực nhớ hai tay trống trơn, vội quay lại cửa hàng hoa quả mua vài loại, trong lòng ổn định hơn một chút.
Lúc mẹ ta ra mở cửa, trên tay còn cầm dao làm bếp, hù ta hết hồn một phen. Ta oán trách:
“Mẹ đối đãi với khách như vậy sao?”
Bà cau chân mày lại:
“Xì, còn chưa gả ra ngoài đã tự xem mình là khách, tôi cũng mong gả cô cho sớm. Nhìn thấy cô từ tiểu cô nương biến thành gái lỡ thì, tôi thật nghẹn muốn chết. Haha, người muốn rước cô còn không vội, tôi cũng đâu thể đuổi đi gấp được?”
Mẹ của ta làm trong tổ hòa giải, hôm nay vợ chồng cãi nhau, ngày kia đến mẹ chồng nàng dâu đấu khẩu, đều là nhờ mẹ của ta đi giảng hòa. Bởi vậy cho nên mồm mép bà cực kì lưu loát, bình thường ta nói không lại bà, liền trực tiếp chuyển chủ đề:
“Hôm nay mẹ nấu sơn hào hải vị gì?”
Mẹ ta đi ra ra cửa nhìn một lượt, lúc này mới hỏi:
“Sao chỉ có một mình con? Tiểu Hoàng đâu?”
Ta để hoa quả xuống, đi xuống bếp rửa tay, thuận tiện đem đĩa tôm lên, vừa lột vỏ tôm vừa nói:
“Chia tay.”
Mẹ ta nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần:
“Sao vậy? Đã chuẩn bị kết hôn rồi mà sao lại thế?”
Ta trả lời:
“Hai chúng con không hợp, chia tay trong hòa bình.”
Bà lại chất vấn ta:
“Có phải cô lại xoi mói khuyết điểm của người ta không?”
Ta giơ một bàn tay dính đầy dầu mỡ lên, nói:
“Con thề, con không có.”
Mẹ của ta nóng nảy:
“Vậy có phải là cãi nhau hay không? Quen lâu như vậy, cả hai cũng không còn nhỏ, sao lại có thể xem việc chia tay như trò chơi. Nói cho mẹ biết, vì sao cãi nhau, mẹ hòa giải cho.”
Ta cũng không muốn đùa giỡn nữa, nghiêm trang nói với mẹ:
“Chia tay thật rồi, một tháng, Tiểu Hoàng cũng đã có bạn gái mới.”
“Cái gì?”
Bà nổi giận.
“Tiểu Hoàng nó bắt cá hai tay?”
Nếu tính theo thời gian thì cũng có thể cho là vậy, ta ậm ờ đáp lại một chút.
Mẹ của ta “Ba” một tiếng, ném con dao lên bàn, bắt đầu cởi tạp dề:
“Mẹ đi tìm lão Lưu hỏi rõ ràng, không giải thích được, mẹ nhất định không bỏ qua.”
Dì Lưu chính là bà mối giới thiệu ta với Tiểu Hoàng.
Ta nhanh chân ngăn bà lại:
“Mẹ tự nhiên chạy đến nhà người ta như vậy, người ta không bị dọa mới lạ. Bỏ đi, chia tay thì cũng đã chia tay, loại đàn ông không xứng đáng đó, mẹ phải cảm thấy mừng cho con mới đúng chứ.”
Mẹ ta hẳn là thấy hợp lí, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, không nói gì đi vào nhà bếp.
Ta nhìn thấy mắt bà đỏ, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, vội vã đi đến an ủi bà, ta nói:
“Ôi, con của mẹ tốt như vậy, sợ gì không gả đi được.”
Bà chỉ tùy tiện đáp lại ta mấy câu, ta biết là bà thất vọng, trong lòng bà còn gấp gáp hơn cả ta. Dù sao ở tuổi của bà đã bảo thủ hơn so với chúng ta nhiều, con gái nuôi đến ba mươi tuổi vẫn còn chưa gả được, hẳn sẽ phải nhận rất nhiều lời bàn tán.
Cơm chiều ăn có chút nặng nề. Cơm nước xong, ta cũng không ở lâu, ta an ủi mẹ lần nữa, hứa hẹn sẽ nhanh chóng mang bạn trai trở về cho mẹ. Bà lại khuyên ta không nên gấp gáp, ngàn vạn lần đừng tuyệt vọng mà làm liều.
Trên đường về, ta suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ là vì bản thân hay là vì mẹ, ta đều nên tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn. Đồng thời, việc đối với Tô Vãn nảy sinh ý niệm không sao nói rõ được, giờ phút này nhớ tới ta lại cảm thấy buồn cười, ta làm sao có thể cùng một nữ nhân ở chung cả đời, rất không thực tế.
Đó cũng là lí do mà khi nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đậu dưới nhà, ta không cảm thấy khó chịu chút nào, đã vậy còn gọi điện thoại cho Tô Vãn, hỏi nàng:
“Mình có cần phải đi một vòng nữa rồi hẳn về không?”
Tô Vãn đáp:
“Tần Lãng cũng đâu phải người ngoài, có gì mà ngại.”
Ta cười nói:
“Mình chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt của hai người thôi!”
——— —————— ————-
(1) Nhất thốn quang âm, nhất thốn kim: Thời gian là vàng (Một tấc thời gian, một tấc vàng).
(2) U-235: Viết tắt của Uranium-235, nguyên liệu trong việc sản xuất điện hạt nhân bằng phản ứng phân hạch hạt nhân, cũng như dùng để chế tạo vũ khí hạt nhân. Nguồn năng lượng được sinh ra là cực lớn.