• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của ta tồi tệ cực kỳ, ta không thể hiểu nổi vì sao Tô Vãn phải làm như thế. Chúng ta chỉ vừa mới giao kèo đây, ít nhất trong nửa năm sẽ không để gánh nặng trong lòng, toàn tâm toàn ý thuộc về nhau. Bây giờ Tô Vãn lại tự mình giúp ta quyết định, vậy là sao? Vì nàng rộng lượng, hay chúng ta bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi?

“Cậu giận sao?”

Tô Vãn một chân quỳ bên cạnh ta, bề mặt ghế sofa trong nhất thời lõm xuống.

Đương nhiên là ta giận, từ lúc kết thúc cú điện thoại kia, miệng ta giống như bị trét keo, cơ hồ chưa hề mở ra, ngay cả khi ăn cơm cũng là cố nhét vài muỗng cho xong, Tô Vãn cũng trở nên nói năng thận trọng, ta nghĩ nàng còn có thể chịu được đến tối.

Ta không trả lời, cũng không nhìn nàng, chỉ dùng nét mặt tức giận để biểu đạt nội tâm.

Tô Vãn dùng tay nâng cằm ta, khiến ta phải nhìn thẳng vào nàng, ta không tránh được đành phải thuận theo. Khi nhìn thấy sắc mặt Tô Vãn buồn rầu, mũi ta lại bắt đầu cay cay, ta giận cái gì chứ? Ta có tư cách gì để giận? Tô Vãn làm như vậy còn không phải là vì ta sao, nếu ta có dũng khí nói với nàng ‘Tô Vãn, mình không lấy chồng, cả đời này mình chỉ muốn ở bên cậu’, có thể nàng sẽ không cần phải hao tổn tâm trí như thế này.

Tô Vãn vuốt ve mặt ta, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Dương Thần, mình chỉ sợ có một ngày vì mình mà cậu cảm thấy hối hận.”

Trong lòng lập tức như giẻ lau bị nhàu nát, vừa chua xót vừa sần sùi, biết rõ không có kết quả còn muốn ở bên nhau, con đường này nhất định sẽ rất gian nan, nhưng hết lần này đến lần khác ta không chống đỡ được lực hấp dẫn mà hãm sâu vào. Ta đã từng yêu vài lần, nhưng chưa bao giờ có cảm nhận cực đoan như hiện tại, ngọt ngào đến tột cùng, đau đớn cũng đến tột cùng, thậm chí ta còn nhận thức được cảm giác cả đời chỉ yêu một người.

Có thể oanh oanh liệt liệt yêu một người như thế, cuộc đời này cũng không uổng phí đi? Ta nghĩ.

Ta nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên mặt mình, nói:

“Mình sẽ không hối hận, vĩnh viễn không hối hận, được ở bên cạnh cậu là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời mình, cho dù sau này có già đi, nhưng ký ức trong mình luôn luôn không bao giờ cũ.”

Trong đầu ta xuất hiện hình ảnh, mình là bà cụ già đáng thương cô độc ngồi ở nơi nào đó, nhớ lại nàng lúc còn sống, tâm lập tức mềm nhũn, ta tựa lên vai Tô Vãn, ôm chặt lấy nàng:

“Tô Vãn, đừng đem mình đẩy cho người khác, trừ khi trong lòng cậu không có mình.”

Ta đột nhiên ý thức được một chuyện, từ khi trái tim ta với một tốc độ không thể tưởng tượng rơi vào tay giặc là Tô Vãn, cái ta lo lắng không phải là vấn đề hiện tại, mà chính là lòng Tô Vãn. Ta sợ trong lòng Tô Vãn không có ta, sợ nàng bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ ta, thậm chí Tô Vãn còn chưa bao giờ nói với ta một câu ‘mình thích cậu’.

Ta cảm thấy sợ hãi, thẳng người nhìn Tô Vãn, thật cẩn thận hỏi nàng:

“Tô Vãn, cậu có thích mình không? Không phải là tình bạn bè đâu nhé, là tình yêu ấy.”

Tô Vãn hì hì cười:

“Đồ ngốc, sao lại hỏi vấn đề này, không phải đã rất rõ ràng sao?”

Ta kiên trì:

“Mình muốn nghe chính miệng cậu nói một lần.”

Tô Vãn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, ta càng cảm thấy thấp thỏm không yên, ta sợ rằng mình là tự đa tình.

Tựa như một thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, rốt cuộc Tô Vãn mới chậm rãi mở miệng, Tô Vãn nói:

“Dương Thần, mình yêu cậu, thật lâu thật lâu trước kia đã yêu, chỉ là cậu không biết thôi. Cậu khổ sở vì đang phải trải qua tâm lý rối rắm mâu thuẫn, cậu không thể tưởng tượng được đâu, mình đã từng nghĩ chuyện ở bên cạnh cậu là ảo tưởng mà cả đời này sẽ không thành sự thật, cậu biết không? Cho dù hôm qua chúng ta làm tình, mình chiếm giữ thân thể cậu, hay cho dù hiện tại chúng ta mặt đối mặt, mình thổ lộ tâm ý với cậu, mình đều cảm giác như đang ở trong mộng, chân thực đến làm người ta không dám tin. Mình sợ khi tỉnh lại, tất cả trở về như ban đầu, cậu vẫn là cậu, mình vẫn là mình, chúng ta vẫn là hai người bạn tri kỷ, sau đó có một ngày cậu sẽ nói với mình, ‘Tô Vãn, mình muốn kết hôn’, ngay cả một chút hi vọng xa vời cũng không để lại cho mình.”

Nước mắt của ta đã sớm ứa đầy hốc mắt, sau đó xoạch xoạch rơi xuống, ta không biết Tô Vãn lại vì ta mà thương tâm như vậy, trong mắt ta, Tô Vãn là một người hoạt bát cởi mở, hài hước vui tính, một cô gái cái gì cũng không để vào mắt, lại không nghĩ rằng trong lòng nàng thế nhưng cất giấu một bí mật không muốn để ai biết. Lúc trước ta không thể lý giải tâm tình của nàng, hiện tại quả thực ta có thể cảm kích không nói nên lời, ta dù sao chỉ mới bị tra tấn một tháng, mà Tô Vãn nói đã lâu rồi, thích một người nhưng không dám nói là cỡ nào vất vả? Một lần nữa ta tự chất vấn mình, Dương Thần, cô có đức hạnh gì mà được như thế?

Ta có chút tự ti nói:

“Mình cũng không ưu tú, làm sao đáng giá như vậy?”

Tô Vãn lấy tay lau nước mắt cho ta:

“Ưu tú hay không không phải cậu định đoạt, trong lòng mình, cậu là tốt nhất, mình thích sự xinh đẹp ôn nhu của cậu, thích tài ba hơn người của cậu, thích sự đa sầu đa cảm của cậu, cậu giống như nữ tử bước ra từ bức tranh cổ, tràn ngập khuynh hướng cảm xúc.”

Nói xong, nàng cầm lấy tay ta đặt lên tim:

“Cậu lấp đầy tim mình.”

Những từ ngữ này được Tô Vãn nói ra cũng không đến nỗi nào, hơn nữa nàng nói lời âu yếm mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, còn trôi chảy như thế, làm cho ta vừa ngứa ngáy lại vừa hạnh phúc, nín khóc mỉm cười:

“Làm gì tốt được như cậu nói.”

Tô Vãn cũng cười:

“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi.”

So với việc triền miên thân thể, những lời bộc bạch của Tô Vãn càng khiến ta như lơ lửng trên mây, mùi vị của tình yêu thật sự là quá mỹ diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK