Từ xa nhìn lại cũng khá vui tai vui mắt.
Thật ra có lúc, chỉ cần thay đổi cuộc sống một chút thì tất cả đã khác rồi.
Có một tối chủ nhật, cô bỗng nhiên muốn đến thăm trường, lúc đi qua điểm dừng xe năm đó Kiều Viễn hay đưa cô đến thì đừng lại. Sau khi tàu điện ngầm được xây dựng ở đây, một số điểm đỗ xe bus được bỏ bớt rồi trồng thêm mấy cây ngô đồng. Mấy cái cây này thích nghi rất nhanh, chẳng bao lâu đã xanh rờn cả một góc trời.
Cố Dĩnh với cô là tuần trước Kiều Viễn đã trở lại Thượng Hải, trong sở Sự Vụ có rất nhiều chuyện cần anh ta về xử lý.
Anh ta không tạm biệt cô, có lẽ là bởi vì anh ta cho rằng bọn họ sẽ không gặp lại. Dù có gặp lại, hai người có lẽ cũng không còn là Kiều Viễn và Chương Linh của ngày trước nữa.
Hôm đó lúc chia tay ở cửa quán cà phê, anh ta đã tự giễu nói với cô rằng: Em chưa bao giờ muốn tranh thủ ở bên anh, đến bây giờ anh mới biết, thì ra là anh đã hiểu lầm.
Cô ngẩn ngơ, cũng không nói gì.
Cô không hối hận về lựa chọn của mình, cũng không hối hận vì mình đã chờ đợi. Tình yêu là ích kỷ, nhưng tình yêu cũng là thứ có giới hạn thấp nhất.
Ngồi trong xe ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm, trong hoảng hốt lại cảm thấy mỗi con đường đều có diện mạo giống nhau.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại sau xe cô: “Sao anh lại biết em ở đây?” Cô như mộng du nhìn Hàn Hoàn Vũ mở cửa xe, vội vàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Anh đi theo từ lúc em ra khỏi chung cư.” Anh nhìn cô một cái, có chút khinh thường, “Đã là phụ nữ rồi, sao em vẫn như cô nữ sinh nhỏ không tìm được phương hướng thế?”
Cô không chịu yếu thế phản kích: “Chẳng lẽ anh không bao giờ làm một hai chuyện ngu xuẩn à?”
“À, anh có theo đuổi một cô gái…”
Cô trợn mắt với anh, nghiến răng kèn kẹt!
“Chương Linh, anh đã đứng bên em rồi, tại sao em vẫn muốn ngắm nhìn ra xa?” Mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại nói một câu khiến cô không biết phải làm sao. Mà trong mắt anh, hình như đang ẩn chứa cái gì đó.
Cô ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Anh bất đắc dĩ thở dài: “Có lẽ em cũng không thích hợp để chờ đợi.” Nói xong, anh vô cùng dứt khoát cúi đầu, nâng cằm cô lên, sau đó, áp môi mình lên môi cô.
Lực đạo không giống, nhiệt độ khác thường, khoan khoái như vậy, thân mật như vậy….
Anh giao toàn bộ tài sản cho cô, giúp cô trang trí phòng bếp, chỉ ăn sinh nhật với cô, ám chỉ với cô rằng anh và bạn gái đã sớm chia tay, đưa cô đến rạp chiếu phim ngủ bù, hủy hợp đồng với cô là vì muốn một thân phận khác….
Anh làm không quá rõ ràng, vẫn còn thiếu bước này. Lần này cô nên hiểu rồi!
Anh mạnh mẽ cạy môi cô ra, in lại dấu hiệu thuộc về mình.
Cô hoảng sợ, vì vậy cũng quên phản ứng lại.
Hồi lâu sau, cô tức giận thở hổn hển ngẩng đầu lên, ánh mắt mê man.
“Nói, muốn anh chịu trách nghiệm với nụ hôn đầu của em.” Anh khàn giọng dụ dỗ cô.
“Em ngây thơ, nhưng không ngây thơ đến mức ấy đâu.” Cô hơi tức giận hừ một tiếng.
“Biết mình ngây thơ là được rồi, sau này, nghe anh.”
“Anh là ai chứ?” Cô đẩy anh xuống xe.
Bất chợt, quan hệ của hai người trở nên thân thiết. Mà thời tiết lại càng ngày càng lạnh, thu qua, mùa đông bắt đầu.
* * *