Vành mắt Chương Linh đỏ lên, những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi y như hoàng hôn phía bắc vậy.
Trước khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cấp trên triệu tập mọi người mở một cuộc họp nhỏ, công bố người nhận chức phó quản lý. Người được chọn là đồng nghiệp ngồi đối diện Chương Linh, bình thường làm việc không bao có chủ trương, làm cái gì cũng lề mề, gặp chuyện thì luôn trốn phía sau, vì vậy, chẳng ai coi anh ta là đối thủ cả. Thì ra, có một số người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Báo cáo cuối ngày, Chương Linh nhìn xuống mục của Hàn Hoàn Vũ, hôm nay anh đã gọi điện thoại tới hỏi số tiền có thể lưu động là bao nhiêu. Đúng là một con số khổng lồ. Giống như việc mình cần ra sức, cái lấy được lại chẳng liên quan gì đến cái phải bỏ ra hết.
Tâm tình của mọi người ít nhiều đều có chút uể oải, có người đề nghị đi uống rượu. Mọi người nhìn phương đông bị ánh bình minh nhuộm đỏ, cười khổ, làm gì có nhà nào bán rượu lúc sáng sớm chứ. Sau đó mọi người tạm biệt nhau, buồn buồn giải tán.
Hàn Hoàn Vũ đi từ đường cái đối diện tới, vẫy chào Chương Linh. Cấp trên đi ra sau Chương Linh nháy nháy mắt, cho là mình nhìn lầm.
“Hàn tổng đặc biệt tới đón Chương Linh sao?”
“Đúng vậy.”
Chương Linh cũng hơi bất ngờ, hình như dạo này bọn họ gặp nhau hơi nhiều thì phải.
Không biết Hàn Hoàn Vũ đến bằng cách nào, xe cũng không thấy đâu.
“Đã ăn chưa?” Chương Linh hỏi.
“Đói bụng từ tối qua đến giờ đây.”
“Cái gì?”
“Hôm qua đàm phán với khách hàng nước ngoài qua video, giằng co cả đêm.”
Đúng là khiến người ta đố kị, trên khuôn mặt của anh chẳng có chút dấu vết nào của thức đêm cả.
“Tìm em có việc gì à?” Lái xe lúc sáng sớm rất thoải mái, có thể đạp ga đến 60 km/ giờ.
“Anh nghe nói người nào đó mất mát nên chạy tới an ủi thôi! Hôm nay anh xuất hiện đã khiến hình tượng của em trong mắt cấp trên tăng lên rất nhiều, người có cơ hội thăng chức không phải em thì còn ai.”
Cô đáp trả lại anh một nụ cười lạnh thấu xương, ai ngờ ánh mắt anh chỉ khẽ lóe, cười rất dịu dàng.
Sáng sớm trong cửa hàng bánh kem, nhân viên phục vụ bận rộn phía sau giá hàng. Bên trong bàn ghế trống rỗng, chỉ có anh và cô ngồi đối diện.
Cô uống một ngụm trà sữa lớn, anh ăn bánh sừng bò, nhìn cô mỉm cười: “Em khiến anh cảm thấy mình như được trở về thời đại học.”
Cô liếc xéo anh, “Lúc đó người ăn bánh mì với anh là ai hả?”
“Không biết.” Anh lấy khăn giấy lau vụn bánh mì trên tay đi, thờ ơ nhún nhún vai, “Đàn ông không phải là người hoài cổ.”
Trà sữa trong miệng đột nhiên trở nên béo ngậy đến kỳ lạ, cực kỳ khó nuốt, Chương Linh để cái thìa xuống: “Anh tìm em là muốn rút tiền về sao?”
Hàn Hoàn Vũ đẩy một bản hợp đồng tới, “Theo hợp đồng, chúng ta còn hai năm nữa mới hết hạn. Bây giờ anh muốn hủy bỏ quan hệ ủy thác giữa hai chúng ta, ngày mai anh sẽ chuyển tiền vi phạm hợp đồng vào tài khoản cho em.”
Nhìn bản hợp đồng trước mặt, Chương Linh nhẹ nhàng mở ra, “Không phải anh nói đùa sao?”
“Không phải.” Hàn Hoàn Vũ trả lời rất nghiêm túc.
“Anh có bút không?” Chương Linh hỏi.
Hàn Hoàn Vũ lấy chiếc bút máy ở túi trong tây trang ra.
Chương Linh xem hợp đồng một cách cẩn thận, sau đó soàn soạt ký tên mình lên. “Em đồng ý hủy bỏ sự ủy thác của chúng ta, vì vậy anh không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng đâu.”
“Được!” Hàn Hoàn Vũ cười tươi, “Từ giờ khắc này trở đi anh không còn là khách hàng của em nữa, như vậy, anh có thể đòi lấy một thân phận khác rồi phải không?”
Trên mặt Chương Linh vẫn còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt, “Hàn tổng, anh là một thợ săn, anh theo đuổi em không có nghĩa gì cả.”
“Vậy anh để em theo đuổi nhé?”
Chương Linh lấy tay nâng cằm, cười nhẹ. “Em chưa bao giờ có tham vọng như vậy hết. Anh ở cạnh em ba năm, có thể cảm thấy em hơi bảo thủ, hiểu chuyện, lại biết quản lý tài sản, thấy rất yên tâm nếu em làm bạn gái hoặc vợ mình. Mà em có thể được anh xem trọng như vậy cũng cảm thấy rất vinh hạnh, rất may mắn! Nói không chừng, sự kết hợp của chúng ta sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy môn đăng hộ đối. Hôn nhân của chúng ta vừa nhìn là biết có thể kéo dài mấy chục năm, không có tranh chấp, khách khí. Nhưng anh không cảm thấy bộ dạng chúng ta như vậy không hề giống một đôi yêu nhau, mà rất giống hai người đang hợp tác sao? Nếu thật sự yêu nhau thì sẽ không rộng lượng, không hiểu chuyện, có tùy hứng, có bá đạo, sẽ lo được lo mất, sẽ xung đột va chạm, thậm chí còn chiến tranh lạnh, còn có thể rơi lệ, sẽ làm ra việc ngốc này việc ngốc nọ, nói những lời giận dữ mà không hề nghĩ ngợi. Yêu một người, là đau đớn. Anh biết không?”
Sữa tươi lên men, hương vị đường đỏ lan tỏa khiến người ta cảm thấy yên lòng.
Hàn Hoàn Vũ nhắm hai mắt lại, sống mũi anh tuấn và mấy lọn tóc nhỏ in bóng trên tường giống như một bức họa yên tĩnh.
“Chẳng lẽ chỉ có yêu tê tâm liệt phế mới gọi là tình yêu? Không, anh cho là, yêu là hai người được vui vẻ. Dùng lời nói để không khí được tươi vui. Ba năm nay, chúng ta ở chung không hạnh phúc ư?”
Cô giễu cợt nói: “Cảm giác trái ôm phải ấp không hạnh phúc sao được?”
“Anh rất muốn hiểu những lời đó là em đang ghen, đáng tiếc không phải như vậy.” Anh thức thời không tiếp tục nói hết.
Về đến nhà, Chương Linh vừa nằm xuống thì điện thoại di động vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Hàn Hoàn Vũ nói: “Ba năm nay, không phải anh đang đợi một người bạn gái xứng với chức vụ của mình, mà anh đang đợi em quên người trong lòng kia đi.”
* * *