“Thuần... em thật đúng hẹn.”
Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy sức hút. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt ấy.
“Nói đi.”
“Món bò bít tết ở đây khá ngon, em thử đi.”
“Anh còn vòng vèo quanh co, thì tôi sẽ tố cáo anh vì tội cản trở người thi hành công vụ.”
“Lại còn có cả tội đấy nữa à? Ở bên em, anh được mở mang rất nhiều điều. Hóa ra thích em cũng là phạm tội, mời em đi ăn cũng là phạm tội! Em nói thẳng cho anh biết là anh yêu em thì anh sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù?”
Cô uống cốc nước mát đặt trước mặt, ngón tay xoay xoay chiếc cốc thủy tinh còn đọng những giọt nước bên trên.
“Tôi muốn một đĩa bò bít tết tiêu đen tái.”
Suốt bữa ăn, hắn nói đủ thứ chuyện trên đời, còn cô chuyên tâm với món bò bít tết.
“Thuần, em nói gì đi.”
“Chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới.”
“Mẹ kiếp!” Lại là câu đó, hắn cố kiềm chế để không chửi thề tục tĩu.
“Em ở thế giới nào? Sao Hỏa à?”
“Ngồi phi thuyền bảy tháng là có thể đến được Sao Hỏa đấy!” Cô ngước mắt nhìn hắn. “Còn cảnh sát và sát thủ...”
“Ai bảo em anh là sát thủ? Anh và sát thủ khác nhau, sát thủ vì tiền.”
“Thế còn anh giết người vì cái gì?”
An Dĩ Phong ngây người, nhìn bộ cảnh phục trên người cô, hắn thấy tim mình đau nhói. Hắn từng một lần bị dao đâm, nhưng cũng không đau như lúc này.
Rất lâu sau, hắn mới nói: “Em hãy tin anh đi... Anh là một người tốt và biết chấp hành luật pháp.”
Cô cười mỉa mai: “Tôi nghe nói dân xã hội đen đều biết một câu: Thà tin An Dĩ Phong không giết người, còn hơn là tin Hàn Trạc Thần nói lời yêu đương với phụ nữ.”
“Thế em có biết xã hội đen còn có một câu khác nữa không?”
Cô cúi xuống, cầm chiếc cốc lấm tấm những giọt nước lạnh. “Hàn Trạc Thần không giết người, An Dĩ Phong không chạm vào phụ nữ.”
... Nếu cô không biết, tại sao lại bị câu: “Anh thích em!” của hắn làm cho xao động.
Cô cầm cốc nước lạnh trước mắt uống một hơi để làm nguội lạnh trái tim đang nóng lên. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, lạnh lùng cảnh cáo người đàn ông đang tán hươu tán vượn trước mặt mình: “An Dĩ Phong! Lần này tôi không tố cáo anh tội cản trở người thi hành công vụ, sau này nếu có tin tức gì, anh không cần thông báo với tôi nữa.”
Hắn vội nắm lấy tay cô. Cô liền vùng ta ra và bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Tư Đồ Thuần vừa vẫy một chiếc taxi, chuẩn bị lên xe thì hắn đuổi theo, giữ lấy cửa xe nói: “Đợi đã!”
Cô bất thình lình huých mạnh khuỷu tay vào bả vai hắn.
“Cái cô này...” An Dĩ Phong cắn răng. “An Dĩ Phong này mà nhận lời giúp người khác thì không bao giờ nuốt lời.”
“Vậy tốt, anh nói đi.”
Cô quay người bốn mươi lăm độ, ngửa mặt lên nhìn hắn. Cô cũng không muốn cứ phải ngẩng lên nhìn hắn như thế!
“Trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả, thông tin quan trọng thế này, em cũng phải trả chút phí truyền tin chứ?”
“Không vấn đề gì.”
Cô liền lấy ví tiền trong túi ra, có vài trăm, rồi nhét thẳng vào tay hắn: “Tôi có từng đó, mật khẩu thẻ tín dụng là sáu số 1, nhưng không còn tiền.”
Hắn nhìn ví tiền của cô, nhếch mép nói: “Số tiền mà anh vừa trả còn nhiều hơn từng ngày. Cảnh sát nghèo thế sao?”
“Tôi vừa trả một năm tiền thuê nhà, lại còn mua...” Cô dừng lại không nói tiếp, lấy lại ví tiền. “Đương nhiên là tôi không có nhiều tiền như sát thủ bọn anh được.”
“Nếu không có tiền thì lấy thân báo đáp cũng được.”
“Anh!” Nhìn ánh mắt đầy ham muốn của hắn lại hướng xuống phía ngực mình, cô liền đấm vào cặp mắt đáng ghét ấy. Lần này hắn đã kịp phòng ngự, nhanh như cắt đỡ được tay cô, đồng thời trước khi cô kịp kéo tay ra, hắn dùng hai ngón tay giữ chặt rồi mở ra bàn tay, ôm gọn nắm đấm của cô.
“Buổi chiều em không nóng tính thế này.”
“Buổi chiều ở phòng thẩm vấn…”
“Sao em lại biến hóa khôn lường như vậy, rốt cuộc thì con người nào mới thực sự là em?”
“Con người nào mới thực sự là tôi, anh không cần biết, tôi biết anh thực sự như thế nào là đủ rồi.”
“Trong mắt em, anh là người thế nào?”
“Hồ sơ của anh, tôi mất cả đêm để xem! Toàn bộ đều là giết người!”
Hắn nhìn cô, ánh mắt mơ màng như say.
“Tại sao lại phải xem cả một đêm...”
Cô bối rối cúi mặt xuống.
Cửa hàng băng đĩa gần đó đang mở bài hát của Lưu Đức Hoa.
Tình yêu của tôi, không thể giấu được, mặc cho sự sắp đặt vô tình của thế giới. Tôi không sợ đau đớn, không sợ thất bại, chỉ sợ cố gắng thêm nữa nhưng vẫn không được gì...
Tất nhiên là cô không nói cho hắn biết, đêm hôm đó, cô đã xem những bức ảnh nạn nhân hàng trăm lần, xem cho đến lúc nhiệt huyết của những rung động đầu đời bị đóng băng lại, xem cho đến lúc hoóc môn yêu của cô không còn nữa, xem cho đến lúc cô chắc chắn rằng cô sẽ không yêu hắn, không thể yêu hắn!
“Thuần... em đi theo anh nhé!” Câu nói nghe phát nôn, lại cộng thêm cái giọng cũng muốn ói của An Dĩ Phong khiến cô thấy ngứa ngáy khắp người.
“An Dĩ Phong, anh có thể thôi bỡn cợt được không?”
“Có chứ!” Hắn cười xấu xa. “Anh chỉ sợ em không kháng cự nổi.”
Cô nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn